Bí Mật Của Hoa Hạnh

Bách Hoa yến, gần như tất cả danh sĩ Giang Nam đều góp mặt trong thịnh yến lần này.

Bữa tiệc đặt ở bên trong Bách Hoa Viên ở Hầu phủ, trong bữa tiệc trăm hoa đua nở, mùi hương mê nhân. Ăn uống linh đình, trang phục thơm ngát, đều là lỗng lẫy xa hoa.

Nhạn Hành Sơ ngồi ở ghế đầu, nói chuyện trên trời dưới biển, ứng phó những lời khen tặng nịnh nọt của những người bên cạnh. Cho dù trong bụng vô cùng chán nản, trên mặt lại mỉm cười như cũ, không lộ ra dấu vết một chút nào. Trong bữa tiệc một câu Chủ nhân của  Phong Diệp Trai của Vĩnh Lạc hầu làm cho hắn trở thành tiêu điểm của Bách Hoa yến. Phong Diệp trai từ trước đến giờ luôn làm việc khiêm tốn, bản nhân Nhạn Hành Sơ càng chưa bao giờ lấy thân phận Chủ nhân Phong Diệp Trai công khai lộ diện. Mà thường thường vật càng thần bí, càng dẫn tới hứng thú của người bên cạnh, vì vậy một cuộc Bách Hoa yến này, hắn chỉ cảm thấy gò má cứng ngắc, đầu đau muốn nứt, chỉ muốn mau chóng thoát đi mới tốt.

Thật vất vả viện cớ rời chỗ, đi tới đình nghỉ mát trong hậu viện, lại phát hiện Dung Úc Ảnh đã sớm chờ ở nơi đó.

Bàn tay trắng nõn nhỏ bé khẽ xoa lên trán hắn, Dung Úc Ảnh oán giận nói, "Nếu như huynh không thích, thì không cần phải tham gia Bách Hoa yến bỏ đi này, cần gì miễn cưỡng mình."

Bách Hoa yến này, một khắc nàng cũng không tiếp tục chờ được nữa, mỗi người đều giống như mang theo mặt nạ, toàn là nụ cười dối trá, làm khó hắn phải nhịn lâu như vậy.

"Giang Nam là địa bàn của Vĩnh Lạc hầu, Phong Diệp trai đặt chân chỗ này, cũng không thể không nể mặt hắn." Nhạn Hành Sơ cười nhạt, không khí trong hậu viện lẫn vào mùi hương Hoa Hạnh vô cùng mát mẻ, làm cho thần kinh của hắn run lên.

"Huynh không cần gạt muội." Trừng mắt, giả vờ tức giận nói, "Huynh cho là muội không biết sao? Mấy ngày nay, huynh đê Hoa Lạc Nguyệt thu hồi buôn bán của Phong Diệp trai, hiện tại tất cả trai tử, chỉ sợ chỉ còn lại cái thùng rỗng thôi."

"Nhưng mà không thể để cho người khác nhìn ra là một cái thùng rỗng." Cầm tay của nàng, đi vào đình nghỉ mát, Nhạn Hành Sơ cười nói, "Tham dự Bách Hoa yến lần này, chắc chắn Vĩnh Lạc hầu sẽ giới thiệu ta cho mọi người biết, Chủ nhân Phong Diệp Trai lần đầu tiên lộ diện, ai có thể nghĩ đến một trai tử kinh doanh tốt như mặt trời ban trưa đã chỉ còn cái thùng rỗng thôi hả ?"

"Huynh đánh chủ ý." Dung Úc Ảnh thẳm lặng thở dài, "Lúc nào thì huynh mới có thể không để ý tới những chuyện đấu đá lẫn nhau này, huynh muốn lùa gạt muội đến bao giờ?"

"Chờ muội thực sự trưởng thành."

"Không, chờ muội thực sự trưởng thành, huynh cũng không buông tay được. Qua nhiều năm như vậy, thanh thế Tuyệt Vân Cốc càng lúc càng vang dội, việc kinh doanh của Phong Diệp trai càng ngày càng tốt, bởi vì chút danh tiếng này, trong tay huynh nhuộm bao nhiêu máu, vụng trộm làm bao nhiêu chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng ánh sáng." Dung Úc Ảnh quay lưng đi, yếu ớt nói: " Huynh biết không? Muội ghét như vậy, chán ghét huynh tiếp xúc với những thứ xấu xa bẩn thỉu này."

"Ta hiểu rõ. Nhưng đã như vậy, bất kể muội có thích hay không. Mặc dù muội oán trách ta hận ta, cũng không thay đổi được." Nhạn Hành Sơ thản nhiên nói.

"Oán hận sao? Thật sự muốn oán hận, muội cũng chỉ có thể oán hận mình. Là muội thật sự không hữu dụng, không giúp được bất cứ cái gì, vẫn còn muốn chọc giận huynh thương tâm khổ sở. Huynh nói, chờ muội thực sự trưởng thành, huynh có thể để những thứ này xuống, nhưng mà không thể nào."

Dung Úc Ảnh lắc đầu, bi ai nói: " Huynh đã quá ôm công việc lên người mình, ngay cả khi muội trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía thì đã sao? Huynh lại vẫn không hạ được quyết tâm để cho muội đi làm những thứ này. Thật ra thì muội hiểu rõ, huynh cũng không thích những thứ này, lại miễn cưỡng chính mình tự đi làm. Cho dù chọc muội ghét, huyhnh cũng cái gì cũng không nói."

Hai ngày nay, vẫn luôn hầu ở bên cạnh hắn, nhìn nụ cười thản nhiên của hắn, vậy mà trong lòng lại càng ngày càng khó chịu. Hắn làm tất cả, nàng không phải là không hiểu. Cho dù khó có thể đồng ý, lại biết hắn không làm sai chuyện gì. Mà một số chuyện, vốn nên là nàng làm. Nàng không làm được, vì vậy hắn làm thay nàng. Mà nàng làm cái gì, quang minh chánh đại oán hắn hận hắn chỉ trích hắn?

"Muội muốn ta nói cái gì?" Hắn thản nhiên cười, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng giống như khi còn bé, "Ảnh nhi, bất kể từ lúc nào, muội cũng phải nhớ, muội không phải là một người bình thường, muội phải gánh vác kế sinh nhai của trên dưới mấy ngàn người trong Tuyệt Vân Cốc."

"Muội không làm được."

"Muội còn nhỏ."

"Muội không làm được, huynh biết." Dùng sức cầm lấy cánh tay hắn, Dung Úc Ảnh lắc đầu, "Không làm được chính là không làm được, đây không phải là vấn đề tuổi tác. Lũ lụt ở Hoàng Hà, muội biết rõ tồn kho của Tuyệt Vân Cốc không còn bao nhiêu, lại muốn dốc sức giúp nạn thiên tai như cũ. Lúc ở thôn Hạnh Hoa, thấy nơi nơi là rừng hạnh cháy đen, dân chúng trôi dạt khắp nơi, muội biết rõ không nên đi quan tâm, lại hận không phóng tới Hầu phủ để róc xương lóc thịt Vĩnh Lạc hầu được. Ở bên ngoài Hầu phủ, thấy bọn họ cướp đoạt dân nữ, nếu không phải huynh lôi kéo ngăn muội, nhất định là muội sẽ cùng bọn họ xung đột chính diện. Muội hiểu rõ muội là chủ nhân Tuyệt Vân Cốc, nhưng thân là chủ tử phải làm được chuyện, muội lại ngay cả một chuyện cũng làm không được."

"Lúc còn rất nhỏ, ta hi vọng muội có thể vui vẻ mà sống, nhưng mà. . . . . ." Hắn thở dài, vuốt mái tóc dài của nàng, "Thật xin lỗi, lại buộc muội đối diện với mấy cái này như cũ."

"Không thể thay đổi sao? Hoặc là, có thể giống như Phong Diệp trai vậy, chúng ta khiến Tuyệt Vân Cốc dần dần rút ra khỏi giang hồ, tìm một nơi thanh tĩnh, sống cuộc sống mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. . . . . ."

Nhạn Hành Sơ thản nhiên nhìn nàng, cũng không bác bỏ, cũng không phụ họa, vậy mà, dưới ánh mắt trong suốt nhu hòa của hắn, Dung Úc Ảnh lại dần dần không nói được gì, nàng biết, tất cả đều là một mình nàng tình nguyện. Chớ nói những thứ kia tự mình cho siêu phàm kia người trong bạch đạo sẽ không bỏ qua bọn họ, cho dù là bản thân Tuyệt Vân Cốc, lại có bao nhiêu người chịu là người bình thường? Phong Diệp trai có thể âm thầm rút ra khỏi Giang Nam, đó là bởi vì sau lưng nó còn có một Tuyệt Vân Cốc, mặc dù không hề đặt chân vào Giang Nam nữa, cơ nghiệp vẫn còn đó. Tuyệt Vân Cốc nếu mà rút ra khỏi giang hồ, chỉ sợ là cái gì cũng không có.

"Chẳng lẽ. . . . . . Cả đời cũng chỉ có thể như vậy phải không?" Cúi đầu, Dung Úc Ảnh lẩm bẩm nói.

"Đây là trách nhiệm trên người muội. Ta muội, đều không thể né tránh."

"Trách nhiệm chết tiệt." Đẩy ra hắn, nhìn Bách Hoa yến nơi xa đèn đuốc sáng trưng, Dung Úc Ảnh dậm chân, cũng không quay đầu lại chạy ra.

Nhìn bóng lưng bực tức của nàng rời đi, Nhạn hành Sơ âm thầm thở dài.

Nàng, dù sao vẫn chưa lớn lên.

* * * * * * * 

"Nhạn huynh!"

Theo một tiếng kêu hùng hậu một, một cẩm y nam tử từ bóng cây lắc lư  nơi xa đi tới.

"Hầu Gia." Nhạn Hành Sơ cười nhạt nói.

Gió đêm lớn, lá cây phát ra tiếng vang ào ào.

Vĩnh Lạc hầu nhìn trời một chút, nói: " gió nổi lên, sợ rằng có trận mưa lớn."

"Trời có âm tình, trăng có tròn khuyết, đây đều là chuyện không thể can thiệp." Khẽ mỉm cười, Nhạn Hành Sơ chắp tay nói, "Sắc trời đã tối, tại hạ cáo lui trước. Hầu Gia cũng xin nghỉ ngơi sớm."

"Nhạn huynh dừng bước." Vĩnh Lạc hầu tiến lên trước một bước, vừa đúng ngăn trở đường Nhạn Hành Sơ đi, cười nói, "Bách Hoa yến đã xong, ngày mai Nhạn huynh và Ảnh cô nương cùng nhau rời đi, tối nay vi huynh bày rượu ở Triêm Y các, tiễn Nhạn huynh."

"Hầu Gia khách khí."

"Nhạn huynh chẳng lẽ không chịu nể mặt?"

"Hầu Gia nâng đỡ, Nhạn mỗ đâu dám không nể mặt?" Nhạn Hành Sơ cười nói.

"Thật tốt." Trở nên cười một tiếng, cầm cánh tay của hắn, Vĩnh Lạc hầu phóng khoáng nói: " tối nay huynh đệ ta huynh hai người nâng cốc nói cười, uống không say không về.

Nhạn Hành Sơ cười nhạt, theo hắn đi về phía Triêm Y các.

Triêm Y các ở trong góc tĩnh lặng nhất ở Hầu phủ, lại được Vĩnh Lạc hầu thích nhất. Trong ngày thường trồng rất nhiều Mẫu Đan Phú Quý, rảnh rỗi tới nơi này ngắm hoa uống rượu, tự nhiên tự nhạc. Vậy mà, khi Nhạn Hành Sơ vào, Vĩnh Lạc hầu lại dùng bản lĩnh hơn người, di dời tất cả Mẫu Đan đi nơi khác, trong Triêm y các, chỉ thấy vô số Hoa Hạnh.

Mước mưa đánh vào cửa gỗ khắc hoa, phát ra âm thanh “lách tách” nhỏ nhẹ.

Trong Triêm Y các, ánh nến lung linh, chiếu lên rượu càng thấy thuần bích. Mỹ thực mỹ tửu, mặc dù độ phong phú kém trong Bách Hoa yến, nhưng lại càng thêm tinh xảo, hơn nữa lại thanh nhẹ, lộ vẻ tốn công phu.

"Nhạn huynh, ngày mai thật sự phải đi?" Vĩnh Lạc hầu hớp một chút rượu, hỏi, "Ở lại Hầu phủ giúp ta không tốt sao? Nếu có Nhạn huynh giúp đỡ, Vĩnh Lạc Hầu phủ tất nhiên như hổ thêm cánh, vi huynh tự nhiên càng sẽ không bạc đãi ngươi."

Không có bữa ăn nào là miễn phí, Nhạn Hành Sơ sớm đã biết rõ. Hôm nay trong Triêm y các này quyết không chỉ đơn giản vì tiễn hắn đi như vậy. Hắn chấp chưởng Tuyệt Vân Cốc nhiều năm, tự nhiên biết địa vị của Phong Diệp trai  . Giang Nam là đất lành, là nơi giàu có nhất trong thiên hạ. Phong Diệp trai không chỉ là hộ kinh doanh lớn nhất Giang Nam, lại thêm mở thư viện tư thục, mấy năm qua có vô số đệ tử, trong triều ngoài triều đều có rất nhiều nhân tài. Trong triều đình, muốn thắng được thế lực của Phong Diệp trai không chỉ một người, vậy mà Phong Diệp trai làm việc khiêm tốn, người chủ trì hành tung bất định, vì vậy mặc dù có tâm, cũng không có cửa mà vào. Hôm nay Vĩnh Lạc hầu biết hắn là người đứng đầu Phong Diệp trai, tất nhiên sẽ dụng tâm lôi kéo, không chịu dễ dàng buông tay. Dù sao có được Phong Diệp trai, chính là có được tài phú Phú Khả Địch Quốc*, cùng với đông đảo nhân tài có một không hai có thể gặp mà không thể cầu.

*phú khả địch quốc: dịch nghĩa là giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước

Nâng chén lên môi, mùi rượu thuần hậu tràn ngập chóp mũi, trong mắt mơ hồ thoáng qua một tia dị sắc, Nhạn Hành Sơ không theo lẽ thương mà hạ ly ngọc, cười nói, "Hầu Gia rất ưu ái, Nhạn mỗ tài sơ học thiển, sợ rằng không chịu nổi trách nhiệm nặng nề."

"Nhạn huynh chẳng lẽ là cố ý từ chối?" Ánh mắt lấp lánh theo dõi hắn, Vĩnh Lạc hầu nói.

"Không dám. Nhạn mỗ chỉ là sĩ đồ vô ý." Quan trường hắc ám, hắn tránh chỉ sợ không kịp. Huống chi, Vĩnh Lạc hầu lôi kéo như thế, chỉ sợ không đơn giản chỉ là muốn hắn làm quan như vậy.

"Ba năm trước đây, bổn hầu bị người đuổi giết, nếu không phải Nhạn huynh cứu giúp, hiện tại đã là một đống xương trắng. Lúc ấy uy danh của ta đang lung lay, một nửa binh quyền triều đình đều ở tay ta, địa vị cực cao, ai dám trêu khẽ râu cọp. Huynh có biết vì sao lại có người muốn ám sát ta?" con ngươi Vĩnh Lạc hầu u ám, trầm giọng nói.

Sao lại không biết, vậy mà, làm sao lại có thể nói ra miệng.

Nhạn Hành Sơ cười nhạt, "Hầu Gia, Nhạn mỗ hương dã thảo dân, không bàn chánh sự. Cuộc đời này không muốn đòi hỏi gì, chỉ cầu sống yên phận cũng đủ rồi."

"Ngươi không nguyện ý nghe? Vậy mà những nguyên nhân này, ta lại chỉ nguyện nói cho một mình ngươi biết." Vững vàng theo dõi hắn, Vĩnh Lạc hầu nói từng chữ từng chữ, "Gặp nguy hiểm họa sát thân, chỉ vì bốn chữ công cao chấn chủ (công lao, cao, chấn động, chủ nhân)."

"Hầu Gia, ngài say." Nhạn Hành Sơ đứng dậy. Không thể ở lại chỗ này nữa. Có mấy lời, Vĩnh Lạc hầu có thể nhiều lời, nhưng hắn lại không thể nghe nhiều.

Một tay đè tay của hắn lại, Vĩnh Lạc hầu hít một hơi thật sâu, nói: "Lúc Vĩnh Lạc Hầu phủ hiển hách, tiên phụ là đại thần dưới trướng tiên đế, phụ tá tiểu hoàng đế lên ngôi. Chính tại năm ta mười sáu tuổi ấy đã dẫn Binh xuất chinh, xây dựng chiến công hiển hách. Vì Vạn Lý Giang Sơn này, cha ta dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy. Ta ăn gió nằm sương, chinh chiến sa trường, chỉ cầu giữ được gia quốc bình an. Vậy mà lấy được là cái gì? Một câu công cao chấn chủ, tiểu hoàng đế lập tức không chút do dự ra tay lấy tính mạng của ta. Sự tích bại lộ, sợ ta trong lòng sinh oán trách, vì vậy tùy ý tìm một Hình nhân thế mạng, lăng trì xử tử đã bình ổn tâm trạng của ta. Đáng hận cũng thật buồn cười."

Nghe hắn nói tiếp một câu lại một câu, Nhạn Hành Sơ âm thầm thở dài, ngược lại không hề vội vã rời đi nữa. Nhiều cơ mật Hoàng thất người khác không cách nào biết được như vậy, hôm nay tất cả cho hắn biết, chỉ sợ Vĩnh Lạc hầu đã quyết tâm muốn nhét mình vào dưới trướng, ngay cả nửa đường lui cũng không lưu lại cho hắn.

"Ba năm nay, nhân gian nói Vĩnh Lạc hầu hoang dâm vô đạo, dung túng người hầu hành hung, bá chiếm ruộng đất, tiếng xấu gì ta đều nhận hết. Là vì cái gì? Chính là không muốn lại bị giữ lại cái mũ công cao chấn chủ, nếu như vậy có thể để cho tiểu hoàng đế yên tâm, ta nhận danh ác hầu thì như thế nào? Ngươi thấy người trong phủ của ta đốt cháy rừng hạnh, nhìn thấy người làm của Hầu phủ cướp đoạt dân nữ, nhưng mà ngươi cũng đâu biết nỗi khổ tâm riêng của ta?"

"Hầu Gia muốn thế nào?" Nhạn Hành Sơ thản nhiên hỏi.

"Ta đã chán ghét cuộc sống luôn mang theo mặt nạ  ." Vĩnh Lạc hầu ngẩng đầu, lạnh lùng thốt, "Vì thoát khỏi cuộc sống như thế, ta không ngại kéo tiểu hoàng đế xuống khỏi ghế vua. Mà nay trong tay ta đã nắm giữ 70 vạn binh lực, nếu được ngươi giúp đỡ lần nữa, Vạn Lý Giang Sơn này đã nắm chắc trong lòng bàn tay."

"Chiến tranh lại bùng lên, trăm họ lầm than, dân chúng rơi vào trong nước sôi lửa bỏng. Hầu Gia nhẫn như thế nài? Triều ta giàu có và đông đúc, một khi nội loạn, bốn phía đều như hổ rình mồi, Hầu Gia không sợ làm mướn không công, làm Sơn Hà tươi đẹp này rơi vào tay ngoại tộc sao?" Lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt mà kiên định.

"Có ngươi giúp đỡ, cần gì sợ hãi những quốc gia dã man kia?" Vĩnh Lạc hầu thiết tha mà nhìn hắn, cam kết, "Nhạn huynh, đại trượng phu đứng ở thế gian, nên có thành tựu oanh oanh liệt liệt. Nếu như ngươi giúp ta, tương lai vi huynh sẽ cùng ngươi hưởng Sơn Hà vạn dặm này."

Nhạn Hành Sơ cười nhạt, mờ mịt mà không màng danh lợi, "Kiếp này nếu thắng cúc Vu Đông ly, đã đủ. Chuyện tranh giành thiên hạ, Hầu Gia ngàn vạn đừng nhắc lại."

"Thắng Cúc Đông Ly, Hồng Tụ Thiên Hương, đây chính là khát vọng cuộc sống thanh thản của ngươi?" Con ngươi từ từ tối tăm, Vĩnh Lạc hầu âm trầm nhìn hắn, "Chỉ không biết, người phương nào có thể trở thành như hoa mỹ quyến của Nhạn huynh ngươi? Ảnh cô nương sao?"

Ánh mắt Nhạn Hành Sơ dịu xuống, khóe môi hiện lên một nụ cười dịu dàng, thêm chút ngọt ngào, lại có chút khổ sở. Vậy mà nụ cười như vậy, lại chọc giận Vĩnh Lạc hầu. hoàn toàn

Trong mắt hắn, hình như Nhạn Hành Sơ vĩnh viễn đều là lạnh nhạt mà không thân, treo nụ cười ưu nhã, nhưng cũng không thân cận bất cứ kẻ nào. Cố tình cô gái điêu ngoa bốc đồng đó lại có thể chiếm cứ tất cả tâm trí hắn đang có, dường như trong lòng trong mắt của hắn cũng có một mình nàng, không còn ai khác nữa.

Một phát bắt được cổ tay của hắn, Vĩnh Lạc hầu hung hăng nhìn hắn chằm chằm, "Nhạn Hành Sơ, ngươi thật sự không biết cất nhắc sao?"

"Hầu Gia bớt giận." Âm thanh thản nhiên không nghe ra phập phồng, tuy là cổ tay bị hắn lôi kéo xương đau nhức, gương mặt tuấn tú thanh nhã vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Như vậy làm người ta thật tức giận.

Lồng ngực không ngừng phập phòng, Vĩnh Lạc hầu cắn răng nhìn hắn, dưới ánh nến dung nhan của người nọ Như Ngọc, áo trắng như tuyết, chiếu lên một thân tuyệt thế phong hoa. Trái tim căng thẳng, thở hổn hển, một tay ôm lấy hắn vào trong ngực, sức lực nặng nề giống như muốn nhét cả hắn vào trong người.

Bỗng nhiên chấn động, Nhạn Hành Sơ ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn, "Hầu Gia đây là ý gì?"

"Ngươi còn không biết sao? Hành Sơ, ba năm trước đây ngày ngươi cứu ta ấy, nên. . . . . ." Thở dài, duỗi ra ngón tay, vuốt ve hai gò má của hắn, nói nhỏ, "Một ngày kia, ngươi mặc áo bào lam nhạt, tay áo bay theo gió, cả người cũng sạch sẽ như vậy. Ta khi đó là cái dạng gì? Một thân máu, khắp người vết đao vết kiếm, quần áo lam lũ, tóc tai bù xù, cả đời này ta cũng chưa từng chật vật như vậy. Một chiêu của ngươi đẩy lùi quân địch, nước chảy mây trôi. Sau đó ngươi lại chăm sóc ta một ngày, tuy chỉ có mười mấy canh giờ ngắn ngủn, lại làm cho ta. . . . . ." Hắn nhắm lại mắt, nói tiếp, "Chỉ là, tại sao ba năm sau được gặp lại ngươi... trong mắt ngươi lại càng tăng lên mệt mỏi? Bước chân yếu ớt, ngay cả tuyệt thế võ công cũng mất? Là vì nữ nhân kia sao? Trả lời ta?"

Hắn dùng lực đưng đứa thân thể hắn, giọng căm hận nói.

Nghiêng mặt sang bên, ngực một hồi buồn bực đau đớn, Nhạn Hành Sơ ho khan mấy tiếng thật thấp, lạnh nhạt nhìn hắn, "Hầu Gia, ta lấy quân tử đối đãi ngươi, ngươi chính là như vậy hồi báo?"

"Ở phương diện tình cảm, ngươi quá trì độn, lần này nếu không thể giữ ngươi , chỉ sợ về sau không có cơ hội nữa. Huống chi, có ngươi ở trên tay ta, còn sợ Phong Diệp trai không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ sao?" Nhớ lại tình cảnh năm đó được cứu giúp, lại nghĩ đến được Phong Diệp trai trợ lực, hôm nay hắn thề nhất định giữ hắn lại.

"Ngươi chờ cái gì, giống như luyến đồng nuôi ta trong hầu phủ?" Nhạn Hành Sơ cười lạnh một tiếng, hắn vạn lần không ngờ, Vĩnh Lạc hầu lại ôm ý nghĩ như vậy với hắn. Vốn cho là mấy ngày nay tất cả lấy lòng muôn vàn ân cần của hắn chỉ là vì cơ nghiệp của Phong Diệp trai, bây giờ nghĩ lại, hẳn là. . . . . .

Nhìn gần dung nhan anh tuấn đó trong gang tấc, hắn nhắm mắt lại, đè xuống kích động hoa mắt mà muốn ói.

"Sai lầm rồi, Hành Sơ. Ngươi lấy quân tử đối đãi ta, lúc này ta lấy quốc sĩ báo, Sao lại coi ngươi như luyến đồng mà đối đãi. Vẫn là câu nói kia, sau ngày hôm nay, tất cả của ta đều là của ngươi. Ta nếu xưng đế, ngươi chính là ta hoàng. . . . . ."

"Câm mồm." Nhạn Hành Sơ lạnh lùng quát lên, "Hầu Gia, Nhạn mỗ xác thực không có võ công, nhưng sẽ không mặc cho người tùy ý đùa giỡn. Nếu như ngươi buộc ta động thủ, nhấc tay lên cũng có ít nhất ba biện pháp để cho ngươi nằm xuống."

"Nói đúng lắm." Vĩnh Lạc hầu lại mỉm cười gật đầu, cầm lên ống tay áo của hắn nói: " nói thí dụ như, trong tay áo của ngươi bắn ra một Lôi Hỏa, cũng đủ để nổ bay hai chúng ta. Thật ra thì như vậy không tồi, trên đường hoàng tuyền có ngươi làm bạn, đáng giá. Chỉ là, Vĩnh Lạc hầu đã bị chết ở trong phủ, triều đình truy cứu, chẳng những Phong Diệp trai không trốn thoát, Tuyệt Vân Cốc sau lưng Phong Diệp trai, chỉ sợ cũng không thoát khỏi liên quan thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui