Buổi tối, tại một quán rượu khá yên tĩnh.
Không gian bao quanh bởi một màu sắc đỏ, kèm vào đó là đệm nhạc violin mở từ chiếc máy phát nghe thật não nề, da diết.
Ở gần đó, Ấn Thiên Dịch ngồi lẻ loi trong một góc bàn, khác với những người khác, cậu không hề dùng thức ăn, mà chỉ tập trung uống mấy chai Vodka trong vẻ mặt buồn bã.
Bộ dạng cậu như một gã thanh niên bê tha, tóc tai rũ rượi mấy ngày không gội, ăn mặc cũng chỉ là một cái áo thun đen với chiếc quần nâu be bình thường.
Cậu cầm nửa chai rượu tự tay rót vào một cái ly rồi tự tay đưa lên miệng uống.
Thời gian dần trôi, cứ thế lặp đi lặp lại, cậu dùng hết chai này rồi chuyển sang chai kia, nhưng vẫn không dập tắt được nổi tuyệt vọng vô tận trong đáy lòng.
[Thế cậu nghĩ bản thân mình xứng đáng để được tôi yêu sao?]
Cậu nói ấy chợt tái hiện lên trong đầu cậu, chính là cái câu mà cậu cảm thấy mỗi khi nhớ lại thì trái tim luôn đột ngột co thắt, đau đớn khó tả.
Viền mắt Thiên Dịch khá nhợt nhạt kém sắc.
Tay nâng chai rượu sành thứ sáu lên trước mặt, cậu nhẹ nhàng lắc lư nó.
Rượu trong chai chỉ còn một nửa, nhưng những lời cay đắng mà Thiên Băng đã nói đều không thể nào loại bỏ ra khỏi đầu được.
Cậu nheo mày, bỗng cảm thấy tức bực, nghiến chặt răng.
Trên đời này không thiếu phụ nữ, cậu chỉ muốn hỏi vì sao mình lại phải quan tâm đến một người không yêu mình, luôn nói ra những lời khiến mình bị tổn thương như vậy?
Cậu hậm hực, nước mắt lại rơi, vừa bất lực chẳng biết làm gì, lại nhanh tay gạt nước mắt đi, không muốn bản thân lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng vừa gạt đến đâu, nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi đến đó, hoàn toàn không thể nén kìm.
Cậu gục mắt xuống, đau khổ nghĩ ngợi.
( Như vậy là kết thúc sao? Tôi trước giờ vẫn không tin giữa chúng ta không có mối hòa hợp nào.
Thiên Băng, tại sao tôi phải khóc vì em chứ?)
Hơn mười một giờ đêm, Thiên Dịch buồn bã lang thang trên một con đường không người.
Ánh đèn neon hai bên dãy vỉa hè thắp sáng cả một khu phố.
Đúng lúc đi ngang qua một công viên nhỏ, cậu chợt dừng chân, xoay mặt nhìn khung cảnh bên trong đó.
Chiếc xích đu vẫn nằm yên, nhưng trong mắt cậu lại nhìn thấy hình bóng của Thiên Băng đang ngồi nơi kia, chính là cái lúc cô uống say, bắt cậu vào đây chơi cùng mình.
Câu loạng choạng bước chân đi vào, viền mắt đỏ hoe, ngồi co quặp chân xuống trước mặt chiếc xích đu, rồi rũ mắt nhớ lại.
Có một thời gian cậu sang Pháp du học, đúng hơn chính là hai năm cậu phải xa cách cô.
Cậu được kết bạn với rất nhiều người ở Pháp, mỗi ngày đều cùng họ ở lại câu lạc bộ bóng rổ chơi đến tối mới về.
Sau một ngày dài, cậu vác cặp trên vai trở về căn hộ, vừa mở cửa ra, cả phòng khách đều tối đen như mực, cậu đưa tay sang vách tường ấn công tắc bật đèn, đèn vừa sáng lên, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Dực Phàm ở đâu cả.
"Em về rồi"
Cậu đi vào trong rồi lên tiếng, nhưng đáp lại cậu chỉ là một sự im lặng tĩnh mịch.
Lúc này cậu đoán mờ, có lẽ Dực Phàm vẫn còn đang ở trường chưa về, vì anh học khác trường cậu, cậu học ngành điện ảnh, còn anh thì học hai ngành song song, bao gồm y học lẫn khoa học.
Cậu không cảm thấy gì lạ, đành vào trong phòng rồi ném lơ chiếc cặp sách lên bàn, bay vào chiếc giường êm ái, sau đó mới cầm điện thoại lên trong vẻ mặt háo hức định gọi cho Thiên Băng.
Tiếng chuông ngân reo mấy giây, nhưng nhanh chóng đã bị báo là đang bận.
Cậu ngạc nhiên, nhưng cũng đành nghĩ có lẽ giờ này cô vẫn còn đang làm việc, cho nên mới không thể nghe máy.
Cậu đành dừng gọi, choàng tay ra sau làm gối nằm, nhắm mắt trên giường đắn đo suy nghĩ.
(Ở Pháp bây giờ là tám giờ tối, vậy chỗ Thiên Băng có lẽ chỉ mới hai giờ chiều.
Cô ấy đang làm gì vậy chứ?)
Sau một lúc khó chịu trong lòng vì nhớ cô, cậu cũng không thể chịu được nữa mà đành cầm điện thoại lên nhấn gọi tiếp.
Cuối cùng lần này bên kia cũng nhấc máy, giọng Thiên Băng vọng ra, tức giận hét thất thanh vào tai cậu:
"Nhóc con! Chị đang làm việc, gọi làm gì thế hả?"
Cậu giật mình, màn nhĩ như muốn thủng, mặt mày xanh rờn vì bị cô dọa cho hớp hồn hớp vía, vừa định thần lại, cậu gãy má thẹn cười:
"Chỉ...chỉ là em muốn hỏi chị một chút chuyện, hôm nay em có một bài tập được giao, cho nên..."
"Bài tập? Chẳng lẽ em lại không giải được sao?"
Thiên Băng ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm điện thoại, mắt nhìn vào tấm gương, đằng sau còn có bóng dáng Tiểu Mai đang dùng cọ tận tụy đánh phấn má cho cô, vừa liếc hái nhìn cô đang nghe điện thoại với ai đó bằng vẻ mặt hiếu kì.
"Có lẽ vậy"
Thiên Dịch ngồi dậy trên giường, hai chân co quặp lại, liền nghe cô hỏi, nhưng giọng điệu vô cùng cáu kỉnh:
"Thế bài tập là gì? Mà này, chị không phải gia sư của em, đừng có mà gọi làm phiền chị nhiều lần như thế chứ"
Cậu bĩu môi:
"Người ta chỉ muốn biết chị đang làm gì thôi mà.
Nhị tỷ, chị ở nước một mình vẫn ổn chứ?"
"Chị vẫn ổn, có điều..."
Cô bỗng ngập ngừng, rồi nghĩ đến công việc ngầm của mình ở tổ chức vào mỗi đêm khiến cô không thể nào ngủ đủ giấc, quầng mắt hôm nay đã có chút đen nhạt.
Cô đành thở dài, nhắm mắt giục:
"Mà thôi.
Thế bài tập của em là gì? Nói mau đi"
"Je t'aime"
Cậu trầm giọng thốt lên một câu tiếng Pháp, nó có nghĩa là "Tôi yêu em".
Nhưng cô lại không hiểu, bèn nhíu mày:
"Em thừa biết là chị không biết tiếng Pháp mà, câu này có nghĩa là gì chứ?"
Cậu cười nhẹ, tựa như vừa trút được một nỗi lòng đã từ lâu muốn nói điều này cho cô biết.
"Một ngày nào đó em sẽ nói cho chị biết.
Ít nhất ra là không phải bây giờ"
Cô nổi cáu, bỗng lớn tiếng qua điện thoại:
"Thế em gọi chị làm cái gì hả? Chị còn đang rất bận đấy, không có thời gian day dưa với em đâu"
"Khoan đã, chị đừng giận.
Thật ra lần này em gọi tới là có một chuyện muốn nói với chị.
Chị đang làm gì vậy?"
Cậu ngượng ngùng hỏi cô, bên má có mấy tia vệt đỏ, nghe Thiên Băng trả lời:
"Chị đang được thợ trang điểm sửa lại lớp makeup trước khi ra ống kính, cho nên tạm thời rảnh.
Mà nếu là trò đùa của em thì chị sẽ không nghe đâu"
Thiên Dịch cười nhẹ, ngồi tựa lưng vào thành giường, hướng mắt lên trần nhà, thử tìm một chuyện tự bịa ra để thử lòng cô rồi nói:
"Thật ra hôm nay có một bạn nữ tỏ tình với em"
Cô ngạc nhiên, lông mày có hơi nhíu lại, cậu khoa trương tiếp lời:
"Cô gái đó rất xinh xắn, là hoa khôi của trường đấy, thành tích học tập cũng rất tốt cho nên em đang phân vân không biết có nên đồng ý hay không.
Em mới muốn hỏi thử ý kiến của chị, chị cảm thấy thế nào?"
"Em thích cô gái đó chứ?"
Cô hỏi, cậu mập mờ, rồi cũng đành gật đầu, cố tình muốn thử phản ứng của cô.
"Một người xinh đẹp ưu tú như vậy, lại còn là người Pháp, mấy ai mà không thích chứ"
"Vậy tại sao lại còn gọi hỏi chị? Nếu như em thích cô gái đó thì cứ đồng ý đi thằng ngốc này"
Nghe vậy cậu bỗng rũ mắt xuống, có chút buồn, hỏi:
"Chị không cảm thấy gì sao?"
"Huh?" Cô hơi ngờ ngạc trước câu hỏi của cậu, thì Tiểu Mai chợt ngắt ngang cô, nói: "Băng tỷ, đã xong rồi"
Cô nhìn lên tấm gương, thấy mặt mình đã được trang điểm hẳn hoi, bèn nhìn Tiểu Mai, nói:
"Được rồi, cảm ơn em"
Tiểu Mai đành gật đầu rồi mỉm cười, sau đó vén tay ra hiệu, nói rằng sẽ rời đi để cho cô thoải mái nghe điện thoại.
Thiên Băng cũng trả lời Tiểu Mai bằng một cái gật đầu, thì chẳng mấy chốc cô ta cũng đi mất, nhưng sau đó là giọng của Thiên Dịch trong loa vọng ra vì không nghe thấy cô phản hồi.
"Nhị tỷ, chị còn nghe máy chứ?"
"Chị nghe đây.
Mà vừa rồi em hỏi chị cảm thấy thế nào à?"
Thiên Dịch e thẹn hỏi lại:
"Phải.
Chị có giận không?"
"Giận? Tại sao chứ?"
Cô nhướn mày, mặt bộc bạch khó hiểu.
Cậu ngây ra ba giây, đúng hơn trong lòng đã cảm thấy thất vọng.
Nhưng để che giấu đi điều đó, cậu liền bật cười ha hả, trêu cô:
"Thì em nghĩ trước giờ em chưa có bạn gái, biết đâu điều này sẽ làm cho bà chị nào đó ế suốt hai mươi năm ghen tỵ đến mức phát khóc thì sao?"
Nhưng cách của cậu thật sự không hiệu quả, Thiên Băng không hề giận, ngược lại cô còn vén tay lên môi phì cười:
"Đồ ngốc.
Tại sao chị phải tức giận chứ?"
Cậu ngạc nhiên, nghe thấy tiếng cười của cô, tâm trạng của bản thân cũng tốt lên hẳn.
Thiên Dịch nhắm mắt an lòng, trong đầu cậu luôn nghĩ, chỉ cần mỗi ngày có thể nghe được giọng nói của cô, nghe được tiếng cười của cô, như vậy là quá tốt rồi.
Thiên Băng bỗng dừng cười, rồi nhẹ giọng, nói:
"Tiểu Dịch.
Nếu như sau này em kết hôn sớm, thì chị và Dực Phàm ca sẽ đứng phía sau chúc phúc và ủng hộ cho em.
Nhân tiện nếu em và cô gái người Pháp đó yêu đương thuận lợi, thì hai năm sau khi tốt nghiệp em hãy đưa cô ấy về nước chơi cùng nhé"
Nghe vậy cậu ngạc nhiên lẫn ngỡ ngàng, trong lòng vô cùng hụt hẫng, bỗng nhíu mày, lớn tiếng với cô:
"Chị chẳng hiểu em gì cả, chị nói như vậy mà nghe được sao?
Thiên Băng ngạc nhiên, chẳng hiểu cậu là đang nói gì, thì tự dưng giọng một cô gái bên ngoài vọng vào, thúc giục:
"Băng tỷ, nhanh lên, đến giờ quay hình rồi"
"Tôi biết rồi"
Nghe vậy cô đành quyết định dừng cuộc gọi, bèn đứng dậy, gấp gáp nói vào điện thoại lời cuối cùng.
"Xin lỗi, bây giờ chị còn bận một chút việc, Tiểu Dịch, gặp lại em sau"
"Ơ khoan đã, em còn chưa..."
Cậu đang nói giữa chừng, thì cô đã ngang nhiên tắt máy như những lần trước, để lại mấy tiếng "tút tút" làm cho cậu có chút cáu kỉnh lẫn tức bực.
Cậu nhìn màn hình, đành hạ giận, mở hình ảnh của cô trong album, ngắm nhìn đôi chút, chẳng lâu, cậu chợt mỉm cười buồn.
"Nếu không phải vì nhớ em, thì anh đã không tìm cớ để gọi rồi"
Nhớ lại đến đây, Thiên Dịch cảm thấy lòng vô cùng nặng trĩu.
Cậu ngồi trước chiếc xích đu, men say trong người vẫn còn, vừa buồn vừa tuyệt vọng.
"Ra vậy.
Trước giờ chỉ có mình là gọi cho cô ấy, hóa ra trước giờ, chỉ có bản thân mình là vọng tưởng đơn phương"
Cậu ngước mặt lên trời, nhìn màn đêm không trăng, ngậm ngùi lẩm bẩm:
"Vốn dĩ, cô ấy chưa bao giờ...thích mình"
...!
Buổi sáng, tiếng chim véo von trên các nhánh cây.
Trên chiếc giường rộng rãi, Thiên Băng mở choàng mắt, bỗng cảm thấy cơ thể mình có chút nặng trịch, cũng là bởi vì cô đã bất tỉnh từ trên xe lúc hôm qua cho đến tận bây giờ.
Đồng hồ Led trên bàn đã hiển thị hơn 8 giờ sáng.
Cô bèn rời khỏi giường rồi đến bên cửa sổ, dang tay vén màn sang hai bên, chẳng mấy chốc, ánh nắng từ bên ngoài cũng hắt vào tạo cho cô một cảm giác âm ấm trên khuôn mặt.
Đôi mắt cô bận tâm hướng nhìn ra bên ngoài, bởi vì sau khi tỉnh dậy thì tất cả những chuyện mà cô đã nhớ được vào ngày hôm qua cũng đều quên bén đi mất.
Thiên Băng choàng tay tự ôm người, trái tim cũng cảm thấy bất an mà bắt đầu đập nhanh, không rõ nguyên do, cũng không rõ câu trả lời.
Cô nhíu mày cố nhớ lại, nhưng chỉ thấp thoáng nhớ ra được mỗi chuyện mà Dực Phàm đã tiết lộ cho mình biết, rằng cô chính là con gái ruột của Ấn Nhật Thiên.
Nhưng còn một chuyện vô cùng kinh khủng khác thì cô không tài nào nghĩ ra nổi.
"Đó là gì chứ? Mình đã dường như quên bén đi một chuyện nào đó.
Tại sao đầu của mình, lại đau dăng dẳng như vậy?"
Cô đặt tay trên trán, nhíu mày cố gắng nhớ lại, nhưng dù nghĩ gấp mấy vẫn không ra, chỉ cảm thấy xung quanh tự dưng choáng váng, hơn nữa trong bụng lại còn kêu đói cồn cào.
Cũng dễ hiểu, vì từ khi bất tỉnh thì cô đã không ăn một hạt cơm nào vào bụng cho đến bây giờ, miệng cũng có chút khát.
Bất chợt có tiếng điện thoại reo lên, dường như có một tin nhắn được gửi đến.
Tiếng chuông khiến cô khá giật mình, nhưng rồi đành chập chừng đi tới cái bàn gần đó, vớ tay lấy điện thoại mở lên xem thử.
Vừa liếc qua vài dòng, cô ngạc nhiên, thì ra là tin nhắn của Tiểu Tuyết, chỉ nói với cô rằng đêm qua Thiên Dịch đã đi uống rượu rất say và hơn ba giờ sáng mới mò được đường về nhà.
Thiên Băng vừa đọc xong, cũng biết chuyện này tất cả đều là lỗi do mình.
Cô cảm thấy khá áy náy, tay nắm chặt chiếc điện thoại trong vẻ mặt khó chịu.
Bất chợt cô nhớ đến những gì mà Thiên Dịch đã nói với mình vào hôm qua, một cách vô cùng rõ ràng.
Trước giờ cậu chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình với cô ngay trước đám đông, nhưng dựa vào biểu hiện và những lời nói đó, cô biết tất cả đều là thật lòng.
Cô đưa tay áp lên lồng ngực mình, nhắm mắt mà thầm cảm nhận những điều đã được nhận từ cậu.
(Tiểu Dịch.
Lời mà em đã nói chị đã thấu hiểu từ lâu rồi.
Liệu chị có cơ hội, để trả lời lại một lần nữa cho em biết không?)
"Cạch!"
Đột nhiên có tiếng mở cửa, cô hơi giật mình nên chập chừng quay sang, liền thấy Dực Phàm đang bước đến chiếc tủ quần áo đằng sau cô, không thèm nhìn hay đếm xỉa gì tới cô dù chỉ một lần.
Anh mở tủ ra, lấy một cái áo sơ mi trắng hoa văn kẻ sọc trong đó rồi ném ngang lên giường, sau cùng thì nhẹ nhàng đóng tủ lại.
Thiên Băng cảm thấy hôm nay Dực Phàm rất kì lạ, trong lòng đã sinh nghi, bèn lặng im đăm chiêu quan sát anh.
Dực Phàm gỡ từng cúc áo sơ mi của mình ra, để lộ một cơ bụng săn chắc, tới đây thì anh bỗng nhìn cô, liền thấy cô đang nhìn mình chầm chầm, anh mẩy miệng nhịn cười, hỏi:
"Sao vậy? Chẳng lẽ em muốn nhìn anh thay đồ đến vậy sao?"
Thiên Băng chỉ cảm thấy nực cười, bèn khoanh tay lại, đáp:
"Chẳng qua là tôi cảm thấy hôm nay anh rất lạ, một câu cũng không nói, nên trong lòng bán tính bán nghi rằng có lẽ anh đang muốn làm một chuyện gì đó trong bí mật"
Đột nhiên anh tiến tới, giơ tay một phát kéo trọn cả người cô áp sát vào người mình.
Cô cau mày, lập tức phản ứng đẩy anh ra.
"Anh làm gì vậy?"
Anh túm lấy cằm cô, hất lên một chút, bỡn cợt trêu chọc:
"Em đang lo lắng vì nghĩ anh sẽ đi ngoại tình sao?"
Cô gỡ tay anh xuống, xoay nhẹ mặt, nhếch mép tự kiêu.
"Thế à, tôi có nên đi ăn mừng vì hay được tin này hay không? Nếu như anh nghĩ tôi sẽ ghen, vậy thì anh lầm rồi"
Dực Phàm lạnh lùng nhìn cô, nhưng thực ra trong lòng đã bị cô làm cho tức giận.
Anh định hôn lên môi cô, nhưng cô liền hất mặt sang nhất quyết từ chối.
"Tôi chưa đánh răng, anh liêm sỉ chút đi"
Nhưng Dực Phàm chẳng để tâm, lập tức đè cô ngã xuống giường, áp sát miệng mà hôn cô một cách táo bạo.
Nụ hôn rất dữ dội, tựa như muốn trúc giận, không kịp chừa cho Thiên Băng một chút phản kháng.
Cô nhíu mày lại, vì sao hôm nay cái tên này lại chịu bẩn như vậy? Hơn nửa cô cũng nhận ra cái hôn này dường như là để trả đũa chuyện gì đó mà cô đã khiến anh tức giận cả ngày hôm qua.
Sau vài phút anh mới nhả môi cô ra, khẽ giọng: "Vị không tệ"
Sau đó anh đứng dậy, mau chóng rời khỏi người cô, tiếp tục cởi chiếc áo sơ mi mặc trên người ra rồi mặc lấy chiếc áo sơ mi kẻ sọc vào.
Thiên Băng nửa ngồi nửa nằm trên giường, đưa tay chà qua chà lại trên miệng, mặt mày nhíu lại vô cùng bực tức.
Tuy nhiên Dực Phàm đã nhìn thấy biểu hiện khó chịu của cô, anh hỏi:
"Chúng ta hôn nhau nhiều rồi, chẳng lẽ em vẫn chưa quen sao?"
"Quen? Tất cả những gì anh làm với tôi, đều chỉ một mình anh thỏa mãn.
Nhưng còn tôi, anh nghĩ tôi sẽ thích hôn với một kẻ kinh tởm như anh sao?"
Cô giận dữ mắng mỏ, nhưng nét mặt Dực Phàm lúc nào cũng hửng hờ, chỉ mấy giây sau anh mới nhếch mép cười nhạt.
"Anh biết, em chưa bao giờ thật sự muốn làm những điều này với anh"
"Nếu đã vậy, vì sao anh lại còn ép buộc tôi? Anh đừng quên, một khi tôi vẫn còn là tôi, thì cả đời này anh cũng đừng vọng tưởng tôi sẽ thật lòng kết hôn với anh.
Trước giờ tôi chưa hề yêu anh, anh hiểu không?"
Thiên Băng uất ức không kìm được cơn giận, nhìn thấy điệu bộ hờ hửng của Dực Phàm mà không kìm được hỏa tâm liên tiếp phóng ra những câu chua chát.
Dực Phàm bỗng dừng việc mắc cúc áo, đột nhiên giương tay ấn cổ cô xuống nệm giường, tay kia lộng hành kéo mảnh váy của cô lên, sờ soạn khắp phía dưới.
"Anh...anh làm gì vậy?"
Bây giờ cô mới sửng sốt xấu hổ hỏi to, tay phải định giơ lên chống trả, nhưng sức lực của cô so với Dực Phàm lại quá yếu, hơn nữa cả ngày qua cô đã chẳng ăn gì nên tay và chân đều không còn một chút sức lực.
Chẳng mấy chốc, cái váy trắng trên người cô đều bị xé rách toang sang hai bên.
Chỉ cần một cú hất tay của gã đàn ông thô bạo này, thì cả tấm thân cô đều đã bị lật lại cho nằm sấp, cô vô cùng sửng sốt, giận đến mức chỉ có thể quấu móng tay vào cái gối trước mặt, nghiếng răng gào lên:
"Không...dừng lại! Ấn Dực Phàm, tôi xin anh, tôi không thể!"
Nhưng Dực Phàm không dừng tay, ném luôn cả đồ lót lẫn mảnh váy bị rách của cô phăng xuống giường, làm cả người cô bây giờ trần như nhộng.
"Băng Băng, em có biết chỉ cần có tiền và quyền lực, thì dù em có yêu ai đi chẳng nữa cũng chẳng khiến anh bận tâm không?"
Thiên Băng kinh ngạc, chưa kịp đáp lại câu nào đã bị ngoại vật xâm nhập vào phía dưới, sức của người đàn ông này quá mạnh, hắn ôm khít trọn người cô, áp tiếng thở hổn hển sát bên tai cô vô cùng dâm dục.
Thiên Băng một phút như trống rỗng, cự li gần thế này, lại còn ngay phía sau, cô nhăn mặt vì không chịu đựng nỗi, một nữ nhân kiêu ngạo như cô, vì sao lại phải tình nguyện cho tên đàn ông này chà đạp thân thể mình?
Tiếng va chạm ngày càng nhanh, cơ thể cô cũng tự ý di chuyển theo từng động tác của hắn.
Bất chợt cô nhìn thấy phần tay cầm của khẩu súng nhoi ra dưới gối nằm của Dực Phàm, cũng cảm thấy kì lạ, thường ngày cô không hề thấy nó, nhưng vì sao hôm nay Dực Phàm lại giấu nó dưới gối nằm của mình?
Bây giờ trong đầu cô đã trống rỗng, mắt mở to căng cứng, chẳng nghĩ được gì ngoài việc muốn chợp lấy khẩu súng đó.
Cô cố gắng giương tay đến gần cái gối, thì đột nhiên một bàn tay to lớn phía sau đã bắt chặt lấy tay cô, cô giật mình, bàn tay ấy lại từ từ quấu chặt lấy từng đốt ngón của cô, tựa như muốn trừng phạt.
Cô đau đớn, thốt lên một tiếng "ưm" khó khăn, Dực Phàm chợt thủ thỉ bên tai cô, giọng điệu vô cùng gian xảo:
"Khi sáng ra ngoài anh quên mang theo nó, nhưng cũng thật may vì bây giờ em mới phát hiện"
Cô nghiếng chặt răng, trán hơi nhăn lại, không quay đầu nhìn anh, lòng nóng giận cực trào.
"Vậy là anh vẫn luôn cảnh giác dù bản thân chỉ đang ở cùng với tôi sao?"
"Đúng vậy"
"Nói đúng hơn, anh chưa bao giờ tin tưởng tôi phải không?"
"Phải.
Từ nhỏ anh đã luôn ở bên em, em làm gì nghĩ gì, sao anh lại không đoán được chứ.
Anh biết em đang muốn giết anh, nhưng Băng Băng, anh làm tất cả chỉ là vì em mà thôi"
Lời lẽ của Dực Phàm không khác gì biện minh, càng nghe càng khiến cô nổi nóng, cổ họng khô khan đến mức khàn giọng:
"Vì tôi? Giết cả ba mẹ tôi, lẫn những người mà tôi yêu quý mà là vì tôi sao? Anh chỉ giỏi biện minh.
Anh chỉ muốn muốn một thân một mình giành lấy toàn bộ tài sản của nhà họ Ấn, anh thực chất không phải yêu tôi, mà chính là đang muốn giết chết tôi"
Dực Phàm bất chợt xoay người cô lại, im lặng không nói gì nữa, mà đột dưng cúi xuống liếm láp lên cổ cô.
Tóc anh đâm vào cằm cô, làm cô vô cùng ngứa ngáy lẫn bực bội, cô giận dữ, quát:
"Tránh ra khỏi người tôi! Tôi nói anh mau cút khỏi người tôi kia mà!"
Cô vùng vẫy dữ dội, như con cá bị bắt ra khỏi nước, nằm trên tấm thớt đang cố gắng dành lấy sự sống cho bản thân mình.
Cuối cùng thì cô cũng lật được tình thế, bằng cách nhe răng cắn thật mạnh vào cổ hắn, khiến hắn trừng mắt đau đớn, lập tức nâng cao người theo phản xạ để lùi tránh khỏi cô, nhưng cũng vì thế mà hắn đã sơ xuất buông lỏng cả hai tay cô ra, khiến cô bắt được cơ hội.
Thiên Băng đột nhiên đứng dậy, cô cắn chặt răng, dùng chân đạp thẳng vào mặt hắn, chẳng mấy chốc, cả người hắn liền bị tống ra khỏi giường.
Hắn ngã xuống đất, đập mạnh đầu lên sàn, nhắm mắt nhăn mặt, từ từ đưa tay sờ lên sau gáy, dường như muốn bất tỉnh.
Thiên Băng hoảng loạn cùng cực, nhanh chóng bật dậy rồi túm chăn che người, bò như mèo rời khỏi giường, hướng đến cửa phòng tắm.
Cô sợ hãi, chỉ nghĩ được mình phải nhanh chóng chạy vào đó, vì sau khi tấn công Dực Phàm, cô không chắc được việc hắn sẽ làm gì để xử lí cô.
Nhưng chỉ chạy được hai bước, thì đột nhiên cả cơ thể của cô liền bị Dực Phàm ôm khít từ đằng sau, hắn khống chế cô, khiến cô không thể chạy tiếp.
Cô vô cùng sửng sốt, tiếp tục vùng vẫy, xoay nửa vẻ mặt kinh hoảng nhìn hắn như nhìn quái vật, không ngừng thét lên nhưng lại chợt hụt hơi.
"Thả tôi ra! Mau...mau thả tôi ra đồ khốn!"
Dực Phàm siết chặt lấy eo cô, nhắm mắt giận dữ cùng cực, biết bản thân không thể ra tay đánh cô, chỉ có thể khàn giọng lớn tiếng với cô.
"Đừng làm loạn!"
Cô giật mình, kinh ngạc biến sắc, bị giọng nói tức giận ấy làm cho toàn thân trở nên mềm nhũng.
Nhưng vài giây sau, tay và chân cô vẫn không chịu uy phục, vẫn kiên cường rồi tiếp tục phản kháng.
Trên người cô bây giờ chỉ được bọc mỗi lớp chăn trắng, hai chân cô đạp về phía trước, còn hai tay thì lại cố gắng hết sức cấu mạnh vào cổ tay Dực Phàm đang choàng quanh dưới bụng mình, nhưng dù cô có cố gắng đến đâu, cấu sâu đến mức muốn gãy cả bộ móng thì cũng chẳng làm Dực Phàm có chút si nhê gì mà uy phục chịu buông tay.
Cô nghiếng răng, cảm thấy bất lực, tức đến rơi nước mắt, khủng hoảng hét lên:
"Bỏ tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Đồ dơ bẩn!"
Bỗng nhiên, cả người cô đường đột bị nâng lên, chân cô giờ đã không chạm được đất, mà cứ thế cả cơ thể đều bị gã đàn ông phía sau đưa vào phòng tắm gọn hơ ngay trước mặt.
"Anh định làm gì tôi? Mau bỏ tôi ra! Mau bỏ ra!"
Cô la hét ồn ào trong phòng tắm, thì Dực Phàm mới chịu đặt cô ngồi xuống sàn, sau đó kéo luôn chiếc chăn trên người cô đi vứt ra xa.
Cô xấu hổ, giận dữ vô cùng, ngồi như thục nữ, thân thể bây giờ đều phơi ra rành rành ngay trước mặt hắn.
Dực Phàm nắm chiếc vòi sen phun nước nóng lên tóc lẫn người cô, cô hậm hực, bất lực ngồi yên, rũ mắt hỏi:
"Như vậy vẫn chưa đủ sao? Anh còn muốn hành hạ tôi bao nhiêu lần nữa?"
Cả người cô ướt nhẹp, mái tóc đen dài rũ rượi át xuống che cả hai bầu ngực trắng nõn, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, hệt như một bức tranh khơi gợi người xem.
Dực Phàm im lặng không nói gì, còn gội cả đầu cho cô.
Sau cùng là lấy bàn chải đánh răng của cô đã được vệt kem trên đó, anh ngồi chòm hỏm trước mặt cô, lạnh lùng khẽ giọng: "Mở miệng ra"
Cô rũ mắt, ngồi yên như khúc gỗ, thì hắn cũng dùng tay nâng nhẹ cằm cô lên, rồi đưa bàn chải đánh răng định đúc vào miệng cô để chà sạch.
Nhưng bàn chải chỉ vừa chạm đến môi cô, thì cô đã vung tay tặng cho hắn một cái tát thật đau vào má, một cái tát dồn cả nội tâm tức giận lẫn hận thù.
Mặt Dực Phàm bị hất lệch đi, có chút kinh động.
Biết không thể đánh răng được cho cô, anh liếc mắt lại nhìn cô, thấy khuôn mặt cô đầm đìa lệ ướt, thì trái tim anh cũng chợt co thắt đau lòng.
Nhưng dù có đau bao nhiêu, thì anh vẫn cố giữ một vẻ điềm tĩnh bên ngoài mặt như không chút quan tâm, còn bật cười nửa miệng, hỏi:
"Hận lắm phải không?"
Thiên Băng nén giận nhìn anh, khuôn mặt kia đúng là khiến người ta căm ghét, cô có muốn phủ nhận cũng không được.
Dực Phàm chợt đứng dậy, xoay lưng, cuối cùng cũng quyết định rời khỏi cô, bảo:
"Anh sẽ gọi người mang thức ăn lên đây.
Em nghỉ ngơi đi"
"Anh đã hứa..."
Cô lên tiếng giữa chừng, nhưng vì do một điều gì đó nên không thể nói hết câu.
Nghe giọng cô, Dực Phàm cũng chịu dừng chân, dần xoay lại đối diện với cô, cũng tôn trọng mà yên lặng lắng nghe cô nói.
Cô dần nhíu mày, môi mím chặt, mắt căm giận nhìn thẳng lên mặt hắn, mãi mới cất được lời:
"Anh đã hứa sẽ không ra tay với Tiểu Dịch ngay sau khi tôi đến chung cư nói lời cuối cùng với em ấy, vậy mà anh đã không giữ lời.
Cả ngày hôm qua, anh đừng tưởng là tôi không nhận ra anh đã cho người tấn công em ấy ngay sau cổng họp báo.
Những chuyện mà anh làm hoàn toàn trái ngược với lời anh nói.
Anh không biết giữ chứ tín đúng không?"
Dực Phàm ngạc nhiên, thì ra là cô đã biết tất cả.
Đến đây, anh không hề phủ nhận được nữa, bèn nhếch mép, đáp:
"Chỉ là anh vô cùng ghét thằng nhóc đó.
Anh ghét vì nó dám thừa nhận bản thân mình thích em.
Anh không thể dung thứ cho nó được"
Cô bất thần, căng mắt lập tức hỏi lớn:
"Nhưng chẳng phải là tôi đã chấp nhận ở bên cạnh anh rồi sao? Dực Phàm, anh đã thành công ép buộc được tôi, vậy thì anh còn muốn gì nữa cơ chứ?
Câu hỏi này đã thấu được trọng tâm trong lòng Dực Phàm, hắn bật im lặng, mà nheo mắt băn khoăn nhìn người con gái có thân hình mĩ miều xinh đẹp trước mắt, thì hắn lại nhận ra bản thân mình vẫn chưa đủ thỏa mãn.
"Em có thể yêu anh không?"
Hắn trầm mặc hỏi cô, nhưng nó lại khiến cô quá khó để trả lời, cô gục mặt xuống, mở miệng: "Không thể"
Dực Phàm chợt cười khẩy.
"Ấn Thiên Băng, à không, Ấn Ngữ Yên.
Ngay trước mặt anh, mà em còn có thể nói là không thể sao? Anh chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi, tại sao em không thể thực hiện được điều đó?"
"Anh không thể ép buộc một người yêu mình.
Anh có biết yêu là gì không?"
"Anh không quan tâm!"
Dực Phàm bỗng gào lên, lập tức bước tới trước mặt cô, rồi quỳ một gối xuống sàn, áp hai tay vào hai má cô nâng ngang với sắc mặt nóng giận của mình.
Ánh mắt anh trở nên bi thương, nói:
"Băng Băng.
Anh đã dối lòng mình.
Anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về cảm xúc em.
Anh biết mình đã khiến em bị tổn thương.
Tất cả đều là do anh sai, là do anh không tốt.
Bây giờ anh chỉ muốn cầu xin em, hãy tha thứ cho anh, hãy xem như tất cả những chuyện mà anh đã làm đều chưa bao giờ tồn tại, mọi quá khứ của trước kia đừng nhắc đến nữa.
Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, anh sẽ bù đắp cho em tất cả, anh sẽ không để em thiệt thòi dù chỉ một chút, có được không?"
Anh ngào nghẹn trông chờ câu trả lời từ cô, nhưng cô lại mẩy môi cười lạnh, buông một câu khiến anh không ngờ đến.
"Sao anh không chết đi? Dực Phàm"
Dực Phàm kinh ngạc, rồi nheo mày:
"Em nói cái gì vậy?"
"Tôi bảo anh đi chết đi.
Loại người như anh mà cũng mong muốn có được tình yêu từ tôi sao?"
Thiên Băng nhếch môi ảm đạm, giương mắt tiếp lời:
"Anh chỉ là một kẻ cặn bã vô sỉ chỉ có lòng đố kỵ.
Dựa vào đâu mà tôi phải tha thứ cho anh? Phải chấp nhận sống cùng anh suốt cuộc đời này? So với anh, thì tôi thà chấp nhận yêu một con chó sẽ tốt hơn, đúng không?"
"Em..."
Dực Phàm căng mắt nhìn cô, tức đến điên tiết, bèn nén giận đứng dậy, cười khẩy:
"Băng Băng, dù trước mặt xã hội này em chính là thiên nga trắng, nhưng về mặt tối, em cũng giống như anh, quạ cũng chỉ là quạ mà thôi.
Đừng quá cao ngạo"
Thiên Băng nghiêng nửa mặt, đưa ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt cằm mình, uyển chuyển kéo dài đến mang tai.
Phong thái cô vô cùng kiêu sa gợi cảm, ngửa mắt nhìn anh nói:
"Vậy sao? Tôi không hề phủ nhận tội ác mình đã làm.
Có lẽ đây chính là quả báo của tôi, được nằm trong tay anh, nhận sự khống chế từ anh, bị anh giết cũng được.
Từ nay tôi sẽ không phàn nàn bất kì điều gì nữa"
Rồi cô đứng dậy, đưa tay kéo hai vạt áo sơ mi của anh, áp sát người mình đến anh, dịu giọng bảo:
"Nào, lại đây.
Dù trái tim tôi không hề yêu anh, nhưng cơ thể của tôi cũng đã bị anh thành công chiếm được rồi.
Chẳng phải anh rất muốn được nhìn thấy vẻ mặt yêu chiều của tôi sao?"
Dực Phàm kinh ngạc nhìn cô, bỗng đẩy cô người ra, xoay lưng nói:
"Dẹp ngay biểu cảm kinh tởm này đi.
Băng Băng, em chỉ được cái diễn giỏi, định dùng chiêu trò này khiến anh cảm thấy ngán ngẩm rồi từ bỏ em sao?"
Thiên Băng cười nhạt:
"Không phải là diễn, mà kể từ hôm nay tôi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình, dùng thái độ yêu chiều này dành tặng cho anh.
Dực Phàm, anh không phải rất yêu tôi sao? Vậy thì chấp nhận con người thật của tôi đi.
Đây chính là lốt mặt nạ còn lại tôi, lốt mặt của ác quỷ"
Sau đó cô đi tới, ôm lấy anh từ đằng sau, áp đầu vào lưng anh, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhếch mép.
"Cũng phải cẩn thận với tôi, vì tôi có thể làm hại anh bất cứ lúc nào.
Tôi hi vọng anh có thể sống yên ổn với con người thật này của tôi mà không một chút hối hận, hết được quãng đời này, nhé?"
Dực Phàm nhíu mày lại, liếc mắt bất an sang một bên.
(Tại sao? Tại sao cô ấy lại thành ra như vậy?)
Anh chậm rãi nghoảnh đầu, đưa tay lên nắm lấy tay cô đang choàng quanh bụng mình, cười nhẹ không chút lo âu, đáp:
"Được.
Anh sẽ không hối hận"