Chương 8
Trong tươi cười của hắn rõ ràng xem thường nàng, làm cho nàng không phục mà cầm lấy chén, ừng ực uống sạch, canh này quả thật đắng, nhưng là trong đắng có mang theo ngọt, sau khi uống xong, ngược lại lại có cảm giác ngọt.
Mặc Thanh Vân hài lòng nhìn nàng uống đến không thừa một giọt, đưa chén lại cho Khương đại nương, phất phất tay, muốn bà lui ra.
Sau khi Khương đại nương thi lễ với hai vị chủ tử, liền lui xuống, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bàn tay hắn đi tới sau đầu nàng, năm ngón tay đi sâu vào tóc đen, vuốt ve một đầu tóc đen như thác nước đổ xuống của nàng, uống xong canh an thần hai gò má nàng khẽ ửng hồng, càng lộ ra vẻ xinh đẹp mê người.
Gương mặt tuấn lãng tiến tới gần, hơi thở nóng rực lướt trên mặt nàng, làm nàng hít sâu một hơi, mắt thấy môi của hắn sẽ lấn tới, tối nay, nhất định nàng sẽ trở thành niềm vui thú của dục vọng nam nhân.
Nàng không nhịn được nhắm mắt lại, cả người căng thẳng, chấp nhận chịu đựng tất cả, chờ nam nhân này ăn nàng.
Chỉ là, cái nàng đợi được là lời nói nhỏ nhẹ khẽ nói bên tai.
“Yên tâm, tối nay ta không dự định chạm vào nàng, bởi vì nàng bị thương, ta không hi vọng làm vết thương của nàng chảy máu, động phòng này đành phải để sau rồi.”
Nàng mở mắt ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn thấy trong một con mắt kia có ý cười.
Nụ cười này, dịu dàng như thế, làm cho nàng hoài nghi mình nhìn lầm rồi, muốn nhìn rõ ràng lại một chút, lại bị hắn ôm trong khuỷu tay, cùng nằm xuống một chỗ chuẩn bị đi ngủ. “Ngủ đi.” Hắn ra lệnh, nhắm mắt lại, chuẩn bị mộng Chu công, bên cạnh nàng bị ép phải gối lên cánh tay hắn.
“Ta ngủ không được.” Nàng khẽ dùng dằng, không muốn dựa quá gần vào hắn, tất cả xung quanh đều là hơi thở của hắn, nàng ngủ được mới là lạ
Đối với nàng mà nói, hắn là kẻ xa lạ, mà nàng cũng không cho là mình là thiếp của hắn, bởi vì nàng không phải Thi Thanh Nhi, nàng chỉ mượn danh nghĩa Thi Thanh Nhi tạm thời đợi ở chỗ này. Trong lòng nàng, nàng là Liên Thủy Dao.
Cố nén cảm giác bất mãn bị nam nhân ôm vào trong ngực, còn tưởng rằng tối nay mình khó tránh một kiếp, thật may là Nghiêm Phách Thiên này không thích thấy nữ nhân bị thương cho nên bỏ qua cho nàng. Nhưng là nàng lại không nhịn được sợ hãi, nam nhân này nói không chạm vào nàng, ngộ nhỡ ngủ thẳng đến nửa đêm khó nhịn lửa dục thì làm thế nào? Nói không chừng sẽ đánh lén nàng, cho nên nàng tuyệt không dám ngủ nha.
“Nàng sẽ ngủ, hơn nữa còn ngủ rất an ổn.” Trong giọng nói của hắn có kiên định làm nàng không hiểu được, đi ngủ cũng không phải là ăn cơm, nói ngủ là có thể ngủ sao? Nàng mới không tin.
Khi nàng cho là mình nhất định sẽ không ngủ được, thậm chí còn muốn phản bác hắn thì đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ nồng đậm kéo tới, mí mắt trở nên thật nặng.
Chuyện gì xảy ra? Nàng buồn ngủ quá, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ…
Trong lúc nàng cảm thấy nghi ngờ thì đột nhiên bừng hiểu ra. “Canh an thần? Ngươi…Ngươi thả thêm cái gì trong canh?”
Mặc Thanh Vân nghiêng người nhìn nàng, bên môi chứa ý cười, dĩ nhiên trả lời nàng. “Đương nhiên là thuốc an thần, để nàng ngủ ngon một đêm, ngủ đến hừng sáng, ta không muốn nửa đêm bị nàng đánh lén, phải biết thất tiết là chuyện nhỏ, nhưng là tuyệt tử tuyệt tôn thì không được.”
“Ngươi…” Nàng muốn mắng người, nhưng chỉ nói được một chữ, liền không nhịn được mà nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm ở trong ngực hắn mà ngủ.
Mặc Thanh Vân nhẹ nhàng kéo chăn cho nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, ngón tay khẽ vuốt ngũ quan tinh tế mê người của nàng, ngắm nhìn vẻ mặt an tường ngủ của nàng.
Trên thực tế, trong lòng hắn có tính toán khác, tạm thời không muốn vạch trần nàng là thích khách.
Trước khi biết rõ ngọn nguồn của nàng, hắn dứt khoát tương kế tựu kế, để nàng tiếp tục làm Ngũ di thái, thả dây dài câu cá lớn, âm thầm điều tra rốt cuộc nàng có mục đích cùng mưu kế gì.
Nếu nàng thật sự là do đám người Điền Quảng Đình kia phái tới làm nội ứng, như vậy hắn có thể lợi dụng cơ hội này, chuẩn bị tốt cách đối phó trước đó.
Trong ngực hắn phủ lên hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm của nàng, cánh tay vòng qua thắt lưng tinh tế mềm mại như thế, vừa rồi khi gỡ bỏ quần áo trong của nàng để kiểm tra vết thương thì hắn cũng không xem nhẹ da thịt tiểu mỹ nhân có bao nhiêu trắng noãn tinh tế.
Nữ nhân này là một báu vật, đem báu vật ôm vào ngực mà còn muốn trong lòng không loạn, đối với nam nhân mà nói là khiêu chiến cực độ, ôn hương nhiễn ngọc của nàng nhắc nhở hắn, đã bao lâu mình không chạm vào nữ nhân.
Những năm gần đây, hắn bận lập nên giang sơn Nghiêm gia, bôn ba nam bắc, vẫn cho là nam nhi chí tại bốn phương, toàn bộ tinh lực dùng trên thương trương cùng đọ sức với đối thủ cạnh tranh, mà nạp thiếp lần này, hắn cũng không coi là quan trọng, chỉ thuần túy là sử dụng kế tạm thời để vận chuyển lương thực.
Vốn là hắn tính toán qua một chút thời gian sẽ tìm phu quân khác tái giá cho nàng, nhưng ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, đêm nay sẽ ôm nàng cùng ngủ. Tuy nói là hắn vì điều tra nàng mới tới, thậm chí cho là, cho dù nàng là nội ứng, hắn tương kế tựu kế động phòng cùng nàng cũng không sao cả, đưa tới cửa, không cần mới phí phạm. Nhưng khi nhìn thấy thương thế của nàng cùng vẻ mặt kinh hoàng thì hắn lại quân tử không có chạm vào nàng. Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, canh an thần làm cho nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mình đâu? Hắn không nhịn được cười khổ, sợ là cả đêm không có cách nào ngủ say rồi.“Nữ nhân kia là người nào?”
Mặc Thanh Vân lạnh lẽo hỏi người nhà Thi gia đang co quắp trên mặt đất, nếu thiếp hắn nạp là nữ nhi Thi gia, thì liền tra từ trên người Thi gia.
Một nhà bốn người sợ hãi ôm lẫn nhau, có chút uy hiếp liền bị dọa đến phát run, nhìn thế nào cũng giống như dân chúng bình thường, không nhìn ra bất kì chỗ khả nghi nào.
Mặc Thanh Vân cùng hai nghĩa đệ bao vây người nhà Thi gia ở giữa, trên mặt bọn họ đều bịt miếng vải đen, che kín khuôn mặt của mình, đóng giả giang hồ ác bá xông vào Thi gia, vung vẩy đại đao trên tay dọa bọn họ một chút, mục đích chính là muốn người nhà Thi gia nói thật.
Vợ chồng già Thi gia và một đôi trai gái mười tuổi cùng tám tuổi dựa thật chặt vào nhau, trong lòng run sợ nhìn những thổ phỉ cao lớn này, run giọng nói: “Các vị đại gia, nàng…Nàng thật sự là nữ nhi Thi Thanh Nhi của chúng ta.”
“Hừ! Ngũ đệ quơ quơ đại đao trong tay, lớn tiếng quát mắng. “Còn không nói thật! Nữ nhi của ngươi biết võ công sao!”
“Này…”
Tam đệ bảo vệ ở cửa cũng lớn tiếng uy hiếp. “Có phải ngươi tìm người giả mạo nữ nhi của ngươi đưa đến làm thiếp Nghiêm gia hay không?”
Để tra rõ lai lịch Thi Thanh Nhi, Mặc Thanh Vân mang theo tam đệ cùng ngũ đệ đường sá xa xôi mà đến, để lão nhị cùng lão tứ ở lại trấn giữ Nghiêm phủ, ba người bọn họ mặc áo đen, mặt che vải đen, cầm trong tay đại đao phá núi, nửa đêm xông vào Thi gia, cố gắng tra hỏi rõ ràng.
Trước khi cưới nữ nhi Thi gia này nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo đến nỗi ngay cả cơm cũng không có mà ăn, mới phải bán nữ nhi đi làm thiếp. Nhưng hôm nay, bọn họ ở nơi ở rực rỡ, mặc y phục lộng lẫy, còn có dư thừa bạc mà tiêu xài. Ban đầu lúc Nghiêm phủ nạp thiếp cũng cho Thi gia một khoản bạc, thế nhưng chút bạc này không đủ cung cấp cho cuộc sống của bọn họ xa hoa như vậy, nhất định là có người ầm thầm dùng một số lượng lớn tiền bạc châu báu thu mua họ.
Lão ngũ Nhạc Tử Khiêm nói với Mặc Thanh Vân: “Lão đại, ta xem bọn họ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Không cần theo chân bọn họ nói, để ta đem từng khối từng khối thịt của bọn họ chặt xuống!” Nói xong vung vẩy đại dao phá núi trong tay, ra vẻ muốn tiến lên động thủ, dọa bốn miệng Thi gia sợ đến mức kêu khóc.
“Không cần a! Ta nhận! Ta nhận!” Phụ thân Thi gia vội lớn tiếng cầu xin tha thứ liền khai ra.
Cũng quá nhanh đi. Hai mắt Mặc Thanh Vân lóe tinh quang, trầm giọng ra lệnh. “Nói.”
Phụ thân Thi gia hiểu rõ giấy không gói được lửa rồi, mặc dù bọn họ bị người ta dùng giá cao bịt miệng, thế nhưng khi sinh mạng bị uy hiếp thì bất chấp mọi thứ để bảo toàn tính mạng.
Thi cha dập đầu nói: “Đại gia, nàng…Nàng không phải nữ nhi của chúng ta, nữ nhi Thi Thanh Nhi của chúng ta đã bệnh chết rồi ba tháng trước.”
Đã chết?
Lão tam cùng lão ngũ kinh ngạc nhìn lẫn nhau, sau đó nhìn về phía đại ca, Mặc Thanh Vân cũng rất ngoài ý muốn khi nghe tin tức như vậy, không nghĩ tới Thi Thanh Nhi chân chính đã bệnh chết? Nhưng nếu đây là thật, thì Thi Thanh Nhi giả tới làm thiếp Nghiêm gia là ai?
“Nữ nhi ngươi thật sự là bệnh chết?” Lão tam hỏi.
“Đúng vậy.” Nói đến nữ nhi hiếu thuận này của bọn họ, hai vợ chồng lại nước mắt lưng tròng, đem toàn bộ chuyện từ đầu đến đuôi kể ra…Nữ nhi nhà bọn họ bệnh chết khi nào, còn nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện như thế nào toàn bộ nói ra.
Đối phương chẳng những cho Thi gia bọn họ ngân phiếu, còn nguyện ý thay nữ nhi bọn họ xuất giá làm thiếp, chỉ cần bọn họ chịu giữ bí mật, đối phương sẽ thực hiện lời hứa giúp bọn họ mở sổ ở ngân trang, mỗi tháng đưa bạc vào, để cho bốn người một nhà bọn họ một cuộc sống không lo nghĩ.
“Về phần nữ nhân kia là người phương nào, họ tên là gì, chúng ta cũng không biết !” Hai vợ chồng vừa nói vừa khóc.
Lão ngũ tiếp tục quơ quơ đại đao, lạnh lùng chất vấn: “Thật sự không biết?”
“Chúng ta thề với trời, chúng ta hoàn toàn không biết nữ nhân kia, nếu dám giấu diếm, bốn người một nhà cũng không được chết tử tế, xin các đại gia tha mạng.” Vợ chồng già Thi gia liên tục dập đầu, vừa khóc vừa cầu xin, chỉ kém không dập rách cái trán của mình, dọa khóc hai đứa bé cũng dập đầu theo cha mẹ.
Ba người bọn họ giả thành thổ phỉ xông vào Thi gia, cho dù nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy người nhà Thi gia này dễ đối phó giống như dân chúng bình thường, không nhìn ra bất kì điểm khả nghi nào.
Lão tam Vu Quần Ngọc khẽ nói với đại ca: “Lão đại, bọn họ cũng thề độc rồi, không giống như đang nói dối.”
Lão ngũ cũng thấp đầu qua nhỏ giọng nói: “Những người này không biết được lai lịch của nữ nhân kia, xem ra chỉ là con cờ bị lợi dụng thôi.”
Mặc Thanh Vân trầm ngâm, khi hắn trầm mặc không nói thì hai huynh đệ cũng giữ yên lặng, biết đại ca đang suy nghĩ sâu xa, kiên nhẫn chờ đợi đại ca ra lệnh sau.
Xem ra Thi gia chỉ là lấy tiền làm việc, không biết nhiều lắm, mà nữ tử mua được Thi gia cũng không phải là Thi Thanh Nhi, ngay cả người nhà Thi gia cũng không biết được thân phận đối phương.
Mặc Thanh Vân trầm tư một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Nếu không ai biết nữ nhi các ngươi đã qua đời, các ngươi xử lý thi thể nàng thế nào?”
Vợ chồng gia Thi gia không dám giấu diếm, khai ra toàn bộ.
“Bẩm đại gia, tang sự của nữ nhi chúng ta là đối phương giúp một tay xử lý, bọn họ còn đắp một mộ phần cho Thanh Nhi.”
Trong mắt Mặc Thanh Vân lóe tinh quang. “Ngôi mộ kia ở đâu?”
Sau khi người nhà Thi gia cho biết, Mặc Thanh Vân lệnh cho Thi cha lên đường trong đêm, đi tìm mộ Thi Thanh Nhi, mà lão tam cùng lão ngũ cũng không hiểu được dụng ý đại ca tìm mộ Thi Thanh Nhi để làm gì?
Một người đã chết, còn đi xem cái gì? Sẽ không đi đào mộ chứ? Nhưng mà đại ca làm việc luôn có đạo lý của huynh ấy, cho nên bọn họ đành nghe theo, đi theo Thi cha dẫn đường, đi tìm mộ của Thi Thanh Nhi.
Bọn họ cưỡi ngựa chạy suốt đêm, sau khi tới bãi tha ma thì trời đã sáng.
Thi cha dẫn ba vị đại gia đi tới mộ của nữ nhi, chỉ vào bia mộ của nữ nhi nói với bọn họ: “Đại gia, đây chính là mộ nữ nhi của ta.”
Đám người Mặc Thanh Vân nhìn theo phương hướng Thi cha chỉ, khi ba người nhìn thấy bia mộ đều sửng sốt.
Đây đúng là ngôi mộ, bia mộ cũng có, nhưng nói là mộ nữ nhi của hắn thì có vấn đề, bọn họ nhìn chằm chằm bia mộ trước mắt, sau đó lại nhìn Thi cha.
Ánh mắt Thi lão đầu này đúng là mù rồi, hay là một chữ bẻ đôi cũng không biết? Trên bia mộ khắc rõ ràng là ba chữ Liên Thủy Dao, ở đâu ra Thi Thanh Nhi?
Lão ngũ cau mày nói: “Thi lão đầu, ngươi xác định đây là mộ phần của nữ nhi ngươi?”
Thi cha liền vội vàng gật đầu, còn giơ tay lên thề. “Đương nhiên là thật, dù sao cũng là nữ nhi của ta nha, làm sao ta có thể ngay cả mộ phần của nữ nhi cũng nói dối, chôn dưới mộ này chính là nữ nhi của ta.”
Vẻ mặt Thi lão đầu này vô cùng nghiêm túc, không nhìn ra một chút dáng vẻ đang nói dối, tuyệt đối không lừa được bọn họ.
Lão tam hỏi tiếp: “Thi lão đầu, ngươi nó đây là bia mộ nữ nhi của ngươi, vậy ta hỏi ngươi, trên bia mộ khắc cái gì?”
Thi cha trả lời đương nhiên. “Tên nữ nhi của ta nha, Thi Thanh Nhi.” Giọng nói cực kì khẳng định.
Lão tam cùng lão ngũ liếc mắt nhìn lẫn nhau, nhìn lại đại ca trầm mặc từ đầu đến cuối, trên bia mộ này rõ ràng khắc một hàng chữ.
Trưởng nữ Hộ bộ thị lang Liên Thạc Vọng Liên Thủy Dao chi mộ.
Hai tay lão ngũ để ngang trước ngực, hỏi lại lần nữa. “Thi lão đầu, chỉ tên nữ nhi của ngươi.”
Thi cha lập tức làm theo, dùng tay chỉ ba chữ Liên Thủy Dao, lớn tiếng đọc. “Thi, Thanh, Nhi.”
Hiện tại, ba người bọn họ rốt cuộc hiểu rõ, thì ra Thi lão đầu này căn bản không biết chữ, người ta giúp hắn chôn cất nữ nhi, nhưng trên bia một khắc là tên của người khác, đây là kế di hoa tiếp mộc, thi thể hạ táng là Thi Thanh Nhi, nhưng tên khắc lên là Liên Thủy Dao.
(Kế di hoa tiếp mộc là một trong 36 kế của người Trung Quốc, là thủ đoạn giá họa đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách tạo những bằng chứng giả, đánh lừa cơ quan pháp luật)
Chuyện thực rõ ràng, đây là muốn người khác cho rằng Liên Thủy Dao đã qua đời, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là mấy chữ “Hộ bộ thị lang Liên Thạc Vọng chi nữ” này.
Bọn họ cũng không có liên hệ với Hộ bộ thị lang, cũng không thù hận, nhưng nếu người nằm bên dưới là Thi Thanh Nhi chân chính, như vậy nữ nhân đến làm thiếp Nghiêm gia kia là ai? Vốn là mộ Thi Thanh Nhi, vì sao bia mộ khắc là tên Liên Thủy Dao?
Mặc Thanh Vân nhìn chằm chằm tên trên bia mộ, cảm thấy chuyện hắn dự liệu chênh lệch rất nhiều, đột nhiên kéo ra một cái Hộ bộ thị lang hoàn toàn không liên quan, trong đó nhất định có nguyên nhân khác.