"..."
"Ngươi đang do dự phải không. Không cần quá lo lắng, ngươi sẽ không quên tất cả đâu, ngươi chỉ quên người ngươi đã yêu thôi."
"Những kí ức... Tôi không muốn quên mất những kí ức về Miku..."
"Từ lúc ngươi tới đây ta đã biết là thế rồi. Vậy ngươi muốn sao?"
"...Tôi không muốn quên mất Miku. Không bao giờ... Nhưng tôi không thể phản bội Kaito và các bạn của tôi."
"Thật là một cô bé tham lam. Ngươi không thể cùng lúc có cả hai thứ đâu. Đời là thế mà."
"Nhưng!..."
"Theo ta thấy thì chẳng phải trong lòng ngươi đã có sẵn câu trả lời rồi sao."
"...!!"
"Trái tim là thứ thành thực nhất. Vậy nên không có gì khổ sở bằng sống mà lừa dối bản thân mình đâu."
"... Tôi phải làm thế nào..."
"Ngươi muốn sống vì cái gì?"
Rin đã từng bị hỏi như vậy. Vào cái ngày anh bỏ đi hai mươi năm trước.
"Tôi... tôi..."
Mọi thứ rối loạn trong đầu Rin.
"Bình tĩnh lại nào. Rồi nhắm mắt và hít thật sâu. Được chứ? Hãy thử nhớ lại những thời gian vui vẻ hạnh phúc, những tình cảm ấm áp ngươi đã có... Trong những kí ức đó ngươi thấy gì?"
Rin làm theo lời bà lão, rồi những quãng thời gian vui vẻ lần lượt hiện lên trong đầu. Rin nhớ những lúc trồng táo với Gumi và Meiko, những lúc mang những trái táo Thiên đường chín mọng thơm ngon ấy đến chỗ Gaku cùng với Luka lúc nào cũng cáu kỉnh uống trà. Nghĩ ra đủ những trò tai quái để bị nổi cáu. Nhớ từng bị Kaito chế nhạo rằng chẳng có thiên thần có cánh nào lại ngã xuống từ trên cây. Nhớ đến những nhiệm vụ thất bại ngớ ngẩn, anh dù mắng nhưng vẫn âm thầm bao che cho cô. Nhớ đến cả thiên thần có đôi mắt xanh êm ái từng là đồng sự trước kia của mình. Đã cùng anh trốn việc, cùng nghĩ ra những trò quậy phá Kaito. Những kí ức thật bình yên. Những người bạn ấm áp và tốt bụng.
Nhưng...
Nước mắt tuôn rơi khi nào không hay.
"Những gì ngươi vừa nghĩ tới, là câu trả lời đó thôi."
"... Kaito... Mọi người... Xin lỗi."
Rin khóc nhiều đến nỗi mọi thứ trước mắt nhoè đi, cả gương mặt của bà lão. Cô cảm thấy một bàn tay thô ráp xoa xoa đầu mình. Hơi ấm từ bàn tay người ấy dịu dàng quá đỗi, Rin càng không kìm được nước mắt.
"Tại sao phải như vạy chứ."
"Đừng nghĩ quá nhiều. Không ai có thể phán xét việc ngươi làm là đúng hay sai."
Được nghe những lời động viên ấy, cảm xúc bấy lâu nay nén trong cái chai bịt kín giờ đã bật nút, mọi thứ vỡ oà chẳng gì ngăn nổi. Rin nói dối dở tệ mà.
Những ngày tháng yên bình. Sinh mệnh tôn quý của một thiên thần. Dẫu đem tất cả những thứ quý giá không gì thay thế nổi ấy, so với nụ cười của người mà ngày hôm đó đã đưa tay về phía mình, đều nhẹ bẫng và nhạt nhoà.
Tôi đã đắm chìm trong tình cảm cho người ấy.
Rin nhận lấy từ bà lão bản khế ước màu đen với những dòng chữ vàng.
...
Rin rụt rè gõ lên cửa sổ. Đã khuya, toà lâu đài im ắng như chìm vào giấc ngủ, chỉ còn những tiếng di chuyển khẽ khàng của những người hầu làm ca đêm. Phòng của Miku ở cuối hành lang tầng hai, nơi đón nhiều ánh nắng nhất. Những khi muốn gặp riêng Miku, Rin thường vào bằng lối cửa sổ phòng cô gái. Từ một năm trước, Miku đã hứa sẽ mở cửa nếu Rin đến.
Không thấy động tĩnh, Rin thử gõ thêm lần nữa. Nếu Miku không xuất hiện, cô sẽ bỏ cuộc. Miku có lẽ đã đi ngủ từ lâu... Hoặc có thể là Miku còn giận nên mới không chịu mở cửa...
Để những ý nghĩ tồi tệ len lỏi, Rin ủ dột gục đầu xuống, rồi đột nhiên cửa bật mở, thiên thần hoảng hốt bay lên cao. Miku ngạc nhiên nhìn Rin không chớp mắt.
"Tôi, tôi..."
Một tháng với thiên thần chẳng đáng kể nhưng một tháng qua không được gặp Miku đối với Rin tưởng như dài đến tuyệt vọng. Một tháng ôm mối dằn vặt tương tư, người không khi nào xa rời tâm trí nay đã xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mắt, Rin lại lúng túng không biết nên nói gì. Thật vô dụng. Khi Rin vẫn còn ngập ngừng mãi thì Miku là người mở lời trước.
'Lần trước, xin lỗi Rin nhé."
"Hả?"
"Tôi hoảng lên vì bất ngờ quá."
"À là chuyện đó, tôi cũng đang định..."
'Là chào hỏi phải không...?"
"Hả...?"
"Rin đã nói thiên thần và con người có những thói quen khác nhau mà. Điều hiển nhiên như vậy lúc ấy tôi lại quên mất. Hôm đó nếu là giữa con người với con người mới là cử chỉ yêu đương. Các thiên thần chỉ có tình thương vạn vật, nên khi ấy Rin làm thế chỉ vì yêu quý tôi. Vậy mà tôi lại đẩy Rin ra rồi bỏ chạy."
"Ừm, tôi..."
Rin không biết nên nói gì. Lồng ngực đau đớn tưởng như bị xé toạc. Thất vọng đến như có thể khóc được.
Nụ hôn của thiên thần là lời chúc phúc. Không phải là tình yêu, chỉ có tình thương. Điều mà Miku tự suy diễn cũng không sai.
Nhưng nụ hôn khi đó...
Rin muốn hét lớn rằng không phải như vậy, nhưng lại sợ hãi. Rin đã do dự dằn vặt bao lâu mới đủ dũng khí đến gặp Miku, rồi chỉ để một lần nữa khiến Miku phải buồn. Rin chôn chặt những mâu thuẫn đang cào xé trong mình và mỉm cười. Miku chống tay lên ban công nói với Rin một cách chắc chắn.
"Tôi... sắp kết hôn với ngài Iceburg. Lily chắc đã nói với Rin."
"Tôi nghe rồi."
Rin đã biết. Nhưng phải đến lúc này nghe từ chính Miku, Rin mới cảm thấy khó chịu dữ dội. Mình điên rồi sao... Rin đã cứ nghĩ sau khi xác định rõ tình cảm với Miku, mọi việc có thể chuyển hướng theo đúng ý mình. Một thứ cảm xúc tăm tối dâng lên. Tham lam cuồng vọng... Cảm giác muốn độc chiếm đối phương. Tình yêu sao có thể ích kỉ và đớn hèn đến vậy.
"Miku... chị thấy ổn chứ?"
Rin một mặt cố giấu những suy nghĩ đen tối vừa dâng lên, một mặt lại lo lắng quan tâm.
'Tôi đã nói rồi mà. Tôi có một thứ rất quan trọng. Một thứ tôi sẽ phải bảo vệ suốt đời."
"Miku là vì gia tộc, vì mẹ, vì tất cả mọi người?"
"Không sai. Tôi phải sống vì họ."
"Vậy còn Miku, Miku thì sao. Ai sẽ sống vì chị?"
"Ai... ai ư?"
"Gã Iceburg đó. Hắn không thật lòng yêu Miku. Hắn chỉ muốn lợi dụng chị, hắn chỉ khao khát sự cao quý thôi."
"...!!"
"Chị chỉ nghĩ cho người khác! Chị có bao giờ nghĩ đến bản thân chưa! Cứ như vậy... có thật là chị sẽ hạnh phúc không!"
Rin đã không kìm được những lời bộc phát vừa rồi. Vì sợ Miku xa lánh nên đã đắn đo, đã băn khoăn đến thế...
"Cuộc đời con người ngắn ngủi lắm mà, so với thiên thần thì chỉ như một cái chớp mắt. Vậy mà vì mọi người xung quanh, cứ phải gồng mình làm những việc bản thân không muốn, giấu giếm những cảm xúc thật của mình rồi cứ như vậy mà chết đi. Cứ như vậy..."
... "khổ sở lắm", nửa vế còn lại Rin không đủ dũng khí nói hết. Miku đang run lên, lúc ấy thiên thần mới nhận ra những lời của mình đã khiến thiếu nữ tổn thương đến mức nào.
Những vết thương đã đóng vảy, những cảm xúc bấy lâu chôn chặt, nay lại bị chạm tới, bị đào lên xới lại. Nước ầng ậng trong đôi mắt biếc xanh. Đôi mắt ấy vẫn thật đẹp dù chất chứa đau thương.
"Tôi..."
Nước mắt dâng lên long lanh rồi không dừng được mà tuôn rơi. Miku không giấu giếm nữa.
"Tôi cũng muốn được sống tự do. Muốn được yêu! Muốn có bạn bè! Muốn được vui chơi chứ, không phải chỉ suốt ngày biết học! Tôi đã luôn mong có ngày mẹ sẽ nói 'con làm tốt lắm'! Đã mong được ai đó ôm lấy vỗ về mỗi khi tôi buồn. Đã mong được yêu thương mà không đòi hỏi."
Những giọt nước mắt rớt xuống nặng nề. Thì ra người lúc nào cũng tươi cười ấy chỉ đang chôn giấu những cảm xúc dữ dội trong lòng. Rin ghì chặt lấy Miku mong manh và yếu ớt.
"Nếu thấy buồn thì khóc cũng có sao đâu. Tôi sẽ ở đây với Miku."
"Rin..."
"Với tôi Miku quan trọng lắm đấy."
"..."
"Tôi sẽ ở bên cạnh chị, mãi mãi."
Miku không đáp, chỉ nghèn nghẹn khóc mãi. Nhìn thấy người ấy khóc, Rin rốt cuộc đã hiểu ra. Những suy nghĩ của cô là hết sức tự nhiên, chẳng có gì sai trái hết.
Em đã tìm thấy rồi. Giờ thì em đã hiểu những gì anh nói khi đó.
"Sinh mệnh có trên đời là vì cái gì?"
Tất nhiên là để sống, cho một ai đó.
Hoàng hôn rủ nắng lên những mái nhọn, những gờ tường của nhà thờ Croth, công trình nguy nga nhất con người tạo ra. Lần đầu tiên tôi tới nơi này là khi nào, tôi không còn nhớ, chỉ nhớ như in rằng lần đầu tiên gặp người đó cũng chính tại đây.
Miku...
Miku là con người, sẽ già đi rồi chết. Cái ngày không còn Miku rồi sẽ đến.
Từ lúc gặp Miku, thế giới của tôi đã thay đổi, trở nên rộng lớn lộng lẫy không gì sánh bằng. Vì Miku mà trong mắt tôi vô vàn những màu sắc xinh đẹp phản chiếu từ trắng đến đen.
Khẩu súng trong tay phải tôi chĩa về một quả táo trên cành. "Linh hồn của tôi", trái táo đỏ chín mọng còn toả hương thơm ngọt rồi sẽ sớm thối rữa. Đó là những lời đã viết trong tờ khế ước nhận từ bà lão. "Đánh đổi linh hồn của bản thân để hiện thực điều ước."
Tôi đã gửi gắm ước muốn và đã nguyện trả giá. Tôi đã ước. Tôi muốn trở thành con người. Để được như vậy, chính tôi sẽ tự ta chấm dứt cuộc sống thiên thần của mình. Dù là bất cứ giá gì, tôi sẽ không do dự. Là thân xác nào cũng được, chỉ cần được là một con người ở bên cạnh Miku. Chỉ cần như vậy, tôi sẽ chấp nhận bất kể loại đau đớn nào.
"Tạm biệt..."
Tôi phải gửi lời chào này đến ai? Một thiên thần, một sinh mệnh mang tên Rin, sẽ không còn nữa. Nụ cười dịu dàng lại ám ảnh tâm trí tôi. Những đồng đội của tôi, Kaito, và...
Tôi nổ súng, chấm dứt tất cả.
Hàng vạn những chiếc lông vũ trắng bung toả trên bầu trời.
Chỉ có khuôn mặt nở nụ cười của người đã khen những chiếc lông vũ này thật đẹp còn in dấu trong tâm tưởng.
* * *
Một cơn quặn thắt đột ngột trong lồng ngực khiến tôi đau đến không thở nổi. Ngài Iceburg đứng ở bên cạnh nghi hoặc nhìn tôi.
"Miku, có chuyện gì sao? Em không khoẻ à?"
"Không, em chỉ bị tức ngực thôi."
"Không được. Ta phải đưa em tới chỗ bác sĩ."
"Em không sao, đừng lo."
"Nếu thiên thần của ta bị bệnh, ta sẽ đau lòng đến không sống nổi mất."
Thiên thần... sao? Tôi bất giác nhìn ra cửa sổ. Nếu ngoài đó có một thiên thần, hẳn là người ấy đang bay lượn trong không trung, tự do tự tại.
"Nếu em có thể gặp được thiên thần..."
Iceburg tỏ ra sốt sắng rồi rất nhanh sau đó lại tiếp tục chăm chú vào bộ lễ phục.
"Em cũng muốn được bay trên bầu trời rộng lớn này như các thiên thần."
"Em vẫn còn tin vào những chuyện như vậy sao? Nhưng đừng bay đi thật, anh sẽ cô đơn lắm."
"Ngài Iceburg!"
"À, chiếc nhẫn này..."
"Dạ?"
"Anh biết em coi trọng chiếc nhẫn này, nhưng đã đến lúc em mang nhẫn đính hôn của chúng ta rồi."
Iceburg lấy ra một hộp nhỏ từ túi áo, đem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong ấy đeo lên ngón áp út của Miku.
"Đẹp quá."
"Nó thật xứng với sắc đẹp của em."
"Cảm ơn ngài."
"Cảm ơn em vì đã thích nó. Giờ đã có chiếc nhẫn kim cương này rồi, chiếc nhẫn cũ của em có thể tháo ra được chứ?"
"Dạ, nhưng..."
"Để ta giữ nó giùm em."
Chiếc nhẫn bông hoa vẫn mang trên tay phải bị tháo ra. Tôi không cách nào nhớ ra tại sao mình lại đeo nó. Nhìn chiếc nhẫn với viên kim cương lấp lánh trên tay trái, tôi ngây ngẩn nghĩ.
Cơn đau vừa nãy có lẽ chỉ là ảo giác. Nhưng tại sao...
Dường như là hụt hẫng, dường như là đơn độc. Là cảm giác khi ta vừa mất đi thứ gì đó quan trọng lắm.
Chắc vì cảnh hoàng hôn bên ngoài. Bầu trời đỏ đến buồn thảm, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy mất mát khôn xiết.