Nhà thờ Croth.
Chỉ vài giờ nữa, một lễ cưới quan trọng sẽ diễn ra tại nhà thờ lớn nhất Al-fine này. Cuộc hôn phối giữa chủ nhân tương lai của một trong những thế gia bậc nhất Al-fine và con trai ngài tử tước Iceburg giàu có nước láng giềng Faure.
Người đến chúc mừng cho sự kết hợp của hai gia tộc nổi tiếng giới thượng lưu không chỉ tới từ Bel Canto mà có cả những vương thân quý tộc đến từ vùng giáp ranh Tarde. Tôi là hậu duệ chính thống duy nhất còn lại của Crympt và là người duy nhất đủ tư cách trở thành chủ nhân tiếp theo, vì thế ngài Iceburg đã chấp nhận ở rể để tôi có thể trở thành người thừa kế gia tộc. Không chỉ mẹ, hiện tại tất cả mọi người trên dưới Crympt đều mong đợi cuộc hôn phối này.
Lễ thành hôn được mong chờ rốt cuộc đã tới. Những lời chúc mừng đến từ khắp đất nước. Cuối cùng cũng có thể cảm thấy bản thân mình sống không vô dụng. Ngày hôm nay sẽ trở thành ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
Những ai cần chào hỏi đều đã chào, tôi tránh ra khu vườn sau nhà thờ hít thở một chút không khí. Sau buổi sáng quay cuồng, thử lễ phục, tập luyện nghi lễ, thăm hỏi khách khứa, lễ cưới đã tới gần, các khách dự gần như đã đến đầy đủ. Tôi cần chuẩn bị tinh thần trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu. Vườn phía sau nhà thờ thật yên tĩnh.
Ở cổng chính đã có một hoa viên lớn được chăm chút bắt mắt nên khu vườn nhỏ nằm khuất tường và sát bìa rừng này chẳng được mấy ai để tâm lui tới. Gọi là vườn nhưng gần như đã bị bỏ hoang, cây cối rậm rạp không người cắt tỉa.
"Sắp rồi nhỉ..."
Cả buổi sáng nay, tôi đã gặp những ai nhỉ. Không có ai không sang trọng, không có ai không vui cười. Sau nhiều năm, tôi đã nhìn thấy mẹ cười. So với vẻ lạnh nhạt của bà ngày thường, một nụ cười kia dù chỉ là bất đắc dĩ cũng có thể an ủi sự mặc cảm trong tôi. Tôi đã đáp ứng nguyện vọng của bà, khiến bà hài lòng.
Đáng lẽ bây giờ tôi nên vui mới phải.
"Mình đang hạnh phúc mà."
Tôi đã mong được mẹ yêu thương biết mấy, người mẹ tuy không chung dòng máu nhưng đã hết lòng nuôi dưỡng tôi. Dù cho người ấy không hề yêu thương tôi cũng chẳng sao. Tôi đã sống, đã cố gắng chỉ với hy vọng duy nhất là làm mẹ hài lòng. Giờ thì mong ước ấy đã thành hiện thực rồi đấy thôi... phải không?
Tất cả những gì tôi cảm thấy... hoàn toàn là sự trống rỗng, đáng lẽ nên là vui sướng, đáng lẽ nên là thoả mãn chứ, mẹ đã cười đúng như mong ước của tôi rồi đấy thôi.
"Mình điên thật rồi..."
Một cảm xúc kỳ lạ nhen nhóm trong lòng tôi.
"Mình thật sự muốn thế này ư?"
Lúc này chẳng có ai khác ngoài tôi. Sẽ chẳng có ai nghe thấy những điều này đâu, những điều tôi thực sự nghĩ. Còn tôi cũng chưa từng có dũng khí nói thật lòng mình với bất kì ai.
Tôi đeo lên chiếc mặt nạ hoàn hảo, nhốt kín con người yếu ớt của mình trong một bức tường vây thật dày, đóng vai một Miku - chủ nhân tương lai xứng đáng với Crympt. Tôi không ngừng căn dặn mình rằng những hành động yếu đuối, bướng bỉnh, những chuyện như yêu đương không phải là thứ phù hợp cho một Crympt cao quý.
Tôi phải thể hiện với bên ngoài rằng mình là hậu duệ của dòng dõi Crympt đầy tự hào chứ không phải một cô gái nhỏ chỉ biết đắm đuối trong chuyện tình yêu. Mọi người có thể cho tôi là một đoá hoa vô khuyết nhưng tôi cũng chẳng là gì khác ngoài một thiếu nữ đôi khi bất cẩn vụng về. Tôi sợ bản thể thành thật ấy, vì một kẻ hậu đậu chỉ là thứ thừa thãi tại nơi này. Một thứ vô dụng thì sẽ sớm bị vứt đi, thế nên muốn bám trụ thì phải cố gắng không ngừng. Để có một Miku như bây giờ, Miku nhỏ ngày ấy đã phải cố gắng gấp nhiều lần người khác. Tôi chỉ có hai lựa chọn, trở thành một đứa con giỏi giang hoặc một đứa trẻ mồ côi. Tôi không được khóc dù có mệt mỏi hay chán nản, mọi đau buồn tủi thân đều đem giấu thật kĩ để tới hôm sau lại đeo lên chiếc mặt nạ vui vẻ hoàn hảo.
Đã có những lúc, tôi mong ngóng một cánh tay chìa về phía mình, kéo tôi khỏi những khổ đau đeo bám. Rốt cuộc tôi cũng chỉ là một kẻ uỷ mị, ao ước một hơi ấm bảo bọc.
"Ôi."
Chiếc khăn voan đội đầu bị một cơn gió mạnh cuốn bay. Tôi vội vã đuổi theo. Đó là món quà cưới của mẹ. Tôi túm lấy gấu váy loè xoè chật vật chạy theo hướng gió thổi. Tôi đã đuổi tới lối nhỏ cuối vườn dẫn vào rừng nhưng vẫn không tìm thấy chiếc khăn voan.
Nó ở đâu nhỉ...
"Đáng lẽ phải ở quanh đây chứ."
Chiếc khăn là món quà đầu tiên tôi nhận được từ mẹ. Dù đã cùng chung sống gần chục năm, nhưng lần này tôi mới nhận được món quà từ mẹ. Chỉ nghĩ đến đó, nỗi sợ mất chiếc khăn lại dâng lên trong tôi. Nước mắt chực trào.
Tôi buông tay đang giữ váy, cứ vậy ngồi xuống mặc cho bộ lễ phục lấm lem đất bụi.
* * *
"Là của em phải không?"
Nghe tiếng nói, tôi ngẩng lên nhìn.
"...!"
Mọi thứ lướt qua trong đầu tôi bằng một tốc đọ khủng khiếp ngay khi bắt gặp ánh mắt người ấy. Tôi gần như hoá đá. Người con trai nhìn tôi lặng yên mỉm cười.
Tôi muốn nói gì đó nhưng chẳng có lời nào thoát ra khỏi cổ họng. Gió ngừng thổi, trả lại buổi trưa tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng đập dồn dập trong lồng ngực tôi.
"Ưm..."
Những lời phát ra sau cùng chỉ là những tiếng ưm a vụng về kì quặc. Cư xử bình thường đi nào Miku!
"Chiếc khăn đẹp quá!"
Người dịu dàng cài lên mái tóc tôi chiếc khăn cài đầu tôi tưởng đã làm mất.
'Nó đúng là thuộc về em rồi."
"!"
Hành động của người tái hiện trong đầu tôi, từng chuyển động, từng chuyển động một, từ đầu đến cuối. Chiếc khăn được người cài lên tóc như biến thành một món trang sức vô giá. Trái tim tôi vẫn đập loạn không ngừng. Tôi một lần nữa chìm trong ánh mắt người. Người con trai môi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng.
Nắng trên tóc người và bầu trời xanh nơi đáy mắt. Gương mặt anh tuấn xa lạ mà vương vấn. Người mặc đồ đen, dù gương mặt còn phảng phất đâu đó nét khả ái của một thiếu niên nhưng dung mạo đẹp tựa tranh vẽ ấy lại toát ra khí chất điềm đạm chín chắn. Người kia có lẽ chỉ ngang tuổi tôi.
Tôi sau đó mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm người mới gặp. Đến lời cảm ơn vì đã nhặt hộ chiếc khăn tôi cũng chưa nói.
"Cảm ơn ngài vì chiếc khăn."
"Chỉ là nó vừa hay bị thổi tới chỗ tôi."
Mình phải làm sao bây giờ. Mình không biết nên nói gì nữa. Cứ nhìn vào người đó là mặt lại đỏ bừng. Lúc tôi cúi gằm mặt tránh ánh nhìn của người kia thì cậu lại ngồi bệt xuống cạnh tôi.
"Quần áo của ngài sẽ bẩn mất."
"Gì cơ?"
"Ngài đang mặc lễ phục mà."
Nếu mặc lễ phục, vậy hẳn cậu là khách đến dự đám cưới của tôi.
"À... cứ kệ đi."
Cậu vươn người nằm dài ra đất. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn, bắt gặp cậu cười khúc khích trong trẻo.
"Bầu trời hôm nay đẹp thật đấy."
Tôi ngước nhìn bầu trời, cảm giác như đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó trong ngày.
"Ước gì có thể ăn bánh táo và uống trà trong một ngày trời trong xanh thế này nhỉ?"
"Gì cơ ạ?"
"Chỉ cần như thế là có thể khiến mọi ưu tư tan biến mà vui vẻ trở lại."
Cậu lấy từ trong túi một trái táo. Tôi nhìn trái táo người kia chìa ra cho mình.
"Tôi không biết làm bánh táo nên chỉ có thế này thôi."
"Cho tôi sao?"
"Hy vọng nó sẽ khiến em vui vẻ trở lại. Ban nãy trông em rất buồn."
Tôi lúc này mới quay trở về thực tại. Đúng là mới vài phút trước tôi còn tuyệt vọng đến mức chỉ muốn bật khóc.
"Em không sao chứ?"
"Không có gì. Cảm ơn ngài."
Phải tiếp tục đối mặt với hiện thực, tôi thất vọng.
"Là tôi trồng đấy."
"Thật vậy sao."
"Em ăn thử đi, ngon lắm."
Thiếu niên lấy ra một trái táo khác và đưa lên miệng cắn ngon lành. Tôi thì không cách nào rời mắt khỏi người bên cạnh. Tôi cảm giác như đã từng gặp cậu ở đâu đó...
Tôi làm theo cậu, cắn một miếng táo lớn. Ngon quá. Tâm hồn trống trải giống như được lấp đầy.
"Có chuyện gì sao?"
Cậu có vẻ lo lắng nhưng tôi thì không hiểu tại sao. Thiếu niên vội vã nhìn tôi chăm chú.
"Xin lỗi. Em không đau chỗ nào chứ?"
"Dạ..."
Lúc ấy tôi mới nhận ra mình đang khóc. Là vì táo ngon đến mức muốn bật khóc hay vì được người kia quan tâm vỗ về như vậy? Nước mắt cứ rơi mãi.
Người nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vòng tay thật ấm áp.
"..."
Tôi cứ thế oà khóc trước mặt một người không quen biết, chẳng ngần ngại mà gào lớn như một đứa trẻ. Tôi đúng là một kẻ yếu đuối.
Cậu vuốt nhẹ tóc tôi. Không nói, cũng không hỏi gì. Chỉ lặng lẽ ở bên cạnh tôi.
* * *
Đã rất nhiều giờ trôi qua. Đã khóc đến kiệt sức, hai mắt sưng đỏ, tôi lau nước mắt ngẩng lên nhìn cậu. Không dưng bị một người không quen biết la khóc trước mắt như vậy, hẳn là cậu khó xử lắm. Tôi bối rối nhìn cậu và cậu cũng nhìn lại tôi với vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
"Tôi xin lỗi. Đột nhiên lại làm loạn lên."
Hẳn là mình đã làm khó người ta rồi. Nghĩ lại những gì vừa xảy ra, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn bỏ chạy.
"Ư."
"Ơ?"
"A ha ha ha."
Có chuyện gì đáng cười sao? Cậu ta bỗng nhiên bật cười giống như đã cố gắng nín nhịn nhưng không thể.
"Có gì đáng cười sao?"
Tôi không hiểu nổi nữa. La khóc trước mặt một người lạ chẳng có gì hay ho, nhưng cậu ta đâu cần cười ầm lên vậy. Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác vì cảm thấy tự ái.
"Ha ha. Xin lỗi, xin lỗi."
"Ngài không cần xin lỗi đâu. Thật quá quắt. Tôi đáng cười đến thế sao?"
"Tốt quá. Tôi có thể an tâm rồi."
"Cái gì tốt cơ?"
"Em không còn ủ rũ như ban nãy nữa."
Tôi đã không nhận ra. Sau khi được khóc thoả thuê, những gánh nặng trong lòng dường như cũng theo đó mà trôi đi.
"..."
"Tôi lo lắm. Lúc mới gặp, em buồn bã ủ rũ như một chiếc lá úa lúc nào cũng có thể bay mất ngay trước mắt tôi vậy."
"T-Tôi..."
"Nhưng tốt rồi. Em đã vui hơn lúc trước rồi."
Vì sự ân cần của cậu, tôi những tưởng nước mắt đã ngừng chảy, vậy mà khoé mắt lại cay cay. Cậu không căn vặn, đến bên tôi chẳng cần biết lí do. Sự xuất hiện của cậu khiến tôi thấy được an ủi. Cậu vừa bình thản lại vừa bí ẩn, không ngờ lại có thể khiến tôi trở nên vui vẻ lúc nào không hay.
"Ngài thật kì lạ..."
"Hả?"
"Không, không có gì. Chúng ta còn chưa biết tên nhau nhỉ. Tôi là Miku."
"Phải rồi. Tôi là Len. Rất vui được gặp em, Miku."
Tim lại một phen đập loạn khi được cậu gọi tên. Tôi bối rối vội vàng nói tiếp liền một hơi không ngừng.
"Len làm gì ở đây? Đến dự lễ cưới sao?"
"À phải. Tôi có một trang viên ở một vùng nông thôn của Tarde. Hôm nay đến chỉ mong được gặp tiểu thư của Crympt một lần.'
"...!!"
"Quả là xinh đẹp như lời đồn... và còn hơn cả tưởng tượng của tôi."
"K-Không phải vậy đâu."
Mặt tôi nóng bừng. Cũng không phải lần đầu được người đối diện khen là xinh đẹp, nhưng vừa vui vừa ngượng như lúc này thì chưa bao giờ.
"Ban nãy trông em rất buồn, tôi lo quá, nhưng chắc không sao nữa rồi."
Cậu đứng dậy. Tôi cũng theo đó đứng lên.
'Chắc tôi phải về rồi."
"Về ư?"
"Thực ra tôi không định đến lễ cưới, tôi chỉ muốn gặp Miku thôi."
"..."
"Vậy, tạm biệt Miku."
Cánh tay tôi vô thức vươn ra. Tôi nắm lấy vạt áo tuxedo của cậu. Lý trí thúc giục tôi mau buông ra, nhưng cánh tay vẫn nắm chặt không rời. Tôi biết cậu quay người lại nhưng sợ không dám nhìn lên xem phản ứng của cậu.
"Miku."
"..."
"Miku."
"..."
Làm ơn đừng đi. Giá có thể mãi được gọi tên bởi giọng nói như tiếng chuông ấy. Giá mà có thể mãi được người dịu dàng ôm lấy. Giờ thì tôi biết mình thực sự mong chờ điều gì.
"Em sẽ đi cùng tôi chứ?"
Cậu thủ thỉ như thể nói với chính mình. Tôi ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn. Len nhìn tôi, vừa buồn bã vừa đơn độc. Trong đôi mắt xanh dương, sự bối rối căng thẳng có thể thấy rõ. Tôi đã khiến cậu khó xử rồi.
Lễ cưới chẳng mấy chốc nữa sẽ diễn ra. Người dân trong toàn Al-fine đã chuẩn bị những lời chúc tốt lành nhất cho hai nhân vật chính của buổi lễ. Cả tôi và thiếu niên đều hiểu quá rõ sự thật này.
* * *
"Hãy đưa em đi cùng."
Lỡ như bị Len nói "Cô đang đùa phải không", có lẽ tôi cũng chỉ biết cười trừ rằng tôi là người thích đùa, có thể dễ dàng nói ra những câu điên rồ như vậy. Bàn tay níu lấy áo cậu ướt rịn mồ hôi vì căng thẳng. Thời gian như chưa bao giờ có thể trôi chậm hơn thế. Nặng nề, ngột ngạt.
"..."
Một giây dài như thể một tiếng đồng hồ. Khi tôi sắp không chịu nổi sự ngột ngạt ấy thêm nữa, một lực mạnh mẽ nắm lấy tay tôi kéo đi. Chúng tôi chạy đi càng lúc càng xa khỏi nhà thờ, hướng vào rừng. Len đi phía trước, không nói một tiếng nào.
"..."
"Len..."
Biểu cảm trên mặt cậu lúc này ra sao? Vẫn là bối rối lo ngại? Có khi nào cậu sẽ dừng lại giữa dường, đi tới đi lui rồi thuyết phục tôi đổi ý không? Hay thực sự, cậu thực sự muốn đưa tôi đi cùng...
Tim tôi đập thình thịch, vừa kì vọng vừa bất an. Cùng những bước chân gấp gáp, những tiếng tim đập cũng dồn dập dần lên.
Chúng tôi đi tới một gò cao ngoài bìa rừng, một cỗ xe ngựa đã ở đó. Cậu cuối cùng đã quay lại nhìn tôi, vẫn là vẻ lo lắng căng thẳng nhưng đâu đó có cả sự an tâm giống như vui mừng mãn nguyện.
"Tarde không giống như Al-fine. Không có những toà nhà xa hoa lộng lẫy, cũng không tiện nghi thoải mái. Chỉ có những cánh đồng táo ngon hảo hạng. Miku vẫn muốn đi cùng tôi chứ?"
Trời xanh bỗng vần vu, mưa rơi xuống từng giọt nặng nề. Nước lại một lần nữa làm cay khoé mắt.
"Nếu vậy thì ngày nào cũng có thể làm bánh táo uống trà nhỉ. Chỉ cần ăn bánh táo thì đang buồn cũng có thể vui lên ngay mà."
Chúng tôi vội vã lên xe ngựa. Tôi hy vọng Len sẽ nghĩ những giọt nước mắt trên má mình chỉ là nước mưa. Trong xe ngựa, chúng tôi không ai nói với ai câu nào, chỉ yên lặng nắm tay nhau. Ở bên cạnh tôi, Len cứ nhìn mãi ra bầu trời màu xám bên ngoài cửa xe.
...................
Trung thu vui vẻ nha mọi người ^^
btw, hôm nay có ai đi cướp dâu như Len nhà chúng ta k =))))