Rin từ trên cao ngắm nhìn dòng người đông đúc di chuyển trên chiếc cầu dài như vô tận. Khung cảnh nhộn nhịp đến nỗi khiến người ta nghĩ rằng, phải chăng tất cả mọi người trên thế giới đều tập trung tại đây.
Có hai đại cường quốc Faure ở phía Đông và Violent ở phía Tây, nên ở Al-fine thương nghiệp là ngành vô cùng thịnh vượng. Hội chợ Grosso quy mô lớn nhất cả nước được tổ chức cứ một năm một lần. Giống như mọi năm, các thương nhân từ phía Đông và phía Tây qua cầu Bechstein tụ họp tại hội chợ Grosso truyền thống.Ngày diễn ra hội chợ trở thành lễ hội của các thương nhân, rất nhiều vật phẩm mang đến từ các đại quốc được đem ra trưng bày, trao đổi, thu hút cả các tay buôn lẫn các nhà quý tộc.
Các thương nhân tìm kiếm những quý ông quý bà sang trọng sẵn sàng mở hầu bao cho mọi thứ họ bán, thăm dò hoặc nhân cơ hội sáp nhập đối thủ, tạo dựng các mối quan hệ làm ăn. Mọi hoạt động liên quan diễn ra trong một tuần hội chợ khiến kinh tế Al-fine tăng trưởng gấp ba mươi lần bình thường. Rin vừa nhìn những người đang đi hội phía dưới vừa ngáp lớn. Tiểu thiên thần dùng thuật ẩn thân nhàn nhã từ trên cao quan sát con người trong lúc chờ Miku chọn giày. Trở lại Nhân giới lần này vừa vặn đúng dịp, lễ hội một năm chỉ có một lần quả là nhộn nhịp.
Đã một tháng kể từ khi Rin bị thương rồi ở lại nhà của Miku. Vừa sống với con người vừa trị thương, cánh trái của cô rồi cũng lành lặn như ban đầu. Trong khi ấy, các đồng hữu của thiên thần cuống cuồng lên vì sự mất tích của Rin, hốt hoảng nhất là Kaito. Lo lắng vì Rin mãi không trở về, họ vừa duy trì công việc vừa thay phiên nhau đi tìm nhưng vô ích, vì Rin đã dùng hết sức mạnh, lại đang sống cùng con người.
Các thiên thần kết nối với nhau thông qua quyền năng trong cơ thể, quyền năng thể hiện sức mạnh của sự kết nối, nếu nó yếu đi sự kết nối cũng không còn nữa. Lần bị thương này, vì mất hết quyền năng nên Rin không cách nào liên lạc được với các đồng sự của mình.
Thêm nữa, tất cả các thiên thần đều bị mù phương hướng. Họ nhận biết xung quanh chỉ bằng quyền năng và trực giác, hầu như dựa dẫm hoàn toàn vào giác quan thứ sáu. Vì năng lực nhận thức không gian kém nên chẳng có thiên thần nào để ý đến đường đi nước bước, thành thị làng mạc, các loại địa hình của Nhân giới. Khi thực hiện nhiệm vụ dưới Nhân giới, để tránh bị lạc, các thiên thần đều hoạt động theo cặp cũng vì lý do này.
Những bài thánh ca của con người thực ra là các thiên thần bị lạc đường đang sử dụng quyền năng để liên lạc với đồng đội, con người tình cờ nghe được, từ đó mà sáng tạo ra thánh ca.
Khi cánh hồi phục, Rin đã tự bay về Thiên đường. Trong báo cáo gửi cho thống lĩnh cũng là thiên thần đồng sự của cô - Kaito, tiểu thiên thần đã viết buộc phải ở lại nhân giới vì bị thương trong một trận đấu súng, cũng đã không ở nhà thờ mà đến ở nhờ nhà Miku, một tín nữ tốt bụng để tránh đụng độ với ác quỷ.
Kaito đã dành cả tuần để thuyết giáo Rin vì đột nhiên bặt vô âm tín trong một tháng, bắt tiểu thiên thần viết không biết bao nhiêu tường trình và kiểm điểm, nhưng nghĩ tới đều là chuyện bất khả kháng, anh một mặt tỏ ra nghiêm khắc với Rin, mặt khác lại bao che cho cô với bề trên.
Nhờ Kaito bao che cộng thêm sự tín nhiệm sẵn có của một tổng lãnh thiên thần, chuyện phá luật "tiểu thiên thần lại có quan hệ với con người" của Rin được giải quyết êm thấm. Trong trường hợp của Rin, hình phạt nặng nhất là giáng cấp từ tiểu thiên thần xuống thành tập sự, nhưng lần này cô chỉ phải quét dọn Grandiose (đại thánh điện đồ sộ nhất Thiên đường) trong ba tháng.
Kaito suốt mấy ngày liền không ngừng quở trách Rin, ngay chính tổng lãnh thiên thần sau khi đã mắng Rin xối xả cũng phải ngao ngán tự cười mình không biết có phải anh đã đem tất cả lời nói dành dụm cho cả cuộc đời trầm mặc dùng hết chỉ trong vài ngày vừa rồi không. Ngoài mặt thì giận dữ nhưng nụ cười tự giễu kia của anh trong mắt Rin lại ấm áp vô cùng, tiểu thiên thần hiểu hơn ai hết sự quan tâm bảo bọc mà Kaito dành cho cô.
Có lẽ đều là nhờ Kaito bảo lãnh mà Rin dù phá phách ương bướng ngông cuồng đến đâu cũng không phải chịu phạt nặng bao giờ. Mới đầu, tiểu thiên thần rất thành khẩn cúi đầu nhận lỗi, nhưng thời gian trôi qua mới thấy ương ngạch là bản chất khó dời, Rin vẫn dây dưa trong mối quan hệ thiên thần - con người, bất chấp luật lệ. Kaito vốn rất nghiêm khắc với bản thân và các thiên thần khác, nhưng riêng với Rin lại có phần nuông chiều khó hiểu. Rin thường nhân công việc mà qua lại chỗ Miku và Lily. Kaito cũng biết nhưng chỉ nhắc nhở lấy lệ, chủ yếu đều là nhắm mắt cho qua.
Lần này cũng vậy, Rin có thể ngang nhiên đi dạo cùng một cô gái người trần, có lẽ Kaito đã biết mà giả vờ như không nhìn thấy mà thôi.
"Đông người quá!"
Trên cầu thường ngày vốn đã nhộn nhịp, hôm nay người người đổ về hội chợ nên lại càng đông đúc hơn, đến nỗi chỉ có thể nhích từng bước trong dòng người chật cứng.
Được một ngày nghỉ, Rin chỉ mong được trở xuống Nhân giới. Mục đích thì tất nhiên không gì khác ngoài gặp Miku. Kể từ lần gặp khi Rin bị thương, quan hệ giữa thiên thần và cô gái quý tộc ngày càng thân thiết. Khi mới gặp nhau, tiểu thiên thần đã gây ra vô số những hiểu lầm vì chẳng biết gì về con người. Tiếp xúc với Miku, Lily và những người khác trong lâu đài, Rin mơ hồ nhận ra một phần nào đó cách suy nghĩ của con người về thế giới.
Chưa một lần gặp gỡ nói chuyện với con người, cuộc sống với Miku là một chuỗi những bất ngờ với Rin mỗi ngày, mà ngày nào cũng đầy ắp những điều mới lạ, vui vẻ và thú vị. Con người trong bách khoa toàn thư với con người thực mà Rin đã gặp khác nhau đến nỗi tiểu thiên thần cảm thấy nhất thiết nên có thử thách hoà nhập với cuộc sống con người trong chương trình luyện tập thăng cấp mới đúng.
Thiên thần coi con người là giống người hạ đẳng, những kẻ bẩm sinh kém cỏi. Vậy nên thiên thần phải gánh vác trách nhiệm giúp đỡ duy trì sự tuần hoàn của chúng sinh yếu đuối. Ngờ vực nhen nhóm trong lòng Rin về điều mà trước nay cô nhất mực tôn thờ ấy. Mọi thứ bắt đầu từ khi gặp Miku. Tiểu thiên thần có thể buồn hoặc vui, tất cả phụ thuộc vào duy nhất lời nói của Miku, người cũng là một trong số chúng sinh yếu ớt ấy. Tìm hiểu thêm mới thấy con người quả thực thú vị, cứ như thế, Rin lại càng muốn biết nhiều hơn nữa.
Miku chọn giày xong nhìn lên cao tìm kiếm Rin, vừa nhìn thấy thiên thần, cô liền vui vẻ chạy tới. Rin đã giữ lời hẹn cùng đi hội chợ hôm nay với cô
"Xin lỗi Rin nhé. Em chờ có lâu không?"
"Miku mua xong rồi à?"
Rin đáp xuống gần Miku, thu cánh và hiện ra hình dáng con người. Ngoài những lúc ở cùng Miku, Rin sẽ duy trì trạng thái vô hình, cố tránh "mọi tiếp xúc không cần thiết với con người".
"Xong rồi. Năm nay náo nhiệt thật đấy."
Miku đã dẫn Rin đi cùng vì muốn thiên thần được chứng kiến hội chợ lớn nhất mỗi năm chỉ có một lần. Thứ khiến cô gái quý tộc mong chờ nhất là những gian hàng trên cầu Bechstein, vào dịp hội chợ người ta bày bán vô số những món kì lạ ít thấy bao giờ. Năm nay được chú ý nhiều nhất là đồ thủ công truyền thống từ phương Đông xa xôi, loại trang phục thiết kế khác thường gọi là kimono. Để làm quà cho Lily, Miku đã chọn mua vài bộ quần áo và mấy đồ lặt vặt, Miku mua nhiều đến nỗi hai tay lỉnh kỉnh những túi.
Rin thấy vậy liền nhanh nhảu giành xách hết.
"Miku, đi thôi."
Miku vẫn còn bất ngờ vì hành động vừa rồi của Rin nên bị bỏ lại phía sau.
"Ừm, Rin! Có được không? Tôi cầm được mà."
"Sao cơ?"
"Đồ của tôi, em không cần xách hộ hết đâu, để tôi xách cùng."
"Hả, cái này á? Có gì đâu. Nhẹ như không ấy."
Nói rồi, Rin bình thản đung đưa đống đồ trên tay.
"Thật không? Nhưng nhiều thế cơ mà..."
Miku lo Rin không cầm xuể, chạy đuổi theo định cầm giúp nhưng thiên thần nhất quyết không chịu.
"Nhẹ thật mà. Mau về đi, em muốn ăn bánh táo Miku làm."
Vừa huýt sáo, Rin vừa tung tẩy đi lên trước. Rin không yếu ớt như vẻ ngoài mảnh khảnh của cô. Hôm rồi Miku dán lại giấy dán tường trong phòng, cũng là một mình Rin mang đồ lên phòng trên tầng.
Thiên thần vốn dĩ có thể lực vượt trội hơn người thường, đáng ra chẳng có gì ngạc nhiên nhưng Miku mỗi khi được Rin giúp làm việc nặng đều tỏ ra thán phục hết sức. Ánh nhìn mang cả lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ từ Miku khiến Rin vừa hãnh diện vừa sung sướng.
Hai người đi thêm một đoạn thì đến chỗ nghỉ chân trên cầu.