Tiếng chuông hết tiết vang lên văng vẳng, các học sinh ào ạt kéo đến căng tin của trường.
Bạc Sở Tiêu lạnh lùng bưng khay cơm đi đến bàn, rồi thư thả ngồi ăn.
" Sở Tiêu, bài kiểm tra làm được chứ? "
" Lục Bằng, sao cậu toàn hỏi mấy câu vớ vẩn thế? Sở Tiêu của chúng ta là học sinh xuất sắc đấy, mấy bài kiểm tra đó có đáng là gì đâu? "
" Tôi chỉ hỏi cho có hứng nói chuyện thôi mà.
Chứ thực lực của Sở Tiêu thì khỏi bản bàn rồi.
"
Lục Bằng và Dương Nhất Hoàng ngồi vừa ăn vừa thảo luận bài kiểm tra chất lượng đầu năm.
Cả hai nói chuyện rôm rả, chẳng ai chịu nhường ai câu nào.
Sở Tiêu không nói gì, cậu lấy tai nghe trong túi rồi đeo vào tai, muốn bỏ mặc những tiếng ồn ào từ căng tin phát ra.
Cảm giác chìm trong thế giới của riêng mình, nó thật sự rất bình yên và nhẹ nhõm.
Căn tin đang nhộn nhịp, vui vẻ thì bỗng chốc lại trở nên yên lặng một cách lạ thường.
Ai ai cũng hướng mắt nhìn về cửa chính với gương mặt vừa bất ngờ và vừa sợ hãi.
Một đám học sinh cá biệt ngạo nghễ bước vào, ánh mắt chúng nhìn xung quanh một cách ghét bỏ.
Những người biết điều thì đều cụp mắt xuống mà không dám nhìn, còn những người sợ hãi hoặc không muốn dính dáng tới chúng thì lập tức rời khỏi căng tin.
" Uầy...!Giờ ăn trưa mà cũng không yên với bọn này.
" Lục Bằng ghét bỏ ra mặt, giọng điệu khó chịu gầm gừ trong cuống họng.
" Bọn nó lại bắt nạt ai nữa đây? Ngày nào cũng hất cái mặt vênh váo đó đi khắp nơi, nhìn mà tao muốn đánh một trận thật.
" Dương Nhất Hoàng cũng tỏ ra chán ghét cái cảnh ấy.
Thấy hai con sói cứ gầm gừ mãi, Sở Tiêu cũng chẳng buồn quan tâm mấy.
Ngày nào cũng vậy, cảnh tượng đám sở thú đội lớp mặt học sinh kia đi bắt nạt kẻ yếu thế luôn tiếp diễn.
Dù có bị nhà trường phạt nặng, viết bản kiểm điểm hàng nghìn lần hay đình chỉ học tập thì cái tính nết dã thú đó vẫn không hề thay đổi, bởi chúng là những đứa con nhà giàu, có quyền, có thế.
Sở Tiêu bỏ lại đám bắt nạt kia một ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không lộ chút biểu cảm gì ngoài thờ ơ.
Vì cậu biết, dù cậu có ra tay giúp đỡ hay hùa nhau nói xấu thì cũng chẳng có lợi gì cho cậu.
Thay vào đó, có khi còn bị chúng nhắm tới thì phiền phức to.
Đám cá biệt đi tới một cậu học sinh béo phì, Lăng Bạch Ngôn nở nụ cười quỷ quái, hắn vỗ tay lên vai cậu học sinh béo rồi buông lời mỉa mai.
" Béo vậy rồi mà còn ăn nữa.
Này, không sợ béo chết à? "
Hắn nói xong thì cùng đám đàn em đứng đó bật cười chế nhạo.
Cậu học sinh nơm nớp lo sợ, khuôn mặt đầy mỡ nặng trĩu mà không dám ngóc đầu dậy.
Đôi tay bấu víu vào nhau mà run rẩy không nói nên lời.
" Aizz, tao mới có nói vài câu thôi mà, có làm gì đâu mà mày run cầm cập lên rồi.
" Tên Bạch Ngôn thấy không có gì thú vị, hắn tỏ ra vẻ mặt chán ghét.
Hắn tán vài cái vào phía sau đầu của cậu học sinh đó rồi sẵn tay cầm khay cơm định đổ lên đầu cậu học sinh.
Ngạc nhiên thay, một bàn tay giữ chặt tay Bạch Ngôn lại.
" Cố Diễn, mày bị sao thế? " Bạch Ngôn vừa bất ngờ vừa khó chịu, quay qua hỏi.
" Tao tới đây để ăn chứ không phải tới xem mày biểu diễn.
Đừng có dây dưa làm mất thời gian.
" Cố Diễn lạnh giọng nói, khuôn mặt không biểu cảm nhìn Bạch Ngôn.
Nghe vậy, Bạch Ngôn có chút không hài lòng nhưng nghe Cố Diễn nói đi ăn nên cũng đành bỏ qua.
Hắn thả khay cơm xuống bàn, thức ăn vương vãi đầy ra ngoài, vẻ mặt như muốn nuốt tươi cậu học sinh béo kia.
" Mẹ kiếp, coi như mày hên đấy.
"
Nói xong, hắn và Cố Diễn rời đi.
Chuyện cứ như thế mà kết thúc khiến bao người xung quanh đều ngạc nhiên.
" Vãi, thế mà thằng Bạch Ngôn cũng nuốt được cục tức đó hả? " Lục Bằng với vẻ mặt khó tin, quay qua hỏi Nhất Hoàng.
" Ừ, khó tin đấy.
" Nhất Hoàng đáp.
" Tao ăn xong rồi, về lớp đây.
" Sở Tiêu lạnh lùng cất giọng.
Chưa kịp để bọn Lục Bằng đáp lại thì đã bưng khay cơm rồi rời đi.
Lục Bằng và Dương Nhất Hoàng không cảm thấy gì lạ, hai người chỉ ừ một tiếng rồi cũng đứng dậy rời đi.
Bởi hai người họ đã quá quen cảnh Bạc Sở Tiêu lạnh lùng, trầm tính này rồi.
__
Thành phố Trùng Khánh về đêm thật lung linh, ánh đèn đường thắp sáng mọi ngóc ngách của thành phố.
Bạc Sở Tiêu sải bước đi trong gió cuối thu đang ùa về.
Trong đầu luôn suy nghĩ về bài kiểm tra vừa rồi.
" Hừm, bài kiểm tra Hóa lại sai hai câu ngớ ngẩn, bực thật.
Phải mau về nhà rồi sửa lại mới được.
"
Sở Tiêu đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm, cậu hơi giật mình bởi tiếng một người đàn ông trung niên gầm gừ lên.
Cậu tò mò quay đầu về hướng có giọng nói đó để nhìn.
" Mẹ kiếp, tao nói mày đi mua rượu cho tao mà.
Sao lại đứng đây? "
Giọng nói hung tợn của kẻ say rượu thốt lên từ cuống họng, vừa thô vừa hung dữ đến đáng sợ.
Ông ta vừa chửi vừa bạo lực với một chàng trai trẻ.
Có lẽ đó là đứa con trai của ông ta.
" Thằng khốn, mày chẳng khác gì con mẹ mày cả.
Đều chẳng có phép tắc gì hết...!"
Sở Tiêu nhìn cảnh tượng này liền có chút ngạc nhiên.
Kia chẳng phải là Cố Diễn sao?
Thấy vậy, Sở Tiêu bất chợt có chút hài lòng.
Một kẻ tham gia bắt nạt học sinh như cậu ta thì đáng dạy dỗ đàng hoàng.
Sở Tiêu đứng bên góc tường gạch cũ, quan sát một hồi lâu.
Cố Diễn đứng im chịu trận, trên khuôn mặt trắng trẻo, điển trai ấy lại đầy rẫy vết thương do bị đánh.
Cố Diễn bị người bố thô bạo này xỉ vả thì có chút không khuất phục.
Hắn cau mày nhìn người bố của mình với vẻ mặt nghiêm túc đầy sát khí, ông ta bỗng dưng có chút rùng mình.
Ông ta nghiến răng, đập chai rượu thủy tinh xuống đất vỡ thành mảnh vụng.
" Cút, cút đi mua rượu cho tao.
!!! "
Quát xong, ông ta loạng choạng bước vào nhà.
Cố Diễn thở dài một hơi, đưa tay sờ lấy gò má bị thương.
Vô tình hắn thấy bóng dáng Sở Tiêu đứng góc tường gạch.
Lúc này, Sở Tiêu cũng giật mình.
Đôi mắt hai người chạm nhau, cậu có chút khựng người.
Chẳng mấy chốc, Cố Diễn đã đứng ngay trước mặt Sở Tiêu, cậu giật mình quay người bỏ đi nhưng bị hắn nắm cổ áo phía sau giật lại.
" Cậu thấy hết rồi? " Giọng trầm trầm, mang đầy sát khí lạnh lẽo vang vẳng bên tai Sở Tiêu.
" Thấy, thấy gì cơ? " Sở Tiêu bị sát khí ấy làm cho rùng mình, cậu cố giữ bình tĩnh, đáp.
" Thấy gì thì bản thân cậu tự biết.
" Cố Diễn ngưng vài giây rồi nói tiếp: " Muốn yên ổn thì đừng có đi nói lung tung.
Nếu quên được thì quên luôn càng tốt.
"
Sở Tiêu lảng tránh ánh mắt của Cố Diễn đang nhìn chằm chằm về phía mình, cậu hít một hơi lấy lại bình tĩnh: " Tôi không có hứng thú với cuộc sống của cậu.
Tôi sẽ không nói gì đâu.
"
" Cậu biết những tên bị bắt nạt đó mà? Thấy đáng thương không? Khi phải bị những trận đòn vô lý như vậy? "
" Biết rồi, yên tâm đi.
Tôi sẽ không nói đâu.
"
__
Buổi tối, tại nhà của Bạc Sở Tiêu, cậu đang tập trung vào bài kiểm tra của mình.
Nhìn mấy câu đáp án bị sai mà trong lòng có chút không hài lòng.
Sở Tiêu gạch đi mấy đáp án sai, cậu vứt cây bút đỏ lên bàn, ngả người ra sau ghế với bộ mặt chán nản.
Cốc Cốc Cốc !!!
Tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên.
Sở Tiêu ngồi bật dậy, vội vàng đi đến mở cửa.
" Mẹ? "
" Sắc mặc sao thế? Bài kiểm tra đầu năm không ổn sao? "
" Vâng.
Cũng ổn ạ.
"
Mẹ Sở Tiêu trực tiếp đi thẳng đến bàn học của Sở Tiêu, bà cầm tờ kiểm tra lên, sắc mặt có chút khó coi.
" Sai hai câu? " Bà nhìn Sở Tiêu, gằn giọng hỏi.
Sở Tiêu không nói gì, cậu cúi đầu nhìn đôi tay đang bấu víu vào vành áo, không khác gì con cún đang đợi chủ mắng một trận.
" Con xem lại cách học tập của mình đi.
Bộ hai câu này chưa học sao mà để làm sai? " Bà thấy bộ dạng nhếch nhác của cậu thì có chút bực mình, bà nói tiếp: " Hãy nghĩ cho tương lai của mình, đừng như bố con, suốt ngày chỉ vùi đầu vào mấy bộ phim chẳng ra gì, lại chẳng có lợi nhuận hay doanh thu gì.
"
" Con biết rồi ạ, con xin lỗi mẹ, con sai rồi.
" Đôi môi run rẩy đáp.
" Ra ăn cơm đi rồi vào học tiếp.
"
Nói xong, mẹ Sở Tiêu bỏ bài kiểm tra xuống bàn rồi ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Sở Tiêu mạnh tay giật lấy tờ kiểm tra trên bàn, vò lại một cục rồi dứt khoát vứt vào thùng rác.
Vẻ mặt cậu vậy mà lại điềm tĩnh đến lạ thường, như thể những chuyện này đều rất quen với cậu.
__
Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi chậm rãi đi đến bàn ăn ở bếp.
"Làm gì mà lâu thế? Con không muốn ăn cơm hả?"
" Không có, con chỉ là dọn lại phòng thôi.
"
" Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.
Nhìn bố con đi rồi né ra.
"
" ...Vâng.
"
Sở Tiêu ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn, vẻ mặt có chút thất vọng.
Hình như, mẹ lại quên điều gì đó rồi.
Thấy Sở Tiêu chỉ ăn cơm với rau xào, mẹ cậu có chút không vui.
Bà gắp một miếng cá bỏ vào chén Sở Tiêu, nghiêm khắc nói.
" Ăn cá sẽ tốt cho não bộ.
"
Sở Tiêu không nói gì, cậu khó khăn nuốt miếng cá vào trong bụng, vẻ mặt lại càng thất vọng thêm.
" Dạo này ở trường có xảy ra chuyện gì không? Mẹ nghe nói ở trường con có nhiều vụ bạo lực học đường đúng chứ? Con tốt nhất hãy tránh xa ra, có biết chưa? "
" ...!Vâng, con biết rồi ạ.
"
" Vài ngày nữa, mẹ sẽ bay về Mỹ xử lý một số công việc, chắc khoảng mất 1 tháng đấy.
Con ở nhà lo học cho tử tế vào.
"
" Con biết rồi.
"
" Sau chuyến đi lần này, mẹ sẽ đăng kí cho con học thêm vài buổi nữa.
" Mẹ Sở Tiêu không cho cậu có cơ hội nói, bà nói tiếp:
" Con trai của dì Trần, chỉ nhỏ hơn con một tuổi, vậy mà đã được các trường Đại Học quốc tế hàng đầu gửi giấy tuyển thẳng rồi đấy.
Còn con, xem lại cách mình học đi.
Đừng nghĩ điểm số đứng đầu trong trường thì cho là mình giỏi.
"
Sở Tiêu ngậm ngùi miếng cơm trong miệng, cậu không biết phải nói gì.
" Trong một tháng này, mẹ cần con phải chỉnh đốn lại ngay lập tức.
Con biết kết quả mà mẹ muốn mà? "
" ...vâng.
" Giọng nói không dứt khoát, như muốn từ chối nhưng rồi lại thôi.
__
Cạch !
Bạc Sở Tiêu mở cửa bước nhanh vào phòng, tay chân nhanh nhẹn lấy hộp thuốc dị ứng có sẵn ở trong hộc bàn, cậu vội vàng cho vào miệng rồi khó khăn nuốt xống.
Sở Tiêu bắt đầu khó chịu trong người, cơ thể cậu nặng nề mà ngã xuống giường, mồ hôi cũng bắt đầu đổ ra đầm đìa.
Vừa đặt lưng nằm xuống, trong đầu cậu nghĩ ngay đến tập đề cương chưa giải.
Dù cơ thể bây giờ có mệt mỏi đến đâu, cậu cũng phải cố gượng mà giải cho xong.
Sở Tiêu chán ngẩm, vẻ mặt chỉ trong chốc lát đã tiều tụy đi hẳn.
Cậu chật vật ngồi dậy, mò mẫn đến bàn học.
Đôi tay thấm đẫm mồ hôi hột, cầm lấy mấy bài kiểm tra, trong lòng có cảm xúc phức tạp.
Sở Tiêu bực dọc, vò nát mấy tờ giấy kiểm tra có điểm gần tuyệt đối, dứt khoát bỏ vào thùng rác.
Điểm số đó, cậu hài lòng nhưng mẹ của cậu thì không.