Vài ngày sau, câu chuyện bạo lực học đường cứ tiếp tục tiếp diễn.
Đám người Bạch Ngôn lại tiếp tục dùng những bài cũ để bắt nạt người mới.
Người tiếp theo bị chúng nhắm vào là một cậu bạn trong lớp, tên là Lý Thẩm Hiên.
Cậu ta là học sinh mới chuyển vào đầu năm học này.
Vì biết Thẩm Hiên là một cậu học sinh là gia đình giàu có, bọn chúng lại nảy lòng trấn lột tiền của cậu.
Vì lúc đầu cậu ta có phản kháng, lại còn báo cáo bọn chúng sử dụng thuốc lá, nhưng cậu ta cũng chẳng có lợi gì mà còn bị đánh bầm giập mỗi ngày.
Hai tên đàn em của Bạch Ngôn giữ hai tay của Thẩm Hiên, còn hắn ta thì vui vẻ cầm chai nước lọc, cố gắng đút vào miệng Thẩm Hiên.
Lúc đầu thì có thể gắng gượng uống được, nhưng càng lúc cành nhiều khiến Thẩm Hiên ho sặc sụa, nước cứ thế vương vãi khắp sàn, vừa hay lại dính lên đôi dày trắng của Cố Diễn.
"Cái tên hậu đậu này, mày làm ướt giày của Cố Diễn rồi đấy." Bạch Ngôn vừa khó chịu vừa chế giễu.
"Tôi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..." Thẩm Hiên lo lắng tột cùng, lập tức quỳ xuống sàn mà cầu xin.
Cố Diễn không nói gì, hắn tặc lưỡi rồi quay mặt đi, vô tình bắt gặp ánh mắt của Sở Tiêu đang nhìn.
Sở Tiêu giật mình đảo mắt lảng tránh.
Cố Diễn đứng dậy, chầm chậm bước nhanh đến bàn học Sở Tiêu, cuối thấp người xuống hỏi nhỏ:
"Cậu muốn gia nhập à?"
"Hả?"
"Tôi thấy cậu nhìn bọn tôi mãi, muốn giống như tên Thẩm Hiên đó sao?" Giọng điệu vừa đe dọa vừa trêu chọc.
"Không, không có." Sở Tiêu có chút gượng gạo, bèn quay mặt lảng tránh gương mặt của Cố Diễn.
"Này, mày làm gì thế? Tìm được đồ chơi rồi hả?" Bạch Ngôn đi tới, vỗ lên vai Cố Diễn một cái, hỏi.
"Không có gì, chỉ hỏi xem cậu ta có gia nhập không thôi." Cố Diễn quay người rời đi.
"Sao? Vậy mày muốn gia nhập không? Haha...!Nói trước, muốn gia nhập là mất phí đó." Bạch Ngôn cười khanh khách.
"Không muốn và không có ý định vào." Sở Tiêu tỏ ra bộ mặt ngán ngẩm, dứt khoát trả lời.
Chưa kịp đợi Bạch Ngôn đáp lại, thì Cố Diễn đã đứng ở cửa sau lớp học, lạnh lùng cắt ngang: " Mày không đi căng tin hả? "
Nghe vậy, Bạch Ngôn cũng ngậm đắng nuốt cay.
Chỉ để lại lời cảnh cáo cho Thẩm Hiên rồi đi mất.
___
Buổi tối, Sở Tiêu và Dương Nhất Hoàng vừa kết thúc xong buổi học thêm ở trung tâm.
Cả hai đi trên đường lớn, cuộc nói chuyện cũng chỉ toàn là đáp án của các bài kiểm tra.
Vừa hay, cả hai lại bắt gặp nhóm người Lăng Bạch Ngôn đang ức hiếp một bạn học sinh.
Dương Nhất Hoàng "chậc" một tiếng, không hài lòng.
"Cái bọn này sao đi đâu cũng gặp thế nhỉ?"
Sở Tiêu không nói gì, chỉ đưa nhẹ ánh mắt qua đó nhìn một cái như muốn tìm kiếm hình bóng của ai đó.
Dương Nhất Hoàng bức bối, nói tiếp: "Không biết bọn nó sau này sẽ làm gì ha? Không lẽ cứ sống như vậy hoài sao?"
"Chứ còn gì nữa.
Những đứa không biết hối cải như bọn chúng thì chỉ sống dưới lớp xã hội thôi." Sở Tiêu bình thản nói.
"Nghe Lục Bằng kể, lúc sáng mày bị tên Cố Diễn nhắm vào à?"
Nhất Hoàng không đợi cậu trả lời, liền nói tiếp: "Nếu bị bọn nó bắt nạt, mày đừng có nhịn đấy nhé.
Nhớ mấy bài võ mà bọn tao đã dạy không?"
"Nhớ.
Tao biết rồi." Sở Tiêu đáp.
Nhất Hoàng "ừm" một tiếng.
"Ể, xe buýt tới rồi.
Tao đi trước đây.
Mày về cẩn thận nhé."
"Ừ."
Nhất Hoàng nhanh chóng lên chuyến xe buýt cuối cùng trong đêm, Sở Tiêu thì bình thản đi bộ trên con đường lớn.
"Phải về nhanh rồi còn làm bài tập nữa."
Sở Tiêu đi qua con hẻm nhỏ, đó là đường tắc về nhà cậu, cũng là đường đi qua nhà Cố Diễn.
Không hiểu sao, trong lòng Sở Tiêu bỗng dưng dấy lên tính tò mò, không biết Cố Diễn có bị bố bạo hành nữa không?
Cứ thế đi mãi, khi đi qua con hẻm nhỏ dẫn vào nhà Cố Diễn, Sở Tiêu mới biết căn nhà đó đã trở nên im ắng từ lâu.
Sở Tiêu lắc đầu lấy lại lí trí.
"Bỏ đi.
Không phải chuyện của mình."
Cậu bước nhanh qua khỏi đoạn đường nhỏ không có ánh đèn đường.
Bỗng một tiếng gọi từ trong bóng tối làm cậu giật mình.
"Cậu làm gì ở đây?"
Sở Tiêu theo phản xạ, lập tức quay về hướng bóng tối đó: "Ai đó?"
Một bóng dáng thiếu niên cao khoảng một mét chín, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch có chút dơ bẩn.
Thiếu niên từ từ bước ra khỏi bóng tối, ánh trăng lập lờ qua áng mây trắng, khẽ phản phất vào khuôn mặt người thiếu niên.
Sở Tiêu nheo mắt mà nhìn khuôn mặt ấy, một khuôn mặt trắng trẻo nhưng lại đầy rẫy vết thương.
"Cố Diễn?" Sở Tiêu vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi.
"Cậu làm gì ở đây?" Cố Diễn cũng có chút ngạc nhiên, hạ giọng hỏi.
"Tôi...tôi vừa rời khỏi...lớp học thêm.
Đang...đang tính về nhà." Sở Tiêu lắp bắp nói.
"Nhà cậu cũng ở khu này ư? Sao tôi không biết?"
"Không ở đây.
Tôi chỉ đi đường tắt cho nhanh thôi."
Cố Diễn cười khẩy, hai tay cho vào túi quần, dáng thiếu niên tiêu sái bước về hướng Bạc Sở Tiêu.
"Cậu không sợ sao? Ở đây vừa tối, vừa vắng.
Cậu không sợ gặp biến thái sao?"
"Tôi thấy cậu đáng sợ hơn đấy."
"Cậu đến đây, để muốn chứng kiến cảnh tôi bị ông bố bạo hành, đúng không?".
Cố Diễn cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai Sở Tiêu.
"Không...! không có.
Tôi...!tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi." Sở Tiêu bị dọa sợ, cậu lắp bắp đáp, vẻ mặt tái nhợt không có chút máu.
"Bỏ đi.
Cậu quản kĩ cái miệng đấy." Cố Diễn nghiêm túc nói: "Chuyện của tôi mà bị lộ, thì cậu là người đầu tiên tôi kiếm đấy."
"Biết...!biết rồi." Sở Tiêu đáp xong liền xoay người bỏ đi.
Sở Tiêu bước đi thật nhanh, tim đập loạn cả lên, có lúc thì bị thắt lại đến mức khó thở.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút máu, mồ hôi cứ thế thấm đẫm cả người, lạnh đến rùng mình.
Sở Tiêu đi một mạch về đến nhà, nhanh chóng mở cửa nhà rồi vội vàng khóa trái cửa lại.
Bóng lưng gầy dựa vào cửa mà thở hổn hển.
Vừa hay, mẹ Sở Tiêu từ nhà bếp đi ra.
Vẻ mặt nghiêm khắc, khí chất cao quý của người phụ nữ trưởng thành toát lên, bà lạnh giọng hỏi.
"Về rồi còn đứng đó làm gì? Mau vào phòng thay đồ rồi ra ăn tối."
"...!Vâng." Sở Tiêu thở một hơi dài lấy lại bình tĩnh, cậu loạng choạng trở về phòng.
___
Bóng đêm dần trùng xuống, ánh trăng đêm vừa sáng lên rồi lại mờ dần.
Gió khuya thổi vi vút qua ô cửa sổ, lạnh thấy rõ.
Sở Tiêu vẫn còn ngồi vào bàn học, tay không ngừng ghi chép bài tập.
Một bóng người, một ánh đèn, một căn phòng nhỏ.
Tuy cô đơn nhưng lại thấy yên tĩnh, bình yên đến nhẹ lòng.
Cốc !!!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Sở Tiêu vờ như không nghe, vẫn cặm cụi vùi mình vào sấp đề cương dày đặt trên bàn.
"Sở Tiêu, mẹ đi đây, ở nhà nhớ lời mẹ dặn đấy." Tiếng nói ở ngoài phòng vọng vào, giọng vừa nghiêm khắc vừa lạnh lùng như con dao hai lưỡi đang chầm chậm cứa vào tim.
Sở Tiêu nghe nhưng không đáp gì.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bởi giày cao gót, rồi tiếng đóng cửa, cuối cùng, căn nhà rơi vào yên tĩnh.
Vẻ mặt Sở Tiêu không cảm xúc, không vui, không buồn, chỉ là ở hàng mi mắt có đọng chút ánh lệ buồn.
Đi rồi, căn nhà nhỏ chẳng còn ai nữa.
Đi hết rồi, tất cả đều đi hết rồi.