Ngày 24 tháng 01 năm 2023
Trời hôm nay trong xanh nắng nhẹ, làn gió mát mẻ loáng thoáng qua từng ngóc ngách của thành phố. Tiếng chim non hót ríu rít trên những tán cây xanh mơn mởn. Đâu đó, còn có tiếng động cơ của xe vang vọng tới.
Những tia nắng ấm áp của buổi sớm mai tự do chiếu vào căn phòng nhỏ rồi khẽ khàng chiếu lên bờ má sữa của người con trai đang say giấc nồng.
Gương mặt tươi sáng như ánh dương, trong trẻo như mặt nước. Đôi hàng mi dài cong lên một nét sắc xảo vô cùng. Hai đường chân mày hơi cong, thanh mảnh như vầng trăng khuyết, từng sợi lông mềm mại và vô cùng rõ nét.
Tiếng chuông điện thoại ở bên cạnh đầu giường vang lên từng hồi. Đôi tay trắng nõn từ trong chăn với tới, mò mẫn hồi lâu mới đụng được chiếc điện thoại. Cậu mơ hồ nhấn nút nghe gọi rồi để bên tai, một giọng nói trầm lắng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Mở cửa đi. Tao đến rồi đây.”
“Hả?” Lục Bằng nửa tỉnh nửa mơ đáp: “Đến đâu vậy?”
“Mày vẫn chưa dậy à?”
“Ừm…” Nhưng vài giây, Lục Bằng đáp với giọng ngáy ngủ: “Vẫn đang ngủ đây này.”
Không biết biểu cảm hiện tại của Dương Nhất Hoàng là gì nhưng tiếng tặc lưỡi có hắn nghe có vẻ rất bất mãn.
Hắn cố kiềm giọng lại, nhẹ nhàng nói: “Lục tiên sinh, quản lí của anh đã mua đồ nấu lẩu đến cả rồi đây.”
Dương Nhất Hoàng nói vừa dứt câu, Lục Bằng nhanh chân đá tung chăn rồi ngồi bật dậy.
“Thật á?” Cậu hớn hở nói: “Đợi lát, tao xuống ngay.”
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời thì cậu đã ngắt máy. Lục Bằng dứt khoát vứt điện thoại sang một bên, ba chân bốn cẳng chạy xuống tầng một.
Cạch.
Cửa vừa mở, một thân ảnh của người con trai hiện ra trước mắt. Dương Nhất Hoàng ăn mặc rất đơn giản, hắn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời phối với chiếc quần bò màu sẫm ống rộng dài đến mắt cá chân, vừa đơn điệu nhưng lại vừa tôn dáng người cao ráo của hắn.
Dương Nhất Hoàng đứng dưới ánh nắng vàng nhạt của buổi sớm mai, xung quanh hắn như phát ra một ánh hào quang rực rỡ đến lòng người. Gương mặt tuấn tú vô cùng, từng nét đều rất sắc bén và tinh xảo.
So với Lục Bằng hiện tại thì lại đối nghịch nhau. Mái tóc bù xù chưa được chải chuốt đàng hoàng, lại ăn mặc xuềnh xoàng, chân trái thì mang dép chân phải thì không, nói chung là vô cùng luộm thuộm, khác với dáng vẻ ngây ngô như ngày thường.
Vừa thấy Dương Nhất Hoàng, Lục Bằng tỏ ra vô cùng mừng rỡ. Đôi mắt lấp la lấp lánh dán chặt vào túi đồ mà Dương Nhất Hoàng đang xách.
“Ôi trời. Hôm nay Dương tiên sinh nhà ta đẹp trai quá nhỉ?”
Thấy đôi mắt của Lục Bằng đang nhìn chằm chằm túi đồ mà hắn đang xách, đôi chân mày của Dương Nhất Hoàng nhếch lên vài cái, khóe môi run lên nhưng nhất thời lại không biết nói gì.
Dương Nhất Hoàng: “…” Là tao đẹp hay món lẩu đẹp đây?
Hắn đưa bàn tay to lớn ôm lấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Bằng rồi đẩy sang một bên, khóe miệng còn nhếch lên một đường cong dài.
“Miệng thối vãi, mau đánh răng đi ông tướng.”
Nói xong, Dương Nhất Hoàng bỏ mặc Lục Bằng đứng ở cửa, hắn xách đồ đi vào nhà một cách tự nhiên giống như đây là nhà của hắn.
“Ủa. Hôm nay bố mẹ mày không có ở nhà sao?”
Lục Bằng đưa tay ra sau gáy, vò mái tóc rối tung lên, ngáp một hơi dài rồi mới đáp: “Không thấy sao mà hỏi?”
Dương Nhất Hoàng đặt túi đồ lên mặt bàn ở phòng bếp, hắn quay sang nhìn Lục Bằng, hắn hỏi: “Cô và chú đều đi làm rồi sao?”
“Không phải.” Lục Bằng ngồi phịch xuống ghế trong phòng bếp, cậu vừa lấy quả táo trên bàn, vừa nói: “Hôm nay họ về nhà nội để ăn tất niên rồi.”
“Sao mày không đi?” Dương Nhất Hoàng lấy từng nguyên liệu ra khỏi túi đồ, vừa lấy hắn vừa nhìn Lục Bằng mà cười nói: “Định nằm lười cả ngày như vậy à?”
Lục Bằng cắn một miếng quả táo, chiếc bờ má sữa bên phải phồng lên một cục lớn: “Không thích về đó.”
“Sao vậy?” Dương Nhất Hoàng hỏi: “Bên đó ai dám bắt nạt mày sao?”
“Xời.” Lục Bằng đắc ý nói: “Bố mẹ tao có vai vế lớn nhất nhà, ai dám bắt nạt tao?”
“Vậy sao không về bên nhà nội?”
Phút chốc, gương mặt trong sáng của Lục Bằng rũ xuống. Giọng điệu có chút bất mãn, cậu nhỏ giọng nói: “Ông bà nội cứ lấy việc học tập ra để soi mói. Bố mẹ tao không muốn ông bà nói gì về tao nên bảo tao ở nhà đó.”
Lục Bằng tiếp tục nói: “Ông bà nội tao nghiêm khắc lắm. Tao cũng không muốn về xíu nào.”
Dương Nhất Hoàng không nói gì, trong đầu bỗng vang vẳng những lời mà hôm trước Cố Diễn nói trong nhà vệ sinh.
Cố Diễn: [Mày nói mày là bạn tốt của Sở Tiêu sao? Vậy mày có biết cậu ấy đang bị áp lực học tập không hả? Mày có biết mỗi lần kết thúc một buổi học, cậu ấy sẽ nhốt mình ở trong phòng rồi giải đề như một cái máy không hả? Nếu cậu ấy không học, cậu ấy sẽ bị mẹ phạt, mắng nhiếc, đem cậu ấy ra so sánh người này người kia. Mày có biết cậu ấy ghét ngôi nhà đó đến mức nào không?]
Cố Diễn: [Không hề! Các người chưa hề biết gì về cậu ấy cả.]
Âm thanh ấy cứ liên tục vang lên trong trí óc của Dương Nhất Hoàng, khiến hắn bị cuốn vào nỗi suy tư của mình mà chẳng thế dứt ra được.
Hóa ra, sống dưới sự nghiêm khắc và cổ hủ của người lớn đúng là một cực hình đau khổ mà con người phải chịu.
“Này.” Lục Bằng vẫy tay trước mặt Dương Nhất Hoàng vài cái, nhưng vẫn thấy hắn đứng ngẩn người ra, cậu vỗ nhẹ lên vai hắn, khẽ gọi.
“Nhất Hoàng.”
Dương Nhất Hoàng bị Lục Bằng làm cho giật mình, gương mặt hắn trở nên ngờ nghệch giống như tên ngốc, hắn đáp: “Hả? Chuyện gì?”
“Nghĩ gì mà suy tư vậy?” Lục Bằng cắn miếng táo, hắn nói: “Sao hả? Nhớ cô gái nhà nào à?”
Dương Nhất Hoàng cười khẩy: “Cô gái nào?” Hắn nói: “Tao đang nghĩ xem, Lục tiên sinh lười nhác này bao giờ lấy vợ đây?”
Nghe vậy, đôi chân mày trăng khuyết của Lục Bằng cau lại. Cậu thẳng tay vứt trái táo đang ăn dở vào người Dương Nhất Hoàng: “Ông đây không thèm lấy vợ. Cũng không cần Dương tiên sinh đây nghĩ thay.”
Nói xong, Lục Bằng bỏ mặc Dương Nhất Hoàng, đứng dậy rời đi luôn.
Dương Nhất Hoàng nhặt quả táo lên, khuôn mặt lại giữ nét cười, hắn lầm bầm: “Cái tính của mày thì ế cả đời nhé.”
__
Trời vừa mới ửng nắng vậy mà lại chợt tắt. Quang cảnh mỗi lúc tối sầm lại, mây đen cứ như thế mà che lấp cả bầu trời đang rực nắng.
[Thời tiết hôm nay nhiều mây, trời có mưa. Đêm đến có không khí lạnh tràn về, có sương mỏng. Yêu cầu người dân ra đường hãy chú ý đến thời tiết, nhớ mang ô dù kẻo ướt thân.]
Tiếng đài phát thanh vang lên trong một khu phố nhỏ tối tắm. Đây là khu phố đang bị quy hoạch, những ngôi nhà bỏ hoang bắt đầu mọc lên như nấm rồi đổ vỡ, mục nát thành từng đống vụn. Những gia đình còn sống ở đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đến giữa trưa, quan cảnh có chút sáng sủa hơn nhưng mây đen vẫn chưa muốn rời đi. Những mảng mây dày xám xịt cứ quấn chặt lấy khung trời Trùng Khánh, một li cũng không chuyển dời. Làn gió hiu hiu nhưng mang cái lạnh của năm cũ, chầm chậm thẩm vào từng thớ thịt. Cái lạnh tê dại chạy dọc khắp sống lưng, cảm giác như vô ý chạm vào một dòng điện nhỏ.
Trong căn nhà đơn sơ, mộc mạc, xung quanh chứa toàn là mùi ẩm mốc của gỗ. Tiếng sột soạt của chìa khóa vang lên ở trước cửa, Cố Diễn vừa bước ra khỏi cửa phòng thì cửa chính đã mở ra.
“Ủa bố?” Cố Diễn ngạc nhiên nói: “Hôm nay bố không đi làm à?”
Bố của Cố Diễn đi vào nhà, tay phải xách hai túi đựng đồ ăn, tay phải thì cầm một tờ giấy gì đó.
Ông vừa vào nhà, vừa nói: “Làm gì chứ? Con không tính để bố ở nhà ăn một bữa tất niên sao?”
Cố Diễn đi tới giúp bố xách hai túi đồ, hắn cười cười đáp: “Vừa sáng con đã không thấy bố đâu, con tưởng bố đi làm rồi.”
“Đúng là hôm nay có làm.” Ông chậm rãi ngồi phịch xuống chiếc sofa cũ kĩ, đặt một tờ giấy lên mặt bàn, ông nói: “Nhưng bố xin nghỉ để nấu bữa cơm tất niên cho con chứ?”
Cố Diễn chỉ cười, hắn đưa tay ra sau gãi đầu.
Bỗng hắn chú ý đến tờ giấy trên mặt bàn, hắn ngồi xuống bên cạnh bố và hỏi: “Đây là gì vậy?”
Bố của Cố Diễn hơi nhướng mày, ông nói: “Con không biết sao?”
“Biết gì ạ?” Cố Diễn có chút ngạc nhiên, hắn nở nụ cười không tự nhiên cho lắm, hắn nói: “Đồ của bố thì sao con biết được?”
“Còn muốn chối?” Ông cười khẩy, nói: “Con gây ra chuyện gì còn không biết sao?”
Cố Diễn nhìn người bố của mình rồi chớp mắt vài cái, hắn vẫn chưa nhớ được bản thân đã làm chuyện gì sai trái, táng tận lương tâm cả.
“Cố Diễn.” Ông nghiêm giọng nói: “Bố nuôi con đến chừng này rồi, cho con đi học ở trường đàng hoàng. Vậy mà con lại dính vào mấy vụ bạo lực của học đường sao?”
“Con…” Cố Diễn định nói gì đó nhưng người bố lại nói trước.
“Con định chối sao?” Ông đẩy mảnh giấy trên mặt bàn đến trước mặt Cố Diễn, ông nói: “Nhà trường đã gửi giấy cảnh cáo về mà con còn chối sao?”
Cố Diễn cầm tờ giấy trên tay, đôi mắt sâu thẳm lướt qua từng mặt chữ. Hắn thở dài, nhìn người bố của mình mà nói: “Bố à, bố là người nuôi nấng con khôn lớn, là người thương con nhất. Vậy mà bố lại không hiểu tính cách của con sao?”
Hắn bày ra bộ dạng thất vọng, nói: “Bố tin thật đấy à?”
“Vậy việc này là như thế nào? Sao con lại dính vào vụ này?” Ông điềm đạm nói.
“Con làm sao biết được?” Cố Diễn ngưng một lúc, trông như đang suy nghĩ gì đó, rồi chậm rãi nói: “Thường ngày con có vài cái đuôi không tốt bám theo sau nên thầy cô cũng nhầm tưởng con là học sinh cá biệt.”
Bố của Cố Diễn không vội đáp, ông ngồi im lặng đợi câu giải thích của đứa con trai mình.
“Bố tin con.” Cố Diễn nói tiếp: " Ngoài việc đánh mấy tên xã hội đen không ra gì kia thì con chưa làm gì có tội hết."
“Cái gì? Con còn đánh nhau với đám xã hội đen nữa?”
“Vâng.” Cố Diễn nói: “Tại bọn nó ức hiếp người khác nên con…”
“Tiểu Diễn à.” Người bố từ tốn nói: “Thế giới này rộng lớn, thân ta thì nhỏ bé. Con không thể giúp hết người này rồi đến người khác được. Con phải chừa cho bản thân mình một con đường lui nữa.”
“Con biết rồi ạ.”
Ông đưa bàn tay chai sạn sờ lên khuôn mặt rạng ngời của Cố Diễn, nhẹ nhàng xoa bờ má hồng hào, ông nói: “Bố tin con. Đứa trẻ ngoan này sao có thể tham gia mấy vụ bạo lực học đường được chứ?”
“Nhưng con không thể ngăn được mấy vụ đó.” Hắn rũ mi xuống, hắn nhỏ giọng nói: “Con đã trơ mắt nhìn bọn nó bắt nạt người khác mà chẳng giúp gì cả.”
“Tiểu Diễn ngoan của bố.” Ông vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nhẹ giọng an ủi: “Không phải việc nào cũng vừa với sức mình. Việc đó không phải là trách nhiệm của con.”
Cố Diễn nắm lấy bàn tay chai sần, dày dạn của ông, đôi mắt sáng ngời đầy nét cười, hắn nói: “Đúng là chỉ có bố hiểu con và thương con thôi.”
Ông nghe vậy thì bật cười thành tiếng, liền xoa đầu đứa con trai nhỏ của mình: “Không thương các con thì thương ai?”
Thật lòng mà nói, nếu không sống cùng bố từ nhỏ đến lớn, Cố Diễn cũng không biết người đang ngồi trước mặt này, người đang xoa đầu hắn, liệu có phải là bố của hắn không.
Lúc say xỉn, bố của Cố Diễn là một gã đàn ông hung bạo và tồi tệ. Vì cảnh nghèo khó, bị người đời khinh miệt nên ông mới tìm đến rượu bia, muốn dùng cơn say để làm tê liệt cảm xúc của mình. Nhưng mỗi khi nhìn gương mặt của Cố Diễn, ông lại nhớ đến một người phụ nữ bội bạc, bỏ con mà chạy trốn. Vậy nên ông không kiềm được mà trút hết mọi chuyện lên một đứa trẻ vô tội.
Cố Diễn rất hiểu chuyện, hắn biết người bố của mình rất vất vả. Ông phải nuốt xuống bụng những lời cay độc, khinh thường của người đời mới nhận được vài đồng lẻ để nuôi hắn khôn lớn.
Hắn nghĩ, vài trận đánh đòn này có đáng là gì so với xã hội ngoài kia đã đối xử với bố đâu? Bố hắn chỉ đang áp lực, bị miếng cơm manh áo đè nặng trên vai nên hành động mất kiểm soát. Chứ thực chất, ông vẫn là người yêu thương, lo lắng và hiểu Cố Diễn nhất đấy thôi…
__
Trời đã ngả tối, bố của Cố Diễn thì lục đục trong phòng bếp, ông thành thạo thái từng nguyên liệu ra rồi bắt đầu nấu nướng. Cố Diễn từ ở ngoài vườn sau nhà đi vào, hắn trực tiếp đi đến chỗ bố, tiện tay lấy quả táo đỏ, đưa lên miệng rồi cắn một miếng.
“Bố làm món gì mà nhiều thế?”
“Làm sủi cảo.” Ông vừa băm thịt, vừa cười nói: “Con và Tiểu Viên đều thích ăn sủi cảo nên bố làm nhiều một chút. Lỡ như hết giữa chừng rồi hai đứa giành nhau thì sao?”
“Giành gì chứ? Tiểu Viên sẽ nhường cho con mà.”
Ông liếc mắt nhìn Cố Diễn một cái, cười khẩy nói: “Chuyện khác thì bố không biết nhưng chuyện ăn sủi cảo thì bố không chắc.”
Cố Diễn chỉ cười, không đáp gì. Bởi hắn cũng không chắc người anh trai của mình có nhường đồ ăn cho mình hay không.
Từ nhỏ đến lớn, anh trai của Cố Diễn - Cố Hoài Viên rất thương hắn. Mọi việc trong nhà đều một tay anh ấy làm giúp, có thứ gì ngon đều dành lại cho hắn. Nhưng chỉ riêng sủi cảo, anh ấy không hề có ý định nhường.
Trong lúc Cố Diễn đang hoài niệm về quá khứ giữa hắn và Cố Hoài Viên, bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên ở phòng khách. Cố Diễn thấy bố đang dở tay làm nhân sủi cảo, hắn nói: “Để con đi nghe máy.”
Cố Diễn nhanh chân đi đến phòng khách, cúi người lấy chiếc điện thoại trên bàn. Thấy cái tên quen thuộc hiện lên màn hình, hắn vui vẻ cười đến tít mắt, liền nhấn nút nghe.
“Alo?”
“Tiểu Diễn đấy à?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm lắng.
“Vâng.” Cố Diễn đáp.
“Em chuyển máy cho bố đi.” Tiếng của Cố Hoài Viên vang lên trong điện thoại: “Anh có chuyện muốn nói với bố.”
“Việc gì gấp thế? Anh vẫn chưa hỏi thăm em mà?” Nói vậy nhưng Cố Diễn vẫn đi về phía phòng bếp.
“Cần gì hỏi thăm nữa? Chẳng phải em đang rất tốt sao?”
“Anh giả vờ cũng không được à?” Cố Diễn cau đôi mày lại, vẻ mặt bực bội hiện lên rất rõ.
“Rồi, lát nói sau.” Cố Hoài Viên nói thêm: “Em chuyển máy cho bố đi.”
Cố Diễn đi đến bên cạnh bố, hắn áp sát điện thoại vào tai của bố: “Tiểu Viên muốn gặp bố.”
“Alo? Tiểu Viên đấy à?” Người bố lên tiếng nói.
…
Cuộc gọi kéo dài chưa đến một phút. Cố Diễn không biết cuộc trò chuyện của hai người là gì, hắn chỉ biết Cố Hoài Viên nói rất nhiều và bố hắn chỉ gật đầu rồi “à, ừm” vài tiếng.
Tút!
Cuộc gọi 54 giây kết thúc.
“Bố.” Cố Diễn quay qua hỏi: “Anh ấy nói gì thế?”
Đôi tay đang nặng từng miếng sủi cảo bỗng dưng ngừng lại, ông thở nhẹ một hơi rồi tiếp tục làm sủi cảo.
“Tiểu Viên bận việc nên không về được.” Ông nói: “Do đoàn phim gặp sự cố, có diễn viên bị thương nên thằng bé ở lại lo liệu một số việc.”
Cố Diễn không vội đáp, hắn nghe bố nói tiếp: “Nếu mọi việc suông sẻ thì qua Tết thằng bé sẽ về một chuyến. Nếu bận quá thì…”
Nói đến đây ông bỗng im lặng, chỉ biết cúi gằm mặt xuống rồi tiếp tục làm sủi cảo. Cố Diễn cũng không hỏi gì thêm, bởi hắn hiểu và biết rõ vế sau đó là gì.
“Thôi, không sao.” Bố của Cố Diễn gượng cười, ông nói: “Vài ngày nữa công việc ổn định, thằng bé sẽ về thăm chúng ta mà.”
“Vậy… sủi cảo này…” Đôi mắt của Cố Diễn có chút tiếc nuối: “Số sủi cảo này… sẽ không có ai giành với con rồi.”
“Vậy là của con hết đó.” Ông cười, nói: “Năm nay Tiểu Diễn hời to rồi.”
Cố Diễn cười như không cười, đôi mắt chứa ẩn một nỗi niềm phức tạp. Cố Hoài Viên đã rất lâu rồi không về nhà, Tết năm ngoái đã không về, năm nay cũng không. Cố Diễn cũng không biết, đến khi nào Cố Hoài Viên mới quay lại căn nhà này đây? Cũng đã hơn hai năm rồi còn gì, anh ấy không nhớ nhà ư?
Ting~
Lúc này, điện thoại Cố Diễn vang lên một tiếng thông báo. Hắn nhấn vào thông báo của Weibo và màn hình hiện ra một bài viết.
Nội dung bài viết rất đơn giản, chỉ có một biểu tượng ngôi sao băng giữa bầu trời đêm và kèm theo một bức ảnh bầu trời tối muộn của Trùng Khánh.
Người đăng bài viết này là Bạc Sở Tiêu.
Cố Diễn lướt xuống vài bình luận bên dưới, ai nấy đều khen khung trời đẹp và rất có sức hút tâm hồn của người. Nhưng chỉ hắn mới hiểu đây là sự cô độc ẩn sâu trong lòng Bạc Sở Tiêu, dĩ nhiên người ngoài sao có thể hiểu được?
Cố Hoài Viễn nói đoàn phim có sự cố, vậy chắc hẳn bố của Bạc Sở Tiêu…
“Bố.” Cố Diễn đột nhiên lên tiếng, khiến người bố cũng giật mình.
“Sao vậy?”
“Con có thể đưa một người về nhà mình được không?”
…