Sau giờ cơm trưa, Sở Tiêu tạm biệt bọn Lục Bằng, cậu quay trở về thư viện, mượn một vài cuốn sách giải nâng cao.
Khi trở về lớp, Sở Tiêu vô tình phát hiện cầu thang dẫn lên sân thượng trường học ở cuối hành lang.
Trong lòng bỗng dưng dấy lên sự tò mò.
Đã học một năm ở trường này, ngoài thư viện, lớp học và căng tin ra, cậu dường như chưa đặt chân lên sân thượng này bao giờ.
Sở Tiêu nhìn lại cuốn sách trên tay của mình, rồi đưa mắt nhìn cầu thang ở cuối hành lang.
Đôi chân có chút không tự chủ mà bước lên cầu thang.
Sở Tiêu cẩn thận mở cánh cửa sân thượng, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Không có ai cả.?
Sở Tiêu sải chân bước về phía sân thượng, cơn gió mát mẻ thoang thoảng thổi qua, mái tóc nấm bù xù bay theo làn gió, khuôn mặt có chút nhợt nhạt đi.
Trên sân thượng có vài cái bàn cũ được xếp sát lại nhau ở dưới mái hiên.
Bên cạnh còn có vài chậu cây xanh đang vươn mình theo ánh nắng Mặt Trời.
Thấy vậy, cậu có chút tủi thân.
Cây vươn mình theo ánh nắng, đơn giản vì muốn sống.
Vậy còn cậu đang sống vì điều gì?
Vì điểm số? Vì sự nghiêm khắc của mẹ? Hay vì một tương lai đã được sắp đặt nhưng lại thấy mù mịt không lối thoát?
Sở Tiêu đứng dựa mình vào lan can, hai tay nắm chặt lấy thanh sắt.
Bao nhiêu suy tư trong lòng cứ thế bị cuốn theo gió.
Cậu có chút hài lòng vì đã tìm được một chỗ vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp tâm trạng hiện tại của cậu.
Sở Tiêu nhắm nhẹ đôi mắt, đưa tay ra trước cảm nhận làn gió mát mẻ đang tràn vào cơ thể nhỏ bé, cảm giác thoải mái mà bản thân chưa từng cảm nhận được.
Hóa ra, bản thân cũng có ngày cảm thấy được nhẹ nhõm như vậy.
Sở Tiêu nắm chặt thanh sắt lan can như muốn bón méo ngay lập tức, ánh mắt không cảm xúc cứ nhìn chằm chằm xuống dưới sân trường, trong lòng có chút phức tạp không diễn tả thành lời.
Cạch !
Tiếng cửa vang lên khiến Sở Tiêu giật mình.
Cậu quay lại nhìn về hướng cánh cửa vừa phát ra tiếng động.
Dáng người thiếu niên cao ráo kia lại xuất hiện, trên tay kẹp một điếu thuốc đang bốc khói nghi ngút.
Cố Diễn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi gương mặt lại điềm đạm không rõ cảm xúc.
Hắn phà một hơi khói thuốc, giọng trầm khàn phát ra từ cuống họng.
"Bạn học gì đó, cậu ở đây làm gì thế?"
"Tôi lên đây để hóng mát.
Không được ư?"
"Hóng mát?" Cố Diễn cười khẩy, nói: "Bạn học, cậu không biết đây là chỗ của tôi ư?"
"Đây là trường học, từ khi nào lại có người sở hữu riêng vậy?" Sở Tiêu lạnh lùng đáp.
"Từ một năm trước." Cố Diễn thản nhiên nằm dài lên bàn học, trên tay còn nhâm nhi điếu thuốc.
Đến bây giờ, Sở Tiêu mới để ý dưới chân bàn học toàn là những mẫu thuốc lá đã hút hết được vứt lung tung khắp sàn.
Lúc này, Sở Tiêu mới nhận ra, nơi này có chủ rồi.
Sở Tiêu nắm chặt lan can, đôi mắt nhìn xuống dưới sân trường, vẻ mặt không lộ ra biểu cảm rõ ràng.
Giọng nói nhỏ vừa đủ Cố Diễn ở bên nghe.
"Thôi vậy.
Tìm nơi khác vậy."
Cố Diễn nghe xong thì tỏ vẻ chán ngắt, trêu Sở Tiêu chẳng thú vị gì cả.
Hắn không nói gì, chỉ dương mắt nhìn Sở Tiêu rời khỏi sân thượng.
Khi cậu sắp bước ra khỏi cánh cửa sân thượng, hắn nhỏ giọng nói: "Nếu thích thì có thể lên đây.
Tôi không hẹp hòi đâu."
Sở Tiêu có chút chùn bước, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại bị nghẹn lại ở cuốn họng, cậu đáp lại sự im lặng rồi bước về lớp.
Bỏ mặc Cố Diễn ngồi đó với vẻ mặt lạ lẫm, cảm thấy điếu thuốc trên môi không còn vị gì nữa.
Hắn vứt điếu thuốc vào một góc, hai tay gối lên đầu, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
__
Vẫn như mọi khi, Sở Tiêu vẫn trở về nhà sau buổi học thêm.
Nhưng hôm nay, cậu không đi đường tắt vắng vẻ, tối tăm kia nữa.
Một mình đi bộ trên con đường lớn, ánh đèn đường rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiêu.
Lúc ấy mới biết vẻ mặt cậu khác lạ đến mức nào.
Rung rung rung !
Điện thoại trong túi áo Sở Tiêu rung lên, cậu bình tĩnh lấy ra, khuôn mặt có chút sững người.
Khoảng một hồi lâu, cậu mới bắt máy.
"Alo? Bố..." Giọng trầm trầm từ cuống họng, cậu rất khó khăn để phát ra.
"Con trai của bố đang làm gì thế? Đã ngủ chưa?" Giọng một người đàn ông trung niên niềm nở phát ra từ chiếc điện thoại.
Đó là bố của Sở Tiêu, là một đạo diễn chuyên làm phim phi thương mại, không có thu nhập ổn định, không có chút tiếng tăm.
Đã rất lâu rồi, cũng khoảng hai hay ba tháng rồi ông ấy mới gọi về.
Điều này làm Sở Tiêu rất bất ngờ, vì trước nay khó khăn lắm ông ấy mới chủ động gọi về.
"Không, con vừa kết thúc buổi học thêm và đang về nhà."
"Vậy à..." Ông chập chững một lúc rồi nói tiếp.
"Dạo này chuyện con học hành thế nào rồi? Mọi thứ đều ổn chứ?"
"Vẫn ổn.
Còn bố, công việc ổn định không ạ?"
"Con đừng lo cho bố, công việc vẫn ổn mà." Giọng ông có chút ngại ngùng, chầm chậm phát ra từ loa điện thoại.
Sở Tiêu không biết nói gì nữa, cậu im lặng, vẫn giữ cuộc gọi đó trên tai.
Khoảng vài giây sau, bố Sở Tiêu mới cất giọng hỏi: "Mẹ con...!đang ở nhà sao?"
"À..không...!bà ấy lại đi rồi.
Khoảng một tháng nữa sẽ về."
"Ừm...!Bố sẽ cố gắng sắp xếp công việc, cuối tuần bố sẽ về nhà và ăn cơm cùng con nhé.?" Giọng điệu cẩn thận nói.
" ...vâng...!"
"Tiêu Tiêu, con giữ gìn sức khỏe đó.
Đừng tạo áp lực cho bản thân, có mệt mỏi quá thì đi ngủ sớm...!Đừng cố gắng thức khuya học bài...!bản thân không trụ được mà bệnh mất." Ông nhỏ giọng, ân cần nhắc nhở.
"Vâng.
Con biết rồi ạ.
Bố cũng vậy." Sở Tiêu mặt không cảm xúc, đáp.
"Ừm.
Về nhà cẩn thận nhé...!Chúc con trai của bố ngủ ngon."
"Vâng.
Bố ngủ ngon." Cậu nhỏ giọng đáp.
Sau đó, cuộc gọi bảy phút bốn mươi ba giây đã kết thúc.
Sở Tiêu nhìn tên bố lưu trong danh bạ, cảm giác hạnh phúc thoáng qua khiến cậu có chút khó xử.
Cũng khá lâu rồi, bố cậu mới có dịp gọi về hỏi thăm.
Nếu nhớ không lầm là khoảng bốn tháng trước, là khoảng mùa hè vừa bắt đầu.
Sở Tiêu vẫn còn nhớ như in, vào một ngày nắng gắt, bố cậu hứa sẽ về đón cậu đến Thành phố biển Thanh Đảo, tỉnh Đông Sơn.
Đây là một thành phố mang trong mình một sắc đẹp không thể miêu tả nổi, lối đẹp vừa cổ điển, lại vừa hiện đại mang kiểu phương Tây làm cho vẻ đẹp càng tăng thêm sự thuần khiết và nho nhã.
Lúc ấy, Sở Tiêu hào hứng biết bao nhiêu, cậu đã chuẩn bị đồ đạc từ trước ba ngày.
Nhưng, cuộc gọi đó chỉ kéo dài vẻn vẹn bảy giây.
Là bảy giây khiến tâm trạng của Sở Tiêu tuột dốc không phanh được.
Bố Sở Tiêu nhỏ giọng nói qua điện thoại, biểu đạt vừa tiếc nuối, vừa có lỗi: Tiêu Tiêu à, bố có lẽ không đi với con được.
Công việc của bố có thay đổi lịch trình, xin lỗi con nhé.
Sở Tiêu hừ lạnh, cậu vốn dĩ không để tâm đến lời bố cậu vừa hứa.
Bởi cậu biết, thế nào bố cũng sẽ thất hứa cho mà xem.
Chính vì cái tính thất hứa không thể sửa được, lại thêm việc chẳng kiếm ra thu nhập cao nên mẹ Sở Tiêu đã chán ngẩm từ lâu.
__
Phút chốc, mây đen trùng trùng kéo đến, kèm theo là những tiếng chớp rạch xé phanh giữa bầu trời tĩnh lặng, gió cũng vì thế mà ồ ạt theo đến.
Dần dần, thành phố Trùng Khánh vừa lung linh dưới ánh trăng, bây giờ lại khoác lên mình một màu áo xám xịt không có hỗn tạp.
Sở Tiêu biết được dự đoán, không nghĩ ngợi mà bước nhanh trở về nhà.
Gió càng lúc càng mạnh dần, những hạt mưa nhỏ li ti cũng đủ thấm ướt vai áo.
Tiếng sét rầm rộ như xé đôi khoảng trời khô khốc không chút do dự.
Bạc Sở Tiêu vừa mở cửa, cơn gió mạnh mẽ ì ạch kéo vào nhà.
Ngôi nhà vốn dĩ đã vắng vẻ, giờ lại còn phải chịu cơn gió lạnh lẽo này khiến không gian căn nhà có chút xáo trộn.
Choang !
Tiếng vỡ kính thủy tinh vang lên, Sở Tiêu vội vàng đóng cửa lại, lẳng lặng đưa mắt nhìn những mảnh vỡ dưới sàn nhà, trong tim có chút nhói từng cơn.
"Vỡ...!vỡ rồi?" Giọng nói không nóng cũng không lạnh, ồ ạt phát ra từ cuống họng.
Là tấm ảnh gia đình duy nhất còn sót lại trong căn nhà, thế mà lại bị vỡ tan nát thế rồi.
Sở Tiêu điềm tĩnh cởi bỏ đôi giày, xếp ngay ngắn trên kệ giày.
Cậu chầm chậm đi tới chỗ thành quả vừa rồi do gió gây nên, cẩn thận nhặt tấm ảnh lên.
Đôi mắt đen ngáy, sâu thẳm nhìn chăm chăm bức ảnh, bỗng cậu cười buồn.
Đã lâu lắm rồi gia đình cậu chưa đoàn tụ, tấm ảnh này là tấm ảnh lần cuối cùng gia đình cậu chụp chung với nhau, khoảng chừng năm năm trước.
Sở Tiêu nắm chặt bức ảnh trong tay, điềm đạm bước qua mớ thủy tinh đang vương vãi ra sàn.
Từng mảnh thủy tinh bị đôi chân nhỏ dẫm lên, máu rướm lên khắp sàn nhà in hằn dấu chân đỏ thẫm nhìn thật kinh dị.
Cái đau do mảnh vỡ thủy tinh dường như chẳng bằng một phần cái đau đang dằn vặt trong lòng.
Phải đến khi Sở Tiêu đi tắm, mới phát hiện đôi chân mình đã bị thương.
Sở Tiêu tặc lưỡi nhẹ một cái, rồi cũng thản nhiên vệ sinh cá nhân trước.
Khoảng rất lâu sau, ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Bên ngoài trời vẫn đang răng rắc trút xuống những cơn mưa nặng hạt, gió Đông thổi mạnh, lay chuyển cành cây kêu lên xào xạc.
Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa hòa cùng gió đánh lên đoạn tình ca da diết đượm cảnh buồn.
Sở Tiêu ngồi bất động, thu mình trên ghế sofa bên cạnh cửa số, đôi mắt không mang sức lực gì cứ đăm chiêu nhìn một cảnh sắc xa xăm nào đó trong màn mưa.
Cậu nghĩ gì, có dự định gì cũng chẳng thể biểu hiện ra được.
Mọi thứ đều được cậu giấu kín rất kĩ ở trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy.
Âm thanh của mưa và gió nghe thật hay, chẳng gây ồn ào chút nào cả, cảm giác thật tự do mà bản thân chưa từng nhận được.
Giá như, căn nhà cậu ngập tràn tiếng mưa như này thì tốt nhỉ.
Hơi thở của bố mẹ, thật khiến cậu có chút không tự nhiên xíu nào.