Vài ngày sau đó, mọi chuyện đều chẳng có gì sôi nổi.
Kẻ mạnh thì vẫn tiêu diêu đi bắt nạt kẻ yếu, vẫn dùng những chiêu trò đánh đập, trấn lột tiền bạc để hành hạ.
Tên Bạch Ngôn dẫn một đám đàn em đến chỗ Thẩm Hiên ngồi ăn cơm, không nặng không nhẹ mà đổ chai nước ngọt vào đĩa cơm, còn dùng đũa khuấy đều lên, hắn đắc chí cười lớn.
"Hiên Hiên à, tôi mua nước cho cậu đấy, nhớ uống hết đấy nha.
Đừng có phụ lòng tốt của tôi."
Nói xong, hắn cùng đám đàn em bật cười khanh khách lên, tiếng cười vang vọng cả căng tin trường học khiến những ai ngồi đây đều chán ghét ra mặt.
"Cái thứ âm binh gì cũng loạt vào được cái trường này hết vậy không biết?" Dương Nhất Hoàng cau mày, nhai miếng cơm trong miệng cũng có thể nghe tiếng ken két.
"Bởi bọn nó có tiền mà? Loạt vào trường top cũng là chuyện bình thường." Lục Bằng cũng tỏ vẻ không kém, đáp.
"Sở Tiêu, bọn nó học chung lớp với mày đó.
Mày cũng phải cẩn thận nha, nó có bắt nạt thì nói bọn tao." Lục Bằng vỗ vỗ tấm ngực, nói: "Bọn tao sẽ nện cho nó một trận nhừ tử."
"Ừ.
Cảm ơn." Sở Tiêu mỉm cười nhẹ, đáp.
"Nhưng mà Sở Tiêu vừa học giỏi, mẹ lại là luật sư.
Chắc gì bọn nó dám động?" Dương Nhất Hoàng chen giọng nói.
"Ơ, cái thứ âm binh đó mà, ai mà lường được.?" Lục Bằng đáp.
Sở Tiêu nghe vậy thì có hơi lặng người: "Sẽ không đâu."
"Hả? Mày vừa nói sao cơ?" Lục Bằng nghe không rõ, liền hỏi.
"Không, không có gì." Sở Tiêu lắc nhẹ đầu một cái, thu dọn đĩa thức ăn rồi đứng dậy: "Tao về lớp trước."
"À, ừ." Lục Bằng không biết chuyện gì, gương mặt ngơ ngác đáp.
Sau khi bóng lưng Sở Tiêu khuất khỏi tầm mắt hai người, Dương Nhất Hoàng khoác tay lên vai Lục Bằng, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi.
"Mày nhận thấy gì không? Dạo này biểu hiện của Sở Tiêu có hơi bất thường."
"Tao thấy bình thường mà? Vẫn học giỏi như lúc trước." Lục Bằng không hiểu chuyện gì, trong đầu nghĩ gì liền đáp thế.
"Bởi tao nói, cái não tàn của mình chẳng được tích sự gì hết." Dương Nhất Hoàng búng vào trán Lục Bằng một cái, biểu tình chê bai: "Tao thấy dạo này tâm trạng của Sở Tiêu không tốt lắm, tao đang lo nó bị bắt nạt á."
"A? Vậy, vậy phải làm sao đây?" Lục Bằng xoa xoa vùng trán vừa bị Nhất Hoàng búng, vẻ mặt có chút lo lắng cho Sở Tiêu, hắn liền hỏi.
"Tao cũng không chắc, cứ quan sát thêm đã." Dương Nhất Hoàng đưa tay xoa xoa cái cằm nhọn của mình, suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp: "Lớp của mày gần với lớp của nó nhất, vậy nên nhiệm vụ của mày là phải nghe ngóng và quan sát cho kĩ vào."
"Còn mày?" Lục Bằng hỏi.
"Tao học chung lớp học thêm với nó, nên đến lúc đó tao sẽ quan sát nó."
"Được.
Chúng ta phải giúp nó và dạy cho bọn âm binh kia một trận."
Cả hai bàn bạc với nhau xong, liền biểu tình đồng tâm hiệp lực giúp đỡ Bạc Sở Tiêu, hai đôi mắt kiên định nhìn nhau mà gật đầu.
__
Sau khi rời khỏi căng tin trường, Sở Tiêu vẫn giữ thói quen cũ, một mình đến thư viện để mượn sách.
Trên đường về lớp, hai nữ sinh cười cười nói nói, vô tình làm đổ nước lên áo Sở Tiêu.
Cậu trầm mặc, vẻ mặt lạnh tanh không nói gì.
"Xin...!xin lỗi cậu.
Tôi không cố ý." Cô nữ sinh giật mình, liền cuối đầu xin lỗi.
"Không có gì." Sở Tiêu nhìn cuốn sách trên tay rồi nói, "May mà sách không bị ướt, nếu không thì tôi phải đền cho thư viện rồi."
"Thật lòng xin lỗi cậu nhiều." Nữ sinh vẫn một lần nữa cuối đầu, rất thành tâm muốn nhận lời tha thứ từ Sở Tiêu.
Sở Tiêu không nói gì, chỉ gật gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi luôn mà chẳng hề đoái hoài gì cả.
"Phù...!Dọa chết tôi rồi." Cô nữ sinh thỏa một hơi nhẹ nhõm: "Tưởng cậu ta sẽ làm khó dễ không á."
"May mà cậu ấy không tính toán gì.
Đúng là học sinh ngoan có khác." Một nữ sinh khác liền đáp:"Trước giờ cậu ấy rất trầm tính, nên ai cũng sợ cậu ta hết."
"Ừm.
Bây giờ thì chúng ta biết rồi, cậu ấy thật tốt tính mà."
"Nhưng sau này cũng phải cẩn thận một chút." Nữ sinh kia nói tiếp: "Được rồi, về lớp thôi."
"Được."
__
Vì sự cố bất ngờ, áo của cậu bị dính vết bẩn.
Sở Tiêu cũng miễn cưỡng đi vào nhà vệ sinh để xử lý.
Vừa bước vào, nhà vệ sinh trông yên ắng đến đáng sợ, tiếng nhỏ giọt nước cũng khiến người khác nghe có chút rùng mình.
Sở Tiêu nhẹ nhàng mở công tắc vòi nước, rồi cẩn thận dùng giấy lau sạch vết bẩn trên áo.
Sở Tiêu nhìn bản thân trong gương mà có chút hoài niệm.
Thường ngày cũng soi gương nhưng không để ý, hóa ra bản thân lại có bộ dạng nhếch nhác khó coi như vậy.
Cách !
Một tiếng động nhỏ phát ra trong các gian phòng vệ sinh.
Vì nhà vệ sinh rất yên tĩnh, nên tiếng động nhỏ cũng có thể làm người khác chú ý.
Cậu liếc mắt nhìn mấy gian phòng đang đóng kín mít cửa, nhìn sơ một cái cũng có thể biết tiếng động vừa rồi cất ra ở đâu.
Sở Tiêu vẫn bình tĩnh rửa tay, vẩy đôi tay rồi lau sạch nước.
Sở Tiêu xử lý xong vết bẩn trên áo, không chần chừ mà rời đi.
Khi đôi chân sắp bước ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng dưng cậu dừng bước.
"Có muốn tôi mở cửa giúp cậu không?"
"..."
Đáp lại Sở Tiêu là một sự im lặng, cứ tưởng như Sở Tiêu đang độc thoại một mình.
"Nếu không cần tôi mở giúp thì tôi đi đây."
Sở Tiêu vừa dứt câu, đôi chân sắp bước thêm một bước nữa, bỗng một giọng nói run run có chút khàn khàn rất khó nghe, âm thanh đó phát ra từ một trong các gian phòng trong nhà vệ sinh.
"Gi-Giúp tôi với.
Làm ơn giúp tôi ra khỏi nơi đây."
Sở Tiêu không chậm chạp, liền nhanh tay mở cửa phòng trước mặt ra.
Một cậu học sinh trẻ trung, dáng người có chút gầy gò, quần áo xộc xệch không ra thể thống gì cả, khuôn mặt còn có vài vết xước đang rướm máu đỏ, thoạt nhìn cũng biết cậu ta đã trải qua chuyện tồi tệ nào rồi.
"Thẩm Hiên? Không sao chứ?"
Thẩm Hiên mệt nhọc, đôi tay mượn sức lực cánh cửa, nhấc cơ thể ra khỏi cửa.
Tuy đoán được trong cửa phòng này là một người bị bắt nạt, nhưng Sở Tiêu cũng không thể ngờ lại bị bắt nạt tồi tệ như vậy.
Vẻ mặt Sở Tiêu có chút tỏ ra ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lạnh băng như cũ.
Sở Tiêu mím nhẹ môi, cậu cũng dùng sức đỡ lấy Thẩm Hiên ra khỏi cửa phòng vệ sinh đó.
Còn tinh tế đưa khăn giấy cho Thẩm Hiên để xử lý.
Thẩm Hiên cũng không chần chừ, liền nhận lấy.
Nhưng cậu ta cũng biết sẽ có chuyện gì nếu có một người giúp cậu ta ra khỏi căn phòng vệ sinh đó.
"Cậu mau đi đi.
Nếu không bọn nó không để yên cho cậu đâu."
"Ừ.
Tôi cũng tính rời đi, không đợi cậu đâu." Sở Tiêu thản nhiên đáp, khiến Thẩm Hiên có chút sững người.
Nhưng sau đó, Thẩm Hiên gượng cười gạo trông thật khổ sở: "Dù gì cũng cảm ơn cậu."
Sở Tiêu gật đầu nhẹ xem như đã nhận lời cảm ơn.
Còn tinh ý phát hiện giấy lau vừa rồi không đủ cho Thẩm Hiên dùng, Sở Tiêu lấy từ trong cặp ra một một giấy lau còn nguyên, đặt trên bồn rửa mặt.
"Thoải mái dùng đi.
Xử lý sạch sẽ rồi lát vào học."
"Cảm ơn.
Bạn học Sở Tiêu thật tốt bụng." Thẩm Hiên cảm nhận được sự ấm áp tận đáy lòng, cậu đáp.
"Ừ.
Tôi chỉ muốn giúp lớp học có một không khí trong lành chút thôi."
Thẩm Hiên cười, không nói gì.
Chỉ lẳng lặng lau đi những vết bẩn trên người, còn chỉnh trang lại đồng phục một cách chỉnh tề.
Vì thế, Sở Tiêu cũng phát hiện trong người Thẩm Hiên có vài vết bầm nhẹ.
"Sao không phản khán? Nhà cậu giàu hơn bọn nó mà?"
"Tôi...! cũng muốn lắm.
Nhưng mà...!không thể được.
Bọn nó đang giữ bí mật của tôi." Giọng nói mang nỗi buồn rười rượi, có chút uất nghẹn: "Nếu bí mật đó mà lang ra, bố mẹ sẽ đánh chết mất."
"Nghiêm trọng vậy sao?" Sở Tiêu không trực tiếp nhìn thẳng mặt Thẩm Hiên, chỉ nhìn nét mặt u buồn của cậu thiếu niên qua tấm gương đang gắn chặt trên tường.
Thẩm Hiên cảm nhận như chột dạ, cậu cắn chặt môi, không dám hé ra nửa lời nào nữa.
Cậu rất sợ, bởi đã gọi là bí mật, sao có thể để cho người khác tò mò như vậy được?
"Lo lắng gì?" Sở Tiêu lãnh đạm nói: "Bí mật gì đó, cậu muốn giấu thì giấu, tôi không ép cậu kể ra.
Vả lại, tôi không hứng thú nghe."
Nói xong, Sở Tiêu cũng trực tiếp rời đi luôn.
Thẩm Hiên có chút sững người bởi hành động Sở Tiêu.
Cách nói chuyện tuy có chút khiến người ta lạnh lẽo và chán ghét, nhưng ý nói đều luôn rất để tâm đến tâm trạng của người khác.
Lời nói thô kệch nhưng lại khiến người nghe rất dễ chịu và chân thật.
Ở tận đáy con tim, Thẩm Hiên có chút ấm lòng.
Dù bóng lưng Sở Tiêu có đi khuất khỏi tầm mắt Thẩm Hiên đi chăng nữa, cậu cũng không kiểm soát được mà nở một nụ cười tươi và nhẹ nhõm.
__
Khoảng tám giờ ba mươi phút tối, lớp dạy thêm của Sở Tiêu cũng tan.
Vừa ra khỏi lớp dạy thêm, Lục Bằng đã đứng trước đó từ sớm, cậu ta vẫy tay gọi lớn tên Nhất Hoàng.
"Ở đây, Tiểu Hoàng.
Tao ở đây !"
Nhất Hoàng hơi cau mày, vội vã chạy đến chỗ Lục Bằng, hắn gõ nhẹ vào đầu Lục Bằng một cái, nhỏ giọng chất vất.
"Bị ngốc hả? Sao lại tới đây?"
"Mày nói, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là theo dỗi Sở...!ưm..ưm..." Lục Bằng chưa nói hết câu, Nhất Hoàng liền lấy tay ngăn miệng Lục Bằng lại.
"Não mày tàn thật đó, có ai đi theo dỗi mà công khai như vậy không?" Nhất Hoàng gào thét trong cuống họng chỉ đủ cho Lục Bằng nghe.: "Nếu bị nó phát hiện chúng ta theo dỗi nó, thì nó lại giận đấy."
Lục Bằng nghe xong, trong đầu liền nhớ lại cảnh tượng vào bốn năm trước.
Lúc đó, Lục Bằng và Nhất Hoàng sống rất buông thả, không lo nghĩ về chuyện học hành.
Ngược lại, Sở Tiêu không giống hai người họ.
Vì muốn Sở Tiêu một lần đi chơi cùng, cả hai đã lên kế hoạch nói dối để đưa Sở Tiêu đi chơi.
Kết quả, Sở Tiêu đã giận Lục Bằng và Nhất Hoàng suốt hai tháng liền.
Cũng từ việc đó, Lục Bằng và Nhất Hoàng cũng dần dần chuyên tâm học hơn và không dám làm chuyện động trời với Sở Tiêu nữa.
"Lục Bằng? Sao mày lại ở đây?" Sở Tiêu chậm rãi bước đến hai người họ, giọng nói hòa vào khí lạnh khiến Lục Bằng có chút chột dạ mà rùng mình.
"Hả...! À thì..
Tao đến để gặp Tiểu Hoàng đó." Lục Bằng đổ mồ hôi lạnh, tay vô thức đưa lên xoa xoa hõm cổ, hắn cười gượng: "Bố mẹ tao có nấu bữa tối, mời nó qua ăn cùng.
Nhưng tao gọi mãi mà không bắt máy nên liền tới đây."
"À ừ, bây giờ tao tính theo nó về nhà nè." Nhất Hoàng cũng chen giọng nói thêm.
Sở Tiêu không nghĩ nhiều, chỉ "ừm" một tiếng.
Cả ba người không nói gì nhiều, chỉ nói qua loa vài câu chào nhau rồi cũng đến lúc tạm biệt.