Đến sáng hôm sau, Sở Tiêu vẫn đến lớp bình thường.
Cậu vừa ngồi xuống bàn, Lý Thẩm Hiên liền bước nhanh tới, cậu ta đưa cho Sở Tiêu một viên kẹo.
"Cảm ơn cậu vì hôm qua giúp tôi."
"Lời cảm ơn thì nhận, nhưng tôi không thích đồ ngọt." Sở Tiêu dứt khoát đáp.
"Không ngọt lắm đâu.
Cậu cứ giữ lấy." Nói dứt câu, Thẩm Hiên cười nhẹ một cái, sau đó cũng quay người rời đi.
Bởi cậu ta sợ, nếu đứng lâu thêm chút nữa, thì mọi chuyện lại rắc rối to.
Sở Tiêu không nói gì, tuy bên ngoài từ chối nhưng cậu vẫn nhận viên kẹo đó, cậu bỏ vào ngăn khóa trong cặp.
"Lục Bằng thích ăn ngọt, đành cho nó vậy."
Reng, Reng, Reng!
Tiếng chuông vào tiết vang lên, các nam nữ sinh cũng lần lượt chạy vào lớp, ngồi ngay ngắn lại.
Vừa hay, thầy chủ nhiệm cũng vào lớp.
"Thầy điểm danh lớp nhé."
"Vâng." Cả lớp đồng thanh trả lời.
Thầy chủ nhiệm cười nhẹ, thầy lấy một tập danh sách ra, lật qua lật lại, sau đó ghi ghi viết viết cái gì đó.
Khoảng lúc sau, thầy mới bắt đầu điểm danh.
"Quách Cẩn Quân."
"Có."
"Hồ Hồng Linh."
"Có."
...
"Bạc Sở Tiêu."
"Có."
"Cố Diễn."
"..."
"Cố Diễn?" Thấy không ai trả lời, thầy chủ nhiệm đưa mắt nhìn quanh lớp, gằn giọng gọi.
"Cậu ấy nghỉ rồi thầy ạ."
Bạch Ngôn ở cuối lớp, hắn thản nhiên nói vọng lên.
"Chắc là cậu ấy đi chơi ở đâu rồi."
Thầy chủ nhiệm nghiêm mặt, ông thở dài, lấy bút đánh dấu vào sổ: "Được rồi, vắng không phép..."
Sở Tiêu nghe nói Cố Diễn không đi học, cậu có chút ngạc nhiên.
Sở Tiêu liền quay đầu nhìn xuống dưới góc lớp, chỗ ngồi của Cố Diễn chẳng có lấy một bóng người, cậu cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
Nhưng so với sự mất mát ấy thì lo lắng lại nhiều hơn.
Sau sự hiểu lầm của tối qua, Sở Tiêu đã kiếm cả con phố nhỏ gần đó đều chẳng thấy Cố Diễn đâu.
Bởi hắn là người cứu cậu, cũng bởi vì cậu mà bị Nhất Hoàng đánh.
Vốn dĩ cơ thể đã có nhiều vết thương, bây giờ lại bị đánh nặng như thế thì sức lực nào mà chịu nổi.
Sở Tiêu cũng không ngờ, bây giờ Cố Diễn lại nghỉ học.
Điều này chứng tỏ, Cố Diễn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trong cả buổi học, Sở Tiêu cứ liên tục nghĩ về Cố Diễn, cậu không biết hắn đã làm gì và đi đâu với vết thương như thế.
Từng ý nghĩ vừa tiêu cực vừa lo lắng cứ hiện lên quanh quẩn đầu cậu, khiến mọi thứ xung quanh dường như không theo trình tự mà rối tung cả lên.
__
Ở căng tin của trường, Sở Tiêu cùng bọn Lục Bằng và Nhất Hoàng ngồi ăn cơm với nhau.
Ngoài Sở Tiêu ra, thì hai người Lục Bằng và Nhất Hoàng chẳng thấy có lỗi gì cả.
Bọn họ còn cho rằng, việc đánh Cố Diễn cũng là để cảnh cáo hắn ta không dám động vào Sở Tiêu.
Nhưng cậu lại không nghĩ vậy, vốn dĩ hắn chỉ muốn cứu cậu khỏi đám xã hội đen đó thôi mà.
"Không có Cố Diễn, bọn nó không kiêng nể ai luôn." Lục Bằng hướng mắt về phía cuối căng tin, thấy Bạch Ngôn đang bắt nạt học sinh khác, cậu ta chán ghét nói.
"Bọn này hết thuốc chữa rồi." Nhất Hoàng chen giọng nói thêm.
"Nhưng tối qua mày ra tay nặng lắm hả? Sao Cố Diễn lại nghỉ học vậy nhỉ?" Lục Bằng thắc mắc hỏi.
"Không, tao đánh nó vài cái vào bụng thôi.
Ai mà biết mấy tên chết bầm đó, đánh vậy là còn nhẹ đấy" Nhất Hoàng tỏ vẻ không vui, hắn liên tục gằn giọng nói.
Từ nãy đến giờ, Sở Tiêu không nói gì, chỉ im lặng và ăn hết phần cơm của mình.
Thấy Sở Tiêu không có bất kì trạng thái nào, Nhất Hoàng mới quay qua hỏi.
"Sở Tiêu, mày không khỏe ở đâu à?"
"Bình thường.
Không sao cả." Sở Tiêu không quan tâm mấy, chậm rãi đáp.
"Mày giận bọn tao vì chuyện tối qua hả?" Nhất Hoàng hỏi tiếp.
"Ừ.
Giận lắm." Sở Tiêu khựng tay lại, không múc cơm ăn nữa, cậu nhìn chằm chằm vào Nhất Hoàng, nói với chất giọng vô cùng điềm tĩnh: "Có người theo dỗi tao, rất phiền nên tao ghét."
"Bọn tao xin lỗi." Nhất Hoàng nói tiếp: " Nhưng mấy hôm nay tao thấy mày hơi thất thần, tao sợ mày bị bọn nó ăn hiếp, vậy nên mới..."
Không đợi Nhất Hoàng giải thích xong, Sở Tiêu trực tiếp cắt ngang lời: " Tao biết rồi.
Sau này đừng thế nữa.
Tao không sao đâu."
Nói xong, cậu đứng dậy rồi bưng khay cơm rời đi.
Nhất Hoàng và Lục Bằng ngồi ngây ra đấy.
Hai người không hiểu sao, Sở Tiêu lại dùng mặt lạnh đó với bọn họ.
"Bỏ đi, cậu ấy không giận là may rồi." Lục Bằng tự an ủi.
"..." Nhất Hoàng không nói gì, đến khi bóng dáng của Sở Tiêu khuất khỏi tầm mắt cậu ta thì cậu ta mới rời mắt chỗ khác.
Đúng thật là dạo này Sở Tiêu có điều gì bất thường.
__
Sau khi tan học ở trường, Sở Tiêu không tham gia lớp học thêm nữa.
Cậu đi bộ một mạch trên đường dài rồi rẽ vào một con hẻm.
Đây là con đường dẫn đến nhà của Cố Diễn.
Cậu đứng ở một góc tường tối, nói đúng hơn là một ngôi nhà bỏ hoang rất lâu rồi, xung quanh cũng chẳng có xíu ánh đèn đường nào.
Từ góc tối, cậu đưa mắt nhìn về ngôi nhỏ nhà yên ắng nằm ở cuối con hẻm, trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp, vừa trông chờ lại vừa lo lắng.
Nếu có một bóng dáng của chàng thiếu niên ấy bước ra khỏi cánh cửa của ngôi nhà nhỏ đó, Sở Tiêu nhất định sẽ trút được một nỗi lo lắng rồi rời đi.
Nhưng chờ mãi, bóng dáng ấy chẳng thấy đâu, cậu cảm thấy có chút mất mát.
"Cháu là ai thế? Sao lại đứng ở góc tối thế này?"
Một giọng nói của người đàn ông trung niên, chất giọng trầm khàn mang khí thế hung hãn thốt ra ở phía sau lưng cậu.
Sở Tiêu giật mình, cậu quay lại nhìn thì lại thấy một người đàn ông nhếch nhác, quần áo thì bẩn thỉu bởi lớp đất bụi, tóc tai thì bù xù, bết bát, râu cằm cũng đâm chỉa.
Thoạt nhìn, sẽ thấy rất giống một ông già ngoài sáu mươi tuổi.
Nhưng nhìn kĩ, người đàn ông này có chút quen mắt.
"Ch-Chào chú." Sở Tiêu lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách an toàn nhất định.
Cậu nhỏ giọng chào.
"Trời tối muộn rồi, sao một mình lại ở đây?" Giọng nói có chút lo lắng: "Ở đây vắng lắm, cháu không nên ở đây lâu đâu."
Ánh đèn đường ở phía xa hắt vào mặt ông ấy, lúc này cậu mới thấy rõ mặt ông ấy.
"Cháu đến gặp bạn, nhưng cậu ấy chưa về."
"Bạn ư? Ở đây chỉ có Cố Diễn là học sinh." Ông ấy nói tiếp: "Cháu đến tìm Cố Diễn hả?"
Sở Tiêu nghe thấy tên của người đó, đôi mắt cậu có chút hi vọng: "Chú biết cậu ấy ở đâu không ạ?"
Thấy người đàn ông trung niên vẫn chưa nói gì, cậu có chút xót ruột: "Cháu là bạn học của Cố Diễn, vì cậu ấy nghỉ học không phép nên cháu đến hỏi thăm ạ."
"À." Người đàn ông nói: "Thằng bé nó chăm chỉ lắm.
Sợ bố nó vất vả nên nó hay sang khu phố B để làm việc lắm."
Sở Tiêu nghe xong thì có chút sững người.
Ông ta thở dài tiếc nuối rồi nói tiếp: "Thằng bé vừa lễ phép, chăm chỉ làm việc lại còn hay giúp đỡ công trình của các chú lắm.
Vậy nên ở công trình này ai cũng mến thằng bé đó hết."
Sở Tiêu cuối gằm mặt xuống đất, cũng chẳng biết tâm trạng thế nào cả.
Chỉ biết sống mũi hơi chua xót, đôi mắt nặng trĩu như giọt nước sắp tràn ly.
Sau khi nghe một số chuyện về "người đó", cậu mới dám nhận định rằng "người đó" không hề xấu xa như cậu từng nói.