“Anh gọi tôi là gì?” Quan Oánh hốt hoảng quay đầu lại, nhìn về phía Phó Thời Xuyên bằng ánh mắt khó tin.
Nếu mình nghe không lầm thì anh ấy vừa gọi mình là cô Quan.
Anh ấy biết mình họ Quan?
Nhưng, sao lại…
Cô nhìn đăm đăm vào Phó Thời Xuyên: “Làm sao anh biết tôi…”
Phó Thời Xuyên nhướng mày khó nhận thấy.
Anh đã nhận ra cô ngay lần đầu tiên nhìn thấy.
Mặc dù trời đã tối, cô lại mặc bộ quần áo khác, nhưng có lẽ hôm đó cô gái này đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, nên anh lập tức nhận ra cô chính là phù dâu mà mình đã thấy trong hôn lễ của Trương Chi Dương trước đây.
Lúc ấy Trương Bằng còn muốn có WeChat của cô gái này, nói rằng cô là một người nổi tiếng.
Cậu ta còn nói cho anh biết tên của cô, hình như là… Quan Oánh?
Anh đã thử gọi tên cô, quả nhiên không sai.
Nhưng nhìn cô có vẻ thực sự không biết anh.
Đương nhiên, Phó Thời Xuyên không tự cao tự đại đến mức nghĩ rằng bất kỳ người phụ nữ nào từng gặp mình đều phải nhớ mình.
Nhưng anh nhớ đối phương, đối phương lại không nhớ mình, loại trải nghiệm này đối với anh thực sự tương đối hiếm.
Đặc biệt là khi đối phương vẫn đang nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng, như thể anh là một kẻ khả nghi nào đó.
Phó Thời Xuyên im lặng một lúc rồi giải thích: “Tôi là bạn của Trương Chi Dương, chúng ta đã gặp nhau trong đám cưới của cậu ấy lần trước.”
Điều đó có nghĩa là đám cưới đó thực sự đã khiến anh nhớ đến cô.
Anh thậm chí còn biết tên cô! [Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về lynnloveall.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp.
Hãy truy cập vào trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất!!!]
Nhưng cô không nhớ ngày hôm đó bản thân giới thiệu với Phó Thời Xuyên lúc nào, làm sao anh ấy biết? Người khác đã nói sao?
Ai đó đã nhắc đến mình, sau đó anh ấy đã ghi nhớ nó?!
Đầu óc Quan Oánh rối bời.
Sự kinh ngạc, bối rối, vui mừng, không thể tin được, những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, phải mất một lúc cô mới nhận ra người đàn ông trước mặt vẫn đang đợi câu trả lời của mình.
“Ồ, tôi, tôi nhớ ra rồi.
Thì ra là anh… tên anh là…”
“Phó Thời Xuyên.” Người đàn ông tiếp lời.
Anh chỉ vào chân cô và nhắc lại: “Cô Quan, đây là chó của tôi.”
Chú chó từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên chân Quan Oánh, ngoại trừ tiếng sủa ban đầu, nó cũng không ở đằng sau quấy rầy cô.
Phó Thời Xuyên nói rằng đây là chó của anh ấy?
“Chó của anh? Sao anh lại nuôi chó? Anh nuôi nó từ khi nào vậy?” Quan Oánh buột miệng hỏi.
Cô nhớ rõ ràng Phó Thời Xuyên không thích động vật nhỏ.
Hồi học thêm ở nhà anh, cô đã nghe dì Cao than phiền rằng vì con trai bà không đồng ý nên nhà không có thú cưng, nếu không bà đã nhận nuôi hai chú chó con mới sinh từ lứa của nhà hàng xóm.
Giọng điệu này không có vẻ gì là không quen biết anh, ngược lại có vẻ rất hiểu anh.
Phó Thời Xuyên nheo mắt, nhưng không lên tiếng.
Một giây sau, Quan Oánh liền ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Ý của tôi là, anh nói đây là chó của anh, anh có gì để chứng minh không?”
Phó Thời Xuyên im lặng trong giây lát rồi nói: “Phó Bác Văn.”
Phó Bác Văn, Phó Bác Văn là ai? Quan Oánh đang thắc mắc, lại thấy chú chó đang đứng bên chân mình ngồi phịch xuống.
Cái đuôi lớn rủ xuống mặt đất còn đang phe phẩy, nó lè lưỡi nhìn Phó Thời Xuyên một cách đáng yêu và mong đợi.
Phó Thời Xuyên: “Mày tự giới thiệu đi.”
Chú chó: “Gâu gâu gâu!”
Phó Thời Xuyên dịch lại: “Nó nói nó tên là Phó Bác Văn.”
Quan Oánh: “………………”
Cô gái trợn mắt há hốc mồm.
Ở phía đối diện, vẻ mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh, như thể anh cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng giây tiếp theo, ý cười ranh mãnh lướt qua đôi mắt đen ấy.
Phó Thời Xuyên nghĩ rằng những gì xảy ra tối nay thật thú vị.[Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về lynnloveall.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp.
Hãy truy cập vào trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất!!!]
Đang ăn cơm Tất niên, anh phát hiện Phó Bác Văn mất tích nên vội vàng xuống lầu tìm, tới nơi chỉ thấy một cô gái trẻ đang ở cùng nó.
Anh mới gặp cô gái này không lâu, giờ phút này nhìn thấy cô cùng với chú chó của mình, trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Đặc biệt là sau đó, khi cô ấy ôm Phó Bác Văn trong tay rồi ngẩng đầu lên để hỏi đường.
Trong mắt anh, hình ảnh đó thật hoang đường và buồn cười.
Thấy cô định bỏ đi, chẳng hiểu sao anh lại nổi lòng trêu ghẹo mà nói ra câu đó.
Quan Oánh cũng nhìn ra ý cười trong mắt anh, kinh ngạc nói: “Anh lừa tôi!”
“Tôi không lừa cô, thực sự tên của nó là Phó Bác Văn, cô không tin thì hỏi nó thử xem.”
Quan Oánh chưa cần gọi, Phó Bác Văn nghe thấy tên của mình liền vui vẻ sủa ba tiếng, lần này nó còn vểnh cả tai lên.
Quan Oánh: “…”
Quên đi, xem ra chú chó này thực sự tên là Phó Bác Văn.
Nhưng Quan Oánh vẫn thấy khó tin, Phó Thời Xuyên không thích động vật nhỏ, giờ không chỉ nuôi một con chó mà còn đặt cho nó cái tên như vậy.
Phó Bác Văn, cô nhớ rằng đời sau của nhà họ có chữ lót là Bác trong tên, chả lẽ anh dựa theo đó mà đặt tên cho chó!
Quan Oánh hơi ngỡ ngàng, giống như vừa bước hụt.
Bởi vì chuyện xảy ra tối nay đối với cô quá bất ngờ, cũng bởi vì cô chưa quen với một Phó Thời Xuyên như vậy.
“Nếu đây là chó của anh, tôi trả lại cho anh…” Cô nói rồi đưa dây dắt thú cưng cho Phó Thời Xuyên: “Lúc nãy tôi thấy nó đi lạc, muốn dẫn nó đi tìm chủ, tôi không có ý bắt trộm nó đâu.”
Phó Thời Xuyên nhận lại dây dắt thú cưng: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Không còn sợi dây, hai tay của Quan Oánh trống rỗng, nỗi ngượng ngùng cũng dâng lên: “Vậy tôi đi đây.”
Cô quay người muốn rời đi, lại bị Phó Thời Xuyên nhắc nhở: “Chẳng phải cô muốn tới tòa nhà số 10 sao?”
Ờ phải rồi, cô gần như quên mất mình vừa nói dối.[Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về lynnloveall.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp.
Hãy truy cập vào trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất!!!]
Quan Oánh không còn cách nào khác, đành cắn răng tiến về phía tòa nhà số 10.
Nhưng mới đi được hai bước, cô chợt dừng lại.
Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa bên tai, và âm thanh của chương trình Xuân vãn trên TV từ các cửa sổ ở tầng một.
Hôm nay là 30 Tết.
Vào một ngày đặc biệt như vậy, cô đã nghĩ về anh trong nhiều năm qua.
Cô muốn gặp anh, muốn đích thân nói lời chúc mừng năm mới với anh.
Có những lần, cô thậm chí còn chỉnh sửa tin nhắn chúc mừng, rõ ràng là gửi cho riêng anh, nhưng lại giả vờ là tin nhắn chung.
Dù chỉ là một tin nhắn như vậy, cô vẫn không dám gửi đi.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh vào đêm Giao thừa.
Ngoảnh lại, Phó Thời Xuyên đã dẫn Phó Bác Văn đi vào.
Cô cao giọng ngăn anh lại: “Này.”
Phó Thời Xuyên quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh sáng màu cam ấm áp của đèn đường, đôi mắt đen láy của cô gái khẽ phát sáng.
Cô gái ấy có vẻ căng thẳng, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười với anh, cất giọng nói lanh lảnh: “Suýt thì quên mất, chúc mừng năm mới!”
Phó Thời Xuyên sửng sốt trong giây lát, Phó Bác Văn sủa lên bốn tiếng ở bên chân anh như thể đáp lại cô.
Anh liếc nhìn nó rồi nhìn cô gái, dừng lại vài giây rồi cười đáp, “Chúc mừng năm mới.”
* * * * *
Chúc mừng năm mới.
Phó Thời Xuyên nói Chúc mừng năm mới với mình!
Quan Oánh nằm ngửa trên giường, vẫn còn đắm chìm trong hưng phấn.
Trên thực tế, trong nửa giờ đi từ nhà của Phó Thời Xuyên về đến nhà, cô gần như bay về, không cảm thấy mệt mỏi chút nào!
Bây giờ cô rất mừng vì mình đã rời khách sạn sớm, rồi ma xui quỷ khiến đi nhầm tới khu nhà anh, nếu không làm sao có bất ngờ sau đó!
Đây thực sự là món quà năm mới tốt nhất! Và quà của cô không dừng lại ở đó.
Ngày mốt, cô sẽ cùng anh đi xem mắt.
Quan Oánh càng nghĩ, trong lòng càng dâng trào.
Cô bỗng ngồi dậy, chộp lấy chiếc máy tính xách tay đặt ở đầu giường.
Không được, khát vọng viết lách đã mất từ lâu xuất hiện, mình phải viết một cái gì đó mới được!
Cô mở một file mới, nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, mong muốn sáng tác hiện tại của cô không phải là viết một cuốn tiểu thuyết khác như Quý Thư và Tạ Thành Văn.
Cô không muốn che đậy khuyết điểm, sửa đổi hay xử lý nghệ thuật, mà muốn ghi lại một cách trung thực những gì đã xảy ra trong nửa tháng qua.
Chứ không phải viết trong một file mà chỉ bản thân có thể nhìn thấy, cô muốn nói với những người khác.
Nói điều đó với những người mà mình không biết và họ cũng không biết cô.
Quan Oánh ngẫm nghĩ, thoát khỏi file tài liệu, đăng nhập Douban và nhấp vào một nhóm.[Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về lynnloveall.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp.
Hãy truy cập vào trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất!!!]
Chủ đề của nhóm này là mối tình đầu, nên những bài viết bên trong đều là về “mối tình đầu của tôi”.
Có những người đã tu thành chính quả, có những người đã BE sau khi yêu đương oanh liệt, và nhiều người giống như cô thậm chí còn chưa từng bắt đầu, chỉ là một câu chuyện đơn phương từ đầu đến cuối.
Có một khoảng thời gian Quan Oánh rất thích đọc câu chuyện của người khác ở trong hội, nhưng cô không ngờ rằng có một ngày mình sẽ đến đây để đăng bài.
“Ngày mốt, tôi sẽ đi xem mắt mối tình đầu của mình, nam thần mà tôi thầm yêu suốt 13 năm…”
Sau khi gõ tiêu đề này, Quan Oánh im lặng một lúc, cảm thấy mình thực sự mắc bệnh nghề nghiệp, trong tiềm thức đã chọn một tiêu đề quá phô trương.
Nhưng bất kể như thế nào, cảm xúc trong lồng ngực đang cuộn trào như sóng, một khắc cũng không chờ được.
Ngón tay lướt trên bàn phím, từ trùng phùng tại hôn lễ tới thất bại trong lần xem mắt đầu tiên cho đến cuộc gặp gỡ tình cờ tối nay, ngoại trừ che giấu một số thông tin quan trọng, cô không thay đổi bất cứ điều gì, vui vẻ viết liền một mạch.
Sau đó, nhấp vào nút Gửi.
Quan Oánh thở phào nhẹ nhõm ngả lưng xuống giường.
Tâm trí sảng khoái, như những lần trước viết xong một cốt truyện rất ưng ý, cơ thể tràn đầy sự thoải mái và phấn chấn sau khi khao khát viết lách đã được thỏa mãn.
Cái đó gọi là ASMR*.*ASMR là từ viết tắt của Autonomous Sensory Meridian Response, tạm dịch phản ứng cực khoái độc lập.
ASMR chỉ cảm giác rùng mình ở đầu hay cổ sau khi tiếp nhận một số kích thích như những âm thanh êm ái hay những đụng chạm lặp đi lặp lại.
Nhiều người cho rằng cảm giác rùng mình này rất thư giãn và có phần đê mê.
Đôi khi hiệu ứng ASMR được so sánh với một cơn cực khoái.Sau khi nằm một lúc, Quan Oánh ngồi dậy để tải lại trang.
Nhưng có lẽ vì cô là người mới, hoặc có thể mọi người đã đi đón Tết nên không có bình luận nào, chỉ có ba người thích bài đăng và một người gửi biểu tượng cảm xúc mong đợi.
Chán.
Cô thở dài và tắt máy tính.
Nhưng rất nhanh, Quan Oánh lại vui vẻ trở lại, mở tủ quần áo ra, lần thứ N ngắm nghía bộ quần áo mới mua cho buổi xem mắt, lồng ngực tràn đầy phấn khích và mong đợi.
Ngày mốt.
Ngày mốt, cô sẽ lại được gặp anh! [Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về lynnloveall.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp.
Hãy truy cập vào trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất!!!]
* * * * *
Đêm Giao thừa cứ thế trôi qua.
Sau đó, đến ngày mùng 2 tháng Giêng được nhiều người mong đợi.
Tuy nhiên vào lúc năm giờ chiều, hai giờ trước buổi hẹn, Quan Oánh nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Lúc đó cô đã chuẩn bị xong, định một lúc sau mới ra ngoài.
Khi nhìn thấy số điện thoại gọi tới, cô sững người một lúc, chợt có linh cảm không lành.
Một giọng phụ nữ trung niên vang lên: “Xin chào, là cô Quan phải không?”
“Là tôi.
Bác là…”
“Tôi họ Cao, là mẹ của Phó Thời Xuyên.
Cháu biết Phó Thời Xuyên chứ?”
Dì Cao!
Quan Oánh lập tức ngồi thẳng dậy, cung kính nói: “Chào dì Cao ạ, cháu là Quan Oánh.”
Cô đương nhiên nhớ dì Cao, không chỉ bởi vì dì ấy là mẹ của Phó Thời Xuyên, mà còn bởi vì hồi cô tới học thêm, dì Cao đã rất quan tâm tới các học sinh học thêm nhà thầy Phó, thậm chí còn tự làm bánh bao cho cô.
Nhưng cô đoán chắc dì Cao đã quên mình từ lâu rồi, dù sao học sinh nhiều như vậy mà cô chỉ theo có một học kỳ.
Trên thực tế, không chỉ dì Cao, ngay cả mẹ cô cũng quên rằng cha của Phó Thời Xuyên chính là thầy Phó đã dạy cô một học kỳ, và cô cũng không định nhắc nhở bà.
Nhưng tại sao dì Cao lại đích thân gọi cho cô, chẳng phải bà mai mới là người phụ trách việc liên lạc cho những buổi đi xem mắt sao?
“Dạ, cháu biết Phó Thời Xuyên… tối nay chẳng phải chúng cháu sẽ…”
“Đúng vậy, tối nay hai đứa đã hẹn gặp nhau, nhưng mà… aizz, thực xin lỗi, Thời Xuyên nó đột nhiên có việc gấp ở cơ quan, phải quay về Bắc Kinh ngay lập tức, hiện tại đã lên máy bay rồi.
Sợ là tối nay, nó không tới được…”
Không thể đến?[Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về lynnloveall.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp.
Hãy truy cập vào trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất!!!]
Cảm giác đầu tiên của Quan Oánh là thất vọng, một sự thất vọng khó tả.
Kế sách đi xem mắt mà cô mất bao nhiêu tâm sức, lần đầu tiên thì tìm nhầm người, cuối cùng lần thứ hai mới chọn được đúng người, nhưng trước cuộc hẹn, người ta lại nói với cô rằng mình không thể đến.
Đây là một sự đả kích chí mạng!
Nhưng giây tiếp theo, cô phát hiện giọng điệu của dì Cao không được tự nhiên.
Dì ấy có vẻ áy náy, thậm chí còn lắp bắp khi nói đến chỗ “đột nhiên có việc gấp ở cơ quan”.
Tự liên hệ để gọi cho mình để giải thích một cách trịnh trọng…
Đợi đã, liệu Phó Thời Xuyên thực sự có việc gấp phải rời đi, hay là anh ấy chạy trốn vì không muốn đi xem mắt?!.