Chín giờ tối, Quan Oánh về đến nhà và đi vào phòng ngủ, ngả đầu xuống giường.
Cô nằm đó, nghiêng đầu nhìn rèm cửa khép hờ hồi lâu rồi mới xoay người ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Không biết qua bao lâu, Quan Oánh bỗng bật dậy.
Đối diện với chiếc gương soi toàn thân, cô nhìn mình trong gương, bản thân đã cởi váy phù dâu ra và thay lại bộ quần áo ban đầu, trông cô vẫn giống như lúc ra ngoài vào buổi sáng.
Nhưng vẫn có sự khác biệt.
Khi rời khỏi nhà sáng nay, cô không thể ngờ được những chuyện sẽ xảy ra trong vài giờ sau đó.
Những sự kiện trong ngày hiện lên trước mắt, Phó Thời Xuyên thực sự đã rời đi, sau đó anh cũng không quay lại.
Vốn dĩ theo thói quen của mình, với những tiệc cưới kiểu này, Quan Oánh sẽ rời đi sau bữa tiệc buổi trưa, nhưng cô lại tham gia hoạt động tập thể tại quán trà dành cho quan khách vào buổi chiều.
Thậm chí còn ở lại ăn tối, cô đã kiên trì đến giây phút cuối cùng.
Nhưng cho đến khi mọi người tan cuộc, cô cũng không thấy anh xuất hiện nữa.
Quan Oánh thở dài thườn thượt, cảm giác như giờ phút này, cuối cùng bản thân cũng tỉnh lại sau một ngày đẹp như mộng.
Cô mở WeChat lướt vòng bạn bè, quả nhiên trên đó toàn là ảnh chụp từ đám cưới hôm nay.
Tất nhiên, cô dâu chú rể có nhiều ảnh nhất, sau đó là ảnh selfie của những người trong vòng bạn bè.
Với tư cách là phù rể, phù dâu, cô và Phó Thời Xuyên cũng xuất hiện dưới ống kính của mọi người.
Quan Oánh nhấp vào một bức ảnh, là ảnh chụp tập thể sau lễ cưới, cô dâu và chú rể đứng ở trung tâm sân khấu, phù dâu và phù rể đứng xung quanh họ.
Cô nhìn thấy mình ở phía bên phải của bức ảnh, phóng to bức ảnh và gạt sang bên trái.
Sau đó, Quan Oánh lướt nhẹ ngón tay qua khuôn mặt của Phó Thời Xuyên đứng ở phía bên tay trái chú rể.
Cuối cùng, cô không hỏi xin được WeChat của anh, cũng không có được số điện thoại di động hoặc thông tin liên lạc khác.
Bởi vì ngay cả Đổng Mi Giai cũng không có.
Trong đám người này, chỉ có Trương Chi Dương là thân với anh, cả em họ chú rể tên Trương Bằng hình như cũng có số liên lạc của anh, nhưng cô không dám hỏi nên chọn cách ngốc nghếch nhất là ôm cây đợi thỏ.
Mặc dù sau cùng cô cũng không chờ được anh.
Nhưng bây giờ lại thấy, có vẻ như chuyện Phó Thời Xuyên không quay lại lại là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Quan Oánh nở nụ cười tự giễu.
Ban ngày mình bị quỷ ám chắc luôn, không thì cũng do bị Hiểu Huệ và những người khác xúi giục, khiến toàn thân phấn khích quá độ.
Hiện giờ tỉnh táo lại, một số vấn đề bị bỏ qua vào thời điểm đó hiện ra trong đầu.
Cứ cho là mày lấy được số điện thoại của anh ấy, thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
Phải, Phó Thời Xuyên đã trở lại.
Sau này anh ấy sẽ sống ở Bắc Kinh.
Nói cách khác, họ sẽ lại ở cùng một thành phố sau sáu năm xa cách.
Nhưng thế thì sao chứ?
Nhiều năm đã trôi qua, cô không còn là cô của lúc đầu, anh cũng không còn như trước, chẳng lẽ cô lại đi khơi lại chuyện cũ sao?
Chỉ vì Hiểu Huệ nói rằng có lẽ đây là duyên phận do ông trời sắp đặt cho mày?
Thôi xin, năm nay mày 28 chứ đâu phải 18!
Cô đang ngồi đực ra thì điện thoại di động chợt reo lên.
Đó là Tây Tây.
Trên chuyến tàu ngày hôm qua, sau khi cô phớt lờ WeChat của cô ấy, Tây Tây không gửi tin nhắn hay gọi điện cho cô nữa.
Lúc đầu Quan Oánh rất ngạc nhiên, quản lý của mình không phải là người dễ lừa như vậy.
Giờ thấy Tây Tây rốt cuộc cũng gọi điện tới, trong lòng cô có dự cảm.
Quả nhiên, vừa bắt máy, Quan Oánh liền nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Hôm qua tôi có việc khác, cũng muốn cho bà nghỉ ngơi nên không nhắn tin nữa.
Giờ tôi xong việc rồi, có thời gian để trò chuyện với bà rồi.
Bà nói đi.”
Quan Oánh còn định giả ngốc: “Bà nói chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa? Rốt cuộc thì bà bị sao vậy? ‘Không viết ra được’ nghĩa là gì?”
Có lẽ là bởi vì đã chịu quá nhiều kích thích vào hôm nay, Quan Oánh cảm thấy đầu óc rối bời, cảm xúc càng yếu đuối hơn ngày thường.
Cô không muốn nghĩ về Phó Thời Xuyên nữa.
Đồng thời, Quan Oánh bỗng muốn nói với người quản lý của mình về một vấn đề khác đã khiến cô bận tâm suốt thời gian qua.
“Ý trên mặt chữ.” Quan Oánh đáp: “Gần đây tôi đang suy nghĩ xem có nên chuyển nghề không.”
Kể từ khi cô đăng tác phẩm “Bí mật mà anh không biết” lên mạng vào năm thứ ba đại học, Quan Oánh đã dấn thân vào con đường của một tác giả toàn thời gian và đã sáng tác được bảy cuốn tiểu thuyết trong tám năm ròng.
Ngoại trừ tiểu thuyết đầu tay khiến cô thành danh sau một đêm, các tác phẩm sau của Quan Oánh đều nhận được đánh giá tốt, cô hiện đang là một nhà văn nữ nổi tiếng ở Trung Quốc.
Nhưng hai năm trở lại đây, sự nghiệp của Quan Oánh dần rơi vào khó khăn, điều này chủ yếu thể hiện ở việc trạng thái sáng tác của cô ngày càng sa sút.
Như thể nguồn cảm hứng của Quan oánh cạn kiệt chỉ sau một đêm, cô không có ý tưởng hay, thậm chí không muốn viết.
Cô ép mình viết và trở nên cực kỳ kén chọn, viết gì không vừa ý là xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, không còn tìm lại được niềm vui sáng tác thuở ban đầu.
Cuối cùng, cô thậm chí bắt đầu cảm thấy phản kháng và chán viết lách, tự hỏi phải chăng mình đã mất đi khả năng sáng tác…
Nghe cô nói xong, Tây Tây hỏi một cách nghiêm túc: “Sao bà không nói sớm cho tôi biết?”
“Lúc đầu, tôi nghĩ mình chỉ thiếu cảm hứng và mất phong độ trong thời gian ngắn như trước, điều chỉnh một thời gian sẽ ổn thôi.
Nhưng hai tháng nay, tôi dần nhận ra rằng tình hình của bản thân có lẽ không đơn giản chỉ là mất hứng.”
Quan Oánh thở dài.
Đây thực chất cũng là một nguyên nhân khác khiến cô không muốn trả lời phỏng vấn, phim chuyển thể đang bùng nổ khiến tình hình nghề nghiệp của chính cô càng thêm nghiêm trọng, tương lai khó lường.
Cô thực sự không có tâm trạng.
Tây Tây ngẫm nghĩ rồi an ủi cô: “Đừng quá gấp gáp, mặc dù tình huống của bà hơi phiền toái, nhưng cũng không phải chưa từng có tiền lệ, rất nhiều tác giả đều gặp phải, chính là thời kỳ nút thắt cổ chai thôi mà[1].”[1]thời kỳ nút thắt cổ chai: trong quá trình phát triển gặp phải một vài khó khăn.
Vượt qua được, có thể nâng cao một bước.
Ngược lại, sẽ trì trệ không tiến.
Cụm từ này thường được dùng để mô tả tình trạng trì trệ gặp phải trong quá trình phát triển nghề nghiệp.
Chặng này là một đoạn vượt giống như cổ chai, sau đó là lối ra.
Nhưng nếu không tìm đúng hướng, bạn có thể bị mắc kẹt trong đó.
Đối với tất cả những phụ nữ đang khao khát phát triển, "nút cổ chai" là giai đoạn cần được đặc biệt chú ý.
“Chỉ đơn giản như nút thắt cổ chai sao?” Quan Oánh không tự tin: “Nhưng tôi đã bắt đầu hoài nghi liệu mình có thể tiếp tục dấn thân vào ngành này hay không.
Chẳng phải đã từng có nhiều nhà văn đến một giai đoạn nào đó không thể viết được gì nữa hay sao? “
Con người không giống nhau, có nhà văn viết cả đời, cũng có nhà văn chu kỳ sáng tác chỉ mười mấy năm, theo cô biết thì tỷ lệ người sau còn nhiều hơn người trước.
Quan Oánh đã ở trong ngành này tám năm.
Điều này khiến cô bắt đầu lo sợ, chẳng lẽ trong lúc chưa ý thức được, mình đã vô tình đi đến cuối sự nghiệp?
“Vậy bà đã thử làm việc khác điều chỉnh trạng thái chưa?” Tây Tây hỏi.
“Đương nhiên là thử rồi.
Tôi đi học hội họa và đăng ký tập gym.
À, tôi đã đi du lịch được hai lần rồi, Tây Bắc và Vân Nam, nếu không phải vì dịch bệnh thì tôi đã ra cả nước ngoài rồi!”
Những phương pháp này thường được Quan Oánh sử dụng mỗi khi tâm trạng không tốt, trước đây đều có tác dụng tốt, nhưng lần này lại thất bại.
Cho dù cô có hạnh phúc thế nào trong suốt quá trình đó, thì khi cố gắng tập trung trở lại vào việc sáng tác sau khi kết thúc, cô phát hiện ra rằng mình vẫn không thể viết được gì.
“Không, không, tôi không đề cập đến những trải nghiệm tầm thường như ghi danh vào một lớp học về sở thích hoặc đi du lịch với một vài người bạn.
Những điều này quá sức thoải mái dễ chịu cho bà rồi.
Tôi đang nói về kiểu những thay đổi lớn hơn, sẽ có sự kích thích với bà nhiều hơn về mặt cảm xúc…”
Quan Oánh không hiểu: “… Bà có ý gì?”
“Hãy nghĩ về trải nghiệm của chính bà.
Bà bắt đầu viết lách từ khi còn học đại học.
Sau khi tốt nghiệp, bà trở thành một nhà văn toàn thời gian.
Bà chưa đi làm một ngày nào mà chỉ ở nhà miết, ngoại trừ những lần tụ tập và du lịch với bạn bè, cách giao tiếp hàng ngày của bà là lên mạng.
Bà chưa bao giờ trải nghiệm những phiền não và hạnh phúc mà một nô lệ của tư bản[2] có, cũng không có vòng tròn xã hội ổn định.
Nhiều lần hoặc thậm chí cả ngày, không ai nói chuyện với bà, ngoại trừ người giao đồ ăn.
Đời sống của bà quá thiếu thốn.
Không có sự sống thì không có sáng tạo.”[2]Từ gốc trong đoạn này là xã súc (社畜), một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản (しゃちく: Shachiku).
社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”.
Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.
Nó dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.
Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
[Nguồn: .hoc3giay.com].Quan Oánh đã hiểu.
Tây Tây cho rằng cuộc sống của cô từ khi tốt nghiệp đến nay quá đơn giản và suôn sẻ, bởi vì cô nổi tiếng sớm nên hầu như không nhận được nhiều kích thích tiêu cực về mặt cảm xúc.
Tục ngữ có câu văn chương ghét người có tài, thăng trầm có đôi khi lại là nguồn cảm hứng.
Mà cô lại thích giết thời gian bằng cách vào mạng, cô có quá ít kinh nghiệm trong thực tế.
Những điều này kết hợp lại có thể là nguyên nhân khiến cô rơi vào tình trạng khó khăn như bây giờ.
“Không thể nhắm mắt làm liều.
Trong nhiều trường hợp, nhà văn cần phải trải nghiệm nhiều hơn, hiểu nhiều hơn mới có thể viết nên những tác phẩm ưng ý.”
Quan Oánh bị thuyết phục, lập tức hỏi lại: “Vậy bà nghĩ giờ tôi đi làm để trải nghiệm ‘những phiền não và niềm vui của nô lệ tư bản’ sẽ hữu ích chứ?”
“Hay là đi tìm một người để yêu, tôi nghĩ cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự…”
Quan Oánh sửng sốt.
Tây Tây: “Bà chưa từng cân nhắc lựa chọn này sao? Tôi nghĩ nó rất đáng tin cậy, đáng tin cậy hơn so với việc đi làm.
Đối với các tác giả ngôn tình, kinh nghiệm từ chuyện tình yêu tất nhiên tốt hơn và hữu ích hơn kinh nghiệm làm việc.
Bà là người hiểu rõ nhất điểm này mới phải? Dù sao thì chẳng phải vì mối tình thầm lặng từ thời cấp ba, bà mới bắt đầu dấn thân vào con đường viết lách sao?”
“‘Tạ Thành Văn’ của bà…”
Quan Oánh không ngờ chủ đề này cuối cùng lại vòng về đây, nên cô chỉ biết im lặng.
Phải, Tây Tây đã đúng, cư dân mạng và An Văn cũng vậy.
Cô đã viết rất nhiều câu chuyện tình yêu, những câu chuyện khác là tưởng tượng và bịa đặt, chỉ có câu chuyện đó, câu chuyện đầu tiên là có liên quan đến trải nghiệm cá nhân của cô.
Tạ Thành Văn của cô, của cô… là Phó Thời Xuyên.
Thấy cô im lặng hồi lâu, Tây Tây hỏi: “Sao đây, bà thấy không ổn sao? Chả có lẽ bà chưa yêu bao giờ?”
“Phải, tôi chưa yêu ai.”
“Vậy thì khó cho bà rồi.
Để tôi nói bà nghe, yêu là một kỹ năng, và bà phải yêu nhiều thì mới hiểu nhiều.
Hãy nhìn tôi, tôi vừa đổi bạn trai khác.
Bà đó, bà đã bỏ lỡ thời điểm tốt để nắm vững kỹ năng này.” Tây Tây nói.
Lúc nhận ra mình đã đi quá xa, cô ấy vội vàng hãm lại: “Vậy ngoài cái người hồi cấp ba, bà đã từng thích ai khác chưa?”
“Tôi không có ai.”
“Đứa nhỏ tội nghiệp, sống những 28 năm mà chỉ yêu một người.” Tây Tây đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Là bởi vì bà không muốn yêu, hay là bởi vì trong lòng bà chưa bao giờ buông bỏ được người đó? Cho nên bà không thể yêu người khác?”
Sau một hồi im lặng, Quan Oánh bỗng nói: “Tây Tây, tôi gặp lại anh ấy rồi.”
“Ai?”
“‘Tạ Thành Văn’, tôi gặp được anh ấy rồi.”
“Thật sao?” Tây Tây kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải bà nói anh ta đi nước ngoài, sau này rất có thể sẽ di dân, vĩnh viễn không trở lại.
Sao đột nhiên bà lại gặp được anh ta?”
“Hôm nay tôi mới biết anh ấy trở về Trung Quốc và đang công tác ở Thâm Hải, về sau hẳn là sẽ ở lại trong nước.”
“Vậy đây là tin vui sao? Gặp lại nam thần sau nhiều năm, bà cảm thấy thế nào? Là phong độ vẫn như xưa hay khiến người ta cảm thấy năm tháng như dao mổ lợn, gặp rồi còn chẳng bằng không gặp thì hơn?”
Quan Oánh thành thật nói: “Đại khái là vế trước đi.”
Tây Tây bật cười.
Cô ấy ở đầu dây bên kia cười hết sức vui vẻ, đến khi Quan Oánh không hiểu ra sao thì mới dừng lại.
Giây tiếp theo, Tây Tây đổi giọng, kích động nói: “Trời ạ, đây không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh sao?? Trên đời này còn có chuyện gì trùng hợp hơn thế? Bà đang cần yêu thì người đàn ông duy nhất có thể khiến bà yêu say đắm trên thế giới này xuất hiện.
Tôi không tin bà dám nói đây không phải là duyên phận do ông trời sắp đặt! Tranh thủ thời gian, HIỆN TẠI LẬP TỨC ĐI CƯA ĐỔ ANH TA.
Vì sự nghiệp của bà, cũng vì chuyện chung thân đại sự của bà, đừng chậm trễ dù chỉ một phút!”
“Nhưng mà…”
“Tôi không biết bà đang lo sợ điều gì, lo lắng bản thân lại chiết kích trầm sa[3] sao? Vậy thả trường thương của bà xuống cát đi (cùng lắm là thất bại thôi).
Tôi nói bà nghe, chuyện này bất kể thành công hay thất bại, chúng ta chỉ có lời chứ không lỗ.
Nếu thành công thì coi như tâm nguyện ấp ủ bao năm trở thành sự thật, bà ôm được nam thần về nhà.
Cho dù không thành, bà lại có thêm một trải nghiệm cảm xúc đau buồn.
Tan nát cõi lòng sẽ thúc đẩy nghệ thuật, biết đâu bà lại viết ra một cuốn tiểu thuyết khác.
Tôi không biết đến lúc đó bà có vui hay không, dù sao, tôi chắc chắn sẽ vui.”[3]chiết kích trầm sa: thành ngữ Trung Quốc xuất phát từ “Xích Bích” của Đỗ Mục thời nhà Đường, nghĩa đen là cái kích (một binh khí cổ) bị bẻ gãy chìm trong cát, nghĩa bóng để hình dung thất bại thảm hại.
Nghe khẩu khí này xem, Tây Tây quả là một người đại diện có tâm, tẫn chức tẫn trách (làm hết sức mình).
Quan Oánh: “Tôi muốn nói là, thực ra tôi không dám chắc.
Tôi không biết hiện tại mình có cảm xúc gì với anh ấy…”
Mình thực sự vẫn còn tình cảm với Phó Thời Xuyên sao?
Cảm xúc như hồi 16 tuổi, 18 tuổi, 22 tuổi.
Tình cảm ấy thực sự vẫn như xưa ư?
Đến cuối cùng, chỉ còn giọng nói như nhìn thấu hết thảy của Tây Tây: “Bà không biết? Vậy bà có thể suy nghĩ thử.
Song, từ những gì tôi quan sát được, tôi cảm thấy bà chưa bao giờ buông bỏ…”
* * * * *
Mùa hè năm nay dài vô cùng, đã là tháng 9 mà thời tiết vẫn còn nóng bức.
Trời đã nhá nhem tối mà nhiệt độ vẫn không giảm xuống chút nào, cũng may trong phòng có điều hòa.
Thế nhưng Quan Oánh vẫn cảm thấy rất nóng và mệt mỏi.
Không phải thể chất, mà là tinh thần.
Chóp mũi của cô lấm tấm mồ hôi, đó là do vừa rồi lúc thầy Phó dạy một kèm một, vì cô không thể trả lời câu hỏi của thầy, đầu óc trống rỗng nên toát mồ hôi hột.
Thầy Phó là giáo viên dạy Toán của cô, ông cũng là một giáo viên rất giỏi trong khóa của họ, dạy lớp chọn 12/1 và lớp 12/13 của Quan Oánh.
Nhưng đó không phải là lý do khiến cô ở đây.
Sở dĩ cô đến đây vào buổi chiều cuối tuần là vì thành tích môn Toán của cô không tốt lắm.
Sau năm lớp 10, bố cô cố gắng gửi cô đến chỗ thầy Phó học thêm, hy vọng con mình sẽ cải thiện điểm số được phần nào dưới sự chỉ bảo của giáo viên.
Đây thực sự là thảm họa với Quan Oánh.
Là một học sinh từ nhỏ không tính là học kém nhưng cũng chưa bao giờ là học sinh xuất sắc, Quan Oánh luôn thích làm kẻ vô danh trong lớp, người vô hình trong mắt giáo viên.
Kiểu dạy kèm ngoại khóa này sẽ bị giáo viên giám sát chặt chẽ, khiến cô cảm thấy bị tra tấn và hồi hộp trong suốt quá trình.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không trả lời được câu hỏi của thầy Phó.
Sau khi thầy rời đi, cô cầm bút cúi đầu, luôn cảm thấy những học sinh khác xung quanh đang ngấm ngầm cười nhạo mình, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Quan Oánh quyết định nghỉ ngơi một lát.
Họ đang học trong phòng làm việc ở nhà thầy Phó, lúc này mọi người bắt đầu làm bài của mình.
Cô lặng lẽ ra phòng khách, mở ngăn đá tủ lạnh, muốn lấy một chai nước để uống.
Vợ của thầy Phó, dì Cao nói rằng họ có thể uống bất cứ thứ gì mình muốn.
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ uống, bao gồm sữa tươi và sữa chua nguyên chất, ngoài ra không thể thiếu Sprite và Coca được xếp thành hai tầng.
Quan Oánh bình thường thích uống Coca, nhưng hôm nay có chút ngoại lệ.
Sau khi lựa chọn hồi lâu, cô lấy một lon soda cam trong đống đồ uống.
Sờ vào thân lon lạnh ngắt, cảm nhận ngay được một lớp hơi nước mịn mướt.
Cô bật nắp và nhấp một ngụm, cảm thấy sự nóng nảy trong lồng ngực cuối cùng đã lắng xuống phần nào.
Vào lúc này, cánh cửa được mở ra.
Cô ngồi xổm trước tủ lạnh và quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy dưới ánh tà dương đỏ như máu có một nam sinh đứng ở cửa.
Người đó cao, có lẽ cao gần 1m8, mặc áo thi đấu màu đỏ, một tay cầm quả bóng rổ.
Trên áo thi đấu có vết nước.
Lúc đầu cô còn tưởng là mồ hôi, nhưng nhìn kỹ lại cho rằng đó là nước, vì tóc người kia cũng ướt, chắc là cậu ấy đã đổ nước lên đầu sau khi chơi bóng.
Mặt trời lặn như lửa cháy, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Người ấy đứng đó, nhìn từ góc độ của cô, cảm giác như cậu đang đứng trong một quả cầu lửa.
Ngược lại, đôi mắt người ấy lại đen láy và tĩnh lặng, giống như ngọn núi tuyết cao chót vót không thể chạm tới.
Thật mâu thuẫn.
Nó khiến cô muốn lại gần nhưng lại sợ bị bỏng.
Nam sinh cũng nhìn thấy cô.
Người ấy đang uống nước, tay còn lại không cầm bóng rổ mà cầm chai nước khoáng, uống một hơi hết nửa chai rồi mới nhìn cô.
Nam sinh khẽ cau mày, có vẻ ngạc nhiên: “Cậu là… học sinh của bố tôi?”
Vừa nói, một lọn tóc đen ướt khẽ sượt qua mắt nam sinh.
Phòng khách rất yên tĩnh, nhưng Quan Oánh lại cảm giác có tiếng gì đó càng lúc càng lớn.
Tìm hồi lâu, cô phát hiện đó là nhịp tim của chính mình.
Thình thịch thình thịch.
Thình thịch thình thịch thình thịch…
Cô mở bừng mắt.
Trước mặt cô là một căn phòng tối, đó là phòng ngủ của cô, và thời gian hiển thị trên điện thoại là ba giờ đêm.
Cô mới ngủ được một tiếng rưỡi.
Quan Oánh ngồi dậy, giấc mơ vừa rồi vẫn còn vương vấn trong đầu cô.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Phó Thời Xuyên.
Trong ánh chiều tà, đôi mắt đen láy của chàng thanh niên giống như một bức tranh sơn dầu nhiều màu sắc, dù bao nhiêu năm có trôi qua đi chăng nữa cũng không phai mờ.
Nhưng chớp mắt một cái, khuôn mặt đó dần dần trùng với người đàn ông trưởng thành đang cầm sợi chỉ đỏ trong phòng cô dâu.
Đôi mắt ấy không còn thờ ơ, xa cách mà chứa đựng ý cười dịu dàng, lặng lẽ nhìn cô thật chăm chú…
Quan Oánh bỗng che ngực.
Giống như trong mộng, giống như buổi tối mười ba năm trước, vào giờ phút này, trong đêm khuya này, trái tim cô cũng đập loạn xạ.
Cô cứ ngồi như vậy, ngẩn người hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy điện thoại ấn gọi.
Sau khi kết nối, không đợi đầu dây bên kia mở lời, cô nói: “Bà nói đúng.”
Bên kia sửng sốt: “Cái gì? Không phải chứ, mấy giờ mà bà đã gọi điện thoại cho tôi…”
“Tây Tây!” Cô cắt ngang: “Bà nói đúng.
Tới giờ tôi vẫn chưa buông bỏ được anh ấy, mười năm trước tôi thích anh ấy, hiện tại tôi vẫn thích anh ấy.
Cho nên, đây là Thượng đế an bài, đây nhất định là do trời cao sắp đặt!”
Trong bóng tối, đôi mắt của Quan Oánh sáng rực, cô kiên quyết thậm chí cuồng nhiệt nói: “Tôi sẽ đi tìm anh ấy, sẽ không để mình bỏ lỡ lần nữa.
Tôi muốn hoàn thành việc mà mười ba năm trước, mười năm trước, sáu năm trước mình chưa làm được!”.