-
Anh
về sớm thế_Bà Lee đang ngồi ở phòng khách cùng Dahye và Junho ở phòng khách
-
Ừ,
anh hơi đau đầu_Ông Lee mệt mỏi
-
Bố
không chịu nghỉ ngơi gì cả_Dahye chạy lại sách cặp cho bố
-
Hanna
về rồi à, sáng bố đi sớm quá nên không gặp con bé
-
Vâng_Junho
-
Thôi,
anh lên phòng nằm nghỉ đi để em đi lấy dầu_Bà Lee quay sang nhìn Dahye
-
Đưa
cặp đây mẹ cất cho
-
Bố
cũng lớn tuổi rồi, sao anh chưa chịu về công ty làm việc_Dahye
-
Em
biết anh không thích còn gì_Junho nheo mày
-
Nhưng
đằng nào sau này chả do anh tiếp quản
-
Anh
nhường cho em đấy
-
Em
không giám, lúc đấy có người lại bảo tranh giành, chiếm đoạt tài sản_Dahye xỏ
xiên
-
Ai
mà dại thế, phải biết ơn mới đúng chứ_Junho cười
-
Vâng,
riêng cái chuyện lúc sáng bỏ qua cơ hội đưa Hanna về nhà đã biết anh “chẳng
dại” rồi_Nhỏ chê khéo ông anh
-
Có
phải anh không muốn đâu_Junho:
-
Chắc
Hanna không thích thế
-
Chứ
không phải tại anh không biết cách ăn nói hả
-
Anh
mày cũng khổ tâm lắm chứ
-
Mấy
năm rồi chứ có ít ỏi đâu, Hanna mà không thích anh cũng chẳng phải bàn cãi gì
-
Ơ
con nhỏ này, mày trù anh đấy à_Junho sẵn cái gối trên tay nhém luôn vào Dahye
-
Hai
đứa nói nhỏ thôi cho bố còn nghỉ_Bà Lee từ tầng trên xuống
-
Bố
sao rồi mẹ_Junho
-
Ông
ấy bị tụt huyết áp do làm việc quá sức_Trên khuân mặt bà có chút lo lắng
---------------------------------------
Rời
cô nhi viện, Ji Hoon lái xe ngược trở lại, đoạn đường đi khá gần, hai bên trồng
toàn cây xanh
-
Rẽ
lối nào?_Đến chân dốc, Ji Hoon quay sang hỏi
-
Đi
thẳng_Hanna chỉ tay
Trước
mắt hắn là hình ảnh căn biệt thự trên cao, nhìn xa cũng cảm nhận được vẻ tráng
lệ của nó. Anh chàng đạp ga đưa xe lên dốc, dừng trước cổng. Hanna bước xuống
xe
-
Vào
trong thôi_Nhỏ giục khi thấy Ji Hoon đang tựa người vào xe quan sát
-
Ừ_Hắn
khẽ gật đầu, theo sau nhỏ:
-
Sao
ở đây lại mọc ra ngôi nhà như thế này?
-
Có
gì lạ sao?_Hanna
-
Bố
mẹ cô làm nghề gì vậy?_Hắn có một tá thắc mắc trong đầu
-
Buôn
thuốc phiện_Nhỏ đáp mà không cần suy nghĩ
-
Gì?_Hắn
-
Ma
túy, anh không biết thứ đó sao_Nhỏ quay lại nhìn Ji Hoon
-
Ò, hóa
ra là đồng nghiệp_Ji Hoon mỉm cười, vượt lên đi trước, cách nói chuyện của nhỏ
cũng mang lại cảm giác đặc biệt
Không gian ngôi nhà được bao trọn bởi cây
cối, hoa cỏ. Có thể dễ dành nhận ra chủ nhân của nó được xếp vào hàng khá giả.
Trước khi vào đến khu vườn bên trong phải đi qua một cây cầu gỗ hình vòng cung,
hai bên những bông hoa sen tịnh đế nở rộ đua nhau khoe sắc. Một bức tranh đẹp
từ mọi phía
Căn nhà lớn nằm giữa vườn mang hình thù
của một viên kim cương khổng lồ, được bọc hoàn toàn bởi kính chịu lực. Ji Hoon
tiến đến gần hơn và rồi bước vào trong cùng Hanna
-
Mẹ
ơi, con về rồi_Hanna gọi lớn
-
Sao
con đi lâu thế_Bà Oh nhìn lên, khá bất ngờ vì chàng trai trước mắt:
-
Đây
là
-
À.......anh ấy là bạn con_Hanna
-
Cháu chào bác, cháu là.........._Ji Hoon chưa kịp nói hết
câu
-
Ji Hoon, cháu là Kim Ji Hoon phải không ?_Bà Oh nói
chắc nịch
-
Dạ vâng_Hắn lễ phép trả lời cùng nụ cười hoàn hảo,
trong hoàn cảnh này thì có lẽ đây là người duy nhất nhận ra hắn
-
Hanna về rồi đấy hả con_Ông Oh đi ra từ nhà vệ sinh cũng
gặp phải triệu chứng y như vợ
-
Cháu chào bác_Ji Hoon lên tiếng
-
Ừ chào cháu, nhưng nhà mình có khách sao không báo bố
biết, Hanna_Ông Oh hỏi con đầy ý tứ
-
Anh nhận ra không, cậu ấy là ngôi sao truyền hình nổi
tiếng Kim Ji Hoon đấy_Bà Oh đỡ lời con gái
-
Cháu đến cô nhi viện gặp Hanna ở đấy, mới lại xảy ra chút
truyện nên tới phiền hai bác một chút, mong hai bác thông cảm ạ_Ji Hoon ám chỉ
bộ đồ không bình thường đang mặc trên người
-
Không có gì, sao hai đứa ướt hết thế kia_Ông Oh nhìn cả
hai
-
Dạ....Bọn con_Trong lúc Hanna cố nghĩ lí do thì Ji Hoon
giải thích
-
Ở cô nhi viện bọn nhỏ tưới cây bắn lung tung hết cả nên
bọn cháu mới bị ướt ạ
-
Mau đi thay đồ không cảm lạnh mất_Bà Oh giục :
-
Cháu có quần áo chưa ?
-
Dạ, cháu có rồi_Ji Hoon đang cầm túi đồ diễn trên tay
-
Hanna đưa cậu ấy lên phòng đi con_Ông Oh chỉ tay
-
Vâng
-------------------------------
-
Anh vào phòng thay đồ đi, có phòng tắm trong đấy
nữa_Hanna dẫn hắn lên tầng 2
-
Cảm ơn_Ji Hoon mở cửa phòng vào bên trong. Hanna cũng trở
về phòng mình
20’ sau cả hai bước ra và chạm mặt nhau
với cách phối đồ giống đến từng cm, quần jean đen, áo phông trắng. Hanna buông
tóc, mái tóc xõa dài vẫn còn ướt do mới gội đầu. Ánh mắt Ji Hoon không rời khỏi
nhỏ, ngay cả khi không make up thì nhỏ vẫn đẹp lôi cuốn, thậm chí còn hơn rất
nhiều
-
Em.._Ji Hoon nói rất nhỏ, rất nhỏ
-
Anh nói gì thế ?_Hanna biểu cảm siêu dễ thương
-
Tôi, à ........không có gì, tôi xuống dưới trước_Hắn vội
vàng đi xuống, không thể kiểm soát trái tim đang đập rất nhanh. Nhỏ nhìn theo,
một cảm giác rất lạ khiến nhịp tim tăng cao hơn mức bình thường
-
Cháu xong rồi à, ở lại đây chơi tối hãy về_Bố Hanna ngồi
xem TV
-
Cháu....._Ji Hoon ngạc nhiên về lời đề nghị
-
Phải đấy, hay là cháu bận việc_Mẹ Hanna
-
Cháu không bận gì cả, nhưng.....
-
Thế thì tốt rồi, đâu phải lúc nào hai bác cũng có cơ hội
gặp người nổi tiếng như thế này_Bà Oh nói đùa
-
Vâng, cháu làm phiền gia đình mình quá_Ji Hoon nhìn ông
bà Oh
-
Cháu đừng khách sáo, ngồi xuống đây đi_Ông Oh
-
Bố mẹ chị Dahye có gửi quà về mà con quên mất_Hanna cầm
hộp sâm xuống nhà. Nhỏ đã thay một chiếc sơ mi sọc đỏ đen để tránh hiểu lầm
đáng tiếc xảy ra
-
Ông bà ấy chu đáo quá, con nhớ giúp bố mẹ cảm ơn nhá_Bà
Oh nhìn Hanna
-
Vâng, con biết rồi
-
Muộn rồi, hai mẹ con chuẩn bị cơm nước đi_Ông Oh xem đồng
hồ
-
À phải rồi. suýt nữa thì em quên, Hanna đi cùng mẹ_Mẹ
Hanna chuẩn bị đứng dậy
-
Bác cứ ngồi nghỉ đi ạ, để cháu giúp Hanna_Ji Hoon lên
tiếng
-
Gì ?_Hanna
-
Như thế sao được_Bà Oh
-
Cháu cứ mặc bác gái với Hanna, làm vèo cái là xong thôi
mà_Ông Oh cười
-
Lâu rồi cháu không tự nấu ăn nên muốn thử một chút_Ji
Hoon viện cớ
-
Cháu là con trai lại bận rộn mà cũng biết nấu nướng
sao ?_Bà Oh bất ngờ
-
Cháu biết một ít thôi ạ, chắc chỉ giúp được Hanna những
chuyện lặt vặt :
-
Tôi làm phụ bếp được chứ ?_Ji Hoon nói và quay lại
nhìn nhỏ
-
Tùy anh_Hanna quay người, đi lại phía nhà bếp, Ji Hoon
theo sau
-
Anh có thấy hai đứa hơi lạ không ?_Bà Oh nói khi Ji
Hoon và Hanna đã rời khỏi
-
Ý em là sao, amh thấy bình thường mà_Ông Oh quay sang vợ
-
Chắc em để ý nhiều quáôH