Mấy giờ đồng hồ trôi qua lặng lẽ, nhưng Liêu Bách Hà vẫn ngồi yên một chỗ dưới mép giường, thậm chí đến ánh mắt cũng chẳng dao động hay di chuyển.
Hiện tại cô đang ở trong căn phòng rộng lớn, được thiết kế độc đáo theo ý thích của chủ nhân.
Đúng, nơi đây không phải căn biệt thự của Từ Thiên Lâm.
Khi nãy, đang trong lúc đứng ở bên cửa sổ tìm cách trốn thoát khỏi căn biệt thự của anh ta, thì cô nhìn thấy thuộc hạ thân cận của Nam Cung Nhật Đăng là Vương Ngụy và một số người bước vào, dùng súng khống chế bọn người của anh ta.
Lúc ấy, sự hoang mang và lo sợ dâng lên tột đỉnh.
Cô sợ phải đối diện với anh, phải trả lời những câu hỏi tra khảo lạnh lùng của anh.
Nhưng, chốc lát cánh cửa đã được Vương Ngụy mở ra, lặng im nhìn cô một lúc rồi cung kính cúi đầu mời cô theo bọn họ, rời đi khỏi nơi đó.
Chống cự, phản kháng, trốn thoát làm sao đây?
Cuối cùng, cô cũng tự nguyện bước chân vào địa ngục!
• Cạch...
Căn phòng đang yên ắng bỗng nhiên có âm thanh mở cửa phát ra, Liêu Bách Hà bất giác đưa mắt nhìn lên.
Bóng dáng cao ráo mang nhiều sự tức giận đi vào, cô lập tức đứng dậy, hốc mắt đỏ lên sợ sệt, muốn thụt lùi về sau trốn tránh khi người đó đang bước đến gần, nhưng đôi chân lại chẳng nghe lời, cứng đơ chôn chặt một chỗ.
“ Bạn của em bị sốt, bây giờ đã khỏe hơn chưa? Hửm? ”
Bách Hà sợ đến rơi cả nước mắt khi nhìn vào đôi mắt đáng sợ như ma quỷ của Nam Cung Nhật Đăng, bờ môi run run lắp bắp cất lời:
“ Em...Nhật Đăng...em...”
Vừa gọi tên lên, ngọn lửa âm ỉ trong người của người đối diện cháy rực, thiêu đốt sự nhẫn nại cuối cùng trong lòng.
Nam Cung Nhật Đăng tiến tới hai bước chân, đưa tay nhẫn tâm bóp lấy chiếc cần cổ của Liêu Bách Hà, nhấn cả người cô nằm xuống giường.
Một lực mạnh tác động lên chiếc cần cổ thon cao thanh tú, nghẹt thở đến mặt mày đỏ trạch, ứa ra giọt lệ chảy dài xuống hai bên.
Theo bản năng, cô dùng hai tay để kéo tay anh ra khỏi cổ.
Nhưng, tất cả đều vô ích khi cô còn chẳng thể làm lung lây được một cộng tóc của anh, thậm chí anh chưa dùng hết toàn lực bàn tay.
Căn bản anh chưa muốn cô chết, vì nếu đã muốn chỉ cần một giây sau khi tay anh yên vị trên cổ của cô.
“ Nhật...Đăng...!”
Cố gắng thoát ra hai chữ, hai mắt của Liêu Bách Hà bắt đầu trợn lên như sắp sửa lìa khỏi cuộc đời.
Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng mới chịu buông thả đôi tay, đứng thẳng dậy, híp mắt tàn độc nhìn xuống người con gái đang thê thảm ho sặc sụa, toàn thân yếu ớt, trên cổ in hằn vết đỏ do anh gây ra.
•Khụ...!khụ...
“ Tôi ngu thật! ”
Liêu Bách Hà gượng người từ từ ngồi dậy, nhìn lên anh với đôi mắt chan chứa giọt lệ, vừa ho vừa nói:
“ Em...xin lỗi! Khụ...khụ ”
“ Tôi còn sống chắc em thất vọng lắm đúng chứ? ”
Liêu Bách Hà ngậm ngùi cúi xuống, lặng lẽ trào ra hai dòng nước mắt vì cô biết nếu có trình bày lòng mình, Nam Cung Nhật Đăng cũng chẳng tin tưởng.
Khi nãy, cô còn có ý định trốn thoát khỏi căn biệt của Từ Thiên Lâm để quay về thành thật thừa nhận mọi chuyện với anh.
Cô sợ nếu mình cứ tiếp tục bị nhốt ở đó, khi anh liên lạc không được, cộng thêm kế hoạch của bà Từ Huyên, thì chắc chắn anh sẽ sụp bẫy và gặp nguy hiểm.
Yêu anh, cô không màng đến sự an nguy của mình và gia đình!
Khi bà Từ Huyên đưa lọ thuốc cho cô, bảo cô phải bỏ vào thức uống của anh hằng ngày.
Tuy trước đó vài lần cảm nhận cảm xúc khác thường của mình, cô đều chối bỏ, nhưng rồi cô lại chẳng đủ can đảm để hại anh.
Lúc ấy, cô khẳng định mình có tình cảm đặc biệt dành cho anh mà bấy lâu nay cô cố tình phủ nhận.
“ Em diễn hay thật, xuất sắc, không làm diễn viên thật sự quá uổng phí.
Giỏi lắm Liêu Bách Hà, em thành công bóp nát trái tim tôi rồi! ”
“ Nếu như anh cảm thấy em đáng chết như vậy, vậy thì anh ra tay đi, em sẽ không phản kháng nữa đâu.
”
Liêu Bách Hà đứng dậy đối diện với Nam Cung Nhật Đăng, đôi mắt tròn xoe từ từ nhắm lại, chấp nhận người mình thương ban phát cho mình cái chết.
“ Em thách thức tôi sao? Em nghĩ tôi yêu em đến mức không nỡ giết em, trong khi em muốn tôi chết ư? ”
“ Em không muốn! ”
Đôi mắt long lanh mở ra, nhìn thẳng vào mắt người mình thương mạnh mẽ khẳng định, nhưng câu nói đó lại khiến cho người đàn ông phun trào lửa giận lên tới đỉnh điểm, một động tác dứt khoát đẩy mạnh Liêu Bách Hà về phía bức tường.
Cô nhăn mặt vì đau đớn, dường như tấm lưng mảnh khảnh muốn gãy làm đôi.
Nhưng, chỉ sau một biểu cảm là chiếc cần cổ của cô đã bị xiềng lại bằng bàn tay to lớn của ai kia, một lần nữa tấn công.
Đúng như lời Liêu Bách Hà đã nói, cô không phản kháng, không xin anh tha thứ mà chấp nhận cái chết.
Cô không trách anh tàn nhẫn, tuyệt tình, vì bắt đầu cô đã sai và cũng từng nghĩ đến kết cục dành cho mình.
Đột nhiên...
•Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại reo lên như một lực tác động đánh thức trái tim ấm áp của Nam Cung Nhật Đăng, làm nó run lên mãnh liệt, sự nóng nảy ban nãy cũng hạ nhiệt đi đáng kể.
Và rồi anh thả lỏng bàn tay, Liêu Bách Hà lập tức ngã quỵ xuống dưới chân anh, tiếp tục ho sặc sựa.
Lấy điện thoại trong túi áo vest, Nam Cung Nhật Đăng lướt ngang qua trên màn hình, sau đó áp vào bên tai:
“ Nói! ”
[ “ Tổng giám đốc! Từ Thiên Lâm đến tập đoàn bảo muốn gặp ngài.
Nhân viên bảo nếu không có lịch hẹn trước sẽ không được gặp, sau đó cậu ta quậy phá la hét um sùm, tôi đã cho bảo vệ khống chế lại.
” ]
Nam Cung Nhật Đăng nhếch môi cười khẩy một cái, nhìn xuống Liêu Bách Hà.
Trong ngày sinh nhật của cô, có một nam nhân lạ mặt xuất hiện tại căn hộ chung cư.
Dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng anh khẳng định người đó chính là Từ Thiên Lâm!
Hôm đó anh còn thấy trên tay anh ta cầm một bó hoa, nam tặng hoa cho nữ thì chắc chắn mối quan hệ trên mức tình bạn, hoặc người nam nhân đó có tình cảm đặc biệt, và hiện tại anh đã khẳng định được mối quan hệ đó là gì.
Định lên tiếng căn dặn trợ lý Thẩm thì loa điện thoại lại phát ra âm thanh, anh cau mày lắng nghe:
[ “ Nam Cung Nhật Đăng! Bách Hà đang ở đâu? Anh không được làm hại cô ấy! ” ]
[ “ Tổng giám đốc nghe chưa, cậu ta bị điên rồi.
” ] Trợ lý Thẩm.
“ Bảo cậu ta xuống tìm Diêm Vương mà hỏi! ”
...----------------....