Nam Cung Nhật Đăng thở gấp, cực kỳ hài lòng, đem đôi chân nuột nà của Bách Hà gác lên trên vai, bàn tay kéo chiếc váy công sở cao lên tận bụng, quần lót thì tụt xuống nằm lủng lẳng ở ngang đầu gối.
Sau đó, lần mò giải phóng c.ự long đang náo loạn trong quần.
Vừa được tự do đã hiên ngang, dũng mãnh nhắm vào h.oa h.uy.ệ.t ướt ác lăm le ý định tấn công.
“ Nhật Đăng...!Ưm...!”
Mọi thứ đều được lấp đầy, thể xác hiện tại cũng đã hòa hợp làm một.
Cảm giác cả hai đang có chính là sự sung sướng và hạnh phúc, thỏa mãn nhung nhớ sau một tháng không được gần nhau.
Liêu Bách Hà bấu lấy bắp tay rắn rỏi của người cô yêu, hé miệng rên rỉ.
Nơi đây tuy chặt hẹp chẳng được thoải mái và sợ bị phát hiện không như trong phòng ngủ, nhưng chính vì điều đó lại đem đến cảm giác khác lạ, kích thích vô cùng.
Bên dưới, Nam Cung Nhật Đăng thâm nhập di chuyển, ho.a h.uy.ệt dịch nhờn trơn ướt giúp c.ự long ra vào dễ dàng, tiếu tấu đều đặn nhịp nhàng cực kỳ chất lượng, mỗi lần đâ.m vào mang đến cảm giác sung sướng, khoan khoái khắp thân thể, sự khít chặt ôm ấp vỗ về của cô làm anh muốn mất dần kiểm soát.
” Ư...!ưm...!”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi thứ đều gói gọn ở trong phạm vi chặt hẹp của chiếc xe.Thanh âm kích tìn.h vang vọng, từng cú động thân va chạm da thịt tạo ra tiếng phành phạch rõ ràng bên tai.
Cuối cùng, cả hai cũng kết thúc trận chiến mây mưa trên xe.
Nam Cung Nhật Đăng thỏa mãn tựa lưng về sau thành ghế, thân trên để trần mồ hôi ướt đẫm, dấu tích hoan ái còn sót lại ở nơi đó, đang nhìn Liêu Bách Hà khuy lại nút áo sơ mi.
Buổi trưa hôm nay anh đã kiềm lòng lắm rồi, lúc lướt qua Bách Hà trái tim của anh như có hàng vạn vật nhọn đâm vào, nhưng vẫn cố dặn lòng chỉ được phép ngắm cô từ xa.
Nhưng, rượu bia đã làm cho anh không thể cưỡng chế nhớ thương, ham muốn người con gái ấy.
Khi nãy, thấy cô và Từ Thiên Lâm nói chuyện và ăn uống bên trong nhà hàng.
Lúc đó, lòng anh trỗi lên cơn ghen tuông, nhưng sau đó lại có suy nghĩ Từ Thiên Lâm có thể thay anh chăm sóc cho cô.
Người ta ăn ngon, còn anh bên ngoài uống rượu để lấp đầy dạ dày.
Một ngụm đầu không sao, vẫn giữ vững suy nghĩ đó, nhưng đến ngụm thứ mười, được hơn nửa chai rượu thì anh chẳng muốn nhường nữa, thứ gì đã thuộc về anh thì mãi mãi là của anh.
“ Bách Hà! ”
Nam Cung Nhật Đăng ôm chầm lấy Liêu Bách Hà, dịu mặt vào sau gáy nâng niu hôn hít.
Xa nhau một tháng, sao có thể chỉ một trận đơn giản như vậy là đủ.
“ Nhật Đăng, anh đừng hút thuốc và uống rượu nữa, em thấy anh ốm hơn lúc trước.
”
Bách Hà gỡ tay, ngoái đầu nhìn anh với đôi mắt đỏ hoen, ngập nước.
Lần nữa, anh siết chặt lấy cô trong vòng tay, như sợ cô sẽ bỏ đi rời xa anh mãi.
Cô bảo kiếp sau sẽ bù đắp cho anh, nhưng anh muốn kiếp này!
“ Em quay về quản thúc anh đi.
Nếu không, anh sẽ hư mất.
”
Câu nói thế này thực sự chạm vào cảm xúc của cô, nước mắt tuôn xuống thành dòng, mấy phút sau đó đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Nhiều lúc cô oán trách ông trời, tại sao lại sắp đặt nhân duyên oan trái như thế, đâu ai còn dám tin tưởng một cô gái đến bên anh vì mục đích xấu xa.
Ông của anh làm vậy cũng chẳng sai, có lẽ bắt đầu đã không đúng, thế nên kết cục chỉ có thể là như vậy thôi.
Nghĩ thế, cô lập tức đẩy mạnh anh ra, lên tiếng:
“ Anh say rồi, nghỉ ngơi đi.
”
“ Hà...!”
Liêu Bách Hà làm mặt lạnh lùng, dứt khoát lên tiếng:
“ Nhật Đăng, cảm ơn anh đã giúp em, nhưng sau này anh hãy để em tự lực phấn đấu vươn lên.
Còn chuyện vừa rồi, xem như chúng ta giải quyết nhu cầu cho nhau, chẳng ai thiệt thòi cả.
”
Nói xong, Bách Hà đẩy cửa vội vàng bước xuống khỏi xe, nhanh chóng bỏ đi.
Thái độ lạnh nhạt còn đâu âu yếm, nũng nịu khi nãy.
Cô làm vậy, chỉ sợ trái tim của mình yếu đuối mà không nỡ xa anh, rồi tiếp tục sa chân vào vòng lẩn quẩn chẳng có kết thúc vui vẻ.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đó dần khuất lấp trong bóng tối, Nam Cung Nhật Đăng tiếp tục dựa người về sau thành ghế bất lực hoàn toàn.
Chẳng lẽ anh phải đi phá nát Kim gia, hạ gục chính người ông của mình, nhưng làm vậy Bách Hà mới thực sự được an toàn.
Liêu Bách Hà nhặt lại túi xách ban nãy đã đánh rơi, trở về nhà trong tình trạng cơ thể không được sạch sẽ.
Mở cửa ra, Liêu Bách Kiều đang ngồi chờ đợi cô ở chiếc ghế, thấy đôi mắt của cô đỏ au, tóc tai rối bời, mặt mày lem luốc phấn son, áo sơ mi cũng chẳng còn nguyên vẹn đầy đủ khuy áo.
Cô ấy lo lắng, quýnh quáng đứng dậy chạy tới, hỏi:
“ Chị, chị sao vậy? ”
Liêu Bách Hà ái ngại nâng túi xách lên che chắn, trả lời:
“ Không sao! ”
“ Như thế này mà bảo không sao, ai đã làm gì chị hả? ”
Liêu Bách Kiều xót ruột đến mức bật khóc, nhưng chợt nhớ đến lời nói của Từ Thiên Lâm hôm nay, cô ấy tiếp tục lên tiếng:
“ Chẳng lẽ anh Thiên Lâm đã...!”
“ Bách Kiều, em đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, chị đã bảo là không sao.
”
Liêu Bách Hà lớn tiếng, nổi cáu với em gái.
Đúng, dạo này tâm tình của cô thực sự không tốt, chỉ muốn xả những cơn bực tức vô lý trong lòng lên đầu người khác.
Vào phòng tắm, Bách Hà cởi bỏ bộ đồ công sở chẳng còn nguyên vẹn, mở vòi sen cho nước tạt vào cơ thể, cuốn trôi đi những tinh hoa của Nam Cung Nhật Đăng để lại trong người.
Cô cười, nụ cười cay đắng...!.