Sau ba trận mây mưa vui vẻ cùng nhau, Kim Thịnh Hàm và Đỗ Cẩn Y ôm ấp trên giường để tận hưởng cảm giác sung sướng và hạnh phúc mà đối phương mang đến cho mình.
Anh khẽ mân mê khuôn mặt của cô, sau đó xoa xoa bả vai, bàn tay của anh dường như không thể ở yên cố định một nơi, cứ phải đụng chạm vào cơ thể mới chịu được.
“ Cẩn Y, cảm ơn em! ”
“ Vì điều gì? ”
“ Tất cả! ”
Đỗ Cẩn Y mỉm cười, dụi dụi da mặt vào vòm ngực trần của anh, khe khẽ cất giọng:
“ Em không thích anh nói, chỉ muốn nhìn những hành động anh làm trong tương lai.
”
Kim Thịnh Hàm gật đầu, hôn nhẹ vào trán của cô, tiếp tục nằm bên nhau say sưa hưởng thụ dư âm cuộc ân ái vừa nãy.
Lúc này, đột nhiên Đỗ Cẩn Y nhớ ra một chuyện, nhưng cô lại chưa muốn hỏi ngay, ngập ngùng tính toán một chút mới lên tiếng:
“ Thịnh Hàm, vợ chồng thì không nên có bí mật, phải không? ”
“ Phải! ”
Cô cười khẽ, hỏi tiếp:
“ Cũng chẳng nên giấu giếm đối phương? ”
“ Đúng! ”
Đỗ Cẩn Y không thể nhịn cười, bật dậy ngồi ngang trên người của anh mặc cho cơ thể của mình trần trụi, ánh mắt dò xét lên tiếng:
“ Vậy anh và tiểu Hạ có bí mật gì giấu em? ”
Kim Thịnh Hàm ngơ ngác, chẳng thể nghĩ mình thế này lại bị vợ gài.
Giấu vợ thì cũng không được, nhưng nói ra thì chết chùm một đám, lây sang nhà của em họ nữa chứ.
Thế nên phải làm sao?
“ Cẩn Y à...!em đang thách thức anh hay sao? ”
“ Hở? ”
Đỗ Cẩn Y nhướn mày lớ ngớ, sau đó nhìn theo hướng anh đang nhìn.
Bỗng nhiên thấy mình thật mạnh dạn, bạo gan.
Cô lập tức dùng tay bịt hai mắt của anh, quát lên:
“ Đã bảo không cho nhìn.
”
Kim Thịnh Hàm nhếch môi đểu cáng, tuy đã bịt mắt nhưng bàn tay nhắm chuẩn xác vỗ vào bờ mông tròn trịa của cô, bóp lấy và nhào nặn.
“ Em thực sự rất...!”
“ Kim Thịnh Hàm, anh không được nói! ”
Da mặt của Đỗ Cẩn Y nóng bừng và ửng đỏ, do khi nãy bị d.ục vọng khống chế đánh mất lý trí.
Chứ không, cô chẳng bao giờ làm ra những chuyện đáng xấu hổ như thế.
“ Vậy chúng ta tiếp tục nha? ”
“ Em không cho! ”
Đỗ Cẩn Y nhảy xuống khỏi người của Kim Thịnh Hàm, kéo chăn ôm chặt vào lòng che đậy những điểm nhạy cảm.
Anh được thấy ánh sáng, lập tức quay sang nhìn cô, cất giọng trêu đùa:
“ Cẩn Y, em phát triển nhanh thật đó, mới ngày nào nhỏ xíu nay đã vừa tay của anh.
”
Cô trừng mắt, giận dỗi hậm hực xoay lưng với Kim Thịnh Hàm.
Thấy thế, anh nhích cả người sang bên cạnh, sau đó bàn tay đặt lên cánh tay của cô dò vuốt, nhưng lập tức bị cô hắt văng, cao giọng:
“ Tìm mấy người phụ nữ trước của anh mà đụng chạm.
”
“ Người nào? Anh quên rồi! ”
Đỗ Cẩn Y vùng vằng tay chân, ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo, lên tiếng:
“ Anh thử nhớ xem, xem có ly hôn không? ”
Kim Thịnh Hàm bật cười với dáng vẻ hiện tại của cô, dứt khoát ôm lấy âu yếm trong lòng, trả lời:
“ Em chiếm hết tất cả trong anh, nên đâu thể nhớ được ai.
”
Đỗ Cẩn Y lén lút mỉm cười chúm chím, hài lòng về câu trả lời của anh.
Đột nhiên, chiếc chăn biến mất khỏi người, cả thân thể lõa lồ được nâng lên nằm gọn trên tay của bạn đời trăm năm.
“ Vẫn chưa được trải nghiệm trong phòng tắm em nhỉ.
”
“ Em chưa đồng ý mà.
”
...---------------...
Từng giai đoạn và từng khoảnh khắc trôi qua thật ý nghĩa.
Cuối cùng Đỗ Cẩn Y cũng khoác lên người chiếc váy cưới đắc đỏ, nắm tay người thương bước lên lễ đường dưới sự chứng kiến của phóng viên, quan khách, người thân, đặc biệt nhất chính là con gái cưng của cả hai.
Sau tất cả chỉ còn là niềm vui và hạnh phúc, mỗi thứ đã qua cả hai cất giữ vào một góc trong lòng.
Họ không muốn quên, trân trọng những điều xảy ra cho dù chẳng mấy tốt đẹp, bởi vì đã khiến cho họ có cơ duyên gặp nhau và thuộc về đối phương.
Cô không trách anh đối xử lạnh nhạt và tàn bạo với mình, vốn dĩ lúc đó anh đâu có tình cảm.
Cả hai như một cuộc trao đổi và đều có lợi, tuy cô có phần thiệt thòi nhưng đó là điều do chính bản thân cô chọn, chẳng ai ép buộc.
Sau này, khi đã có tình cảm đặc biệt, cách anh đối xử không còn giống như lúc trước.
Và hiện tại, anh đang là một người chồng và một người ba quá đỗi tuyệt vời!
Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Cuộc sống hôn nhân êm đềm trôi qua từng ngày, những xung đột xảy ra là điều không thể tránh khỏi, nhưng như thế cả hai sẽ hiểu nhau nhiều hơn và nhận ra được sự mới mẻ ẩn sâu trong con người của đối phương.
Chỉ riêng có một điều cô không thích chính là anh rất hay ghen, người nhắm đến chẳng ai ngoài Lôi Chí Kính.
Nhà hàng và hai cửa hàng thời trang của cô ở thành phố S vẫn hoạt động bình thường, thế nên cuối tháng cô hay sang để kiểm tra một lần, thường sẽ đi trong hai ngày bởi do nhớ con.
Mỗi lần như thế, Kim Thịnh Hàm nhất quyết đòi theo, cô bảo ở nhà chăm con nhưng anh không chịu, cứ phải canh chừng và lấy lý do anh có công việc bên đó.
Thực ra công việc cũng có, nhưng quan trọng vẫn là giám sát cô.
Cả hai từng cãi nhau, giận hờn, nhưng cuối cùng đâu cũng vào đấy và không thay đổi.
Kim Thịnh Hàm luôn luôn tin tưởng Đỗ Cẩn Y, chắc chắn cô không phản bội, nhưng anh cảm thấy bực mình khi cô tiếp xúc với Lôi Chí Kính và cũng chẳng muốn cô gặp riêng.
Vào một ngày đẹp trời sau những đêm cùng với Kim Thịnh Hàm lăn qua lộn lại trên giường, cô phát hiện mình bị trễ tháng, thế là thử que và kết quả lên hai vạch đỏ chói.
Cô lại tiếp tục mang thai!
Kim Thịnh Hàm đương nhiên rất vui và hạnh phúc, thấy anh đàn ông mạnh mẽ vậy thôi chứ rất dễ xúc động, hai lần biết mình làm ba đều khóc.
Trộm vía hai lần bầu bí Đỗ Cẩn Y đều không nghén nặng, cơ thể cũng chẳng quá mệt mỏi, ngược lại cảm thấy yêu đời hẳn ra do cuộc sống hiện tại viên mãn, không cần lo nghĩ.
Lúc kết hôn, cả hai không đi hưởng tuần trăng mật do tiểu Hạ phải học, lại chẳng yên tâm để con ở nhà nên quyết định để đến kỳ nghỉ hè.
Thế nên, sau khi cô mang thai được ba tháng và cô bé nghỉ học, cả hai đã lựa chọn London là nơi ghi dấu nhiều điều đặc biệt.
Không biết đứa bé trong bụng của Đỗ Cẩn Y là trai hay gái, nhưng hai ba con nhà họ Kim cầu mong em gái, riêng cô lại thích con trai cho gia đình đầy đủ.
Quay qua quay lại, thời gian thoi đưa, đến hiện tại Đỗ Cẩn Y đã mang thai ở tháng thứ sáu.
Tối nay, lòng cô chợt thấy bất an và lo lắng khi mười giờ đêm Kim Thịnh Hàm vẫn chưa về nhà, ngóng đợi anh suốt cả một buổi tối.
Cuối cùng, chiếc xe quen thuộc đã lái vào Kim gia.
Cô vui mừng đứng dậy khỏi chiếc xích đu ngoài sân, chậm chạp tiến lại mừng anh trở về.
“ Thịnh Hàm! ”
“ Cẩn Y, sao em lại ra đây, gió lớn lắm.
”
Kim Thịnh Hàm xuống xe lập tức chau mày, cởi nhanh chiếc áo khoác Mangto dáng dài trên người khoác lên vai cho cô, tiếp tục càu nhàu:
“ Đang mang thai đó Cẩn Y, buổi tối gió lớn, lại thêm ở đây không đủ ánh sáng, nhỡ có chuyện gì thì sao? ”
“ Ở trong nhà ngột ngạt, với lại em rất cẩn thận.
”
Kim Thịnh Hàm vẫn không hài lòng, ôm lấy bả vai dìu cô vào nhà, hỏi lại:
“ Hình như giờ này em phải đi ngủ rồi đúng không? ”
“ Chồng chưa về, sao có thể yên tâm ngủ được.
”
Cả hai lên phòng, Kim Thịnh Hàm cho cô ngồi xuống sofa và anh đi vào phòng tắm rửa sạch bụi bẩn trên người.
Sau vụ ám sát lần đó, Đỗ Cẩn Y lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng mỗi khi anh về nhà khuya, thế nên làm sao an lòng ngủ ngon.
Mười phút sau trở ra, anh nhanh chóng tiến đến, ngồi xuống bên cạnh hôn lên gò má mềm mại của Đỗ Cẩn Y, sau đó hôn vào chiếc bụng bầu nhô tròn và massage điêu luyện.
“ Trưa giờ có đạp mẹ không? ”
“ Tất nhiên là có! ”
“ Cực cho em rồi, vợ à! ”
Đỗ Cẩn Y mỉm cười hạnh phúc, đưa tay xoa xoa khuôn mặt điển trai của anh, đáp lại:
“ Không có cực, cảm thấy rất vui.
”
“ Chúng ta qua phòng tiểu Hạ, anh vẫn chưa được hôn con.
”
Phòng của tiểu Hạ nằm bên cạnh phòng của cả hai, nên chỉ vài bước chân đã đến.
Tuy khác giường nhưng bảo mẫu ngủ chung một phòng, nên anh cảm thấy sang một mình vào buổi tối thế này không thích hợp, phải mang cô theo mỗi khi anh đi công việc về trễ và tiểu Hạ đã ngủ.
Từ lúc gia đình đoàn tụ, Kim Thịnh Hàm có thói quen hôn vợ, hôn con mới có thể ngủ ngon, nếu không cứ nằm nhớ nhưng không tài nào chợp mắt được.
Ngày sinh đã đến, nhìn thấy Đỗ Cẩn Y đau đớn suốt mấy giờ đồng hồ, dùng cả tính mạng để sinh con làm anh thấy thương và cảm thấy có lỗi vô cùng, do lần sinh tiểu Hạ anh không bên cạnh, cô phải tự mình vượt qua tất cả.
Chứng kiến những điều này, anh thấy cô thật dũng cảm và kiên cường.
Không giống với vẻ bề ngoài mong manh, yếu đuối hằng ngày.
Một tiểu thiếu gia chính thức cất tiếng khóc chào đời sau bao nhiêu cố gắng của mẹ.
Đỗ Cẩn Y và Kim Thịnh Hàm bật khóc theo con, trân trọng khoảnh khắc thiêng liêng thế này.
Hai mẹ con nhanh chóng được chuyển lên phòng Vip, cho con uống những giọt sữa đầu tiên mà lòng cô cảm thấy hạnh phúc, bao nhiêu đau đớn cũng chẳng còn.
Sau đó, mọi người ùa vào thăm cháu, đứa bé ăn sữa no nê và đã ngủ say được ba bế đặt vào trong chiếc nôi.
Lúc này, ai cũng ngắm nghía, cưng nựng Bảo Bảo.
Mặc dù gần đến ngày dự sinh, thế nhưng Liêu Bách Hà nằng nặc bắt Nam Cung Nhật Đăng đưa đến bệnh viện, bon chen ngắm nhìn khuôn mặt của đứa bé.
Cô ấy vừa cười đùa, vừa nói:
“ Cẩn Y à, sinh hai đứa nhưng chẳng đứa nào giống em.
Chị cảm thấy mình không còn cô đơn hay tủi thân nữa.
”
Liêu Bách Hà cười cho đã một trận, chọc ghẹo đủ thứ.
Bỗng nhiên sau đó cô ấy cảm thấy đau bụng, khuôn mặt nhăn nhó nhìn qua Nam Cung Nhật Đăng, lên tiếng:
“ Nhật Đăng, hình như em sắp sinh rồi! ”