Cánh cửa đóng lại Nguyệt đứng đó rất lâu không biết tiếp theo mình sẽ phải làm gì ,nhìn lại thì thấy trên tay mình còn đang cầm giỏ đồ, Nguyệt liền đi đến chiếc tủ gỗ mở ra thì thấy bên trong đã đầy ắp đồ của cậu, tất cả đều được làm từ vải thượng hạng.
Bỗng bên trong tấm rèm phát ra một tiếng nói :
- Đồ của cô phải để ở tủ này !
Nguyệt biết đây là giọng của cậu cả nên lắp bắp hỏi lại :
- Tủ để đồ của em… ở trong đó sao… cậu ?
- Phải, cô lại đây ! tôi chỉ cho !
- Dạ…
Nguyệt bước từ từ lại vén tấm rèm rồi đi vào thì thấy cậu cả đang nằm đó chỉ tay vào chiếc tủ nhỏ để cạnh cuối giường và nói :
- Đó là tủ quần áo của cô !
Nguyệt ngơ ngác nhìn khung cảnh sao tấm rèm là một diện tích rộng gấp bốn lần căn buồng của cô ở nhà.
Kế bên giường là một cái bàn trang điểm và vài vật dụng mà cô mang theo đã được Nàng xếp ngay ngắn vào đó từ lúc nào.
Nguyệt đi đến bên tủ đồ lấy từng cái áo cái quần xếp ngăn nắp gọn lõn bên trong, đến chiếc áo cuối cùng của Nguyệt thì bỗng giọng của cậu cả vang lên :
- Cái áo đó tại sao lại bị rách một mảng lớn như vậy ?
Nguyệt không suy nghĩ mà nói thẳng một cách tự nhiên :
- À ! Cái chỗ rách này là hôm trước em thấy một người bị thương rất nặng cần cầm máu gấp nên em đã xé nó ra để băng bó cho người đó.
- À !
Nguyệt quay lưng lại tiếp tục xếp đồ vào tủ.
Còn cậu thì đứng hình một lát lâu sau đó mới móc ở dưới đầu nằm của mình ra một miếng vải, nhìn nó thật kỹ rồi cất vào lại ,miệng cậu mỉm cười tự nói với chính mình :
- " hóa ra là em…"
- Hở ! cậu nói gì ạ !
- Không…không có gì đâu ! Cô lo cất đồ vào tủ đi.
- Ò…
Nguyệt quay lại tiếp tục sắp xếp cô lẩm bẩm :
- Rõ ràng là mình nghe Cậu nói gì với mình mà ta, chẳng lẽ mình nghe lầm…
Sau khi sắp xếp đâu vô đó rồi Nguyệt mới ngồi xuống ghế hỏi anh :
- Cậu có đói không ? để em xuống bếp kiếm gì cho cậu ăn nghen.
Cậu Cả không trả lời câu hỏi của Nguyệt mà hỏi ngược lại cô :
- Cô…cô tên là gì ?
- Em tên Nguyệt ! còn cậu ? cậu tên gì ?
- Bộ không có ai nói với cô là chồng cô tên gì à.
Nguyệt cố gắng nhớ lại thì đúng là không ai cho cô biết cậu tên gì thật.
Mọi người đều gọi cậu là Cậu Cả chứ không ai kêu tên.
Bởi vậy cô cũng không biết.
Nguyệt lắc đầu tỏ vẻ ngây thơ trong sáng :
- Tôi tên Thiện ! Thiện trong lương thiện !
Nguyệt mỉm cười gật đầu hai người cứ thế im lặng không biết nói gì thêm một lát lâu sau có tiếng gõ cửa :
- Mợ ơi bà kêu con vô rồi Mợ đang ăn cơm.
Giống như chết đuối vớ được phao thật là đúng lúc.
Nguyệt đáp nhanh :
- Được! Tôi sẽ ra ngay
Nói xong Nguyệt đi nhanh ra mở cửa, trước cửa là thằng Biển nó dòm Nguyệt không mấy thiện cảm.
Cô cũng không quan tâm đến mà bước đi lên nhà trên ăn cơm.
Sau khi Nguyệt đi thằng Biển liền nhẹ nhàng mở cửa bước vào, đi đến giường của Thiện thằng Biển lo lắng hỏi :
Thưa cậu con đã điều tra rõ ràng rồi ạ.
Thiện ngồi bật dậy đưa hai ngón tay làm động tác ngoắc ngoắc ý bảo nó lại gần thằng biển hiểu ý liền đi đến sát bên Thiện rồi nói :
- Con điều tra rồi ! Mợ là con cả trong nhà của ông Bách một người thợ nhuộm vải có tay nghề cao, nhưng ông ta đã chết lúc Mợ còn nhỏ, mẹ hiện tại đang sống với cô ấy cũng chỉ là một người mẹ kế mà thôi.
- Còn nữa không ?
- Dạ còn ! trong nhà của mợ còn có một người em trai tên là Nhật.
Con nghe hàng xóm nói Nhật là em cùng cha khác mẹ với Mợ nên từ lúc ông Bách mất mợ cả sống rất khổ cực, tuổi còn nhỏ mà đã phải đi làm thuê làm mướn kiếm tiền để cung phụng cho mụ già đó.
Mấy hôm trước bà hội đồng thông báo là ai chịu lấy cậu sẽ được bà cho sính lễ hậu hĩnh chuyện tới tai mẹ ghẻ của mợ nên bà ta bắt mợ gả đi…
- Vậy còn chuyện kia… thì sao?
Thằng biển nghe cậu hỏi liền ngẩng người khó hiểu :
- Chuyện ấy… là chuyện gì cậu.
Bộ Cậu có dặn dò con chuyện gì mà con quên hả cậu ?
Thiện khỏ cái đầu nó một cái cốc rồi nói :
- Ý tao hỏi mày là cô ấy có để ý ai trước khi gả cho tao chưa ?
- À…à ! Chuyện đó con có hỏi sơ qua rồi, nghe nói trai trong làng thích cô ấy nhiều lắm nhưng cô ấy chỉ lo làm lụng kiếm tiền nên vẫn chưa có ai vừa mắt hết, trước nay chưa nghe cô ấy ưng ai hay qua lại với ai bao giờ.
Bỗng nhiên Thiện vui mừng vỗ đùi cái đét :
- Vậy thì quá tốt !
- Ủa sao tốt vậy cậu.
Bộ Cậu bị trúng tiếng sét ái tình hả ?
Thiện đỏ mặt ngại ngùng.
Anh nói nhỏ vào tai của thằng Biển :
- Cô ấy chính là người đã cứu tao ngày hôm đó !
Biển ngạc nhiên :
- Trùng hợp vậy sao cậu ? Vậy là trời giúp Cậu rồi.
- Tao cũng ngạc nhiên lắm.
Nhưng mà dù là như vậy thì…
- Ý cậu là cậu không tin tưởng cô ấy sao ?
- Đúng là chỉ có mày hiểu tao nhất.
Thằng Biển ngồi trầm ngâm một lát lâu bỗng đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ gì đó liền ghé sát vào tay của Thiện mà thì thầm to nhỏ.
Thiện nghe xong đôi mắt cũng sáng rực gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn cơm ở trên nhà trước cùng với ông bà hội đồng xong.
Nguyệt nhanh chân bước về phòng nhưng trên đường đi cô lại chợt nhớ ra Cậu Cả chưa ăn gì nên liền tìm đường đi xuống nhà bếp.
Cô đi đến mỏi cả hai chân nhưng vẫn không biết nhà bếp ở chỗ nào Nguyệt ngồi xuống bộ bàn ghế đá để ở chính giữa sân trong nhà mà thở hổn hển.
Nhà gì đâu mà rộng quá xá đi muốn gãy cả chân.
Bỗng Nguyệt nghe đâu đó có tiếng đập cửa " Cốc Cốc " nhìn quanh không thấy ai Nguyệt liền đứng dậy đi đến chỗ phát ra tiếng động càng đến gần thì cô càng nghe tiếng đập rõ hơn, đã vậy còn bốc lên mùi hôi thối giống như là mùi phân người.
Trước mặt cô là một căn phòng nhỏ ngoài cửa còn có một ổ khóa rất to.
Nguyệt bước đến gần gọi lớn :
- Có ai ở trong đó không ?
Hình như bên trong nghe được tiếng động và tiếng nói của Nguyệt nên tiếng đập cửa lại càng dồn dập tăng lên.Nguyệt giật mình nghĩ chắc trong đó có người đang cầu cứu nên cô tìm lấy một cục đá to trong bồn hoa.
Cô định lấy đá đập cửa xông vào thì…
- Mợ Cả ! Đừng…
Nguyệt quay lại nhìn hóa ra người vừa gọi cô là con Nàng gương mặt nó chảy đầm đìa mồ hôi ra vẻ sợ hãi :
- Mợ đừng có làm chuyện xằng bậy !
Nguyệt đứng đó ngơ ngác rõ ràng trong phòng này có người đang muốn kêu cứu vậy sao lại nói là chuyện sằng bậy được cơ chứ.
Nguyệt thắc mắc :
- Không phải… nhưng trong này có người cần ta giúp…
Con Nàng chạy nhanh đến chợp lấy cục đá trên tay của Nguyệt lại quăng ra xa rồi nói :
- Mợ đừng có làm như vậy.
Bà mà biết chuyện này… là Mợ tiêu đời đó.
Mợ nghe con nói đi..
Nguyệt nghe vậy thì bình tĩnh lại đôi chút, con Nàng liền kéo tay Nguyệt rời đi, trên đường đi về phòng con Nàng đều nhìn quanh như sợ có ai đó nhìn thấy .Nguyệt tò mò hỏi :
- Em làm gì mà nhìn láo liên như vậy.
Ta đâu có làm chuyện gì mờ ám đâu chứ.
Ta chỉ…
Nguyệt chưa nói hết câu thì con Nàng đã đưa tay bịt miệng của cô lại ngay giọng nó lí nhí :
- Chèn mèn ơi ! Mợ đừng có nói tới cái chuyện đó nữa được không ? Em sợ tới muốn đái ra quần luôn rồi đây nè, mợ mà còn đứng đó xớ rớ nữa là chết chùm đó.
Đi theo em nhanh lên.
Nguyệt cũng không hiểu lắm rốt cuộc chuyện này là sao nhưng cô tự biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như cô nghĩ Nguyệt thấy con Nàng sợ đến phát hoảng cũng tội nghiệp.
Nguyệt đành ngoan ngoãn đi theo nó mà không dám hỏi thêm một câu nào nữa.
Con Nàng đưa Nguyệt về gần đến phòng thì chợt cô nhớ lại chuyện lấy cơm cho cậu cả cô liền nói :
- Ý chết ! Lúc nãy ta đi lạc là do đi tìm cơm cho cậu cả ăn.
Cậu vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Em dẫn ta đến nhà bếp được không ?
Con nàng nghe vậy thì phì cười :
- Hì hì hì ! Trước khi đi tìm mợ là em đã bưng cơm cho cậu rồi cậu nói với em là đi kêu mợ vào phòng cậu có chuyện cần nói.
Nguyệt ngại ngùng mỉm cười không biết từ lúc nào cô cảm thấy con Nàng thật dễ thương.
Tiện đường Nàng dẫn Nguyệt đi đến nhà bếp cho cô biết chỗ trước rồi mới dẫn về phòng.
Mở cửa bước vào phòng Nguyệt đi nhanh đến bên giường.
Cậu Cả thấy cô về thì không giấu được nỗi lo lắng.
Cậu hỏi :
- Cô đi đâu vậy ? Cô có biết là trong cái nhà này không được đi lung tung không ? Lỡ như cô có chuyện gì thì sao ?
- Em… Em xin lỗi cậu ! Lúc nãy em nhớ là cậu chưa ăn gì nên là em định đi đến nhà bếp nhưng em… lại quên là em chỉ mới về đây ngày đầu tiên.
Nhà cậu thì rộng lớn quá .Bởi vậy em đi lạc…
Cậu cả quát lớn làm cho Nguyệt có chút sợ hãi cho nên đến câu cuối Nguyệt nói lí nhí gương mặt tội nghiệp đáng thương làm cho Thiện mũi lòng biết mình làm cho Nguyệt sợ nên Thiện nhẹ nhàng nói tiếp :
- Ý cô nói là cô sợ tôi đói nên mới đi lạc sao…
- Dạ..dạ..đúng rồi cậu.
Nguyệt đứng đó cúi đầu xuống đất nên không thấy được Thiện nằm đó miệng đang nhoẻn cười, con Nàng thấy mợ bị la thì cũng bạo gan đứng ra năn nỉ :
- Dạ thưa cậu ! Xin cậu tha lỗi cho mợ, mợ không có cố ý đâu cậu ơi.
Chỉ là mợ lo cho cậu thôi.
Nhớ đến kế hoạch của mình Thiện liền trở lại gương mặt giận dữ khi thấy Nguyệt ngước mặt lên nhìn mình.
Thiện nói :
- Nếu muốn chuộc lỗi thì đi đến từ đường tổ tiên quỳ ở đó đến tối cho tôi.
- Dạ..dạ.
Nguyệt buồn bã gật đầu sau đó quay đi.
Con Nàng cũng đi theo sau, nó dẫn Nguyệt đi đến một căn phòng đầy mùi nhang khói, mở cửa đi vào Nguyệt thấy bên trong có rất nhiều linh vị được đặt trên bàn, linh vị được làm bằng gỗ quý hiếm, điêu khắc tinh xảo, nét chữ trên đó giống như Rồng Bay Phượng Múa khiến cho Nguyệt đứng nhìn một hồi lâu.
Thấy ở dưới bàn có một tấm đệm dành cho ai muốn quỳ bái lạy thì quỳ lên đó.
Nguyệt liền đi nhanh chân đến đó quỳ xuống con Nàng thấy Mợ Cả quỳ nó cũng quỳ xuống theo.
Nguyệt lảm nhảm trong miệng :
- Mới sáng còn vui tươi nói chuyện với mình, vậy mà đến trưa thì lại trở mặt giận dữ hung hăng, đúng là đồ công tử bột…
Con Nàng quỳ kế bên nghe Nguyệt nói xấu cậu cả liền đưa tay lên miệng "suỵt" một cái rồi nói :
- Í chèn ơi ! Bộ Mợ không sợ có ai nghe thấy rồi mách lại với bà hội đồng hay sao mà cứ ăn nói không biết giữ lời vậy chứ.
Nguyệt biết mình lỡ lời nên không nói gì nữa cô ngồi im một lúc lâu đang suy nghĩ Nguyệt lại nhớ đến chuyện lúc nãy ở căn phòng kỳ quái kia.
Nguyệt rất tò mò tại sao lại giam giữ một con người còn sống ở nơi vắng vẻ như vậy cơ chứ.
Nguyệt quay qua hỏi Nàng :
- Nàng à ! Em làm ở đây được bao lâu rồi ?
Con Nàng nghe hỏi thì giơ hai bàn tay ra đếm qua đếm lại một hồi rồi nói :
- Dạ em làm ở đây lúc 10 tuổi giờ tính ra cũng được 6 năm rồi đó mợ !
Nguyệt kinh ngạc 10 tuổi mà đã đi làm rồi sao.
Tuổi đó Nguyệt còn chưa biết ra đồng là gì nữa, vì lúc đó cha Nguyệt còn sống nên Nguyệt vẫn chưa đến nỗi phải ra đồng làm lụng kiếm cơm sống qua ngày.
- Em giỏi quá mới 10 tuổi mà đã biết làm lụng nuôi gia đình rồi sao ?
- Dạ đâu có ! em là được cậu nhặt về.
Lúc đó cậu vẫn chưa bị tai nạn, em lại là trẻ mồ côi đi lang thang xin ăn.
Cậu thấy tội nên đem về nhà cho làm việc nhẹ nhàng.
- À… thì ra là vậy ! Thế cái người trong căn phòng lúc nãy là ai ? Em có biết không ?
Con nàng nghe vậy thì nhìn quanh thấy không có ai nó mới ghé sát lại gần Nguyệt mà nói nhỏ :
- Cái đó thì em không biết ? Tại lúc mà em về đây thì người này đã ở trong đó rồi, mọi người đều không dám hó hé hoặc đến gần gì cả nhưng mà em nghe Vú Hậu nói trong đó là một người đàn bà số khổ bị bà hội đồng giam giữ vì tội dụ dỗ mê hoặc chồng của bà đến nay bà ta ở trong đó được 25 năm rồi thì phải em cũng không nhớ rõ nữa.
- Đã là giật chồng bà hội đồng thì sao lại còn thêm hai chữ số khổ vào trong đó được.
- Chuyện này con cũng không rành nhưng mà mợ tốt nhất đừng nên đến đó nữa, không thôi thì hậu quả sẽ giống như chị Nụ vậy đó ! Chết thảm lắm !
Nghe đến đó lại kích thích sự tò mò trong người của nguyệt, cô hỏi tiếp :
- Chị Nụ là ai ? Cũng là người hầu trong nhà này luôn hả ?
- Dạ ! Chị Nụ tốt bụng lắm lúc em mới về đây, vì em nhỏ tuổi nên ai cũng thương.
Chị Nụ hay giấu đồ ăn trong người lắm.
Chỉ cần con xin là chị ấy liền vui vẻ cho em ngay, em hạnh phúc lắm ! lần đầu tiên trong đời em được một người yêu thương và săn sóc nhiều đến như vậy.
Thế mà….
Nói đến đây con Nàng bỗng xúc động nước mắt lưng tròng.
Giọng nói nghẹn lại không thành tiếng cô thấy vậy cũng tội nghiệp mà ôm nó vào lòng an ủi.
Cô nói :
- Bình tĩnh đi em ! Dù gì Nụ cũng đã đi xa rồi.
Em đừng quá đau lòng.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà Nụ lại phải chết thảm.
Con Nàng lúc này khóc còn nhiều hơn.
Nguyệt thấy nó khóc mà xót xa ,Ngồi dỗ dành một lúc lâu thì cuối cùng nó cũng đã bình tĩnh lại mà không khóc sướt mướt nữa.
Nó bắt đầu kể lại cho Nguyệt nghe chuyện của 5 năm về trước:
- 5 năm trước bỗng một ngày em đang quét dọn sân sau nhà.
Thì nghe ở nhà trên có một vài tiếng hét lên kêu đau đớn…
" Bà hội đồng ngồi trên bàn gỗ giữa nhà gương mặt giận dữ quát :
- Tụi bây đánh nó mềm xương cho tao !
Lúc này Nàng tò mò nên mới chạy lên xem có chuyện gì đang xảy ra ,đến nơi nó thấy ở dưới đất Nụ đang quỳ lạy van xin bà hội đồng :
- Bà ơi bà ! Bà tha mạng cho con đi bà ơi.
Lần sau con không dám nữa đâu.
Tại con thấy người đàn bà đó tội nghiệp quá nên con mới cho bà ấy một miếng cơm còn thừa trong bếp thôi.
Con van bà ,con lạy bà mà !!!