Bí Mật Nơi Góc Tối

“Xin lỗi nhé tiểu quái thú.”

Tống Tử Kỳ cứ như lên dây cót vậy, xoay người lại đối diện với vị trí của Đinh Tiễn, chân thành nói lời xin lỗi, dáng vẻ ngây ngô hồn nhiên vô tội lại để Khổng Sa Địch nhìn mà thương.

Khổng Sa Địch khẽ đẩy tay Đinh Tiễn, nhỏ giọng cầu xin: “Tiễn Tiễn nè, hay là cậu tha cho cậu ta đi.”

Đinh Tiễn không nói không rằng nhìn Khổng Sa Địch.

Đầy trong đầu đều là câu ‘lại đây dỗ bạn gái tao đi’, chợt cô cảm thấy xấu hổ vì mình.

Không đợi cô mở miệng, Chu thiếu gia ngồi bên vừa lật sách vừa nói: “Bỏ ba chữ sau đi, lặp lại lần nữa.”

Hai mắt Tống Tử Kỳ trợn to, muốn nói đến thế nào nữa, cậu nào có ác ý gì.

Nhưng vị thiếu gia kia chẳng hề để ý, mày phải dỗ vui vẻ vào cho tao, Tống Tử Kỳ chép miệng rồi nói: “Bạn học Đinh Tiễn…”

Còn chưa nói hết câu đã bị Đinh Tiễn nhẹ giọng ngắt lời.

“Không, không cần đâu… Tôi tha cho cậu đấy.”

Nắng gắt ngoài cửa sổ hắt vào từng dải sáng loang lổ, chiếu rọi lên người cô làm mái tóc lấp lánh ánh vàng, bên tai đỏ rực, giọng nhỏ cực kỳ.

Tống Tử Kỳ liếc nhìn Chu Tư Việt, người sau khẽ nhướn mày.

Đinh Tiễn lại đề giọng, như sợ người khác không nghe thấy: “Tôi… tôi nể mặt Sa Địch đấy.” Nói rồi nhanh chóng cúi đầu vờ bận rộn lật sách trên bàn.

Tống Tử Kỳ gật đầu: “Biết rồi.”

Nói rồi còn cố ý liếc Chu Tư Việt, nói: “Tôi sẽ cám ơn bạn cùng bàn của mình thật tốt, chỉ là, điều cần giải thích tôi vẫn nên giải thích cho hết, có lẽ ngày hôm đó ở nhà Tư Việt, vì mẹ cậu đối xử ác ý với cậu nên mới thế, có điều sau này mọi người đều là bạn học, tôi không muốn có hiểu lầm không cần thiết nào cả, cá nhân tôi không hề có thành kiến với cậu.”

Rồi sau đó mỉm cười với Khổng Sa Địch, thân thiết nói: “Nào bạn cùng bàn, chúng ta về thôi.”

Tống Tử Kỳ bị cận nặng độ nên phải đeo kính, da lại trắng, ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn rất nhã nhặn.

Khổng Sa Địch bị một câu chúng ta về của cậu ta làm cho đỏ mặt, thẹn thùng ôm vở quay lên, hai nam sinh cũng bối rối, cứ thế quay đầu sang nhìn Đinh Tiễn, cũng đỏ mặt.

Chút tâm tư lúc ấy của nữ sinh, trong mắt nam sinh đều vô cùng khó hiểu, cứ như biểu hiện bây giờ của Khổng Sa Địch vậy, trong đầu Tống Tử Kỳ chỉ có hai chữ, có bệnh.

Còn Chu thiếu gia ngồi đằng sau lại không hiểu, rõ ràng mình đã bảo Tống Tử Kỳ xin lỗi cô ấy, nhưng thế nào mà lại thành nể mặt Khổng Sa Địch vậy? Hơn nữa Tống Tử Kỳ xin lỗi cô, thế mà cô đỏ mặt cái gì?

Lúc trước khi nói không từ hôn, chẳng phải da mặt dày lắm sao? Sao giờ da lại mỏng như giấy thế

Tâm tư thuở thiếu thời hệt như rượu, vừa nếm thử thì không có cảm giác, nhưng thời gian càng lâu thì hương vị càng nặng, luôn có thể bắt được manh mối kỳ lạ. Hai thiếu niên có chỉ số thông minh rất cao này, vào lúc đó, cũng chỉ có thể định nghĩa nữ sinh thành —— không cách nào lý giải nổi.

Mặt trời mùa hạ tỏa nắng từ trên cao, biến trường học thành cái lồng hấp. Ve ngoài cửa sổ kéo dây đàn râm ran, hàng cây cao ngút miễn cưỡng cười vui.

Có lẽ chính là bắt đầu từ khi ấy, Đinh Tiễn đã để ý đến Chu Tư Việt.

Dường như mỗi một lớp học sẽ có một đám người như thế, gồm học bá chỉ biết có học và học tra chỉ biết có chơi.

Nhưng trong cái lớp này lại chỉ có hai nhóm người, gồm học bá cố gắng học tập và học thần không cần cố gắng học tập.

Chu Tư Việt chính là kiểu người thuộc vế sau.

Hễ tan lớp là cậu lại cùng người khác thảo luận chuyện bóng rổ, bóng đá, NBA, game, thỉnh thoảng sẽ còn nói cả chuyện quân sự nữa, tóm lại là rất nhiều, đôi khi sẽ có người hỏi cậu mấy câu toán, cậu cũng chẳng từ chối người ta mà giải đáp từng câu một. Cậu học môn toán rất tốt, dường như không có bài toán nào đánh đố được cậu cả, thậm chí có vài bài chỉ mới đọc đề là cậu đã biết ngay đáp án rồi.

Có điều cậu rất lười, nếu là đề đã giải rồi thì trực tiếp ném vở đi, còn nếu chưa thì mới ngoáy bút viết.

Buổi trưa hôm đó, Khổng Sa Địch cầm hộp cơm đến chia sẻ tình báo vừa moi được từ chỗ Tống Tử Kỳ cho cô, đặt đũa xuống có ý vòng vo: “Tớ có tình báo đây, cậu có muốn nghe không?’

Đinh Tiễn: “Tình báo gì? Ngày mai không có tiết hả?”

Khổng Sa Địch ối chà một tiếng, sao cậu lại không thích học vậy chứ? Nghe này, là liên quan đến bạn cùng bàn của cậu đấy.

Quả nhiên thành công thu hút được Đinh Tiễn, cô ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm, nhìn khuôn mặt thần bí lại đầy ý tứ của Khổng Sa Địch thì mới kịp nhận ra mình phản ứng có hơi quá đà, thế là ho khẽ một tiếng để che giấu, sau đó lại cúi đầu, cầm đũa không được mà đặt đũa xuống cũng không xong, giả vờ lơ đễnh hỏi: “Tình báo gì cơ?’

Khổng Sa Địch cố ý chọc cô, “Cậu trả lời tớ một câu hỏi trước đi đã.”

Đinh Tiễn lại lần nữa ngước mắt lên: “Câu hỏi gì?”

Khổng Sa Địch cười: “Cậu thích Chu Tư Việt hả?”

Cục cơm mắc nghẹn ngay trong cổ họng, cả nửa buổi cũng không nuốt xuống được, Đinh Tiễn ho kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Khổng Sa Địch luống cuống, vội đưa nước của mình sang cho cô: “Không phải chứ, chỉ nói đại cái tên thôi mà cậu đã không chịu nổi thế rồi à?’

Một lúc lâu sau Đinh Tiễn mới nhổ ra được cục cơm trong miệng, lập tức ngẩng đầu uống liên tục mấy hớp nước, rồi quay mặt sang chỗ khác: “Còn lâu tớ mới thích, nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là học tập.”

Lúc nói đến câu này thì ánh mắt liếc sang một bên, đúng lúc trông thấy Chu Tư Việt và đám người Tưởng Trầm ngồi ăn cơm cùng nhau, cười cười nói nói, bên cạnh lại có Tống Nghi Cẩn đang ngồi.

Hình như cậu không kén ăn món nào cả, ăn vừa nhanh vừa nhiều, không hề có tật xấu của thiếu gia tẹo nào.

Chu Tư Việt ăn được nửa thì cảm thấy có cái nhìn nóng bỏng ở đằng trước, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, chợt hai ánh mắt gặp nhau trên không trung.

Đinh Tiễn vội xoay người đi, vặn lại nắp chai đặt sang một bên, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Vừa cầm đũa lên thì lại cảm thấy không thoải mái, tránh cái gì chứ, này không phải tỏ vẻ là mày có quỷ sao, cứ bình thường cười với cậu ta đi, đoan trang tao nhã, ai sợ ai chứ.

Thế là cô quay đầu sang phía của Chu Tư Việt, nở nụ cười tự cho là hào phóng thẳng thắn.

Chu Tư Việt ngây ra trông giây lát, rồi đột nhiên nhún vai cười giễu, sau đó lại khôi phục dáng vẻ thiếu gia của cậu ta.

Tưởng Trầm ngồi đối diện hình như hỏi cậu ta đang cười cái gì.

Chu Tư Việt biếng nhác dựa ra sau ghế, duỗi thẳng đôi chân dài ra, hất cằm về phía Đinh Tiễn, đám người Tưởng Trầm và Tống Tử Kỳ cũng đồng loạt nhìn sang.

Thế là một giây sau đó, một tràng cười ầm rộ lên.

Đinh Tiễn khó hiểu, vừa định quay đầu thì nghe thấy Khổng Sa Địch do dự nói: “Tiễn Tiễn nè, trên răng cậu có dính rau á.”

“…”

Nhiều năm sau, có người lên Zhihu* hỏi: Lòng như tro tàn là cảm giác gì.

(*Zhihu là một website hỏi-và-đáp của Trung Quốc.)

Đinh Tiễn đáp: Vào buổi trưa nắng rực rỡ, tại canteen trường học vô tình gặp phải đối tượng thầm mến của mình, nở nụ cười tự cho là mê người với cậu ấy. Sau đó bạn thân nói cho tôi biết: “Trên răng cậu có dính rau.”

Trong trí nhớ luôn thêm mắm dặm muối.

Từ đó trở đi bất luận là nhớ lại lúc nào, cô đều cảm thấy từ cái câu “mày lại dỗ bạn cùng bàn của tao” kia mà mình bắt đầu thích Chu Tư Việt.

Nhưng lúc đó cô lại đang lâm vào mâu thuẫn cực đoan.

Đinh Tiễn xấu hổ quay đầu đi, liền nghe thấy Chu thiếu gia ở sau lưng không lạnh không nhạt lên tiếng, “Được rồi, đừng cười nữa.” Bẩm sinh trên người cậu đã có khí chất dễ khiến người ta tín phục, Tưởng Trầm và Tống Tử Kỳ cũng rất nghe lời cậu.

Lúc ấy Đinh Tiễn chỉ cảm thấy là do quan hệ của chú Chu, nhưng dần dà cũng tường tỏ, bao gồm cả bản thân nữa, dù cậu ấy có nói trên mặt trăng có người ngoài hành tinh thì bọn họ vẫn cứ tin.

Chu Tư Việt còn trẻ, lúc nghiêm chỉnh thì lạnh lùng không ơi hỡi, lúc đùa giỡn thì lại cảm thấy người này không hề đứng đắn chút nào, nhưng không cần bàn đến vấn đề đó, trên người cậu có cái vẻ mà dù cho trời có sập, một mình cậu cũng có thể gồng gánh.

Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Khổng Sa Địch mới nói với Đinh Tiễn: “Lúc đi học tớ có nghe Tống Tử Kỳ nói, điểm thi toán đầu vào cấp ba của Chu Tư Việt là tuyệt đối.”

Năm nay đề toán đầu vào rất khó, nhất là bài đại số cuối, số người có thể giải đáp rất ít, lúc mới tới Đinh Tiễn nghe người ta thảo luận đề bài đó, toàn thành phố chỉ có bốn năm người giải ra.

Điểm trung bình năm nay thấp hơn so với năm ngoái, đề năm ngoái có phần dễ hơn, thi được điểm tuyệt đối cũng chỉ lác đác vài người.

Hàm lượng vàng trong cái điểm tuyệt đối này quả thực quá nặng.

Khổng Sa Địch còn nói: “Cậu ta còn là quán quân tính nhẩm cả nước đấy.”

Khó trách lúc cậu ta giải đề đều là viết thẳng đáp án ra, cho tới giờ chưa thấy cầm máy tính hay viết nháp các bước bao giờ.

Đinh Tiễn thở dài: “Sau này cậu đừng nói với tớ mấy chuyện này nữa.”

“Hả? Tại sao?”

“Không chịu nổi đả kích.”

Bình thường cậu ta ngồi cạnh cũng đã có áp lực lớn rồi.

Cậu có biết cậu ta không hề chép bài không?

Cậu có biết tuy không nghe giảng bài nhưng cậu ta vẫn có thể đối đáp trôi chảy với thầy cô không?

Cậu có hiểu được tâm tình của tớ khi giải toán trên nháp cả nửa buổi mà còn sai, vậy mà cậu ta chỉ xoẹt xoẹt hai bút là viết xong không?

Thôi đi, mấy thứ này cậu có biết đâu.

Cô cúi đầu, trong mắt khó nén nổi ảm đám, nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy thật là mất mát. Cô cảm thấy, bản thân cố gắng học tập liều mạng nỗ lực đến thế, cũng không bắt kịp người khác chỉ mất mấy phút là làm bài xong.

Đinh Tiễn không phải kiểu thiên phú, thành tích và điểm số của cô đều là do bản thân đọc hết sách này đến sách khác, giải hết đề này tới đề khác.

Trước kia lúc còn ở trấn Diên Bình, cô là bảo bối trên tay các thầy cô, vì cô luôn cố gắng chịu khó lại ngoan ngoãn lanh lợi, phần lớn học sinh trong trấn đều không nghiêm túc học hành, đa số tốt nghiệp cấp hai thì đi học nghề hoặc đi ra ngoài làm luôn.

Chỉ có cô là cố gắng giãy dụa trong cồ cá này.

Ngỡ rằng chỉ cần vượt qua long môn, gà rừng vẫn có thể biến phượng hoàng.

Nhưng vào long môn rồi mới hay, cô chỉ là từ đầu gà biến thành đuôi phượng mà thôi.

Ăn trưa xong thì quay lại phòng học.

Hiếm khi thấy Chu Tư Việt không ra chơi đá bóng mà vắt chân ngồi tại chỗ tán gẫu với người khác, ánh nắng vàng rực hắt từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên mái tóc mềm mượt của cậu, khiến người ta không nhịn được mà muốn xoa lấy.

Chỉ chốc lát sau, có bạn gái cầm đề tới tham khảo với cậu.

Chu Tư Việt giảng bài cho người ta đều có một cái tật, cầm bút lên vẽ mấy nét trên giấy, người khác còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã giảng xong rồi.

Bạn gái đỏ mặt: “Cậu có thể lặp lại lần nữa được không?” Thấy cậu hơi cau mày, bạn gái sợ chọc cậu ghét nên vội rút đề về, còn nói: “Không sao đâu, mình về nghĩ lại chút.”

Chu Tư Việt gật đầu: “Ờ.”

Đinh Tiễn đang nằm trên bàn làm bài tập toán của mình.

Trong thời gian nghỉ trưa, ve sầu trên cây lại kêu không biết mệt.

Sân trường sau giờ ngọ luôn vô cùng yên tĩnh, ngay cả ánh nắng nóng rát cũng dần ấm lên, vở toán mở trên bàn cả nửa tiếng, một chữ cũng không hề viết.

Một lúc sau bạn gái đó lại cầm đề tới.

Bỗng Đinh Tiễn ngồi dậy, gấp vở lại cười với cô ấy một tiếng, nhiệt tình nói: “Hai chúng ta đổi chỗ đi, cậu ngồi ở chỗ mình đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui