Lam Khê dù có suy nghĩ đến thế nào cũng không hề nghĩ tới chuyện Phó Hi Du đứng về phía mình, lại còn vì mình mà tốn nhiều công sức đi tìm ra sự thật như vậy.
Bây giờ biết được điều này, cô đương nhiên rất vui.
Nhưng nhìn thấy Thẩm Chi đang bị Trương Lâm Tùng túm tóc chửi bới, cô lại không thể nào mỉm cười nổi.
Từng lời từng chữ mà Trương Tùng Lâm đang thốt ra thậm chí còn cay nghiệt, khó nghe hơn những gì cậu ta nói với cô hôm qua rất nhiều.
Mặc dù cố gắng lờ đi, làm như không nghe thấy nhưng những từ ngữ thô tục mà Trương Lâm Tùng nói với cô hôm qua lại văng vẳng trong tai, khiến cho cổ họng cô nghẹn lại, thậm chí còn thấy hơi buồn nôn.
“Con ranh!” Trương Lâm Tùng lớn tiếng nói với Thẩm Chi, nhưng Lam Khê nghe thấy còn tưởng rằng cậu ta gọi mình.
Nếu không phải cậu ta đang nhìn về phía Thẩm Chi rồi chửi mắng, cô còn tưởng rằng mình đã quay về ngày hôm qua.
Cho đến khi cậu ta rút điện thoại ra, sau đó chỉ về phía Thẩm Chi rồi nói: “Mày liếm giày cho tao thì tao sẽ tha cho mày hôm nay.”, thì Lam Khê hoàn toàn không thể nào chịu nổi nữa.
Cô đi đến trước mặt Trương Lâm Tùng trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong lớp, sau đó đỡ Thẩm Chi dậy.
Thẩm Chi lúc này đã khóc đến nấc lên.
Thấy Lam Khê giúp mình thì liền ôm chầm lấy cô rồi òa khóc, miệng vẫn cố gắng nói ba chữ: “Xin lỗi cậu.”
Trương Lâm Tùng thấy một màn này thì cười mỉa mai, nhìn thẳng vào mắt Lam Khê mà giễu cợt: “Đầu óc mày có vấn đề à? Vì cái con nhỏ này nên mày mới bị tao bắt nạt đấy!”
“À đúng rồi! Hay là mày đang thể hiện rằng mình có tấm lòng bao dung, sẵn sàng tha thứ cho người khác?” Trương Lâm Tùng nhếch mép, “Diễn giỏi đấy! Tao suýt nữa còn tưởng thật.”
“Giả tạo!”
Đối diện với hai từ “giả tạo”, Lam Khê vẫn yên lặng không nói lời nào, kiên quyết đứng yên một chỗ bảo vệ cho Thẩm Chi.
Bây giờ, Trương Lâm Tùng muốn Thẩm Chi quỳ xuống liếm giày cho cậu ta, sau đó còn quay video lại để đùa cợt.
Một có gái yếu đuối, nhút nhát như cô ấy sao có thể chịu nổi đả kích này?
Trương Lâm Tùng luôn miệng chế giễu Lam Khê giả tạo, nói rằng cô thích gây sự chú ý với người khác, muốn người khác nghĩ cô lương thiện, hiền lành.
Tuy nhiên dù có kích động cô đến thế nào, nhưng cô vẫn không chịu phản kháng, nhất quyết không rời khỏi Thẩm Chi khiến cho Trương Lâm Tùng dần dần mất kiên nhẫn.
Cậu ta cuối cùng cũng phát bực, quát lớn: “Mày cút ra cho tao.
Tưởng có Phó Hi Du đứng ra giúp mày thì tao không dám đánh mày à?”
Triệu Đàm thấy tình hình căng thẳng thì đi đến gọi Lam Khê: “Mau tránh ra đi.
Đây là chuyện giữa bọn tôi và con nhỏ Thẩm Chi này.
Nó dám chơi xấu, thì phải dám gánh chịu hậu quả.”
Đáp lại lời Triệu Đàm vẫn là sự im lặng của Lam Khê.
Mà Trương Tùng Lâm bây giờ cũng đã tức điên với cô, liền thô bạo kéo cô ra khỏi người Thẩm Chi rồi dùng sức đẩy mạnh cô ra chỗ khác.
Không may, cô mất thăng bằng mà va vào bàn học “rầm” một cái.
Cú va đập rất mạnh, Thẩm Chi chứng kiến cảnh Lam Khê bị thương rồi ngã xuống đất thì sợ hãi hét toáng lên.
Triệu Đàm và Đào Hiên thấy cảnh này cũng trố mắt nhìn, thầm nghĩ tại sao Trương Lâm Tùng ra tay mạnh như thế.
Trong khi đó, Trương Lâm Tùng còn chưa kịp phản ứng được mình đã làm gì thì Phó Hi Du vừa đi đến cửa lớp nhìn thấy cảnh này đã lao tới, đấm mạnh cho cậu ta một đấm.
Trương Lâm Tùng vô cớ bị đánh thì nổi khùng nổi điên đánh lại.
Tuy nhiên, Phó Hi Du nhanh chóng chiếm ưu thế, mạnh mẽ đẩy cậu ta xuống đất rồi liên tục đánh đấm.
Dù Triệu Đàm và Đào Hiên chạy đến can ngăn cũng không thể nào ngăn được cậu dừng lại.
Thẩm Chi nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Lam Khê đỡ cô dậy.
Lam Khê vừa bị va đập mạnh, bây giờ vẫn còn đau đến chảy nước mắt.
Cổ họng cô nghẹn lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Phó Hi Du đang đánh nhau với Trương Lâm Tùng.
“Phó… Hi Du…”
“Phó Hi Du!”
Lúc Lam Khê cố gắng gọi ba tiếng Phó Hi Du thì thầy giáo chủ nhiệm cũng đồng thời lên tiếng.
Thầy mặt mày xám xịt nhìn học trò của mình: Người thì đánh bạn học, người thì bị bạn học đánh.
Người thì muốn ngăn cản nhưng không được, người thì lại im lặng coi như không biết chuyện gì.
“Mấy cậu này mau lên hết phòng giáo viên cho tôi!”
…
Một lúc sau.
“Này! Chúng mày biết tin gì chưa? Phó Hi Du và Trương Lâm Tùng bị đình chỉ học một tuần đấy!”
“Vừa nãy tao lén lên phòng giáo viên xem thì còn thấy phụ huynh của hai đứa nó đến cơ mà.”
“Đáng đời! Bọn nó phải bị đình chỉ học từ lâu rồi!”
“Thế còn Đào Hiên và Triệu Đàm thì sao? Hai đứa nó có bị đình chỉ không?”
Một bạn học nào đó vừa nói dứt câu thì một bạn học khác từ ngoài cửa lớp chạy vào, giọng nói không to không nhỏ vội vàng báo tin: “Triệu Đàm và Đào Hiên về rồi.”
Tất cả mọi người trong lớp nghe xong liền im bặt.
…
Hôm nay, Vương Kiệt đã đi học.
Lam Khê ngồi bên cạnh cậu ta không nói gì, tay vẫn xoa xoa vùng bụng bị đập mạnh vào bàn vừa nãy.
Thật sự rất đau.
Thẩm Chi ngồi ngay bên dưới, hai mắt vẫn đỏ hoe, lộ rõ sự sợ hãi khi trải qua chuyện vừa rồi.
Cậu bạn ngồi bên cạnh Thẩm Chi cúi gằm mặt xuống, thỉnh thoảng lại xin lỗi Thẩm Chi rồi nói với cô rằng: “Là Phó Hi Du đe dọa, ép tớ nói ra sự thật.
Cậu ta đánh tớ, ra tay rất mạnh.
Cậu ta là quái vật, còn đáng sợ hơn Trương Lâm tùng rất nhiều.”
Quái vật?
Lam Khê quay xuống nhìn cậu bạn bên cạnh Thẩm Chi rồi cười nhạt: “Có giỏi thì nói trước mặt cậu ấy đi, đồ hèn nhát!”.