Đối với lời dặn dò và hướng dẫn của đạo diễn, Phó Hi Du rất nghiêm túc tiếp thu.
Tuy nhiên tiếp thu được không có nghĩa là thực hành cũng được.
Kết quả vẫn là quay thêm hai lần nữa, cảnh Tạ Vân Sùng bóp cổ rồi đẩy Tạ Ninh Mịch vào tường vẫn không được thông qua.
Tuy vậy, đạo diễn vẫn hết sức kiên nhẫn với Phó Hi Du.
Bởi vì bình thường, Phó Hi Du thể hiện vô cùng tốt, cảnh quay hầu như chỉ cần thực hiện một lần đã đạt.
Thế nhưng, Lam Khê lại không thể kiên nhẫn được như đạo diễn.
Đến lần thứ ba thất bại, Lam Khê liền mặt đối mặt với Phó Hi Du mà nói thẳng:
“Anh có thể siết cổ tôi chặt hơn một chút được không? Đẩy mạnh thêm một chút tôi cũng đâu có bị làm sao chứ? Bây giờ anh làm vậy thật sự tốn rất nhiều thời gian anh có biết không?”
Phó Hi Du im lặng, Lam Khê liền thở dài.
Thật ra quay hỏng thì quay lại là chuyện bình thường, đa số diễn viên đều không thể một lần quay đã được như ý.
Tuy nhiên, Phó Hi Du không thể cũng giống như những diễn viên khác được.
Anh là át chủ bài của Việt Tuệ, không thể gặp trục trặc trong một cảnh quay đơn giản như thế.
Vừa rồi đạo diện đã tận tình hướng dẫn anh cách hành động, vậy mà quay ba lần vẫn không đạt.
Lam Khê tức giận cầm chặt tay anh rồi đặt lên cổ cô, bắt anh siết thật chặt.
Phó Hi Du nhìn thoáng qua thì không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng thật ra trong lòng anh lúc này lại vô cùng hoang mang.
Đến việc bóp chặt cổ cô lúc này đối với anh đã là vô cùng khó khăn.
Chốc nữa bắt anh phải đẩy cô vào tường thì anh phải làm thế nào bây giờ?
Lam Khê nhìn ra được sự do dự trong mắt anh, liền dứt khoát nói với anh thêm một câu: “Tạ Vân Sùng đẩy Tạ Ninh Mịch, không phải là Phó Hi Du đẩy Triệu Lam Khê.”
Nghe tới đây, ánh mắt Phó Hi Du khẽ động.
Từ Tuấn Lam đứng bên ngoài quan sát từ nãy giờ dần dần đã cảm thấy không thuận mắt.
Chỉ là một cảnh quay cũng diễn đi diễn lại bao nhiêu lần như vậy mà còn được gọi là “át chủ bài của Việt Tuệ” sao?
Từ Tuấn Lam khó chịu, cảm thấy quả thật Phó Hi Du diễn tốt hơn anh ta.
Nhưng đó là bởi vì Phó Hi Du là diễn viên, còn anh ta là ca sĩ.
Chứ nếu so sánh Phó Hi Du với những diễn viên khác, Từ Tuấn Lam cảm thấy Phó Hi Du còn kém rất nhiều.
Tuy nhiên, rõ ràng là chỉ có một mình Từ Tuấn Lam nghĩ như vậy.
Bởi vì ngoài cảnh quay này ra, những cảnh quay khác đối với Phó Hi Du đều chỉ là chuyện nhỏ.
Diễn xuất của Phó Hi Du thật sự đã đạt đến ngưỡng hoàn hảo, dù có là diễn viên đã có nhiều năm trong nghề cũng không có mấy người diễn tốt như được anh.
Đạo diễn cảm thấy lần này Phó Hi Du thể hiện không được tốt như vậy rõ ràng là vì đối tượng Lam Khê.
Nếu cho anh làm như vậy với diễn viên khác thì chắc chắn cảnh này quay xong từ lâu rồi.
Mà rất nhiều diễn viên khác trong đoàn làm phim cũng cảm thấy như vậy.
Bình thường Phó Hi Du diễn tốt như thế, làm sao có thể là vì kỹ năng không tốt nên mới không thực hiện được cảnh quay này.
Nguyên nhân rõ ràng chỉ có một, đó là không muốn làm Lam Khê bị thương.
Dù sao đi nữa thì tin đồn hẹn hò của Du Khê trên mạng, làm gì có ai trong số họ là chưa biết đến chứ.
Chỉ có những người cố chấp không muốn nghĩ rằng Du Khê là một đôi mới không nhìn ra Phó Hi Du là vì Lam Khê nên không nỡ mạnh tay thôi.
Ví dụ như Từ Tuấn Lam và Tưởng San chẳng hạn.1
…
Phó Hi Du chuẩn bị quay lại cảnh quay lần thứ tư.
Vừa rồi đạo diễn đã một lần nữa hướng dẫn, Lam Khê cũng đã phối hợp tập luyện với anh rồi.
Thế nên lần này mà còn thất bại nữa, không phải Lam Khê sẽ chán nản vì anh lắm sao?
Phó Hi Du nghĩ vậy nên quyết tâm phải thành công bằng được.
“Action!” Đạo diễn hô lên.
Phó Hi Du nhát mắt liền biến thành Tạ Vân Sùng, hùng hùng hổ hổ lao tới bóp cổ Tạ Ninh Mịch rồi hung hăng đẩy cô vào tường.
“Rầm” Tạ Ninh Mịch bị đẩy mạnh, sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể khiến cho cô không thể không cau chặt mày lại.
“Tạ Vân Sùng… Cậu làm gì thế?”
“Mày im mồm!” Không để Tạ Ninh Mịch nói xong, Tạ Vân Sùng đã siết chặt bàn tay đặt ở trên cổ cô.
Ánh mắt anh như một viên đạn, chăm chăm hướng về Tạ Ninh Mịch như muốn bắn chết cô.
“Mày dám đem chuyện của gia đình tao nói cho người khác? Mày tưởng tao không dám làm gì mày sao?”
Tạ Ninh Mịch nghe mà hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái gì mà đem chuyện gia đình của Tạ Vân Sùng kể cho người khác chứ? Gia đình cậu ta thế nào cô còn không biết thì kể ra chuyện gì với người khác được?
Tạ Ninh Mịch tức giận, dùng hết sức lực muốn đẩy Tạ Vân Sùng ra nhưng không được.
Sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ là quá lớn, Tạ Ninh Mịch không thể nào phản kháng, chỉ có thể dùng ánh mắt sắc bén của mình mà nhìn thẳng vào mắt Tạ Vân Sùng rồi nói: “Tôi không hề làm chuyện đấy.”
Tạ Vân Sùng không tin cô, càng siết chặt cổ cô hơn.
Tạ Ninh Mịch bị bóp đến sắp nghẹt thở nhưng vẫn không tỏ ra nao núng, kiên định đối diện với Tạ Vân Sùng.
Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm lớp hai người đột nhiên đi tới.
“Tạ Vân Sùng! Em làm gì Ninh Mịch vậy?”
“Cắt!” Đạo diễn lên tiếng.
Phó Hi Du ngay lập tức buông tay, vội vàng muốn hỏi xem Lam Khê như thế nào thì cô đã ngay lập tức nói: “Tôi không sao.”
Phó Hi Du không thể hỏi thêm gì cả, chỉ có thể nhìn vào vết đỏ mờ mờ trên cổ của cô.
Còn Từ Tuấn Lam lại nhân cơ hội này chạy tới, làm bộ dạng ân cần mà hỏi han: “Lam Khê, em không sao chứ?”
Lam Khê: “...” Không nghe thấy vừa rồi tôi nói gì sao?
Lam Khê có chút không thoải mái mà một lần nữa trả lời: “Em không sao.”
“Nhưng hình như cổ em đỏ lên kìa! Ngẩng đầu lên anh xem xem.” Vừa nói, Từ Tuấn Lam vừa định chạm vào cổ của Lam Khê.
Phó Hi Du nhìn thấy hành động của Từ Tuấn Lam thì trên tay nổi đầy gân xanh, ngay lập tức chặn tay anh ta lại, không cho anh ta chạm vào Lam Khê.1
Từ Tuấn Lam thấy được hành động này thì nhìn Phó Hi Du mà cười mỉa mai: “Cậu làm gì thế?”1
Mọi người ở trường quay lúc này đều đã chú ý đến Từ Tuấn Lam, Lam Khê và Phó Hi Du.
Ai mà không biết trước kia Lam Khê bị đồn hẹn hò với Từ Tuấn Lam, còn hiện tại lại dính tin đồn với Phó Hi Du chứ? Bây giờ bọn họ đứng cạnh nhau không phải là vừa hay tạo thành một tam giác tình yêu sao?1
Triệu Miên đương nhiên biết mọi người đang nghĩ gì nên liền định tiến tới phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa ba người.
Không ngờ, Lam Khê đã lên tiếng trước.
“Cổ của em đỏ sao?” Lam Khê hỏi Từ Tuấn Lam bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Phó Hi Du nghe vậy liền hụt hẫng, còn Từ Tuấn Lam thì đắc ý.
Nhưng anh ta đang định xem vết đỏ trên cổ Lam Khê thì cô đột nhiên nhìn Phó Hi Du rồi nói:
“Người phải chịu trách nhiệm là anh đấy!”1