Gần đây, Lam Khê có thêm một bí mật, đó là cô rất hay mơ.
Mà những giấc mơ bắt đầu từ cái hôm Lam Khê và Phó Hi Du gặp sự cố thang máy.
Sau đó, hai người ôm nhau.
Phó Hi Du thậm chí còn hôn lên tóc Lam Khê nữa.
Cũng vì thế nên trong giấc mơ, Lam Khê hay thấy cảnh mình ôm Phó Hi Du.
Có lúc là ôm trong thang máy, có lúc là ôm trong thư viện, có lúc là ôm trong công viên, còn có lúc…
Là ôm trên giường.1
Nhấn mạnh là chỉ ôm thôi, không làm gì cả, nhưng Lam Khê vẫn cảm thấy thật đáng xấu hổ.
Mặc dù bình thường đến trường quay, Lam Khê có thể tự động loại bỏ những cảnh tượng ôm ấp trong mơ kia ra.
Nhưng mỗi khi tối đến, những hình ảnh đó cứ liên tục xuất hiện, thường xuyên quấy nhiễu cô trong giấc ngủ.
Lam Khê cảm thấy có chút tội lỗi, thầm nghĩ có phải đầu óc mình quá đen tối hay không mà chẳng biết rằng người có đầu óc đen tối hơn cô - Phó Hi Du lại chẳng hề có chút cảm giác tội lỗi nào cả.
Trước đây, Phó Hi Du đã từng mơ thấy những giấc mơ vô cùng “không trong sáng” nên cũng tự hỏi mình có đen tối quá hay không.
Nhưng dần dần, anh mơ thấy những cảnh tượng “không trong sáng” quá nhiều nên đã không còn tự hỏi mình như vậy nữa rồi.
…
Trước khi “Tranh đoạt phần một” đóng máy khoảng một tuần.
Sáu giờ tối.
Lam Khê mấy ngày nay nghỉ ngơi rất tốt, ngày mai còn được nghỉ nên muốn đi đâu đó cho khuây khỏa.
Lúc đầu, cô muốn hẹn Thẩm Chi cùng nhóm bạn cũ, nhưng vì họ có lịch học nên không thể đi được.
Vì vậy, cô định đi một mình.
Tuy nhiên, Lam Khê lại nhớ đến cậu bạn tên Cơn Mưa - người đã nhắn tin với cô từ năm cấp ba nhưng đến nay cô còn chưa biết mặt.
Nghĩ ngợi một lát, Lam Khê liền nhắn: “Dạo này cậu có rảnh không?”
Nhắn xong, Lam Khê nghĩ chắc một lát nữa Cơn Mưa mới trả lời.
Nhưng không ngờ gần như là ngay sau khi tin nhắn gửi đi, Cơn Mưa đã đáp: “Có.”
Thật ra Lam Khê cũng chỉ định hỏi.
Nếu Cơn Mưa trả lời không rảnh thì thôi, còn nếu có rảnh thì… Lam Khê còn chưa nghĩ đến việc sẽ trả lời cậu ấy như thế nào.
Nhưng mà cô cũng rảnh, hơn nữa trong lòng cũng mong muốn được nhìn thấy khuôn mặt thần bí của Cơn Mưa nên lại hỏi: “Ngày mai chúng ta hẹn nhau đi uống cafe được không?”
Lúc này, Phó Hi Du thật sự muốn tự vả cho mình một cái vào mặt.
Anh nhìn thấy Lam Khê hỏi mình có rảnh không nên theo phản xạ liền vội vàng trả lời là có thôi.
Cũng bởi vì gần đây ở phim trường, anh không nói chuyện nhiều với Lam Khê nên bây giờ thấy cô nhắn tin, anh hơi kích động.
Kết quả, không thèm nghĩ xem tại sao cô hỏi mình “Có rảnh không?” mà đã trả lời.
Để bây giờ cô mời mình đi uống cafe, chẳng lẽ lại lật lọng nói “Xin lỗi, tớ không rảnh.” à?
Phó Hi Du thật sự rất rối rắm.
Anh không thể đi gặp cô với khuôn mặt này.
Nhưng nếu không đi, lỡ cô nghĩ anh không nể mặt cô thì sao?
Trong khi đó, Lam Khê lại không nghĩ nhiều đến như vậy.
Cô chỉ thong thả lướt web, xem mấy cái hot search rồi đợi Cơn Mưa trả lời mà thôi.
Thật ra việc Cơn Mưa có đồng ý đi hay không, Lam Khê không thể đoán được.
Nếu anh không đi, cô cũng không nghĩ là anh không nể mặt mình.
Bởi vì Cơn Mưa trước nay đều giữ bí mật về bản thân, nên anh không muốn gặp cô cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng…
Lam Khê bỗng nhớ ngày mình ốm rồi xin nghỉ học.
Trước đó là ngày sinh nhật của Phó Hi Du, Lam Khê bị ngã cầu thang, lại còn dầm mưa, sau đó còn ngã xe, vô cùng thê thảm nên hôm sau mới xin nghỉ.
Nhưng vì Cơn Mưa lo lắng nên đã nhắn tin cho cô, còn gọi cho cô mấy cuộc gọi.
Sau đó Lam Khê nghe mẹ kể có một nam sinh đứng trước cổng nhà cô rất lâu, còn hỏi về bệnh tình của cô.
Lam Khê sau đó hỏi Cơn Mưa rằng người đó có phải là cậu hay không, Cơn Mưa trả lời là có.
Lam Khê cũng tin người đó là Cơn Mưa.
Nhưng nếu Cơn Mưa đi đến nhà của Lam Khê, anh có nghĩ mình sẽ bắt gặp Lam Khê không?
Nếu anh biết sẽ có khả năng mình bị Lam Khê bắt gặp, vậy là anh chấp nhận việc Lam Khê sẽ biết anh là ai.
Như thế có nghĩa là anh không hoàn toàn giấu giếm thân phận của bản thân mình.
Hoặc là…
Lam Khê hơi do dự, không biết có phải vì Cơn Mưa quá lo lắng cho cô nên quên mất cả việc che giấu thân phận hay không?
Nhưng Lam Khê nghĩ Cơn Mưa chẳng có lý do gì để lo lắng cho cô đến mức đấy cả.
Dù sao cũng chỉ là bạn bè bình thường, nói chuyện đã lâu nên bây giờ mới thân thiết.
Còn trước kia, chắc Cơn Mưa cũng chỉ coi cô như một người bạn cùng lớp thôi.
Nhưng mà…
Bạn cùng lớp có thể bỏ cả học để đi đến nhà cô, chỉ để biết cô có ổn hay không thôi sao? Hơn nữa, tại sao Cơn Mưa lại biết địa chỉ nhà cô chứ?
Đây không phải lần đầu tiên Lam Khê nghĩ tới chuyện này.
Chỉ là lúc đầu cô cảm thấy không nhất thiết phải hỏi.
Còn bây giờ thời gian trôi qua đã lâu, nếu hỏi lại chuyện cũ cũng thật kỳ cục nên Lam Khê đành thôi.
Mà lúc này, Phó Hi Du cuối cùng cũng đã suy nghĩ xong xuôi.
Anh dứt khoát đánh chữ, sau đó ấn gửi.
Lam Khê đang lướt bảng tin thì thông báo tin nhắn vang lên.
Cơn Mưa trả lời: “Tớ cũng muốn gặp cậu.
Nhưng tớ không muốn đến quán cafe.”
Lam Khê đương nhiên hỏi: “Vậy chúng ta đến nơi nào thì được?”
Phó Hi Du nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhắn: “Công viên giải trí ở gần trường của chúng mình.”
Công viên giải trí.
Ở gần trường.
Lam Khê thoáng sững sờ, bởi vì công viên giải trí ở gần trường chính là nơi mà Lam Khê và Phó Hi Du thường đến.
Mà lần cuối cùng hai người đến đó, chính là một ngày trước khi Phó Hi Du nói lời chia tay.
????ruyệ???? hay luô???? có tại || ????rUm????ruyệ????.V???? ||
Phó Hi Du đương nhiên nhớ chuyện này, nhưng anh vẫn chọn công viên làm nơi hẹn gặp giữa anh và cô.
Tuy nhiên, mãi vẫn chưa thấy Lam Khê trả lời nên Phó Hi Du lại sợ cô sẽ không đồng ý.
Anh khẽ thở dài, đang nghĩ liệu mình có nên đổi nơi khác không thì cuối cùng Lam Khê mới nhắn lại: “Mấy giờ chúng ta gặp mặt?”
[Cơn Mưa]: Mấy giờ cũng được.
[Triệu Lam Khê]: Vậy thì tám giờ sáng mai nhé!
[Cơn Mưa]: Được.
Phó Hi Du nghĩ bảy giờ sáng mai, mình sẽ đến công viên.
Đến sớm một tiếng, chuẩn bị thật kỹ, tuyệt đối không để Lam Khê phải chờ đợi.
…
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Lam Khê mặc bộ đồng phục của trường cấp ba, đội mũ lưỡi chai, đeo khẩu trang kín mít.
Lý do cô chọn đồng phục để mặc là hai lý do.
Lý do thứ nhất: Cơn Mưa là bạn học của cô, cô mặc như vậy để cả hai hoài niệm lại cảm giác khi ngồi trên ghế nhà trường.
Còn lý do thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất.
Đó là vì công viên có khá nhiều người.
Dù hôm nay không phải ngày cuối tuần, nhưng kiểu gì cũng sẽ có vài người để ý đến cô.
Nhưng nếu cô mặc đồng phục thì sao?
Làm gì có người nổi tiếng nào mặc đồng phục khi ra ngoài đường chứ? Người khác nhìn cô mặc đồng phục thì cũng chỉ có thể nghĩ cô là học sinh mà thôi.
Vì thế, Lam Khê rất tự tin bước vào công viên, hiên ngang ngồi trên ghế đá cầm điện thoại.
Nói thật, cô có hơi lo lắng Cơn Mưa sẽ không nhận ra cô, bởi vì cô vừa đeo khẩu trang còn vừa mặc đồng phục.
Vậy nên Lam Khê vừa ngồi xuống ghế đã định nhắn tin với Cơn Mưa, nói cho anh rằng cô đang mặc đồng phục để anh biết.
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp nhắn xong thì một cơ thể cao lớn đã bước đến, vô tình che đi toàn bộ ánh sáng mặt trời trước mặt Lam Khê.
Lam Khê giật mình ngẩng đầu.
Trời ạ!
Cô tròn mắt nhìn linh vật màu hồng đang ở trước mắt.
Nói đúng hơn là một người đang mặc trang phục linh vật chú heo hồng, trông vừa cao lớn, lại vừa dễ thương.
Nhưng Lam Khê đang định đứng dậy, chào hỏi chú heo hồng đó thì chú heo lại đưa cho Lam Khê điện thoại của mình.
Lam Khê nhận lấy chiếc điện thoại, sau đó nhìn vào màn hình thì liền há hốc miệng kinh ngạc.
Cũng may là cô đang đeo khẩu trang.
Nhưng mà sự kinh ngạc đó vẫn hiện rõ qua ánh mắt, khiến chú heo hồng hoàn toàn đoán được suy nghĩ của cô lúc này.
Lam Khê mím môi, sau đó lại đưa lại điện thoại cho chú heo.
Màn hình điện thoại lúc này vẫn sáng, hiển thị rõ ràng dòng chữ: “Chào Lam Khê, tớ là Cơn Mưa.”.