Tưởng San bị từ chối nhưng nghe lý do của Phó Hi Du, cô ấy cảm thấy bản thân không mất mặt lắm.
Trong khi đó, Lam Khê nghe anh nói bụng mình không tốt, lại còn choáng váng thì vô cùng tức giận.
Đã yếu như thế lại còn uống nhiều rượu làm gì cơ chứ?1
Lam Khê bực bội, liếc Phó Hi Du một cái.
Mà đúng lúc, Phó Hi Du quay đầu lại nhìn cô đã ngay lập tức bắt được cái khoảnh khắc này.
Khoảnh khắc Lam Khê liếc nhìn mình, ánh mắt có chút giận, nhưng lại nhiều chút thương.
Phó Hi Du vì ánh mắt ấy mà mỉm cười, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.
Tưởng San không để ý nhiều, không mời được rượu thì liền định quay người rời đi nhưng bỗng nhiên lại va phải một người.
Cô ấy loạng choạng, hai tay luống cuống muốn tìm điểm tựa để khỏi ngã.
Không cẩn thận, rượu ở trong chiếc ly trên tay lại sóng mạnh ra ngoài, hướng thẳng về phía Phó Hi Du và Lam Khê.1
Lam Khê thấy Phó Hi Du sắp bị hắt rượu thì định đứng dậy kéo anh ra.
Không ngờ, anh đã nhanh hơn một bước, ôm chặt cô vào lòng.1
Kết quả, rượu bên trong ly toàn bộ bị hắt lên lưng áo của Phó Hi Du.
Tưởng San kịp thời vịn vào bàn nên không bị ngã, lại còn được trở thành bóng đèn chiếu sáng cho màn tình cảm của Du Khê.
Mọi người trong phòng ăn lúc này nghe thấy tiếng động cũng đã đổ dồn ánh mắt về phía này.
Lại thấy Phó Hi Du đang ôm chặt Lam Khê thì mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi Lam Khê giãy giụa khỏi vòng tay Phó Hi Du, còn Tưởng San thì lắp ba lắp bắp: “Xin lỗi anh Hi Du, em không cố ý.
Em không cẩn thận mới làm văng rượu lên người anh…” thì mọi người mới biết là Phó Hi Du che chắn cho Lam Khê.1
Lam Khê trong lòng vừa cảm động lại vừa thấy xót, vội vàng lấy giấy lau.
Nhưng đang định lau cho Phó Hi Du thì Tưởng San lại giật lấy giấy của cô, miệng nói: “Để mình.”
Trong phút chốc, mắt Lam Khê tối sầm lại.
Tưởng San đang cầm giấy, đưa tay chuẩn bị lau cho Phó Hi Du thì Lam Khê lại duỗi tay bắt lấy cổ tay Tưởng San.
Tưởng San đứng hình, ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Lam Khê đã đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tưởng San khiến cho cô ấy rùng mình, hoàn toàn không biết từ lúc nào, Lam Khê đã giật lại giấy rồi lau phần lưng áo cho Phó Hi Du rồi.1
Phó Hi Du khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn hưởng thụ cảm giác được bạn gái chăm sóc.
Nhưng rồi, Lam Khê lại bảo: “Ướt nhiều quá, anh phải thay áo thôi.”1
Nói rồi, Lam Khê gọi phục vụ rồi nhờ người ta đi mua giúp một chiếc áo sơ mi cho Phó Hi Du.
Sau đó, cô lại bảo Phó Hi Du đi theo nhân viên phục vụ để thay áo.
Phó Hi Du có hơi mất mát nhưng rất nghe lời rời đi.
Mọi người trong nhà hàng lúc này nhìn theo Phó Hi Du, lại quay lại nhìn Lam Khê, rồi lại nhìn sang Tưởng San.
Cuối cùng, bọn họ vẫn quay lại nhìn Lam Khê, thầm nghĩ cách xử lý của cô vừa rồi rất chuyên nghiệp.
Trong khi đó, Tưởng San lại cảm thấy Lam Khê thật đáng sợ.
Còn Từ Tuấn Lam thấy Lam Khê quan tâm Phó Hi Du thì phát tức.
Mà Lương Kỳ sau khi thấy Du Khê “show tình cảm” thì vô cùng mãn nhãn.
Thấy bộ dạng ghen tỵ của Từ Tuấn Lam và khuôn mặt sợ sệt của Tưởng San thì lại càng thỏa mãn hơn.
Tuy nhiên, hành động làm đổ rượu vào người Phó Hi Du vừa rồi lại vô tình tiếp tay cho kế hoạch tiếp theo của Từ Tuấn Lam.
Anh ta vốn muốn cho Phó Hi Du tránh xa Lam Khê ra để anh ta có thể dễ dàng hành động.
Vừa hay, Tưởng San lại vô ý mà giúp đỡ anh ta.
Vì thế, anh ta ngay lập tức hành động.
Lúc này, Lam Khê sau khi để Phó Hi Du đi theo nhân viên phục vụ thì liền cùng Lương Kỳ và Lý Ninh nói chuyện phiếm.
Từ Tuấn Lam đi tới dàn karaoke, cầm mic lên rồi gọi: “Lam Khê.”
Lam Khê ngay lập tức có dự cảm không lành, trong lòng âm thầm cảnh giác nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Từ Tuấn Lam bật cười, làm dáng vẻ giống như một chàng hoàng tử mà nói lời mời: “Em có thể cùng anh hát một bài không?”1
Mọi người trong nhà hàng nghe vậy thì “Ồ” một cái, sau đó lại nhìn Lam Khê và Từ Tuấn Lam.
Lam Khê không tiện từ chối.
Hơn nữa lúc nãy vì giúp Phó Hi Du từ chối uống rượu cùng anh ta nên bây giờ cô phải nể mặt mà đồng ý.
Từ Tuấn Lam vui vẻ khom người, đưa lòng bàn tay về phía Lam Khê, ý bảo cô nắm tay anh ta.
Lam Khê lại miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó đặt tay lên cổ tay của Từ Tuấn Lam cho có lệ rồi đi lấy chiếc mic còn lại.
Từ Tuấn Lam không để tâm lắm, liền hỏi Lam Khê muốn hát bài gì.
Lam Khê trả lời: “Gì cũng được.” Nhưng bài mà tôi không biết hát thì đương nhiên không được.
Câu phía sau, Lam Khê đương nhiên không nói, nhưng Từ Tuấn Lam cũng biết rằng mình phải chọn cẩn thận, kẻo lại chọn đúng bài Lam Khê không biết.
Vì vậy, anh ta đã chọn ra toàn bài hát nổi tiếng.
Nhưng kết quả, Lam Khê lại lấy lý do “bài này quá cao, em không hát được.”, “Bài này em không thuộc lắm nên không được tự tin.”, “Bài này tiết tấu nhanh, em không theo kịp.”,...
Từ Tuấn Lam dần dần mất kiên nhẫn, trong lòng thầm hỏi có phải Lam Khê đang cố ý làm khó mình hay không thì cô bỗng nhiên đề nghị: “Hay là để em chọn bài vậy.”
Từ Tuấn Lam nghe thế mới thở nhẹ một hơi.
Còn Lam Khê rất nhanh đã chọn được một bài hát vô cùng nổi tiếng… về chủ đề thiên nhiên.1
Từ Tuấn Lam - người vốn muốn song ca với Lam Khê một bản tình ca lúc này đang vô cùng chán nản.
Nhưng không còn cách nào khác, anh ta phải gượng cười mà hát hết bài hát này, bởi vì anh ta đâu có cách nào từ chối Lam Khê.
Hơn nữa, mọi người cũng đang nghiêm túc lắng nghe anh ta và Lam Khê hát.
Tất nhiên, Lam Khê sẽ không hát hay bằng một ca sĩ nổi tiếng như Từ Tuấn Lam.
Tuy nhiên, màu giọng của cô rất đẹp, khiến mọi người ngồi nghe cũng phải bất ngờ.
Trong lúc đó, Phó Hi Du đã thay đồ xong, đang trở về phòng ăn thì lại nghe thấy tiếng hát ngọt ngào của Lam Khê vang vọng.
Vì thế, bước chân của anh lại ngày một nhanh hơn.
Anh muốn nghe cô hát, cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô khi cầm mic, say sưa ngân nga những giai điệu ngọt ngào.
Tuy nhiên, giọng hát của Lam Khê bỗng nhiên ngừng lại, thay vào đó lại là giọng của một người đàn ông khác.
Tuy Phó Hi Du không thể nhận ra giọng của người đàn ông này, nhưng anh đoán người đó là Từ Tuấn Lam.
Mà Từ Tuấn Lam lúc này dù đang hát nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt của anh ta lại hướng về phía Lam Khê.
truyen bjyx
Lương Kỳ ngồi nhìn anh ta mà phát tức.
Lam Khê bị Từ Tuấn Lam nhìn thì cũng chẳng hề dễ chịu.
Cô chỉ mong bài hát mau kết thúc, để cô còn về chỗ ngồi.
Cô nghĩ Phó Hi Du cũng đã sắp về rồi, tốt nhất không nên cho anh nhìn thấy cô hát với Từ Tuấn Lam.
Mà khoan đã!
Lam Khê cảm thấy có gì đó sai rất sai.
Tại sao cô lại cảm thấy không nên để Phó Hi Du thấy mình hát với Từ Tuấn Lam chứ?
Lam Khê nghĩ đến đây, Từ Tuấn Lam bỗng nhiên nắm lấy bàn tay đang buông thõng của cô trước sự chú ý của tất cả mọi người.
Lương Kỳ đang ngồi yên, thấy thế thì đứng phắt dậy.
Những người khác cũng có chút bất ngờ, nhưng hành động của Từ Tuấn Lam cũng không quá thân mật nên rất nhanh chóng, mọi người đều không để ý nữa.
Lam Khê cũng biết việc nắm tay cũng không tính là thân mật, nhưng bây giờ cô thật sự “vô cùng không thoải mái”.
Nếu không phải có nhiều người ở đây, Lam Khê sớm đã hất tay Từ Tuấn Lam ra rồi.
Nhưng anh ta là tiền bối, nên Lam Khê chỉ có thể lịch sự, từ từ rút tay mình khỏi tay anh ta.
Tuy nhiên, tay Từ Tuấn Lam lại nắm quá chặt, khiến Lam Khê không sao thoát được.
Cô nhíu mày, vừa hát vừa đưa mắt quan sát biểu cảm của anh ta, lại phải cố gắng rút tay mình khỏi tay anh ta nữa.
Chỉ là khi tay cô sắp được tự do rồi, Phó Hi Du lại bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, bắt gặp được hình ảnh cô đang tay trong tay với Từ Tuấn Lam..