Khi Phó Hi Du thoáng nhìn thấy Lam Khê đứng bên cạnh Từ Tuấn Lam, trái tim anh thắt lại.
Đến khi phát hiện ra bàn tay Lam Khê đang bị Từ Tuấn Lam bao bọc, trái tim anh lại càng khó chịu hơn.
Thật sự, Phó Hi Du chỉ muốn chạy đến, hất bàn tay kia ra khỏi tay Lam Khê, sau đó nắm tay cô chạy ra khỏi cái nơi ồn ào này.
Nhưng Phó Hi Du nghĩ, nếu mình thật sự đưa Lam Khê đi, Lam Khê chắc hẳn sẽ cảm thấy chán ghét, cảm thấy rằng anh có vấn đề.
Sau đó, Lam Khê sẽ nhớ đến việc anh nói chia tay với cô, rồi còn làm vỡ món quà mà cô tặng.
Tiếp theo đó, Lam Khê sẽ cảm thấy khó hiểu, rồi khinh bỉ anh, cảm thấy anh là một tên tồi tệ vì đã chia tay lại còn bám lấy cô không rời.
Phó Hi Du càng nghĩ lại càng sợ, càng sợ lại càng không dám ghen, bởi vì anh đã không còn tư cách.1
Thế nhưng… Làm sao Phó Hi Du lại có thể không ghen khi nhìn Lam Khê tay trong tay với một người đàn ông khác chứ?
Phó Hi Du thật sự không chịu nổi.
Phó Hi Du thật sự rất đau lòng.
Nhưng nếu anh để cho Lam Khê phát hiện ra mình đang đau lòng vì ghen tuông, có phải Lam Khê sẽ càng chán ghét anh hơn hay không?
Phó Hi Du nghĩ chắc là vậy.
Vì thế, anh phải trốn đi.
Mà Lam Khê lúc này đang ngẩn người vì thấy Phó Hi Du bước vào.
Cả cơ thể cô bỗng chốc cứng đờ, trong lòng có hàng trăm cảm xúc đan xen khiến cho cô cảm thấy vô cùng bối rối.
Thế rồi, cô lại thấy Phó Hi Du mím chặt môi, sau đó xoay người rời khỏi.
Trong phút chốc, Lam Khê cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, đôi chân tự ý di chuyển theo hướng của Phó Hi Du.
Thế nhưng, bàn tay của cô lại đang bị Từ Tuấn Lam giữ chặt.1
Lam Khê lúc này mới chợt nhớ ra mình đang đứng hát với Từ Tuấn Lam, còn anh ta thì lại lợi dụng giở trò.
Chết tiệt!
Lam Khê xém chút nữa phun hai chữ “chết tiệt” ra khỏi miệng.
Còn Từ Tuấn Lam đã thấy Phó Hi Du bỏ đi nên trong lòng rất đắc ý.
Nhưng chỉ đắc ý cho tới khi anh ta phát hiện ra ánh mắt Lam Khê nhìn mình đang vô cùng lạnh lẽo.
Mọi người đang ngồi nghe hát lúc này cũng đã phát hiện ra Lam Khê có gì đó hơi lạ.
Hơn nữa đã tới phần hát của cô, nhưng cô mãi vẫn chưa cất giọng.
Từ Tuấn Lam bắt đầu gượng gạo, cười cười nói với Lam Khê: “Em hát tiếp đi chứ!”
Lam Khê không đáp lời mà đưa mắt nhìn xuống bàn tay của mình đang bị Từ Tuấn Lam nắm chặt.
Anh ta biết ý, liền vội vàng thả tay ra nhưng sắc mặt Lam Khê vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Cô đưa mic cho anh ta, giọng nói lạnh nhạt: “Em mệt rồi, tiền bối hát một mình đi.”
Nói dứt lời, Lam Khê ngay lập tức rời khỏi phòng ăn, bỏ lại Từ Tuấn Lam bơ vơ, hai tay cầm hai chiếc mic.
Lương Kỳ suýt nữa cười phá lên một cách lộ liễu nhưng may là nhịn lại được.
Anh nhìn Từ Tuấn Lam, sau đó đứng dậy gọi: “Tưởng San! Lên hát cùng thần tượng đi em!”1
Tưởng San và Từ Tuấn Lam nghe vậy thì nhìn nhau.
Mọi người trong nhà ăn cũng quay ra nhìn hai người họ nên không có cách nào khác, Tưởng San phải đi lên song ca với Từ Tuấn Lam.
Trong lúc đó, Lam Khê lại không thể nào hiểu nổi rốt cuộc bản thân mình đang làm gì.
Cô cứ mơ màng bước đi, vừa đi vừa vô thức tìm kiếm hình bóng của một người.1
Thế rồi, ở một góc yên tĩnh trên hành lang, cô nhìn thấy người đó đang đứng dựa lưng vào tường, dáng vẻ mệt mỏi như đã kiệt sức, trông vô cùng đáng thương.1
Lam Khê không thể nào không cảm thấy thương xót.
Cô muốn đi tới bên cạnh người đó, nhưng lý trí lại không cho phép cô làm như vậy.
Vì thế, Lam Khê quay người định rời đi.
Nhưng bỗng nhiên, cô lại tự hỏi bản thân mình rốt cuộc là vì điều gì mà lại đi tới đây? Tại sao mọi chuyện đang diễn ra rất bình thường, nhưng cô lại bắt đầu kích động rồi đuổi theo một người?
Lam Khê không biết.
Nhưng trong vô thức, cô lại quay người lại, đôi chân lặng lẽ bước từng bước đến chỗ của người đó.
Bước đến chỗ… của Phó Hi Du.
Phó Hi Du lúc này đang vô cùng khó chịu.
Hình ảnh Từ Tuấn Lam nắm tay Lam Khê cứ không ngừng hiện ra, sau đó lại là cái cảnh tượng ngày mưa hôm đó, Từ Tuấn Lam đưa Lam Khê lên xe rồi mang cô rời khỏi anh.
Phó Hi Du không muốn nhớ đến những cảnh tượng như vậy.
Nhưng nó vẫn hiện lên trong trí não như muốn anh phải dằn vặt, đau đớn.
Phó Hi Du lại bắt đầu sợ hãi, lo lắng rằng một ngày nào đó, Lam Khê sẽ đi theo Từ Tuấn Lam hoặc là một người nào khác, sau đó cô sẽ từ từ, từ từ biến mất khỏi cuộc đời của anh.1
“Phó Hi Du, anh làm sao vậy?”
Phó Hi Du vốn đang bị những suy nghĩ của bản thân giày vò thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Anh quay đầu, sự đau đớn trong lòng liền dần dần tan đi vì người đang nói chuyện với anh quả đúng là Lam Khê
Lam Khê nhìn Phó Hi Du, Phó Hi Du cũng nhìn Lam Khê.
Hai người nhìn nhau như đã rất lâu rồi họ vẫn chưa gặp lại.
Và rồi, Phó Hi Du cũng nhớ ra rằng mình cần phải làm gì.
Anh biết không nên nhớ tới chuyện cũ, cũng không nên sợ hãi để ảnh hưởng đến bản thân.
Thay vì cứ đứng một chỗ suy nghĩ linh tinh, lo lắng Lam Khê sẽ bị người ta cướp đi thì anh nên hành động, tuyệt đối không cho bất cứ một người nào có cơ hội cướp Lam Khê của anh đi.
Lam Khê lúc này hoàn toàn không nhận ra Phó Hi Du ở trước mắt đang suy nghĩ điều gì.
Cô chỉ thấy anh từ từ tiến đến, hai tay dang ra rồi ôm cô vào lòng.1
Lam Khê sững người, muốn nói gì đó nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Phó Hi Du vừa ôm cô, vừa cúi đầu rồi áp miệng vào gần tai cô mà nói nhỏ: “Anh mệt lắm… Cho anh dựa một chút được không?”1
Không!
Không được!
Lam Khê há miệng, chuẩn bị lên tiếng nói “không” nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Sau đó, hàng vạn câu hỏi được hiện lên trong đầu của cô.
Phó Hi Du tại sao lại mệt? Có phải là vì uống nhiều rượu quá không?
Bây giờ Phó Hi Du cảm thấy thế nào? Đang đau đầu hay là buồn ngủ?
Anh có cảm thấy khó chịu lắm không? Có muốn về nhà nghỉ ngơi hay không?
Những câu hỏi này cứ quanh quẩn trong trí óc khiến cho phản ứng của Lam Khê trở nên chậm chạp.
Còn Phó Hi Du thấy cô không phản kháng thì liền ỷ lại, ôm chặt lấy cô không buông.1
Nhưng nếu chỉ ôm thôi thì vẫn là bình thường.
Còn không bình thường là Phó Hi Du ôm được một lát thì bắt đầu quấy phá.
Anh đưa tay vén tóc Lam Khê ra sau tai, sau đó lại một lần nữa áp sát môi mình lại gần rồi gọi: “Lam Khê!”1
Lam Khê giật mình, tự nhiên cảm thấy bản thân như đang bị áp chế.
Nhưng cô lại không biết bản thân nên làm gì mà chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Phó Hi Du cụp mi, khuôn mặt nghiêng lại gần má Lam Khê, hơi thở mang theo hương rượu nhàn nhạt khẽ bay đến khoang mũi cô khiến cho khuôn mặt cô bỗng nóng ran.
Phó Hi Du cảm nhận được nhiệt độ của Lam Khê thì khẽ cong môi, đầu giả vờ gật gù như một kẻ say không biết trời đất rồi nói: “Anh cảm thấy mệt lắm… Lam Khê à… Anh mệt lắm…”1
Lam Khê nghe vậy thì hoàn toàn buông bỏ hàng rào phòng bị, hai tay luống cuống ôm lấy Phó Hi Du rồi ân cần hỏi: “Anh có thấy choáng váng hay buồn nôn không?”
Nói xong, Lam Khê vừa đợi câu trả lời, vừa đưa tay lên trán để xem Phó Hi Du có nóng không.
Nhưng chạm vào trán Phó Hi Du rồi, cô lại không xác định được nhiệt độ như thế này có phải là bình thường hay không nên lại chạm vào trán của mình.
Phó Hi Du đang giả bộ gật gù nhưng suýt nữa lại bật cười vì sự đáng yêu của cô.
Anh một tay ôm cô, một tay kia lại từ từ giơ lên, nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay đang chuẩn bị chạm lên trán anh một lần nữa Lam Khê.
Lam Khê hơi ngơ ngác, Phó Hi Du vừa gật gù vừa bảo: “Đo bằng tay không chuẩn đâu…”
Nói rồi, khuôn mặt anh từ từ tiến tới khiến cho Lam Khê đơ người.
Trong chớp nhoáng, trán của anh đã dán chặt lên trán Lam Khê.
Lam Khê cảm thấy rất nóng, nhưng không phải là trán của anh nóng, mà là cả cơ thể của cô bây giờ như đang bị đun sôi.1
Trái tim cô lúc này cũng đập nhanh hơn, trong lòng bỗng dưng có những cảm giác kỳ lạ.
Muốn.
Muốn ôm anh.
Muốn hôn anh.
Muốn quấn lấy anh không rời.
Lam Khê nhận ra bản thân bắt đầu có những suy nghĩ không ra sao nên liền vội vàng đẩy Phó Hi Du ra khỏi người mình.
Phó Hi Du loạng choạng, làm bộ chân đi không vững.
Lam Khê lại vội vàng bước tới đỡ anh, còn anh lại một lần nữa ôm lấy cô, thậm chí còn ôm chặt hơn vừa nãy, trong lòng thầm nghĩ: Không cho em rời khỏi anh..