Lam Khê tới công ty liền vội vã đi đến phòng làm việc của chủ tịch Triệu Việt, không nghĩ vừa vào trong phòng thì đã thấy chủ tịch đang nói chuyện với quản lý của mình là Triệu Miên.
Triệu Miên nhìn thấy Lam Khê thì mỉm cười, nhưng Triệu Việt vừa thấy Lam Khê thì liền nghiêm mặt, giọng nói có phần lạnh lùng: “Con mau giao chìa khóa xe và điện thoại di động ra đây.”
Lam Khê vốn đang định giải thích chuyện của Phó Hi Du, nghe thấy lời chủ tịch Triệu Việt nói thì sững người, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Triệu Việt nhìn vẻ mặt của con gái thì nhắc lại một nữa: “Điện thoại di động và chìa khóa, con mau giao ra đây.”
Triệu Miên nhanh chóng đi đến chỗ Lam Khê, từ túi áo của em họ lấy ra điện thoại di động và chìa khóa xe.
Lam Khê lúc này cũng không thể phản kháng, đành mặc kệ cho bố và chị họ muốn làm gì thì làm.
Đợi Triệu Miên tịch thu đồ vật xong, Lam Khê liền đi tới giải thích với bố: “Phó Hi Du không hề bắt nạt con.
Những bằng chứng kia đều là có hiểu lầm, lời kẻ tung tin kia là bịa đặt, hoàn toàn...”
“Đủ rồi.” Lam Khê chưa nói xong, chủ tịch Triệu Việt đã cắt lời, “Con không cần phải nói nữa.”
Lam Khê nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Từ khi bước cô vào phòng làm việc, bố của cô đã tịch thu điện thoại, chìa khóa xe của cô.
Bây giờ cô chỉ muốn giải thích, nhưng tại sao bố cũng không cho chứ?
Lam Khê ấm ức, quyết định phải nói cho ra lẽ chuyện này.
Thế nhưng, còn chưa kịp tiếp tục lên tiếng thì chủ tịch Triệu Việt đã nói: “Chuyện của Phó Hi Du để bố xử lý, con không cần tham gia vào.”
“Nhưng con cũng phải giải thích cho bố biết mọi chuyện thì bố mới có thể xử lý được chứ.”
Lam Khê vừa nói dứt câu, chủ tịch Triệu Việt đã ngay lập tức đưa mắt nhìn con gái, giọng nói lộ rõ vẻ dò xét: “Vậy con có dám hứa rằng sau khi giải thích xong cho bố biết thì con sẽ không xen vào chuyện này nữa không?”
Lam Khê nghe vậy thì khựng người lại mất một giây, nhưng sau đó đã nhanh chóng trả lời: “Nếu chuyện này được giải quyết êm đẹp, nhanh chóng thì con đương nhiên không có lý do gì để xen vào.”
Chủ tịch Triệu Việt bật cười, ánh mắt thâm thúy nhìn con gái: “Còn nếu không êm đẹp thì sao?”
Lam Khê khẽ mím môi, sau đó thẳng thắn nói: “Nếu không, con sẽ trực tiếp mở họp báo rồi giải thích về tin đồn bị bắt nạt này.”1
Nghe vậy, nụ cười trên môi chủ tịch Triệu Việt thoáng chốc đã cứng đơ.
Ông biết Lam Khê thật sự sẽ làm như vậy, nhưng lại không nghĩ Lam Khê sẽ thẳng thắn nói cho ông biết.
Và đương nhiên, điều này đã khiến Triệu Việt tức giận.
Tức giận vì con gái lại sẵn sàng làm chuyện ngốc nghếch vì Phó Hi Du.1
Có thể việc lên tiếng nói giúp cho Phó Hi Du nghe có vẻ rất đơn giản, không làm ảnh hưởng gì đến Lam Khê.
Nhưng thực chất, những cư dân mạng có tin tưởng những lời Lam Khê nói hay không?
Trong vụ việc bạo lực học đường này, Lam Khê là người bị hại.
Nhưng người bị hại lên tiếng, chưa chắc đã thuyết phục được cư dân mạng.
Ngược lại, cư dân mạng còn nghi ngờ rằng người bị hại bênh vực kẻ bắt nạt mình là do bị uy hiếp, bị ép buộc.
Như vậy, kẻ bắt nạt trong trường hợp này là Phó Hi Du sẽ càng rơi vào tình thế bất lợi hơn.
Tuy nhiên, Triệu Việt biết con gái mình sẽ không bao giờ để Phó Hi Du gặp bất lợi.
Vì thế, rất có thể cô sẽ để chính mình gặp bất lợi thay cho Phó Hi Du.
Do vậy, Triệu Việt mới tịch thu điện thoại và chìa khóa xe của Lam Khê, để khiến cô không có cách nào lên mạng xã hội hoặc là đi tìm người khác giúp đỡ.
Đương nhiên, Triệu Việt cũng sẽ để Triệu Miên ở cạnh theo sát Lam Khê.
Có như vậy thì ông mới yên tâm rằng con gái mình sẽ không thể nào lên tiếng giúp đỡ Phó Hi Du được.
Dẫu rằng Phó Hi Du cũng là người được chủ tịch Triệu Việt yêu quý, nhưng so với con gái ruột thịt của ông thì đương nhiên Phó Hi Du sẽ không bằng..
Hơn nữa, đừng nói ông là một người cha nên thiên vị con gái, mà ngay cả Phó Hi Du rõ ràng cũng thiên vị Lam Khê hơn chính bản thân mình.
Sáng hôm nay, Triệu Việt tìm Phó Hi Du.
Không phải là để hỏi tội, mà là muốn giúp anh giải quyết vụ việc này.
Bởi vì Triệu Việt biết, Phó Hi Du không thể nào bắt nạt con gái mình.
Thế nhưng Phó Hi Du lúc đó lại không có ý định muốn Triệu Việt giúp đỡ.
Anh cứ im lặng, thản nhiên như những lời lẽ nhục mạ của mọi người trên mạng không phải là dành cho anh vậy.
Triệu Việt thấy anh như thế thì vô cùng tức giận.
Anh là Dion, là át chủ bài do chính tay ông đào tạo.
Vậy mà anh liên tục dính scandal, lại còn có thái độ lãnh đạm trước chính scandal của mình, giống như là anh chẳng thèm để tâm rằng sau vụ việc này, sự nghiệp làm diễn viên của anh sẽ bị hủy hoại vậy.
Triệu Việt cũng chính vì thế nên sáng nay đã mắng anh một trận.
Sau đó, ông yêu cầu anh giải thích nhưng anh vẫn giữ im lặng, khiến cho ông phải để người đăng một bài viết đính chính mà không có một lời giải thích.
Thế nhưng, cho đến khi anh bảo ông rằng: “Chú hãy chú ý Lam Khê, đừng để cô ấy can dự vào chuyện này.” thì Triệu Việt mới hiểu.
Hóa ra, không phải Phó Hi Du không quan tâm đến sự nghiệp của bản thân.
Chỉ là so với sự nghiệp của mình, anh càng quan tâm đến sự nghiệp của Lam Khê hơn mà thôi.1
…
Đối với Phó Hi Du, chủ tịch Triệu Việt tự có sắp xếp.
Vì dù sao Phó Hi Du cũng là người mà ông yêu quý, lại còn chính tay đào tạo.
Vậy nên, ông tuyệt đối sẽ không để sự nghiệp của anh bị hủy hoại.
Nhưng trước hết, Triệu Việt nghĩ mình phải kiểm soát được Lam Khê, không cho Lam Khê kích động mà lên tiếng giải thích.
Nếu không, lỡ phản tác dụng thì không chỉ Phó Hi Du, mà cả chính Lam Khê cũng sẽ bị liên lụy.
Vì thế, ông nói với Lam Khê: “Tạm thời con cứ về nhà trước, mọi chuyện bố sẽ sớm giải quyết.”
Đối với những lời nói này của bố mình, Lam Khê cảm thấy không được an tâm.
Hơn nữa, Lam Khê còn chưa kịp giải thích gì mà bố đã đuổi cô về, vậy là như thế nào?
Lam Khê bỗng cảm thấy bất an, thầm nghĩ chẳng lẽ bố cô không muốn giải thích tin đồn cho Phó Hi Du hay sao? Hay là… Bố cô thật sự tin vào những bằng chứng trên mạng nên đã nghi ngờ Phó Hi Du bắt nạt cô, vì vậy nên mới muốn mặc kệ anh?
Lam Khê lo lắng, muốn ngay lập tức giải thích cho bố hiểu.
Thế nhưng, chủ tịch Triệu Việt lại gọi Triệu Miên: “Cháu cùng Lam Khê về nhà chú, theo sát con bé cẩn thận giúp chú.
Tuyệt đối không để nó liên lạc với người khác.
Nếu không mà xảy ra chuyện gì thì cháu cũng phải chịu trách nhiệm đấy.”
Triệu Miên gật đầu: “Vâng.”, sau đó liền kéo nhẹ tay Lam Khê, ý bảo cô mau về nhà.
Thế nhưng Lam Khê làm sao lại chịu đi.
Cô quay lại nhìn bố, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất an cùng bất mãn, sau đó hỏi: “Bố định giam lỏng con sao?”
Chủ tịch Triệu Việt không trả lời, coi câu hỏi của con gái như gió thoảng mây bay.
Lam Khê lúc này mới nhớ đến lúc vừa đến đây, bố của cô đã tịch thu điện thoại cùng chìa khóa xe.
Lại nhớ đến việc tài khoản cá nhân bỗng nhiên biến mất nhưng công ty không xử lý, Lam Khê liền hỏi: “Tài khoản của con biến mất là do bố cho người làm phải không?”
Chủ tịch Triệu Việt không muốn mất thời gian nữa nên lần này, ông cho Lam Khê một cái gật đầu rồi xua tay, đuổi cô và Triệu Miên ra ngoài.
Lam Khê bị đối xử như vậy thì ngỡ ngàng đến đơ cả người.
Triệu Miên đành phải dắt cô đi, sau đó đưa cô về.
Mà hai người vừa rời khỏi công ty thì trợ lý Đồng Sơn liền đến, đang chuẩn bị đi tới phòng làm việc của chủ tịch Triệu Việt..