Lam Khê cười lạnh, gắt gao cắn chặt môi.
Vành mắt cô lúc này đã ửng đỏ, cổ họng nghẹn lại vì uất ức, tâm lý cũng đã không còn vững vàng.
Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là bản thân đã bị lừa rồi.
Từ đầu đến giờ, từ lúc còn chưa yêu nhau đến tận giây phút này, Phó Hi Du vẫn luôn lừa gạt cô.
Cái gì Cơn Mưa chứ? Làm gì có Cơn Mưa nào.
Vốn dĩ chỉ có Phó Hi Du mà thôi.
Phó Hi Du khi chưa hẹn hò với cô đã dùng vỏ bọc Cơn Mưa để nhắn tin với cô.
Phó Hi Du hẹn hò với cô rồi thì liền giấu chiếc vỏ bọc Cơn Mưa kia đi, hoàn toàn không hề kể cho cô nghe về sự tồn tại của chiếc vỏ bọc đó.
Nghĩ đến đây, Lam Khê cười chua chát, đôi môi mấp máy hai chữ: “Tại sao?”
Tại sao lại phải giấu giếm cô chứ?
À…
Tại vì nếu Phó Hi Du nói cho cô biết rằng Cơn Mưa chính là anh, thì làm sao khi chia tay, anh có thể dùng Cơn Mưa để làm vỏ bọc trước mặt cô được nữa?
Nếu không dùng danh nghĩa Cơn Mưa, thì làm sao anh có thể chứng kiến được tình cảnh của bạn gái cũ sau khi chia tay được đây?
Lam Khê cười mỉa mai, trong lòng cảm thấy Phó Hi Du thật là một tên xấu xa.
Rõ ràng là người chủ động chia tay cô, nhưng lại đứng trong bóng tối để theo sát cô.
Có phải là muốn xem xem sau khi chia tay, trông cô thảm hại đến thế nào không?
Có phải anh đã âm thầm quan sát cô, chơi đùa với cô, thậm chí còn cười nhạo cô ngốc nghếch, xem cô như trò cười có phải không?
Phó Hi Du thật đúng là một tên đáng ghét mà…
Còn Lam Khê thì lại là một kẻ ngốc bị lừa gạt.
Mà trên đời này chẳng ai muốn mình bị gạt cả.
Lam Khê đương nhiên cũng như vậy.
Cô ghét bị lừa gạt, càng ghét người đã lừa gạt cô.
Mà người lừa gạt đó lại là người mà cô rất thương, cũng là người mà cô rất thích.
Điều đó càng khiến cho cô cảm thấy bản thân mình bị đùa giỡn, khiến cho cô bị tổn thương, giống như bị người mình tin tưởng đâm ngay sau lưng mình vậy.
Mà lúc này, Lam Khê lại chưa biết rằng người cô đã từng tin tưởng nhưng lại lừa dối cô đang ở ngay trước cổng nhà cô.
Anh đang hồi hộp, đang lo lắng, đang muốn gặp cô nhưng lại không có dũng khí.
Cuối cùng, khi đã do dự rất lâu, anh mới ấn chuông cổng.
Tiếng chuông vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lam Khê đang ngồi trong phòng.
Biết có người đến, Lam Khê cố gắng ổn định tinh thần rồi đứng dậy ra ngoài.
Không ngờ, tới khi mở cổng ra, Lam Khê lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người mà cô rất thích.
Nhưng người đó cũng là người đã lừa gạt cô.
Phó Hi Du.
...
Nhìn thấy Phó Hi Du, tinh thần vốn đã ổn định lại của Lam Khê lại bắt đầu dao động.
Trong khi đó, Phó Hi Du nhìn thấy Lam Khê lại vô cùng mừng rỡ, nỗi nhớ nhung bao ngày qua cũng vì nhìn thấy cô mà được xoa dịu.
Vậy mà, anh lại nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Anh tới đây làm gì?”
Phó Hi Du thoáng sững sờ.
Mặc dù không dám nghĩ Lam Khê sẽ niềm nở đón chào mình, nhưng anh cũng không hề nghĩ Lam Khê sẽ lạnh lùng đến như vậy.
Tuy nhiên, không có thời gian để suy nghĩ vì sao thái độ của Lam Khê lại khác lạ, Phó Hi Du đã vội vàng trả lời: “Tôi muốn gặp cô… Để cảm ơn cô chuyện cô đã giúp tôi…”
Khi nói câu này, bàn tay của Phó Hi Du khẽ nắm lại.
trong lòng có chút thấp thỏm vì câu trả lời không hoàn toàn là thật.
Bởi vì chuyện anh muốn cảm ơn cô chỉ là một lý do rất nhỏ, còn lý do lớn nhất chính là anh rất nhớ cô.
Ngày ngày, Phó Hi Du đều nhớ Lam Khê không ngừng nghỉ.
Lam Khê thật ra cũng nhớ anh.
Thế nhưng, nỗi nhớ của cô lúc này đã bị sự giận dữ bao phủ.
Nhìn vào khuôn mặt Phó Hi Du, cô cười nhạt, giọng nói nghe ra vài phần mỉa mai: “Anh không cần cảm ơn tôi đâu, Cơn Mưa à.”
Phó Hi Du nghe thấy hai từ “Cơn Mưa” thì đơ người, ánh mắt ẩn hiện tia hoang mang, trong lòng bồn chồn không biết tại sao Lam Khê đột nhiên lại nói như vậy.
Cô đã biết anh là Cơn Mưa sao?
Làm sao cô có thể biết được?
Lam Khê nhìn thấy vẻ mặt Phó Hi Du lúc này thì cũng đoán ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Cô có chút ý chế giễu, nói với anh: “Chưa kịp cập nhật tin tức sao? Khéo chuyện anh là Cơn Mưa còn sắp lên hot search rồi đấy!”
Nghe vậy, Phó Hi Du dù bất ngờ nhưng cũng không thể hiện biểu cảm đặc biệt gì.
Anh không biết bản thân nên làm sao, nên đối mặt với Lam Khê như thế nào.
Trầm mặc mất một lúc, anh mới nói: “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi vì đã giấu cô việc mình là Cơn Mưa.”
Lam Khê nghe vậy thì cười nhạt, hỏi anh: “Lúc đầu nói đến đây để cảm ơn, sao bây giờ lại đổi thành xin lỗi rồi?”
Phó Hi Du im lặng.
Lam Khê thấy vậy thì càng bực mình, liền chất vấn: “So với xin lỗi, không phải anh nên cho tôi một lời giải thích hay sao.
Sao anh lại phải lừa gạt tôi như thế chứ? Hơn nữa chia tay tôi rồi, anh còn dùng Cơn Mưa để nhắn tin với tôi để làm gì? Là để xem tôi sống ổn hay là sống tệ sao? Hay anh muốn kiểm tra xem sau khi chia tay tôi có thê thảm hay không à?”
Phó Hi Du nghe tới đây thì hốt hoảng, vội vàng lắc đầu: “Không phải như vậy đâu.”
Lam Khê lớn tiếng: “Không phải như vậy thì là vì lý do gì chứ?”
Phó Hi Du lúc này rất sợ hãi Lam Khê sẽ hiểu lầm mình nên liền vội vàng nói thật: “Là vì anh rất nhớ em.
Nếu không trò chuyện với em, anh thật sự sẽ không chịu nổi.”
Nghe được câu trả lời này, Lam Khê sững người lại.
Nhưng nhanh chóng, cô lại cảm thấy thật nực cười.
“Nhớ tôi á? Anh đang nói cái chuyện cười gì thế? Lại còn không trò chuyện với tôi thì không chịu nổi? Anh nói ra những lời này mà không biết xấu hổ à? Kẻ bội bạc đã đá tôi không thương tiếc như anh mà cũng có thể nói ra câu đó sao?”
Phó Hi Du khựng người lại, trái tim bỗng nhiên bị những lời nói có Lam Khê hung hăng cào xé.
Anh muốn nói với cô rằng không phải như cô nghĩ đâu.
Sau khi chia tay, anh thật sự rất nhớ cô, rất muốn ở cạnh cô, rất muốn nói chuyện với cô.
Thế nhưng, cổ họng anh lại như bị ai đó bóp chặt, không thể nào nói nên lời.
Mà hành động im lặng của anh đối với Lam Khê lại chẳng khác nào như là anh đã chẳng còn lời gì để nói.
Hay nói đúng hơn, anh đã chẳng còn khả năng kiếm ra lý do gì để bao biện cho việc anh đã đá cô cả.
Vậy mà anh còn dám nói là nhớ cô ư?
Đến lúc này mà còn định lừa cô à?
Vậy mà Lam Khê xém chút nữa đã tin là anh nhớ cô rồi đấy!
Nhưng mà thật là may…
Lam Khê thầm nghĩ thật tốt vì mình còn đủ bình tĩnh để không bị lừa.
Cô bước lùi lại một bước, sau đó nhìn Phó Hi Du rồi nói: “Anh không còn gì để giải thích nữa thì đi về đi.”
Phó Hi Du lo lắng, vội vàng nói: “Anh nói rồi… Anh không cố ý lừa em… Là vì anh nhớ em… Vì vậy nên anh mới làm như vậy để được trò chuyện với em… Anh không hề có ý xấu… Tất cả lý do để anh làm vậy chỉ là vì anh thích em mà thôi…”
Nghe đến đây, Lam Khê không nhịn được mà phì cười, giọng nói đầy vẻ châm chọc: “Thích tôi? Thích tôi mà chia tay tôi à? Thích tôi mà hất văng món quà mà tôi tặng anh sao?”
Phó Hi Du đã không còn bình tĩnh, vừa tiến gần về phía Lam Khê vừa cố gắng giải thích: “Anh xin lỗi.
Anh không hề cố ý làm rơi món quà đó đâu… Anh thật sự rất xin lỗi…”
“Tất cả những món đồ em tặng, anh đều luôn luôn trân trọng… Chiếc máy ghi âm em tặng anh, anh luôn đặt trên bàn làm việc… Anh nhớ những lời em nói khi đã tặng nó cho anh… Em nói nếu anh muốn nói gì với em nhưng không dám nói thì có thể ghi âm lại, sau đó đưa cho em nghe… Vì vậy, anh vẫn thường xuyên ghi âm lại, chờ ngày khi em muốn, anh sẽ đưa nó cho em nghe…”
“Quả cầu thủy tinh mà em tặng anh… Quả cầu ấy anh đã làm vỡ… Nhưng anh rất thích nó… Anh vẫn luôn giữ những mảnh vỡ của quả cầu lại… Nếu em không tin… Anh sẽ đưa em đi nhìn nó, có được không?”
Giọng nói của Phó Hi Du lúc này lộ rõ vẻ lo sợ.
Dáng vẻ anh lúc cố gắng giải thích trông cũng thật khổ sở, đáng thương.
Bàn tay anh hơi run, từ từ tiến tới, nắm lấy tay Lam Khê, bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô bên trong bàn tay mình.
Lời nói từ sâu tận trong tim, Phó Hi Du bây giờ mới dám nói: “Anh thật sự rất thích em, Lam Khê à… Từ trước đến giờ vẫn luôn thích, chưa bao giờ ngừng lại…”
Lam Khê nghe những lời nói da diết, nhìn ánh mắt tha thiết chân thật của Phó Hi Du thì gần như đã buông bỏ sự phòng bị.
Cô rất thích anh, cô rất thương anh.
Vì vậy, làm sao cô lại không động lòng trước những gì anh nói chứ?
Tuy nhiên, lời chia tay năm đó đã để lại vết thương lòng cho cô.
Quả cầu trái tim năm đó Phó Hi Du làm vỡ đã khiến cho trái tim bằng máu bằng thịt của cô bị tổn thương vô cùng.
Vì thế, Lam Khê dù động lòng nhưng vẫn cố níu lại một tia lý trí nhỏ bé.
Cô có thể tin anh, nhưng cô không thể tin một cách mù quáng,
Sự phòng bị mà cô gần như đã buông xuống lại được kéo lên.
Lam Khê dùng ánh mắt kiên định nhìn vào đôi mắt tha thiết của Phó Hi Du rồi nói: “Nếu như anh thật sự thích tôi, vậy tại sao lại chia tay tôi?”.