Phó Hi Du bị câu hỏi “Tại sao chia tay?” của Lam Khê làm khó.
Lý do anh chia tay cô là vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cô, sợ cô vì anh mà bị người đời mắng nhiếc.
Lý do anh chia tay cô là vì anh bị Vương Kiệt dùng ba video để uy hiếp, vì ba cái video đáng sợ kia sẽ khiến cho cuộc sống của anh và cô tràn ngập sự tối tăm.
Lý do anh chia tay cô… Còn là vì bố cô nói rằng anh nên làm vậy.
Thế nhưng, Phó Hi Du làm sao có thể nói với Lam Khê như vậy đây?
Phó Hi Du không muốn nói cho cô biết, bởi vì anh biết cô thương anh, sẽ vì anh mà đau lòng.
Hơn nữa, anh biết cô sẽ tự trách bản thân.
Cô sẽ trách mình đã không thể ở bên cạnh lúc anh đang đau khổ vì chia tay.
Cô sẽ trách mình vì đã để anh phải cô đơn sống trong nỗi nhớ.
Bởi vì sao? Bởi vì cô rất thích anh, rất thương anh.
Cho nên dù cô không sai, dù cô không có lỗi, cô vẫn sẽ đổ hết mọi trách nhiệm về phía mình.
Phó Hi Du biết Lam Khê thật sự sẽ làm như thế.
Vì vậy, anh làm sao có thể cho Lam Khê biết lý do đây?
Điều duy nhất Phó Hi Du có thể làm là nắm chặt lấy tay Lam Khê, đáng thương mà cầu xin cô rằng: “Hãy tin anh… Anh thật sự rất thích em…”
Thế nhưng, lời yêu Lam Khê đã nghe đủ.
Thứ cô cần chỉ là một lời giải thích.
Phó Hi Du đã không cho cô, cô làm sao có thể tin anh đây?
“Dối trá!”
Không có lời giải thích thì lời anh nói chỉ là dối trá.
Làm Khê nói ra hai chữ “dối trá”, sau đó thất vọng mà nói với Phó Hi Du: “Anh là một kẻ lừa gạt rất nguy hiểm, nói dối vô cùng giỏi, khiến tôi càng ngày càng khó có thể đề phòng.
Vì vậy…”
Nói đến đây, giọt nước mắt mà Lam Khê cố gắng níu giữ ở trong khóe mắt đã tuôn rơi.
Cô rút bàn tay mình ra khỏi tay anh, sau đó khó khăn mà nói tiếp: “Vì vậy, tôi mong anh hãy tránh xa tôi ra.”
Nghe thấy những lời nói này của Lam Khê, đôi mắt Phó Hi Du tối sầm lại.
Cô đã coi những lời anh nói là dối trá.
Cô đã coi anh là một kẻ lừa gạt.
Cô đã mong anh hãy tránh xa ra khỏi cô.
Phó Hi Du nhớ tới những lời này, trái tim liền quặn thắt lại.
Anh cảm thấy Lam Khê thật là lợi hại, chỉ cần nói vài câu thôi mà đã có thể khiến anh phải chịu đả kích đến thế này rồi.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết, những lời nói của mình có lực sát thương lớn đến thế nào đâu.
Tưởng chừng như là lời nói gió bay, nhưng thực chất lại là những mũi kim sắc nhọn, găm sâu vào trong trái tim bằng máu bằng thịt của Phó Hi Du.
Thế nhưng, Phó Hi Du vẫn có thể chịu đựng được.
Chỉ cần còn một chút hy vọng, Phó Hi Du vẫn có thể tiếp tục chứng minh cho Lam Khê thấy tình cảm của mình.
Phó Hi Du không sợ đau, anh chỉ sợ phải rời xa Lam Khê mà thôi.
Bây giờ có thể đứng trước mặt Lam Khê rồi, anh quyết sẽ không lùi bước.
Thế nên, anh gắng gượng nở nụ cười rồi tha thiết nói:
“Anh xin lỗi.
Chuyện chia tay là anh sai, nhưng anh vẫn luôn hối hận.
Anh thật sự rất thích em… Cho nên… Anh cầu xin em… Hãy quay lại với anh… Chúng ta quay lại như ngày xưa, có được không?”
Lam Khê nghe những lời này thì tức đến bật cười: “Quay lại để anh đá tôi một lần nữa à?”
Phó Hi Du vội vàng lắc đầu: “Không… Anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu.
Hãy tin anh, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Lam Khê nghe anh nói, lại nhìn vẻ mặt thành thật của anh bây giờ thì thấy anh diễn thật giỏi.
Lại nhớ tới lần trước, khi anh đòi chịu trách nhiệm rồi muốn quay lại hẹn hò, Lam Khê đã hỏi anh có muốn công khai không.
Anh đã không trả lời thẳng thắn, nhưng rõ ràng là không muốn công khai chút nào.
Còn bây giờ thì sao nhỉ?
Lam Khê có chút thắc mắc, liền hỏi: “Nếu chúng ta hẹn hò, anh có công khai mối quan hệ không?”
Phó Hi Du nghe vậy thì tưởng rằng Lam Khê đã xem xét đến chuyện đồng ý quay lại nên vô cùng mừng rỡ, trong lòng hồi hộp nên giọng nói run run: “Chuyện công khai hay không đều do em quyết định.”
Lam Khê có chút bất ngờ, cứ nghĩ rằng Phó Hi Du sẽ trả lời giống như lần trước để từ chối chuyện công khai.
Nhưng bây giờ anh đã nói như vậy, Lam Khê lại hỏi: “Vậy anh có dám thề là sẽ không chia tay tôi không?”
“Anh thề!” Phó Hi Du mỉm cười, ánh mắt không giấu nổi sự hạnh phúc mà nói: “Anh sẽ mãi mãi không chia tay em.”
Nghe thấy lời này, trái tim Lam Khê đau nhói.
Thế nhưng, cô vẫn bật cười, hỏi lại Phó Hi Du một lần nữa: “Chuyện công khai hay không là do tôi quyết định, đúng chứ?”
Phó Hi Du vui vẻ gật đầu, Lam Khê ngay lập tức nói: “Vậy thì đừng công khai nhé!”
Nụ cười trên môi Phó Hi Du thoáng chốc cứng đờ.
Nhưng nhanh chóng, anh lại vui vẻ nói: “Được.
Dù sao em cũng phải chú ý vào sự nghiệp, không nên vội công khai chuyện tình cảm làm gì.”
Lam Khê cười nhạt: “Công khai hay không thì đâu liên quan gì đến sự nghiệp chứ? Tôi không công khai là để chia tay cho tiện mà thôi.”
Nghe tới đây, Phó Hi Du sững người lại.
Lam Khê lại nói tiếp: “Dù sao cũng chỉ yêu nhau trong một thời gian ngắn, không cần công khai làm gì.
Đến lúc chia tay lại ồn ào, rất là phiền phức có đúng không?”
Ánh mắt Phó Hi Du ẩn hiện tia hoang mang, giọng nói lộ rõ vẻ bất an.
Anh hỏi: “Tại sao lại chia tay?”
Lam Khê phi cười, không nghĩ sẽ nhận được câu hỏi này.
Nhưng nhận được rồi, cô lại có cơ hội trào phúng: “Vừa rồi tôi hỏi anh tại sao chia tay tôi, anh còn không trả lời.
Sao bây giờ lại quay sang hỏi tôi thế?”
Phó Hi Du đơ người, lại nghe Lam Khê nói: “Thật ra anh không trả lời thì tôi cũng đã biết lý do.
Lúc trước anh chia tay tôi là vì anh thấy không hợp, thấy chán tôi, thấy tôi không thú vị, có đúng không?”
Phó Hi Du vội vàng nói “Không phải như vậy”, nhưng Lam Khê lại nói: “Lý do của tôi cũng như thế.”
Cô cười nhẹ: “Tôi cũng chán anh, thấy anh chẳng có gì thú vị cả.
Vậy nên có quay lại thì sớm muộn gì tôi cũng chia tay anh thôi.”
Phó Hi Du bị lời nói của Lam Khê làm cho choáng váng, tinh thần bị đả kích không hề nhẹ.
Lam Khê lại tiếp tục công kích: “Anh vừa thề là không chia tay tôi, vì vậy phải đợi tôi chán chia tay anh đấy! Nhưng mà anh cũng đừng lo, vì bây giờ tôi đã bắt đầu thấy chán anh rồi.
Vì vậy không cần đợi lâu đâu, tôi sẽ chia tay anh nhanh thôi.”
Phó Hi Du chết lặng, ánh mắt đau lòng nhìn về phía Lam Khê.
Vừa rồi, cô nói cô đã bắt đầu chán anh rồi.
Cô nói cô sẽ chia tay anh nhanh thôi.
Thật là đau đớn!
Trái tim anh đang đau đớn vô cùng.
Thế nhưng, anh lại cảm thấy bản thân mình đáng bị như vậy.
Bởi vì ngày ấy chia tay, anh đã khiến cho Lam Khê cũng phải gánh chịu nỗi đau như bây giờ.
Tuy nhiên, anh không hề cố ý.
Vì vậy, anh vẫn có thể được tha thứ, anh vẫn có thể ở bên cô, phải không?
Phó Hi Du tiến đến gần Lam Khê, giọng nói nghẹn ngào: “Không sao.
Nếu sau này em không cần anh nữa thì chia tay anh cũng được.
Chỉ cần bây giờ em quay lại với anh là được rồi.”
Nếu là lúc trước, khi nhận được câu nói này của Phó Hi Du, Lam Khê nhất định sẽ cảm động, sẽ thương anh, sẽ nói rằng cô chấp nhận quên hết mọi chuyện đau khổ trong quá khứ để đến bên anh lần nữa.
Thế nhưng, bây giờ thì không.
Lam Khê khóa chặt trái tim mình lại, sau đó nhẫn tâm mà đáp: “Bây giờ tôi đã không cần anh rồi.
Vậy thì coi như chúng ta đã quay lại, sau đó chia tay luôn từ giây phút này đi.”
Nói xong, Lam Khê quay người vào nhà mà không biết rằng lúc này, Phó Hi Du đã bị lời nói của cô mà hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh bắt lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình.
Trong khi Lam Khê đang ngơ ngác, Phó Hi Du liền ôm chặt lấy cô, hung hăng dùng miệng ngậm chặt lấy đôi môi cô.
Lam Khê sợ hãi, ra sức giãy giụa nhưng vô ích.
Phó Hi Du càng ngày càng siết chặt lấy cơ thể cô, giam giữ cô ở bên cạnh mình.
Lam Khê hoảng loạn cắn vào môi anh, anh lại ngông cuồng hơn, dữ dội hơn, hung hăng hơn mà tiến sâu vào trong khoang miệng cô.
Cơ thể Lam Khê vì vậy mà bủn rủn, hoàn toàn chẳng còn sức lực chống đối.
Thế nhưng, Phó Hi Du vẫn không hề nhẹ nhàng đi.
Ngược lại, anh càng tiến công mạnh mẽ, giống như là đang muốn trừng phạt Lam Khê vậy.
Cô nói chia tay anh ư?
Cô nói không cần anh ư?
Sao cô lại nhẫn tâm đến như vậy?
Cô cố tình trêu đùa anh, bỡn cợt với trái tim của anh.
Cô có biết anh thích cô đến như thế nào không? Tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy chứ?
Anh chỉ thích một mình cô, chỉ yêu một mình cô.
Nếu cô chê anh không thú vị, anh sẽ cố gắng thay đổi.
Nếu cô cảm thấy anh chưa đủ tốt, anh sẽ cố gắng nỗ lực.
Cô muốn anh như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi anh.
Phó Hi Du bị ý nghĩ này xâm chiếm lấy toàn bộ trí não.
Anh hôn Lam Khê không biết bao lâu, khiến cô đã cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
May sao, anh kịp nhận ra điều đó, liền lưu luyến rời khỏi đôi môi Lam Khê.
Nhưng không ngờ, Lam Khê sau đó lại ngay lập tức cho anh một bạt tai.
“Bốp” một cái.
Tiếng vang khiến cho Phó Hi Du hoàn toàn thức tỉnh.
Anh nhìn Lam Khê, nhìn đôi mắt đỏ hoe, còn long lanh một tầng hơi nước của cô.
Lại nhìn thấy đôi môi bị anh giày vò, Phó Hi Du thật sự vô cùng hoang mang.
Anh lại tiến tới, muốn xin lỗi Lam Khê.
Nhưng kết quả, Lam Khê vô cùng giận dữ, liền tặng cho anh một chữ: “Cút.”.