Lam Khê tức giận, đóng sầm cánh cổng lại.
Phó Hi Du đứng ở bên ngoài, không làm sao nhìn thấy được hình bóng của Lam Khê.
Anh bắt đầu hối hận.
Hối hận vì bản thân đã vì mất bình tĩnh mà đối xử với cô như vậy.
Bây giờ anh phải làm gì đây? Phải làm gì thì cô mới quay lại với anh? Phải làm gì thì cô mới thích anh như trước đây?
Phó Hi Du thất vọng với chính bản thân mình.
Anh ngồi sụp xuống trước cổng nhà Lam Khê, yên lặng ngồi chờ cô ra ngoài.
Trong khi đó, Lam Khê đã lên trên phòng (phòng ở tầng hai).
Cô đứng cạnh cửa sổ, âm thầm quan sát Phó Hi Du đang ngồi chờ dưới cổng.
Không biết qua bao lâu, Phó Hi Du vẫn kiên trì ngồi ở đó.
Còn Lam Khê đã bắt đầu mất kiên nhẫn, liền không để ý đến Phó Hi Du nữa, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Dù sao thì bây giờ, Lam Khê nghĩ mình cũng chán ghét anh rồi.
Anh là đồ lừa gạt, nói dối không chớp mắt, lại còn làm ra hành động vô cùng bất lịch sự với cô, khiến cho cô hoàn toàn thất vọng.
Lam Khê không hiểu lúc đầu mình là vì điều gì mà thích anh.
Sau này chia tay, Lam Khê càng không hiểu mình vì điều gì mà “vẫn còn” thích anh.
Bây giờ, anh đột nhiên dùng lời ngon tiếng ngọt muốn dỗ Lam Khê, muốn Lam Khê quay lại với anh ư?
Lam Khê quyết định sẽ không tin tưởng anh, quyết định sẽ giày vò anh, cho anh biết được năm đó, cô đã phải chịu đựng tổn thương đến mức nào.
Thế nhưng, đến bảy giờ tối, khi bầu trời đã tối đen như mực, Lam Khê lại đau lòng rồi.
Cô đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống Phó Hi Du chỉ mặc chiếc áo sơ mi giữa trời lạnh lẽo thì lại đau lòng rồi.
Lam Khê thấy bản thân mình đúng là một người vô dụng, tại sao chỉ có việc hành hạ Phó Hi Du một chút mà đã không chịu nổi rồi chứ? Năm đó, cô đã bị anh đối xử như thế nào?
Ngày mà Phó Hi Du hẹn cô đi chơi, anh bỗng nhiên hủy hẹn, sau đó cho cô một tin tức bất ngờ.
Tin tức chia tay.
Ngày ấy, Lam Khê thực sự sửng sốt, hoang mang, hoảng loạn và đau khổ.
Cô muốn níu giữ mối tình này, bởi vì cô thật sự rất thích, rất thích anh.
Thế nhưng, đáp lại cô lại là sự dứt khoát đến mức vô tình, khiến cô bị đả kích vô cùng nặng nề.
Tuy nhiên, Lam Khê không ghét anh.
Cô cảm thấy không thích thì chủ động chia tay là chuyện bình thường.
Thế nhưng, ngày cô hẹn anh tới thư viện, anh dù đã đến nhưng lại không hề gặp cô, khiến cho cô không sao hiểu được.
Tại sao anh lại làm như vậy chứ? Anh có biết lúc ấy cô lo lắng tới mức nào không?
Cái giây phút mưa gió xuất hiện, Lam Khê cảm thấy bất an.
Cái giây phút nghĩ rằng có thể anh gặp tai nạn, Lam Khê cảm thấy hoảng sợ.
Lúc đó, cô cầu mong anh đừng xảy ra chuyện gì.
Lúc đó, cô tự trách mình tại sao lại hẹn anh đến đây.
Nếu anh xảy ra chuyện gì thì đều là tại cô! Tất cả mọi chuyện đều là tại cô.
Lam Khê vội vàng chạy đi tìm Phó Hi Du, trong lòng chỉ cầu nguyện anh đừng xảy ra chuyện gì.
Anh không thích cô cũng được.
Anh chán ghét, đòi chia tay cô cũng được.
Chỉ cần anh không sao, thì mọi chuyện xảy ra với cô đều vẫn còn tốt đẹp.
Cho đến tận sau này, lúc nhớ đến chuyện ngã xuống cầu thang, Lam Khê vẫn cảm thấy thật may mắn.
Bởi vì hôm đó cô chỉ bị ngã cầu thang thôi, còn Phó Hi Du đã bình an vô sự.
Tuy nhiên, lúc nhớ đến việc Phó Hi Du rõ ràng đã ở thư viện nhưng không chịu gặp mình, Lam Khê lại cảm thấy thật đáng giận.
Bởi vì anh làm như vậy đã khiến cô vô cùng lo sợ, vô cùng khổ tâm.
So với nỗi đau thể xác, thì sự sợ hãi bao bọc lấy trái tim còn đau đớn hơn gấp nghìn lần.
Đã vậy, anh còn làm vỡ món quà mà cô tặng, khiến trái tim vốn còn chưa hồi phục đã phải chịu thêm sự giày vò hung ác.
Vậy mà, Lam Khê vẫn không thể ghét Phó Hi Du.
Lam Khê cảm thấy mình đúng là yêu đến ngu ngốc rồi.
Nhưng không sao! Nhận ra bản thân ngu ngốc là vẫn còn kịp thay đổi.
Bây giờ lại phát hiện ra suốt bấy lâu nay, Phó Hi Du đã dùng vỏ bọc Cơn Mưa để lừa gạt mình, Lam Khê càng có quyết tâm thay đổi bản thân hơn.
Cô quyết định không quan tâm Phó Hi Du nữa, thậm chí còn giày vò anh, cho anh biết cô đã đau khổ thế nào.
Vậy nhưng, khi thấy anh chịu khổ, Lam Khê lại càng đau lòng.
Không chỉ vậy, cô lại càng nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc khi xưa, nhớ đến những điều mà Phó Hi Du đã làm cho mình.
Phó Hi Du đã cưng chiều cô, quan tâm cô.
Anh luôn cho cô những thứ tốt đẹp nhất của bản thân mình.
Ngày kỷ niệm một tháng bên nhau, Lam Khê không thể ở bên cạnh anh.
Anh không những không trách cô, lại còn đạp xe đến tìm cô, tặng quà cho cô.
Chiếc cặp tóc Lovers mà anh tặng, Lam Khê rất thích, cũng rất trân trọng.
Nhưng khi chia tay, cô không dám đeo nó, chỉ dám cất nó đi, biến nó thành kỷ niệm.
Cả chiếc áo khoác mà anh đưa cho, Lam Khê vẫn luôn giữ nó, gấp nó gọn gàng rồi đặt vào một chiếc hộp.
Đối với Lam Khê, những món đồ của Phó Hi Du đều là kỷ niệm đẹp.
Thế nhưng, cô phát hiện hành động lưu giữ kỷ niệm của mình chính là một hành vi vô cùng ngu ngốc, khiến cho bản thân không thể nào thoát khỏi mối quan hệ vốn đã kết thúc rồi.
Hơn nữa, mai sau Lam Khê ở bên cạnh người khác mà vẫn còn giữ đồ của Phó Hi Du thì có xứng đáng với người kia không?
Lại nhớ đến lúc Phó Hi Du nói rằng mình vẫn giữ chiếc máy ghi âm mà Lam Khê tặng, thậm chí còn giữ cả những mảnh vỡ của quả cầu thủy tinh, Lam Khê liền cảm thấy thật ngớ ngẩn.
Bây giờ thì không sao, nhưng nếu mai sau có người yêu mới, Phó Hi Du vẫn còn giữ những thứ đó thì người yêu của anh sẽ cảm thấy thế nào?
Dù không còn thích Lam Khê, nhưng việc giữ lại món đồ của cô vẫn có thể khiến cho bạn gái tương lai của anh chịu tổn thương.
Mà Lam Khê lại không muốn người khác bởi vì mình mà bị ảnh hưởng.
Vì vậy, cô quyết định sẽ hoàn toàn chấm dứt với anh.
Trong lúc đó, Phó Hi Du vẫn đang ngồi yên lặng trước cổng.
Anh cảm thấy hơi lạnh, nhưng nghĩ đến khi gặp được Lam Khê, trái tim anh liền cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Vì thế, anh cứ ngồi đợi cô.
Anh cũng biết phòng của cô ở trên tầng hai nên cô có thể nhìn thấy anh đang đợi mình.
Do vậy, anh tin rằng cô sẽ xuống gặp anh.
Sớm hay muộn không quan trọng, chỉ cần cô chịu gặp anh là được rồi.
Và như anh mong muốn, Lam Khê thật sự đã xuất hiện.
Cô mở cổng, nhìn về phía anh đang ngồi yên dưới đất.
Phó Hi Du mừng rỡ, hai mắt gần như là đang phát sáng vậy.
Tuy nhiên, Lam Khê đã khóa chặt trái tim lại.
Đối với niềm vui trong mắt Phó Hi Du, cô chỉ nhẹ nhàng né tránh, sau đó đưa cho anh chiếc áo rồi bảo: “Trời lạnh đấy! Mặc vào đi.”
Phó Hi Du được quan tâm thì vô cùng hạnh phúc, hai tay run run nhận lấy chiếc áo.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra đây là chiếc áo mà anh đã từng đưa cho Lam Khê vào ngày kỷ niệm một tháng bên nhau.
Vì vậy, anh đưa nó lại cho cô rồi bảo: “Anh không lạnh, em cất áo đi đi.”
Lam Khê không nhận lấy áo, chỉ nhìn anh rồi nói: “Đồ của anh đấy.
Không lạnh thì cũng lấy về đi.”
Phó Hi Du khẽ mím môi.
Anh đương nhiên biết đây là áo của anh.
Vì thế, anh mới muốn cô giữ nó.
Vậy nhưng, thái độ Lam Khê lúc này rất quyết liệt.
Phó Hi Du không thể không nhận lại áo được.
Tuy nhiên, nếu chỉ lấy lại chiếc áo thôi thì không sao.
Nhưng Lam Khê lại còn lấy ra chiếc cặp tóc Lovers, sau đó đưa về phía anh rồi nói: “Cái này cũng trả lại cho anh.”
Phó Hi Du đương nhiên không nhận, liền lắc đầu, kiên quyết nói: “Áo có thể lấy lại, nhưng cặp tóc thì không.
Đây là quà anh tặng cho em, sao có thể lấy lại chứ?”
“Không lấy lại à?” Lam Khê lạnh nhạt nói: “Vậy thì tôi vứt nó đi nhé!”
Vứt?
Phó Hi Du ngẩn người, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng, hỏi cô: “Em vừa nói là vứt nó sao?”
“Thì tôi không muốn giữ nó, đưa lại cho anh thì anh lại không nhận.
Một món đồ đã không ai cần thì không phải nên bị vứt đi hay sao?”
Phó Hi Du đau đớn nghe những lời Lam Khê nói.
Từng câu, từng chữ phát ra đều hóa thành lưỡi dao cứa vào trái tim anh.
Anh cắn chặt răng, cố chấp nói: “Dù sao anh cũng đã tặng nó cho em.
Nếu em vứt nó đi thì không phải là không tôn trọng anh hay sao?”
“Tôi vì tôn trọng anh nên bây giờ mới trả nó lại cho anh đấy!”
“Nhưng quà đã tặng, không thể lấy lại.”
“Tôi đã chịu trả, tại sao anh lại không thể lấy chứ?” Lam Khê dần dần mất kiên nhẫn nên liền lớn tiếng, “Nhân tiện thì chiếc máy ghi âm và mấy mảnh vỡ của quả cầu thủy tinh anh cũng nên trả lại cho tôi.
Tôi sẽ xử lý chúng.”
Phó Hi Du nghe tới đây thì đã hoàn toàn không chịu đựng nổi, liền vội vàng nắm lấy tay Lam Khê rồi rối rít nói: “Anh xin lỗi… Là anh sai… Anh không nên chia tay, cũng không nên lừa em… Nếu em không đồng ý quay lại anh cũng không bắt ép em… Nhưng em đừng làm như bây giờ được không? Nếu chúng ta không thể hẹn hò, vậy thì làm bạn cũng được.”
Lam Khê nhíu mày, hất tay anh ra rồi nói: “Chúng ta có thể làm bạn, nhưng là bạn diễn, không phải bạn bè.
Mối quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở mức xã giao là được rồi, không cần thân thiết đến mức nhận quà của nhau đâu.”.