Chương 2:
Tài xế thà rằng nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề nên gặp ảo giác chứ không dám tin đây là sự thật.
Đây là chiếc siêu xe mấy trăm vạn, thế mà cậu chủ lại ra lệnh để mặc cho cô đâm vào.
…Xe thì không sao, quan trọng là người.
Lỡ như đối phương đâm mạnh thì phải làm sao đây? Anh ta thì không nói gì, nhưng vị này… Phải làm thế nào?
Anh ta cắn chặt răng, ngón cái bất giác siết chặt tay lái, dùng hết sự bình tĩnh từ khi sinh ra đến giờ yên lặng chờ đợi một tai nạn xe xảy ra, giống như đang chờ đợi Tử Thần đáp xuống vậy.
——May là, cậu chủ không định đồng quy vô tận với anh ta ở đây.
Tuy nhìn qua đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn bình thường, không ai ngờ rằng…
Tài xế không dám nhiều lời, mím chặt môi, cúi đầu nhìn cậu chủ vươn tay cầm lấy tờ giấy ghi chú.
Tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt, ở góc trái bên dưới có một con bướm đang nhẹ nhàng vỗ cánh.
Hai hàng lông mi của Chu Thuật Lẫm hơi run lên, đôi mắt của anh nhìn lướt qua những con số trên đó.
Sau đó anh lấy điện thoại ra, rũ mắt nhập dãy số vào tìm ra được một tài khoản, thông tin và ảnh đại diện của cô lập tức xuất hiện trước mắt, trên màn hình cũng hiện lên thông báo [Thêm vào danh sách liên lạc].
Nickname Wechat của cô là: Miamia.
Dịch ra là Di đây Di đây.
Anh không vội vàng thêm bạn bè, chỉ tắt điện thoại đi.
…
Bởi vì trong nhà có khách đang chờ nên Thẩm Di không ở lại tiệm sách quá lâu, cô hẹn Đào Hi gặp mặt ngày khác.
Lúc đặt túi đựng sách lên ghế lái phụ, cô nở một nụ cười nhẹ như đã dự liệu được mình lại có thêm một món ăn tinh thần phong phú cho mấy ngày tiếp theo.
Qua một lúc lâu, tuyết rơi ít lại, con đường cũng không khó đi như lúc nãy nữa.
Đường phố náo nhiệt dần dần trôi dạt về phía sau, chiếc xe màu trắng lái vào một con đường yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn biệt thự.
Lúc xuống xe, Thẩm Di vô thức liếc nhìn vết xước trên xe, bất giác nhớ đến chiếc xe Cullinan vừa nãy.
Quản gia chạy đến đón, Thẩm Di đưa chìa khóa cho ông ấy, bảo nếu ông ấy có rảnh thì mang xe cô đi sửa giúp cô.
Sự cố lần này xử lý khá đơn giản, chỉ cần đưa cho đối phương chút tiền để sửa xe là được.
Nhưng nhìn chiếc xe đó thì chắc sẽ tốn kém không ít, e là phải chi ra khá nhiều ‘máu’.
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi quản gia nghe thấy lại hoảng hốt, vội vàng kiểm tra cô từ trên xuống dưới: “Cháu gặp tai nạn xe à? Có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Di đáp qua loa: “Chỉ đụng nhẹ thôi, không sao đâu.”
“Có cần đi kiểm tra sức khỏe không?” Quản gia còn lo lắng sốt ruột hơn chính bản thân cô.
Thẩm Di cười, lắc đầu: “Cháu không sao thật mà, chú cứ đi làm việc đi.”
Quản gia còn muốn nói tiếp nhưng cô đã đi vào nhà, ông ấy chỉ có thể thở dài đi theo sau.
Không khí trong nhà náo nhiệt, nhà họ Chu tới đây chơi, người nhà họ Thẩm đều ở đây, bọn họ pha trà nói chuyện, bên ngoài tuyết rơi lất phất, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Hàn Cảnh là người đần tiên nhìn thấy cô, cô ta đứng dậy đi tới, nở nụ cười rồi ôm chầm lấy cô: “Tiểu Di về rồi.”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều nhìn về phía cô.
Thẩm Hàm Cảnh mặc một chiếc váy dài nhạt màu khác hoàn toàn với Thẩm Di vừa từ bên ngoài về, tà váy nhẹ nhàng mềm mại giống như chủ nhân của nó.
Thẩm Di tiện tay đặt túi đựng sách sang bên cạnh, cởi áo ngoài ra.
Hai người họ bằng tuổi nhau, khi đứng cạnh nhau giống hệt như hai bông hoa nở chung một đài, nhìn từ xa đều khiến người khác cảm thấy xinh đẹp.
Tuy hai người bằng tuổi nhau nhưng lại không phải chị em ruột thịt.
Thẩm Di sinh ra chưa được bao lâu thì bị thất lạc, người nhà tìm kiếm cô từ năm này qua năm khác nhưng vẫn không có kết quả, bèn nhận nuôi một bé gái sinh cùng tháng cùng năm với cô từ trại trẻ mồ côi.
Cho dù cô bé đó sinh non, cơ thể có hơi ốm yếu một chút, nhưng bọn họ nghĩ sinh cùng tháng cùng năm là duyên phận, cho nên đã chọn cô bé đó mang về nhà nuôi.
Cô bé đó chính là Thẩm Hàm Cảnh.
Mẹ của Thẩm Di chỉ sinh được một cô con gái, khoảng thời gian ban đầu Thẩm Hàm Cảnh là cô con gái duy nhất nhà họ Thẩm, ngoài ra còn có một cậu em trai.
Cho đến năm 8 tuổi, nhà họ Thẩm kiên trì tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được Thẩm Di.
Thứ gọi là duyên phận không thể nói rõ được… Thẩm Di cũng được tìm thấy ở trong một trại trẻ mồ côi khác.
Có lẽ là trùng hợp, cũng có thể là do số phận đã sắp đặt, nhà họ Thẩm nhận nuôi một bé gái mồ côi ở trại trẻ nên mới có phúc tìm được con gái mình ở trại trẻ mồ côi.
Bà Thẩm rất tin vào số phận.
Sau đó, nhà họ Thẩm có ba đứa con.
Thẩm Di là chị cả, Thẩm Hàm Cảnh nhỏ hơn cô 10 ngày, còn có một cậu em trai tên là Thẩm Hồi.
Thẩm Di gấp đôi chiếc áo khoác vừa cởi ra rồi đặt sang bên cạnh, giữa động tác xoay người loáng thoáng hiện ra một thân hình mảnh mai, duyên dáng ngọc ngà, hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Bà Chu họ Tần, khi nhìn cô thì khó nén được sự vui vẻ, duỗi tay gọi cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Thẩm Hàm Cảnh mỉm cười, nói chuyện với cô: “Ngoài trời lại đổ tuyết, chị có lạnh lắm không?”
“Cũng bình thường.”
Thẩm Hàm Cảnh đưa cho cô một ly trà nóng mà ông Thẩm mới vừa pha xong, cô khẽ gật đầu, tiện tay cầm trong tay ủ ấm.
Dì Tần giải thích: “Chú với dì đột nhiên muốn tới đây, không ngờ Diệc Hành đã ra ngoài với bạn rồi nên không đi cùng được.”
Mấy lời này chỉ là lý do thoái thác mà thôi, Chu Diệc Hành đã báo trước cho cô về tình hình cụ thể, thật ra đâu có dễ nghe như vậy? Thẩm Di chỉ cười rồi gật đầu.
Dì Tần cầm tay cô thử độ ấm.
Ngón tay của cô vừa thon dài vừa trắng mịn, ngay cả bàn tay cũng cực kỳ xinh đẹp.
Thấy bàn tay cô không lạnh lắm, bà ấy mới thoáng yên tâm, nhưng vẫn nắm lấy tay cô một cách vô cùng yêu thích.
Mà chuyện bọn họ vừa mới nhắc đến đúng là có liên quan đến cô.
Bởi vì đó là hôn sự của cô và Chu Diệc Hành.
Hôn ước này hai nhà đã đặt ra từ nhiều năm trước, nhà họ Thẩm chỉ có một cô con gái là cô, nhà họ Chu cũng chỉ có một người con trai duy nhất, không cần nói cũng biết đối tượng của hôn ước là ai.
Tuy Thẩm Hàm Cảnh cũng là con gái nhà họ Thẩm, nhưng con ruột và con nuôi khác nhau.
Nếu không tìm được cô, người được hứa hôn sẽ là Thẩm Hàm Cảnh.
Song bây giờ cô đã quay về, người được hứa hôn đương nhiên là cô chứ không phải là Thẩm Hàm Cảnh.
Trước đây bọn họ còn nhỏ nên người lớn cũng không nhắc tới, hiện tại bọn họ đã đến tuổi kết hôn, tất nhiên cũng nên bàn chuyện hôn sự rồi.
Đương nhiên, chuyện liên hôn giữa hai nhà cũng cực kỳ quan trọng, phía sau hai nhà có rất nhiều mối quan hệ giữa hai tập đoàn, lần này bọn họ đột nhiên nhắc tới hôn sự chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện này.
Nói chính xác hơn một chút là nhà họ Thẩm cần cuộc hôn nhân này.
Nhà họ Chu cũng là gia đình đàng hoàng, hơn nữa hai nhà quen biết đã nhiều năm, vì vậy cuộc hôn nhân này tiển triển rất thuận lợi.
Thẩm Di hơi rũ mắt, nhìn nước trà trong vắt trong tay.
Dù sao hôm nay cũng thiếu mất một vai chính khác, bọn họ chỉ đến đây nói chuyện qua loa.
Trong lúc lơ đãng, dì Tần liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, bắt gặp góc nghiêng xinh đẹp của cô, làn da đẹp đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, dưới ánh sáng còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ rất mỏng.
Bà ấy rất thích cô con dâu tương lai này, dù sao hai đứa cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ, bà ấy cũng là người nhìn Thẩm Di lớn lên.
Nhưng khi nghĩ đến đứa con trai không đàng hoàng của mình, bà ấy lại cảm thấy đau đầu.
Bọn họ nói chuyện vui vẻ, đề tài bắt đầu hướng về phía của Thẩm Hàm Cảnh, dì Tần hỏi gần đây công việc của cô ta thế nào rồi.
Thẩm Hàm Cảnh học múa từ nhỏ, hai năm trước bắt đầu dấn thân vào giới giải trí, sau khi đóng vài bộ phim thì bắt đầu gầy dựng được chút tiếng tăm.
Về những chuyện này và bao gồm cả tình hình công việc gần đây của cô ta, bà Thẩm nắm rất rõ.
Bà ấy trả lời thay cô ta, thuộc làu làu như lòng bàn tay, cho dù là con đường nhảy múa hay diễn xuất thì từ nhỏ Thẩm Hàm Cảnh đã rất xuất sắc.
“Cháu đang tiếp xúc với một bộ phim mới, xem thử có thể nhận được không.” Thẩm Hàm Cảnh nói năng khiêm tốn, nụ cười dịu dàng, vừa sảng khoái vừa bình tĩnh.
Dù ở trước mặt những người trong giới, ngay cả khi không thể xử lý những được những tình huống nhỏ nhặt này, cô ta vẫn không hề tỏ ra rụt rè.
Thẩm Di cũng không quan tâm quá nhiều, cô chỉ ngồi nghe, thổi cho trà nguội rồi khẽ nhấp một ngụm.
Tên của bộ phim này nghe rất quen.
Bà Thẩm hỏi cụ thể về hoàn cảnh của nhân vật này, bà Tần cũng cổ vũ cô ta.
Nhưng có rất nhiều người trong giới showbiz đang nhăm nhe nhân vật đó, thật ra trong lòng Thẩm Hàm Cảnh cũng không nắm chắc.
Bà Thẩm cổ vũ cô ta: “Không sao, con cứ thử xem, không thành công cũng đâu có sao.”
Tuy nói thì nói vậy, nhưng có thể thấy được bà rất tin tưởng cô con gái này.
Thẩm Hàm Cảnh khẽ mím môi, gật đầu.
Dì Tần xoa tóc của Thẩm Di, mềm mại như lụa, cười nói: “Di Di thì sao? Gần đây có đi theo bố học xử lý công việc không?”
Bà Thẩm cũng nhìn qua đây.
Ông Thẩm tiếp lời: “Đúng là tôi cũng muốn bọn trẻ học hỏi thêm một chút.
Chúng tôi già rồi, sau này phải nhờ vả bọn trẻ.”
Ông nhìn ông Chu, ông Chu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ không ở đây quá lâu, sau khi ăn tối xong thì rời đi.
Chiếc xe của Thẩm Di vẫn còn đỗ ở đó, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy dấu vết đụng xe, lúc này mọi người mới nhìn thấy, ngạc nhiên hỏi cô: “Con xảy ra tai nạn xe à?”
“Chỉ là sự cố nhỏ thôi, không quan trọng đâu ạ.” Cô nở nụ cười, chẳng quan tâm mấy.
Bà Thẩm cầm tay cô, trong đôi mắt lộ rõ sự hốt hoảng, sau khi kiểm tra chắc chắn cô không bị làm sao mới yên tâm.
Dì Tần chào tạm biệt cô: “Sau này tới nhà dì chơi với Hành Hành nhé, hoặc là đến uống trà chiều với dì cũng được.”
Cô cười, gật đầu.
Thẩm Di mặc một chiếc áo khoác màu trắng, cô đứng ở đó, hòa cùng một màu với tuyết khiến cho người ta không thể rời mắt.
Chờ đến khi người nhà họ Chu đi rồi, Thẩm Bách Văn vừa đi vào trong vừa hỏi cô: “Con có muốn đổi một chiếc xe khác không?”
Cô đi chiếc xe này đã lâu lắm rồi.
Mấy tháng trước Thẩm Hàm Cảnh vừa mua một chiếc xe mới, ông muốn nhân cơ hội này đổi chiếc xe khác cho cô.
Thẩm Bách Văn ngẫm nghĩ: “Hình như gần đây ra nhiều mẫu xe mới lắm, con cứ chọn chiếc nào con thích đi.”
Cô vẫn kiên quyết từ chối: “Không cần đâu ạ, con thích lái chiếc xe này thôi.”
Thẩm Bách Văn gật đầu, ông không ép cô nữa, chỉ gọi cô đến phòng làm việc nói chuyện.
Thẩm Di hơi khựng lại, cô có thể đoán được ông muốn nói chuyện gì.
Hai nhà đã nhắc đến chuyện kết hôn, cô giống như một người đã bị trói chặt lên giá, không thể động đậy.
Quả nhiên sau khi bước vào phòng làm việc, Thẩm Bách Văn vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện này.
Thẩm Hàm Cảnh và Thẩm Hồi đứng ở phía sau, cô ta nhìn về phía hai người bọn họ, vẻ mặt mơ hồ.
Theo như cô ta biết thì gần đây Chu Diệc Hành đang qua lại với một cô diễn viên nào đó.
Thẩm Hồi hỏi cô ta đang nghĩ gì vậy, cô ta chỉ cười và lắc đầu.
“Không có gì, chẳng phải em nói dì giúp việc làm món gì ngon lắm sao? Đâu rồi?”
Thẩm Hồi nhìn cô ta, dẫn cô ta đi đến phòng bếp.
Vừa rồi cậu muốn dắt cô ta đi, nhưng bị nhà họ Chu cắt ngang.
–
Ông Chu bớt chút thời gian đi gặp Chu Thuật Lẫm một lần.
Hai bố con hiếm khi gặp nhau, nhưng khi gặp mặt chỉ nói đến chuyện công việc.
Cuối cùng, có lẽ ông Chu cảm thấy như vậy không hay lắm, nói chuyện công việc xong, ông ấy dừng lại một lúc rồi nhắc đến chuyện gia đình.
“Diệc Hành sắp đính hôn rồi.”
Chu Thuật Lẫm gật đầu, hỏi đối tượng đính hôn là ai.
Sắc mặt của ông Chu trở nên dịu dàng: “Là nhà họ Thẩm.
Chắc con không biết đâu, nhưng Diệc Hành và cô bé kia đã quen nhau rất nhiều năm, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên tình cảm của hai đứa nó tốt lắm.
Nếu là người khác, chưa chắc thằng nhóc đó đã đồng ý.”
Ông ấy khẽ lắc đầu, thế nhưng từ lời nói của ông ấy thì có thể thấy được tình cảm của hai người bọn họ rất tốt.
Chu Thuật Lẫm bình luận: “Vậy thì tốt rồi.”
Thanh mai trúc mã, chơi thân từ nhỏ, trở thành một đôi, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Ông Chu cười nói: “Đúng vậy, bố hy vọng sau khi thằng nhóc đó kết hôn sẽ trưởng thành hơn, đến lúc đó con nhớ chỉ bảo cho nó nhiều hơn nữa.”
Chu Thuật Lẫm đồng ý, sắc mặt bình tĩnh như thường.
Ông Chu thấy anh gật đầu mới yên tâm, thuận miệng mời: “Trước mắt bố định tuyên bố hôn sự vào ngày sinh nhật của bố, đến lúc đó con cũng đến góp vui nhé.”
“Vâng.”
Không lâu sau, Chu Thuật Lẫm rời khỏi nơi này.
Người đàn ông với dáng người cao lớn bước nhanh như gió, quai hàm cắn chặt.
Những hạt tuyết trắng xóa yên lặng rơi trên áo khoác màu đen của anh, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
…
Thẩm Di đợi cả một ngày vẫn không thấy chủ nhân của chiếc xe Cullinan kia liên lạc với mình.
Dù sao cũng là cô đụng phải người ta, trong lòng cứ thấy lấn cấn chuyện này, cả đêm cứ nhìn điện thoại mấy lần.
Cho đến khi nhìn lại điện thoại lần cuối trước khi đi ngủ, trên Wechat cuối cùng cũng xuất hiện một dấu chấm đỏ có người muốn thêm bạn bè.
Tuy rằng là mình phải chịu trách nhiệm, nhưng Thẩm Di vẫn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chấp nhận.
Cô mở lời chào hỏi trước: [Chào anh.
Tôi là chủ nhân của chiếc xe ô tô đụng phải anh ngày hôm nay, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại.]
Ở khung chat góc bên trái xuất hiện dòng chữ ‘Đối phương đang nhập’.
Cô không thoát ra ngoài mà dừng lại ở giao diện này chờ đợi.
Nhưng dòng chữ kia chỉ hiện lên một giây rồi dừng lại, tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.
Thẩm Di khẽ chớp mắt.
Vài giây sau, dòng chữ kia lại tiếp tục xuất hiện.
Trái tim của cô hơi bay lên.
Anh… Đang suy nghĩ xem muốn cô bồi thường như thế nào ư?
Tình huống phức tạp lắm hay sao mà gõ chữ lâu như vậy?
Tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng cô khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.
Cô bắt đầu lo lắng một chuyện: Lỡ như cô không đền nổi thì phải làm sao đây?
Thẩm Di nắm chặt điện thoại di động.
Một lát sau, chuông báo có tin nhắn mới vang lên, cô rũ mắt nhìn.
Cullinan: [Ừ.]
Thẩm Di: “…”
Cô nghẹn họng, không ngờ rằng mình chờ đợi lâu như vậy chỉ đổi lại một chữ này.
Trong lúc nhất thời cô không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay căng thẳng hơn nữa.
Thấy đối phương không định nói tiếp, cô chủ động hỏi thăm tình hình hư hại của chiếc xe.
[Không biết lf chiếc xe bị đụng có gặp vấn đề gì nghiêm trọng không ạ?]
Đối phương trả lời: [Bình thường.]
Vậy chắc không nghiêm trọng lắm nhỉ? Thẩm Di suy nghĩ giây lát, tiếp tục chủ động hỏi: [Hôm nay anh đã mang nó đi sửa chưa? Nếu sửa rồi thì anh cứ báo phí sửa chữa cho tôi là được nhé.]
[Vẫn chưa, không vội.]
Không biết có phải cô gặp ảo giác không, nhưng hình như anh chẳng thèm để ý đến chuyện này, trong cách nói chuyện nhẹ nhàng có hơi lạnh nhạt.
Dường như đối với anh đây chỉ là chuyện nhỏ chẳng quan trọng.
Nhưng nếu không quan trọng thì anh liên lạc với cô làm gì? Cho dù cô đang chờ anh liên lạc thật.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao anh không tìm cách làm khó cô là được.
Xem ra là cô nghĩ nhiều rồi, chủ nhân của chiếc xe này và anh tài xế kia đều là người lịch sự lễ phép.
Sau một loạt những chuyện này, cho dù cô chưa từng gặp mặt người đó nhưng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lịch sự nho nhã của đối phương.
Trong lúc cô đang cho rằng cuộc nói chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, đối phương đột nhiên chủ động gửi tin nhắn cho cô: [Không biết nên xưng hô với cô như thế nào nhỉ?]
Thẩm Di: [Tôi họ Thẩm.]
Đối phương chỉ trả lời: [Được, cô Thẩm.].