Chương 7
Lục Khởi híp mắt nhìn người này, tốt xấu gì anh ta cũng tốt nghiệp trường đại học MIT, tuổi còn trẻ tuy không được coi là đứng đầu một phương nhưng sự nghiệp rất thành công.
Anh ta thì liên quan gì đến mấy chữ ‘Không có tài năng đó’ cơ chứ.
Thư ký cẩn thận cúi gằm đầu xuống, giả vờ như không nghe thấy gì.
Hai giây sau, tổng giám đốc Lục không tình nguyện lắm nhấc hai ngón tay lên vẫy nhẹ: “Làm theo lời anh ấy nói đi.”
Anh ta là người rộng lượng, không so đo với Chu Thuật Lẫm.
Trong lòng Lục Khởi cũng không nghĩ nhiều.
Chuyện có thể khiến Chu Thuật Lẫm gật đầu thì đảm bảo không thể sai được.
Thư ký đáp lại một tiếng, ôm tài liệu đi ra ngoài.
Đúng là chỉ có sếp Chu mới có thể trị được tổng giám đốc Lục.
Ở trong phòng họp, hai người của hai phương án vẫn đang tranh cãi không ngừng.
Sau khi tranh cãi xong, Thẩm Di vươn tay lấy cốc nước, cuối cùng cũng được uống một ngụm nước.
Dòng nước xoa dịu cổ họng khô khốc, giống như dòng suối trên sa mạc.
Vốn tưởng rằng sẽ phải tranh cãi một lúc lâu nữa, không ngờ lại có kết quả nhanh như vậy.
Thư ký nhỏ giọng tám chuyện với cô: “Không phải ý của tổng giám đốc Lục đâu, vốn dĩ tổng giám đốc Lục cũng không định nhúng tay vào chuyện này… Trùng hợp hôm nay sếp Chu cũng ở đây, anh ấy cũng cảm thấy phương án một tốt hơn.”
Thẩm Di nghe cô ấy nói thế thì bàn tay cầm ly nước hơi khựng lại.
Sếp Chu ư?
Cô không hiểu biết nhiều về nơi này, chỉ biết có một người là tổng giám đốc Lục.
Thư ký giải thích: “À đúng rồi, mọi người không biết đâu.
Sếp Chu là bạn của tổng giám đốc Lục, quan hệ của hai người họ tốt lắm.”
Thẩm Di hiểu ra, cô uống một ngụm nước.
Trùng hợp nhỉ? Anh cũng họ Chu, hơn nữa vị sếp Chu này cũng rất có mắt nhìn.
Chuyện vốn tưởng sẽ phiền phức lại được giải quyết một cách đơn giản, tâm trạng của Thẩm Di rất tốt, khi uống nước khóe mắt cũng cong cong.
Chủ nhân của chiếc xe Cullinan trả lời tin nhắn của cô: [Ở gần đó mới mở một nhà hàng, hương vị không tệ lắm.]
Có lẽ anh nhận ra kiến trúc bên này nên đã đề xuất cho cô nhà hàng ngon, hơn nữa còn gửi tên nhà hàng cho cô.
Thẩm Di vui vẻ đồng ý: [Được, tôi sẽ đến nếm thử.]
Sau vài lần trò chuyện, dường như hai người không còn xa lạ và khách sáo như lúc đầu nữa, dần dần cô cảm thấy bọn họ như bạn bè thân thiết.
Cô nghe anh nói anh vừa về nước, cũng có ý định định cư ở Bắc Thành.
Mặc dù ban đầu anh bảo cô làm người hướng dẫn cho anh, nhưng thỉnh thoảng biết được một số tin tức anh cũng sẽ chủ động chia sẻ với cô, giống như người nước ngoài mới tiếp xúc với những điều mới mẻ ở Trung Quốc vậy, bọn họ hỗ trợ và chia sẻ lẫn nhau.
Đúng lúc này Chu Diệc Hành gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, anh ta định đón cô ra ngoài đi dạo.
Thẩm Di ước chừng xem còn khoảng bao lâu nữa, sau đó gửi thời gian và địa chỉ cho anh ta.
Chu Diệc Hành có hơi ngạc nhiên.
Anh ta tưởng cô sẽ ở nhà hoặc là Thẩm thị, không ngờ cô lại ở một nơi không liên quan chút nào.
Anh ta hỏi: [Em đến đó làm gì?]
Thẩm Di: [Có chút chuyện.]
[Phiền phức à?]
[Không phải chuyện phiền phức gì.]
Anh ta ừ một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thẩm Di tắt điện thoại rồi cầm di động trong tay.
Cô hiểu ý của anh ta… Nếu là chuyện phiền phức anh ta sẽ xử lý giúp cô, không phải chuyện phiền phức thì không sao.
Cũng khá biết quan tâm người khác đấy.
——Dường như anh ta luôn lo lắng cô bị người khác bắt nạt.
Có thể là do từ nhỏ đến lớn đã xảy ra quá nhiều việc tương tự, để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc.
Đặc biệt là trước đây, ở trong mắt bạn bè trong giới thượng lưu cô luôn có vẻ yếu ớt dễ bắt nạt.
Có người yêu thích cô giống như Chung Du, cũng có người ỷ mạnh hiếp yếu muốn bắt nạt cô.
Mặc dù chỉ là xích mích nhỏ giữa bạn bè, nhưng cũng được xem là bắt nạt.
Nhưng kể từ lần đầu tiên anh ta dẫn cô tìm đến nhà đối phương, cô luôn được anh ta ở sau lưng âm thầm bảo vệ.
Giống hệt như thanh mai trúc mã trong truyện cổ tích và các bộ phim truyền hình khác.
Mà con đường tương lai cũng giống y như vậy.
Sau khi bàn xong kịch bản, cô gửi tin nhắn cho anh ta hỏi anh ta đã tới chưa.
Anh ta trả lời: [Em xuống đi.]
Cậu chủ Chu cực kỳ đúng giờ.
Dường như Thẩm Di có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta đứng dựa bên cạnh chiếc xe thể thao.
Cô không nhịn được khẽ nhếch môi, tạm biệt các đồng nghiệp.
Bọn họ gọi cô lại: “Đừng đi mà, đi ăn bữa cơm đã.”
Cô cười nói: “Không cần đâu, bạn trai tôi đến đón tôi rồi.”
Sau đó mọi người bắt đầu cười đùa: “Ồ, thì ra là bạn trai tới đón à.”
“Thế thì biết làm sao được? Không giữ cô ở lại nữa đâu!”
Thẩm Di cười khẽ, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ rồi đi trước.
Trong văn phòng làm việc của Lục Khởi, Chu Thuật Lẫm đang nghe điện thoại.
Anh đi đến bên cạnh cửa sổ, tùy ý nhìn xuống dưới lầu.
Cuộc điện thoại này đã kéo dài hơn 10 phút, lúc chuẩn bị kết thúc, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc chạy chậm ra khỏi tòa nhà cao ốc.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng ở trước mắt, chứng tỏ có người đến đón cô.
Anh hơi nhíu mày, không khó để nhận ra người đó là ai.
——Đích thân đến đón người ta tan làm à?
Câu nói của Lục Khởi vừa rồi cứ vang vọng bên tai anh: “Tình cảm của bọn họ tốt lắm.”
Ánh mắt của anh dần dần trở nên sâu thẳm.
Đúng là rất tốt.
Anh kết thúc cuộc trò chuyện, xoay người đi vào trong.
Lục Khởi cảm thấy hôm nay anh rất dễ nói chuyện, còn ở đây với anh ta cả một buổi sáng.
Anh ta cảm thấy mình cũng không thể thua kém, bèn nói: “Tôi mời anh ăn cơm nhé.
Anh muốn ăn gì?”
Con ngươi của Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, nhớ tới nhà hàng mà anh vừa đề xuất cho cô.
Anh không có ý gì khác, chỉ là mấy ngày nay đã quen sẽ chia sẻ mọi chuyện với cô.
Thỉnh thoảng nhìn thấy bạn bè đề xuất nhà hàng nào lên vòng bạn bè cũng sẽ giới thiệu cho cô.
Nhưng anh vẫn chưa đề xuất món ăn, nếu sau này có cơ hội hai người cùng đi ăn thử cũng không tệ.
Song bây giờ nghĩ lại, nếu cô định đi nếm thử thì hẳn lúc này cô sẽ đi cùng Chu Diệc Hành.
Hai hàng lông mày của anh hơi nhíu lại.
Hiếm khi có lòng tốt đẩy thuyền giúp người khác.
Lục Khởi nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ cảm thấy anh dễ nói chuyện vừa rồi —— Thật ra người này vẫn khó hầu hạ như trươc.
Không biết vì sao lại đột nhiên trở nên u ám nữa rồi.
Lục Khởi như nhớ đến chuyện gì đó, rót cho anh một ly trà, quan tâm dò hỏi tình hình: “Anh định lúc nào sẽ đạp đổ nhà họ Chu?”
Chu Thuật Lẫm cầm lấy chén trà, rũ mắt thử một ngụm: “Sắp rồi.”
“Thiết kế một bàn cơ lâu như vậy, anh còn đang chờ đợi gì nữa?” Lục Khởi hơi cúi người về phía trước, lòng hiếu kỳ trỗi dậy.
“Đang đợi một cơ hội.”
Choang một tiếng, chén trà rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lục Khởi nhắm mắt.
Chậc.
Ai trêu chọc anh thế hả!?
…
Số lượng người đứng xếp hàng bên ngoài cửa nhà hàng đủ để chứng minh nhà hàng này rất được ưa chuộng.
Chu Diệc Hành đi vòng qua chỗ cô, mở cửa xe cho cô, một tay che trên nóc xe, một tay dắt tay cô.
Tà váy của cô hơi lay động, bước đi vào trong cùng anh ta.
Có rất nhiều đôi tình nhân đến nhà hàng này, từng đôi từng cặp ra vào không ngớt.
Bọn họ đứng lẫn trong đám đông, cũng được xem là một đôi tình nhân bình thường trong số đó.
Anh ta nói chuyện với cô: “Em nói người bạn nào giới thiệu cho em? Anh có quen không?”
“Anh không quen đâu.
Là chủ nhân của chiếc xe Cullinan lần trước em đụng phải.”
Chu Diệc Hành nhớ ra chuyện này: “Đúng rồi, chuyện bồi thường lần trước thế nào rồi?”
“À, anh ấy không nhận.” Cô thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Hiện tại bọn họ đang đề xuất và chia sẽ vài thứ với nhau, khoản phí sửa chữa đó coi như bỏ qua.
Nhưng cô cảm thấy nếu có cơ hội cô sẽ đi chọn cho người đó một món quà cảm ơn.
Chu Diệc Hành nhướng mày, anh ta cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ rằng không chỉ xảy ra tranh cãi mà hai người họ còn giới thiệu nhà hàng cho chau.
“Lúc đó anh sẽ đi chọn cùng em.”
“Được.”
Chu Diệc Hành cũng có chút nghi ngờ, vì khoản tiền bồi thường này cho qua quá dễ dàng.
Thậm chí còn không khó để đoán được nguyên nhân vì sao lại cho qua dễ dàng như thế, nhưng anh ta không kịp suy nghĩ nhiều, thấy cô đang chú ý đến thực đơn nên cũng không nói thêm gì nữa.
Cho dù người đó có ý gì khác thật thì cũng vô dụng thôi.
Bởi vì sẽ bị mình cắt đứt.
Từ nhỏ đến lớn có không ít người theo đuổi Thẩm Di, song cô không hề biết rằng anh ta luôn âm thầm giải quyết những tên côn đồ định dở trò với cô.
Anh ta cũng biết có vài người đã thẳng thắn tỏ tình với cô, nhưng đều bị cô từ chối.
Tuy cô nhỏ hơn anh ta vài tuổi, nhưng anh ta cũng không đến nỗi không quan tâm như cô nghĩ.
Anh ta đang bảo vệ sự yên bình và tĩnh lặng của cuộc đời cô.
Nửa chừng, điện thoại nhận được tin nhắn, Chu Diệc Hành chỉ tùy ý liếc nhìn, sắc mặt không có gì thay đổi, lấy một chiếc khăn giấy lau miệng, sau khi trả lời thì tắt điện thoại đi.
Phù Lam đã biết chuyện bọn họ định đi thử đồ cưới.
——Là trong lúc buôn chuyện Tần Tuyết có lỡ miệng nói ra, bà có hơi sửng sốt, bởi vì Thẩm Di hoàn toàn không nói cho bà biết chuyện này.
Trong mấy ngày đến Nam Thành bà cũng thường xuyên gửi tin nhắn cho Di Di, thỉnh thoảng có nhắc đến mấy câu, nhưng Di Di chưa từng nhắc đến chuyện này.
Tần Tuyết đâu biết bà không biết chuyện này, nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: “Di Di nói con bé gọi bạn đi cùng rồi.
Bọn chúng đều còn trẻ, gu thẩm mỹ giống nhau.”
Phù Lam miễn cưỡng nở nụ cười.
Bà không biết liệu có phải bởi vì bà đến Nam Thành cùng Hàm Cảnh nên Di Di mới không định gọi bà đi cùng hay không.
Điện thoại đã kết thúc một lúc lâu mà bà ấy vẫn còn đang ngây người.
Thẩm Hàm Cảnh xách điểm tâm vừa nhờ người khác mua về bước vào trong, ngâm nga hát khẽ, nở nụ cười: “Mẹ, mẹ có đói bụng không? Mẹ nếm thử món này đi.”
Phù Lam không có tâm trạng ăn uống.
Có thể là nhận ra điểm kỳ lạ nào đó, Thẩm Hàm Cảnh bỏ đồ ăn xuống, đi đến bên cạnh bà, ôm lấy bà rồi nói: “Sao thế mẹ? Có chuyện gì à?”
Phù Lam nắm lấy bàn tay cô ta đang đặt trên vai mình, nói với cô ta: “Ngày mai Di Di định đi thử đồ đính hôn, vừa rồi dì Tần của con nói cho mẹ nghe… mẹ mới biết được.”
Thẩm Hàm Cảnh mỉm cười nói tiếp: “Vậy sao.”
Cô ta đảo mắt, trầm tư suy nghĩ rồi dựa vào người bà an ủi: “Công việc bên này có thể kết thúc sớm hơn dự kiến, hay là chúng ta quay về trước để xem Di Di thử đồ cưới gì, được không ạ?”
Phù Lam miễn cưỡng gật đầu, như vậy cũng được.
Bà đang nghĩ, nếu Di Di nói cho bà biết chuyện này thì bà cũng sẽ không đi Nam Thành.
Thứ Tư, Thẩm Di và Chu Diệc Hành hẹn gặp nhau ở cửa hàng quần áo, anh ta không cần phải đến đây đón cô.
Hai ngày nay cô đều lái chiếc xe mới mua cho quen tay.
Cô cảm thấy kỹ thuật của mình vẫn khá ổn, sau lần đụng xe đó thì không xảy ra sự cố nào khác, cho nên tổng kết lại… Đó chỉ là một sự trùng hợp ngoài ý muốn mà thôi.
Hôm nay Tiểu Bạch đã sửa xong, quản gia mang nó về nhà.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn cầm lấy chìa khóa xe Tiểu Bạch.
Không thể có mới nới cũ được.
Hôm nay, vừa sáng ra là Tần Tuyết đã vui vẻ gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói bà ấy không đi quấy rầy mấy người trẻ tuổi bọn họ nữa, nhưng bảo cô nhớ gửi vài tấm hình cho bà ấy xem với.
Thẩm Di nói chuyện với bà ấy, cô đồng ý.
Đã đến giờ xuất phát, cô đã gửi tin nhắn cho Chu Diệc Hành và Chung Du.
Chung Du nhanh chóng trả lời lại nói cô ấy đang trên đường tới, còn Chu Diệc Hành vẫn chưa trả lời.
Thẩm Di không nghĩ nhiều, cô chỉ cho rằng anh ta không nhìn thấy tin nhắn, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không lỡ hẹn, lát nữa gặp nhau ở đó cũng được.
Cô nhớ rõ lời Chu Diệc Hành nói ngày hôm đó, cô đã bàn bạc lại với Chung Du rồi, Chung Du miễn cưỡng đồng ý hôm nay sẽ cho anh ta chút mặt mũi, không gọi anh ta là thằng đểu nữa mà gọi cả họ và tên của anh ta.
Cô ấy nhấn mạnh: “Tớ nể mặt cậu lắm đấy nhé.”
Trên đường đi đến nhà họ Chu, Chu Thuật Lẫm đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu trắng quen thuộc.
Dừng lại trước cửa tiệm lễ phục nổi tiếng ở Bắc Thành.
Đèn đỏ ở phía trước đã hết, dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, anh dời tầm mắt.
Chung Du tới sớm hơn Thẩm Di, cô ấy giang hai tay ra, chạy đến hỏi: “Thẳng đều kia đâu rồi?”
“Chu Diệc Hành.” Cô ấy sửa lại.
“Chắc là chưa tới, chúng ta đi vào trước đi.”
Thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, bên ngoài khá lạnh.
“Haiz, anh ta là nam chính mà còn đến muộn hơn cả tớ.
Thẩm Di à, cậu đừng kết hôn với anh ta nữa, cậu kết hôn với tớ đi.”
Thẩm Di bật cười, kéo cô ấy đi vào trong.
Anh ta vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Chỉ vài phút nữa đã đến giờ hẹn, chắc anh ta đang trên đường tới.
Chu Diệc Hành đã đặt trước rồi, nhân viên cửa hàng lấy tất cả ra bên ngoài cho cô chọn, nếu cô không hài lòng thì có thể đặt cái khác.
Thẩm Di chỉ liếc qua một cái đã cảm thấy yên tâm, thẩm mỹ của anh ta không tệ, không phải sửa gì thêm.
Cô và Chung Du vào chọn trước.
Sau khi thử hai bộ, cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra ngoài cửa tiệm, phát hiện anh ta đã đến muộn hơn 20 phút.
Thẩm Di bỏ quần áo trong tay xuống, đi ra ngoài gọi điện thoại cho anh ta.
Cô không biết liệu anh ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Nhưng mà.
Gọi điện một hai lần vẫn không có ai nghe máy.
.