CHƯƠNG 4
Mấy hôm sau tôi tìm được đồn công an chỗ ở cũ của gia đình Tường Vi. Trong số các vị cảnh sát hộ tịch kia có một một phụ nữ đứng tuổi thường xuyên nghe tên chương trình của tôi, cho nên vừa nhìn thấy giấy chứng minh phóng viên của tôi liền lập tức tạo điều kiện cho tôi.
Qua thẩm tra, tôi biết được hai năm trước Tường Vi đã chuyển hộ tịch, chồng của cô ấy tên là Chris, người Thụy Sĩ gốc Hoa, ba mươi lăm tuổi. Cha mẹ Tường Vi vẫn còn ở lại trong nước nhưng hai năm trước cũng đã chuyển đi nơi khác từ hai năm trước. Tất cả đều trùng khớp với những điểu Nana nói. Tường Vi cứ như vậy bỏ đi không một chút lưu luyến nơi này.
Cuộc tìm kiếm của tôi lâm vào tình cảnh khốn đốn.
Hai ngày sau, chả biết xuất phát từ lí do gì, sau khi tan ca tôi đến khu vực nhà ở cũ của Tường Vi. Tôi vẫn cho rằng bản thân mình là một người thực tế, làm việc gì cũng chú ý tới kết quả, nhưng lần này tôi phải thừa nhận rằng, chuyện giữa Tường Vi và Ôn Tân quả thực khiến tôi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Chuyện này dường như đã vượt quá cả các hy vọng giản đơn ban đầu của Sơ Tình. Giống như một người còn đang trầm mê một cuốn tiểu thuyết trinh thám đang viết dở, không đọc đến cuối thực cảm thấy khó chịu.
Ngôi nhà của Tường Vi đã khá cũ, trước hiên liễu xanh rủ xuống. Tôi bỗng nhìn thấy bên kia đường có một thân ảnh đang ngẩng đầu nhìn quanh.
"A Hàn?"
"Này, Diệp Hiểu." Anh ta nhìn về phía tôi chào hỏi.
"Tôi đã hai năm không đến nơi đây." Anh ta chỉ lên cửa sổ lầu hai: "Tường Vi ở gian phòng đó, trước đây tôi và Ôn Tân thường đứng dưới này lưu luyến mà nhìn lên.”
Tôi yên lặng liếc nhìn anh ta. Trên khuôn mặt tuấn lãng tràn ngập sự hồi tưởng, nhưng không có chút gì tỏ ra không cam lòng. Tôi đồng cảm với anh ta, nếu như anh ta biết chính Ôn Tân đã phản bội mình, anh ta liệu còn có thể bình thản như vậy được không?
"Đang suy nghĩ cái gì?" Anh ta nghiêng đầu hỏi tôi, dáng tươi cười ấm áp.
"Tôi tìm được Nana, cô ấy nói cho tôi biết Tường Vi đã kết hôn hai năm trước, nhưng không rõ hiện giờ ở đâu."
Vẻ mặt tươi cười của A Hàn cứng lại, thế nhưng lập tức biến đổi: "Thật không? Không biết người đàn ông nào có phúc lấy được cô ấy."
Tôi nhịn không được hỏi: "Trừ vẻ ngoài xinh đẹp, cô ấy rốt cuộc còn có điểm gì đáng để nhiều người nhớ mãi không quên như vậy?"
"Rất nhiều... Cô ấy trong nhận thức của tôi là một người không có tâm địa, tôi làm việc gì cũng luôn suy nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào, còn cô ấy, dám yêu dám hận, luôn luôn đặt chữ “Làm” trước chữ “Muốn”. Ở bên cạnh cô ấy, tựa như cả thế giới đều trở nên đơn thuần.”
"Nghe vậy có cảm giác là một cô gái thô lỗ." Tôi nhịn không được cười.
"Có đôi khi đúng là như vậy." Anh ta có vẻ bất đắc dĩ: "Có một lần cô ấy trên đường thấy một người đàn ông đánh vợ mình, không chút do dự mà chạy ra cãi nhau với tên kia. Có lẽ nói nhiều lời quá kích cho nên cũng bị đánh, sau đó mới gọi điện thoại báo cảnh sát. Người chồng bị bắt đi rồi, Tường Vi lại bị cô vợ kia mắng một trận. Đêm đó cô chỉ vào vết thương trên người, ấm ức kể lể với Ôn Tân, chửi mắng một hồi rồi thề không xen vào việc của người khác nữa, kết quả lần sau đúng là không ngừng cố gắng.”
[ alobooks.vn ]
Tôi trong đầu hiện cảnh tượng kia, không khỏi bật cười, thực sự là một cô gái đáng yêu.
A Hàn nhặt một hòn đá nhỏ từ mặt đất lên, diễn cho tôi xem: “Khi ấy tôi ném đá lên cửa sổ phòng cô ấy thế này.”
Một tiếng thủy tinh vỡ vang lên, tôi thất kinh, kéo tay A Hàn chuẩn bị chạy.
Anh ta quay đầu trấn an tôi: "Không sợ, tôi đã hỏi qua từ lâu, căn nhà này hiện không có người ở.”
Đúng lúc này rèm cửa tầng hai bị kéo ra, một người phụ nữ thò đầu ra nhìn ngó chung quanh. A Hàn thấy tôi kinh ngạc thì nhìn theo, sau đó giật mình trụ: "Là mẹ của Tường Vi."
Tôi không ngờ lại thấy được một tư liệu trực tiếp liên quan đến Tường Vi như vậy, cho nên vô cùng hưng phấn. Cha mẹ của Tường Vi lần này quay về đây là để bán căn nhà này đi Thượng Hải định cư.
"Vợ chồng Tường Vi đã mua một căn hộ ở Thượng Hải, hai đứa chúng nó ít khi về nước, mà chúng tôi cũng không có người thân nào ở đây, cho nên lần này sẽ lên đó định cư, không về lại đây nữa.” Mẹ của Tường Vi nói với chúng tôi. Thật mạo hiểm, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ tin tức trọng yếu, ít nhiều cũng nhờ có viên đá kia!
Mẹ của Tường Vi chỉ là một người phụ nữ bình thường, bà mặc một bộ sườn xám, ngoại trừ cử chỉ vô cùng nhã nhặn ra, thì dung mạo cũng không quá xuất chúng. Điều này khiến tôi cảm thấy rất nghi hoặc, bà sao có thể sinh hạ một Tường Vi khuynh quốc khuynh thành?
Tôi hỏi thăm bà về nơi ở của Tường Vi, bà không chút do dự nói cho tôi biết: "Nó hiện tại ở Thượng Hải." Tôi nhất thời nín thở, trải qua bao nhiêu mịt mờ, giở mới bắt đầu cảm thấy trong lòng đang xướng ca.
Bà đương nhiên có ấn tượng với người đã từng theo đuổi Tường Vi, nói chuyện huyên thuyên rất nhiều với A Hàn. Nhắc đến Tường Vi thì nhịn không được mà thở dài: "Trong nhà chỉ có một đứa con gái Tường Vi này, khó tránh khỏi nuông chiều, nhưng nó thực ra là một đứa trẻ tốt. Năm ấy sinh nó, gần như tưởng sắp có bão to rồi. Lúc còn bé, nếu nó không khóc không cười thì rất giống một con búp bê. Vợ chồng chúng ta diện mạo đều rất bình thường, con gái sinh ra sao lại ưa nhìn đến thế? Sau đó ông của Tường Vi nói đó gọi là di truyền cách thế hệ, có người nói Tường Vi rất giống với bà nội đã qua đời của nó. Thật đúng là kỳ diệu!”
Nói một hồi dường như bà có chút thẹn thùng: "Cô Diệp có phải đang nghĩ tôi khoe mẽ không?”
Tôi thẳng thắn nói: "Từ lâu cháu đã nghe nhiều lời khen vẻ đẹp của Tường Vi như sấm bên tai."
Bà cười lắc đầu, giọng nói tràn ngập trìu mến: "Điều này khiến chúng tôi lo lắng không ít. Từ nhỏ nó đã có bạn trai theo đuổi, nhưng thật ra lớn lên nó cùng trở nên thận trọng hơn.”
Tôi nhịn không được nhìn A Hàn, anh ta có chút đỏ mặt mà quay đầu sang chỗ khác.
"Chuyện mà cháu đề cập, nói thật ra bác cảm thấy có chút hoang đường, nhưng nếu như thật có thể cứu người..." Mẹ Tường Vi suy nghĩ một chút rồi nói: "Có điều, bác còn nhớ rõ thời gian đó Tường Vi rất đau lòng, giống như một cái xác không hồn vậy. Từ nhỏ tới lớn bác chưa thấy nó suy sụp như vậy bao giờ. Hai bác thấy nó thế mà đau lòng theo, bảo nó ra ngoài chơi cho khuây khỏa, không ngờ trong lúc đó nó quen được chồng nó hiện tại. Cũng coi như duyên phận.”
"Tường Vi hiện tại vẫn ổn chứ ạ? Có hạnh phúc không?" A Hàn đấu tranh tư tưởng một hồi rốt cục hỏi ra chuyện muốn hỏi nhất.
"Chồng Tường Vi là một người chín chắn, đối xử với nó vô cùng tốt. Nếu nói về tướng mạo, đương nhiên kém Ôn Tân. Ôn Tân thực ra đúng là một thanh niên tuấn tú hiếm có, năm đó nếu như chúng nó thành đôi, cũng không phải chuyện không tốt. Nhưng hiện giờ xem ra đều là nhân duyên của mọi người, miễn cưỡng cũng không được. Ông nhà tôi và con rể rất hợp nhau, nhưng trước đây lại không có nhiều cảm tình với Ôn Tân cho lắm, ông ấy vẫn luôn nghĩ rằng Ôn Tân coi trọng quá nhiều lợi ích bản thân. Đàn ông với nhau, nhìn nhau có lẽ cũng rõ rệt hơn.”
[ alobooks.vn ]
Vì sao trong mắt bố của Tường Vi, Ôn Tân lại là một người coi trọng lợi ích? Từ khi tôi bắt đầu tham gia vào câu chuyện này, đây là lần đầu tiên nghe được như vậy.
Mẹ của Tường Vi tiễn chúng tôi xuống dưới lầu, đợi chúng tôi đi rồi mới lên lầu.
Tôi nói với A Hàn: "Bác ấy đúng là một người tử tế.”
A Hàn im lặng không nói, rõ ràng vẫn còn đang chìm đắm trong tin tức về Tường Vi.
Tôi tiếc nuối: "Đáng tiếc Tường Vi có nơi có chốn, không còn hy vọng cho anh nữa rồi.”
A Hàn lắc đầu, nói rất chân thành: "Cô không hiểu cô ấy, nếu năm xưa cô ấy không chọn tôi thì sau này cũng sẽ không chọn. Hơn nữa với tôi, cô ấy giống như giấc mơ hơn. Bản thân có được thì tốt, nếu không thể, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi cũng sẽ hài lòng.”
Lòng tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp, đàn ông như vậy bây giờ thực rất hiếm.
Chúng tôi yên lặng đi bộ trên con đường mòn, qua một lúc, tôi lại hỏi A Hàn: “Bố của Tường Vi nghĩ Ôn Tân là người có dã tâm, anh thấy thế nào?”
Anh ta suy nghĩ một chút trả lời: "Người nghèo và người giàu có sự khác biệt hay không cũng chỉ nằm ở hai chữ “dã tâm”, nếu muốn trở nên nổi bật nhất định phải có dã tâm, không có gì đáng trách."
Con người này vẫn đang nói những lời tốt đẹp về Ôn Tân. Không biết vì sao tôi đột nhiên không thể khống chế được miệng mình: “Anh có biết vì sao mà năm xưa đột nhiên bị phái đi nơi khác thực tập hay không?”
Anh ta dừng chân, nhìn tôi nói: “Tôi biết."
Giọng tôi nhất thời cao lên: "Anh biết? Anh biết là do Ôn Tân động tay động chân?"
A Hàn nhẹ nhàng gật đầu: "Lúc đó tôi còn không hiểu, nhưng sau khi nghe tin bọn họ hẹn hò thì đã hiểu ra.”
"Vậy mà anh còn bao che anh ra?”
"Không phải bao che, chỉ là cô hỏi gì thì tôi trả lời thế mà thôi.” Anh ta tiếp tục bước đi, "Nếu như lúc đó tôi có năng lực thì cũng sẽ đẩy Ôn Tân lưu vong tới tận Siberia ấy chứ!”
Thật đúng là người tốt! Tôi đuổi theo anh ta: “Tường Vi năm đó không chọn anh, thật sự là mười phần sai."
Anh ta nhìn tôi thờ ơ nói: "Mẹ Tường Vi không phải đã nói rồi sao, mọi người đều có mối nhân duyên cả, miễn cưỡng một chút cũng không được.” Thấy tôi thất thần, anh ta nói đùa: “Chuyện như thế tức giận làm gì, vì thấy tôi chịu bất công? Thay vì vậy thì lấy thân báo đáp a!"
[ alobooks.vn ]
Biết rõ chỉ là một lời nói đùa, tôi cũng rất muốn trả lời: "Được!" Tôi biết rất nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng phải thừa nhận, người như A Hàn là kiểu người tôi thích nhất. Tôi lúc đó sắc mặt nhất định có chút đỏ lên, A Hàn chắc cảm thấy đùa vậy có chút đường đột, cho nên có chút xấu hổ.
"Diệp Hiểu, tôi không có ý gì, tôi thích nói đùa. Hơn nữa chẳng hiểu vì sao, tuy rằng quen cô không lâu, nhưng lại thấy nói chuyện rất hợp.”
"Không sao, tôi không phải người dễ tức giận vì vài chuyện nhỏ nhặt." Tôi lập tức trả lời.
Anh ta cười rộ lên: "Tôi nhìn ra được, cô đúng là rất thông minh xinh đẹp."
"Là khen tặng hay châm chọc? Anh là người đầu tiên nói tôi xinh đẹp.”
"Tôi vẫn tin tưởng, tướng biến từ tâm."
Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, anh ta đưa tôi về tới dưới lầu, lúc tôi nói tạm biệt chuẩn bị lên lầu thì anh ta kéo tay tôi: “Diệp Hiểu, trong lòng cô dường như có chút bất định. Cho dù chân tướng thế nào cũng không nên quá đặt nặng vấn đề cho một phía. Ai làm gì cũng có lý do của mình, đau khổ trong lòng cậu ta chúng ta không thể hiểu được.”
Tôi nói: "Kỳ thực tôi chỉ là người ngoài, mục đích cuối cùng là giúp Sơ Tình tìm lại mối tình đầu của chồng cô ấy.” Tôi hẳn nên cảm thấy xấu hổ vì lời nói dối này của bản thân, vì sự thật không phải thế. Tuy rằng Tường Vi và tôi đều là những người phụ nữ bình thường, nhưng đối với cuộc tìm kiếm lần này, tôi vô cùng nhập tâm hơn tất thảy những lần trước đây.
A Hàn gật đầu, vỗ vỗ vai tôi một chút rồi xoay người rời đi. Tôi trốn ở chân cầu thang nhìn theo anh ta. Kỳ thực khi còn đi học, tôi cũng đã từng mơ hồ thích một người, thế nhưng tôi cảm thấy mình vận may không tốt, mãi đến khi 27 tuổi gặp được một người đàn ông khiến tôi có cảm tình tốt, hơn nữa lại là một người mà trong tim đã có người con gái khác.
Tôi còn chưa kịp gọi điện thoại cho Sơ Tình, thì đã nhận được điện thoại của cô ấy: “Diệp Hiểu, không ổn rồi, Ôn Tân ngày hôm nay đã chuyển sang giai đoạn trầm trọng nhất.” Nghẹn ngào một chút, rốt cục gào khóc: "Cô nhi quả phụ, mình ngay cả một người để thương lượng cũng không có."
Tôi chạy đến bệnh viện gặp cô ấy, cô ấy ôm tôi mà khóc: "Mình rất sợ, không biết nên làm gì bây giờ."
Tôi vỗ vai cô ấy, quan hệ giữa người với người thật là kỳ lạ. Tôi và Sơ Tình lúc còn học đại học cũng không phải thân thiết gì, nhưng lúc này tôi nghiễm nhiên trở thành người cứu cánh của cô ấy, có thể nghe cô ấy tâm sự.
"Tường Vi hiện tại ở Thượng Hải." Tôi nói cho cô ấy.
Cô ấy hoảng loạn túm lấy tôi: "Mình xin cậu mau đi Thượng Hải kéo cô ta về đây, tất cả phí tổn mình chịu."
Tôi vừa đồng ý, vừa đưa cô ấy lại phòng nghỉ. Tinh thần và thể chất của cô ấy đều mệt tới cực hạn rồi, tôi sợ cô ấy sẽ suy sụp mất.
Sơ Tình gật đầu: "Phiền cậu giúp mình đến xem Ôn Tân một chút, Ôn Uyển và mẹ mình đều đã mệt rồi, mình bảo bọn họ về nhà rồi.”
Tôi ngồi trông Ôn Tân không dám bỏ đi. Người đàn ông lúc nào cũng có thể qua đời này tuy rằng một chút cũng không tức giận, nhưng vẫn anh tuấn đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng. Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh nhợt nhạt của anh ta, tôi lại càng muốn tìm Tường Vi. Một Ôn Tân trầm tĩnh tao nhã thực sự đã có một đoạn tình yêu điên cuồng với Tường Vi sao? Sơ Tình có phải đã đặt quá nhiều hy vọng vào Tường Vi? Tình yêu thực sự có thể chiến thắng bệnh tật sao? Ống hô hấp chằng chịt trên người anh ta khiến tôi hoài nghi.
Nửa tiếng đồng hồ, Ôn Tân bỗng nhiên giật mình, tôi lập tức chạy tới. Mí mắt anh ta hơi rung động, rốt cục cật lực mở ra, tôi khẩn trương nhìn anh ta: "Ôn Tân, anh đã tỉnh chưa?"
Ánh mắt chậm chạp nhìn tôi, nhãn thần tán loạn, môi nhẹ giật. Tôi lập tức rung chuông, rồi cúi sát tai gần kề: "Ôn Tân, anh muốn nói cái gì?"
Anh ta thở phì phò hỏi: "Tường Vi. . . Ở đâu?"
Tôi cả gan nói: "Cô ấy sẽ lập tức tới, anh nhất định phải đợi."
Thần trí anh ta hiển nhiên không tỉnh, câu nói gián đoạn mơ hồ không rõ, tôi chỉ có thể ghé sát tai vào, rốt cục nghe được anh ta nói: "Anh không biết. . . Hoá ra mất em rồi. . . toàn bộ thế giới cũng không còn ý nghĩa nữa."
Y tá và Sơ Tình cùng nhau chạy vào. Tôi buồn bã không nói, ngay cả người vợ nâng khăn sửa túi,cuối cùng cũng không nhớ đến. Ôn Tân, Tường Vi, Sơ Tình đều là người si tình, nhưng cũng đều là người đáng thương.
Ôn Tân ổn định rồi, Sơ Tình vẫn còn chưa hết sợ hãi, toàn thân còn run lên.
Tôi bảo cô ấy hít sâu bình tĩnh lại. Một lúc sau cô ấy cười rộ lên: “Mình vẫn biết Ôn Tân rất yêu bạn gái cũ, cũng biết anh ấy có một tổn thương khắc cốt ghi tâm. Mình chưa bao giờ hỏi người anh ấy yêu nhất là ai, bởi vì rất sợ biết người kia không phải mình, chỉ cần anh không nói cho mình biết, mình còn có thể coi như không biết cái gì, thế nhưng anh ấy lại dùng phương pháp tàn nhẫn này nói cho mình hiểu. Diệp Hiểu, thế giới này rốt cuộc còn có thiên lý nữa hay không? Người vợ một lòng yêu anh ấy còn không bằng người bạn gái đã phản bội anh ấy. Cậu có biết anh ấy gọi tên cô ta bao nhiêu lần không? Mỗi một lần đều như có một cây đao dâm vào lòng mình.” Sơ Tình vừa cười vừa khóc, tôi không biết phải an ủi thế nào.
[ alobooks.vn ]
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt giọt nước rơi xuống, khóe miệng vẫn mỉm cười: "Diệp Hiểu, mình đã có quyết định. Nếu như Ôn Tân không khỏi, tôi sẽ sống với con, cả đời này không lấy chồng; nếu anh ấy chuyển biến tốt đẹp, tôi sẽ rời xa anh ấy.” Phụ nữ, lúc đối mặt mới khó khăn luôn trở nên dũng cảm.
"Sự tình không đến mức như thế." Tôi lo lắng nói.
"Xin cậu mau chóng đi Thượng Hải." Cô mệt mỏi nhắm mắt lại: "Mình có dự cảm, nếu trên đời này còn có thể có nguyên nhân khiến Ôn Tân, không phải cô ta thì không có ai khác."
Tôi gọi điện thoại cho A Hàn: "Ngày mai tôi có thể sẽ đi Thượng Hải, nếu có tin tức lập tức nói cho anh biết."
"Vất vả cho cô rồi.”
"Việc nên làm." Hai chúng tôi cách điện thoại, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được hô hấp của anh ta, ấm áp,có chút ám muội.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, dọc đường đi phải cẩn thận." Anh ta nói.
Ngày hôm sau tôi nói tình hình cho giám đốc, cùng với hai trợ lý nhanh chóng đi Thượng Hải. Ngồi trên máy bay, tôi nghĩ rằng có thể gặp được Tường Vi cho nên vô cùng hy vọng. Thật không biết vì sao lại cảm thấy hưng phất như thế, Tường Vi dù có quỷ bí thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường như tôi.