Địa điểm:
Công viên Clover
Văn phòng của hiệu trưởng Thôi
Đài thiên văn trường Minh Dương
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 12 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô Cơ: nt
Khâu Hiểu Ảnh: nt
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 12 trường cấp III Minh Dương
Lăng Thần Huyền: nt
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường Sùng Dương cũ
One
Phù!
Kì nghỉ trôi qua nhanh quá, tôi có cảm giác bậy giờ một ngày chỉ có mười hai giờ chứ không phải hai mươi tư giờ nữa. Tôi còn chưa ngủ nướng đã mắt, bài tập làm chưa đủ, thì học kì cuối cùng của lớp mười hai đã bắt đầu.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ đông vào đúng ngày Valentine, Hiểu Ảnh đề xuất đi công viên Clover xem màn biễu diễn Pháo hoa tình yêu màu trắng, đã thế nhỏ ta còn yêu cầu mọi người chuẩn bị trước sôcôla để làm quà trao đổi với nhau.
Tôi đi đôi bốt lông thú kiểu Eskimo trên phố Angel, nhẹ nhàng thở ra làn khói trắng.
‘’Hựu Tuệ! Hựu Tuệ. Thấy Hiểu Ảnh đẹp không?’’ Tôi vừa bước chân đến lối vào công viên Clover, thì Hiểu Ảnh đã lao về phía tôi. Hiểu Ảnh đứng trước mặt tôi kêu toáng lên, rồi nhẹ nhàng kéo cái váy, ngượng nghịu khom người xuống.
‘’Ồ, Hiểu Ảnh hôm nay như một nàng công chúa nhỏ!’’ Tôi mỉm cười và xoa đầu Hiểu Ảnh(lại xoa đầu,hix), công nhận bộ váy trắng của nhỏ trông rất đẹp, ‘’Ha ha ha ha! Bộ váy này do chính tay chuyên gia thiết kế thời trang Pháp tạo dáng đấy. Hay lắm, hay lắm, Hiểu Ảnh phải khoe với Tiểu Huyền Huyền mới được!’’
‘’Khâu Hiểu Ảnh, cô có tránh ra không thì bảo! Tôi không phải là cái cây, sao cô cứ bá cổ tôi thế hả?’’ Lăng Thần Huyền vừa kêu la om sòm vừa núp phía sau tôi, lấy tôi làm lá chắn, Tô Hựu Tuệ, cô mau bảo con nhỏ điên khùng đó dừng lại ngay!’’
‘’Huyền à, mau nhận thua đi!’’ Một giọng nói dịu dàng vang lên ở phía sau, tôi quay lại thì thấy Lý Triết Vũ mặc một cái áo len màu xám, đang mỉm cười bước đến. Vào mùa đông, trời thường tối hơn so với thường lệ, nhưng sau lưng Lý Triết Vũ như có cả một vầng sáng rực rỡ, chẳng khác nào cực quang may mắm nơi thiên đường.
‘’Mấy cậu nhìn kìa, Lăng Thần Huyền ở bên kia!’’
‘’Ôi chao, hôm nay trông cậu ấy đẹp trai thật, giống như bạch mã hoàng tử ấy!’’
‘’Woa… Lý Triết Vũ tối nay trông đẹp trai quá! Đây là lần đầu tiên mình được nhìn thấy anh ấy ở cự gần như thế này đấy.’’
‘’Đúng thế! Lý Triết Vũ và Tô Hựu Tuệ đứng cạnh nhau giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích ấy nhỉ!’’
Mọi người đến công viên thưởng thức pháo hoa đều nhận ra chúng tôi. Hầu như họ đều là học sinh trường Minh Dương. Tuy tôi biết mình khá nổi tiếng nhưng không ngờ vừa mới xuất hiện đã khiến mọi người xôn xao bàn tán.
‘’Ha ha ha… Không ai có thể cưỡng lại được sức hút của tôi mà. Ha ha ha…’’ Lăng Thần Huyền nghe thấy người qua đường ca ngợi mình bèn chống nhạnh cười ha hả, sau đo không ngừng phóng tia lửa diện với phía các cô gái, khiến dắm fan cuồng đó kêu la, gào rú ầm ĩ.
‘’Tô Cơ! Sao bà ủ rũ thế?’’ Thấy Tô Cơ đứng ngơ ngẩn một góc, mặt mũi sa xầm, tôi bèn hỏi. Tối qua, lúc là sôcôla nhỏ ta còn cười nói hớn hở lắm mà.
‘’Hựu Tuệ!’’ Tô Cơ giật mình nhìn tôi, sau đó tay khua đi khua lại như quạt ba tiêu để quạt lấy quạt để khuôn mặt đang đỏ bừng của mình. Nhưng càng quạt mặt nhỏ ta càng đỏ lựng lên, ‘’Hừ! Tôi thấy hắn ta đúng là vênh váo có thừa!’’
‘’Bà nói ai cơ?’’ Tôi nhíu mày, rồi nhìn theo ánh mắt Tô Cơ. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của tôi, Tô Cơ và Lăng Thần Huyền lại chuẩn bị gây cấn với nhau…
‘’Hôm nay là ngày lễ Valentine, bà không nên cãi nhau với Lăng Thần Huyền, nếu không sẽ xui cả năm đấy.’’
‘’Gì cơ?’’ Tô Cơ bất mãm lẩm bẩm, ‘’Tại hắn ta quá đáng trước đấy chứ, cố ý liếc mắt tình tứ với hai con nhỏ đứng ngay cạnh tôi. Hứ, hắn thì có gì ghê gớm đâu?’’
‘’Nếu không có gì ghê gớm thì bà giận dỗi cái gì chứ? Tô Cơ, bà đừng có mà mặt dài thuần thuẫn ra, bà làm mấy anh đẹp trai xung quanh sợ chạy mất dép rồi đó.’’ Tôi cố tình trêu nhỏ Tô Cơ.
‘’Hừ… Bà nói thế mà cũng nghe được à?’’ Tô Cơ ngay lập tức đổi sắc mặt, ‘’Nhưng tôi thấy tức anh ách trong lòng, hắn cố tình chọc tôi!’’
‘’Ôi! Đẹp trai quá! Trông anh ấy đẹp trai quá đi mất!’’
Tô Cơ tức đến nỗi đầu xì khói, mấy nữ sinh chán sống cứ gào thét inh ỏi.
Tôi bối rối hướng về phía pát ra những âm thanh náo loạn ấy thì thấy Lăng Thần Huyền bị một đám nữ sinh vây quanh kín mít.
‘’Anh đạp trai quá! Đây là sôcôla em tặng anh, em mong anh sẽ nhận nó.’’
‘’Em biết anh, anh là một trong Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương Trước đây. Em hâm mộ anh từ lâu lắm rồi. Hôm tốt nghiệp anh có thể tặng em cái khuy áo thứ hai trên đồng phục của anh làm kỉ niệm được không?’’
‘’Anh ơi, anh là thận tượng của đời em, tối nay em muốn mời anh đi ăn tối!’’
…
Oái! Nóng quá, nóng quá! Sao thế nhỉ? Bộ cháy ở đâu à?
Tôi thấy nhiệt độ sau lưng mình bỗng tăng cao dột ngột, quay đầu lạ thì thấy Tô Cơ như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Thằng cha Lăng Thần Huyền khệ nệ ôm cả một đống sôcôla, rồi đắc ý vỗ vai Tô Cơ. ‘’Tô Cơ này, không có anh chàng đẹp trai nào ngỏ lời với cô à? Tối nay tôi bận lắm.’’
‘’Tránh ra!’’
Đáng… đáng sợ thật! Tô Cơ giận đến nỗi giọng nói cũng lạc cả đi, gằn từng tiếng một, trên đầu nhỏ ta nổ sét ầm ầm. Chẵng lẽ tên Lăng Thần Huyền không biết cách nhìn mặt đoán tâm trạng người khác sao? Hắn lại còn cột nhả, huơ huơ đống sôcôla trước mặt Tô Cơ.
‘’Làm gì mà giữ vậy? Hôm nay là lễ Valentine, tôi không muốn cãi nhau với cô. Có điều bây giờ tôi mới nhận ra con gái thật dễ thương. Hờ hờ hờ!’’ Lăng Thần Huyền cười toe toét rồi tung một miếng sôcôla lên, sau đó dùng miệng đỡ lấy. Bên góc của công viên bỗng rộ lên tiếng kêu phấn khích.
‘’Hoàng tử’’ Lăng Thần Huyền đắc ý hướng về phía fan đang kêu la ầm trời rồi vỗ tay. Khi hắn quay đầu lại thì bỗng thấy một chiếc hộp đẹp đẽ được đóng gói cẩn thận trong tay Tô Cơ.
‘’Í? Tô Cơ, hóa ra cô cũng làm sôcôla à?’’
‘’Liên quan gì tới cậu, tránh ra cho tôi!’’ Tô Cơ giận đùng đùng, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp Lăng Thần Huyền, trông nhỏ ta như thể muốn nuốt chửng tên khỉ hôi tự kiêu tự đại coi trời bằng vung Lăng Thần Huyền vào bụng.
‘’Ha ha ha, không phải là cô làm sôcôla để tặng tôi đấy chứ? Lẽ nào cô vẫn chưa thôi tơ tưởng đến tôi à?’’ Lăng Thần Huyền nói đoạn, ánh mắt đột nhiên lóe sáng rồi chộp lấy hộp sôcôla từ trong tay Tô Cơ, rút tờ thiếp trên hộp ra nhìn, ‘’Ơ hơ! Hóa ra là tặng tôi thật à? Không ngờ tôi đoán trúng phúc. Xem ra sức hấp dẫn của tôi càng ngày càng chết người. Có điều… xin lỗi nhé, tôi không thể nhận sôcôla của cô được, bởi vì hôm nay tôi nhận nhiều sôcôla quá, balô không còn chỗ nào chứa nữa rồi. Cho nên…’’
Bốp!
Một âm thanh đanh thép vang lên khiến tất cả tiếng ồn ào xung quanh im bặt, Lý Triết Vũ lẫn Hiểu Ảnh ngạc nhiên đến nỗi mắt tròn vo, những người xung quanh thì rỉ tai nhau bàn tán.
Khuôn mặt Tô Cơ phẫn nộ đến mức đỏ gay, cắn chặt răng không nói nên lời, nhưng mắt nhỏ ta đầy nước, bàn tay vừa tát Lăng Thần Huyền giữ nguyên trong không trung, bàn tay ấy khẽ run lên.
‘’Tô Cơ, bà…’’ Tôi định thần lại, muốn an ủi Tô Cơ, nhưng Tô Cơ đột nhiên rụt tay về, trừng mắt với tên Lăng Thần Huyền đang cúi đầu im lặng.
‘’Lăng Thần Huyền! Không sai! Sôcôla này tôi làm để tặng cậu đấy! Bạch Tô Cơ này tơ tưởng đến cậu đấy! Lẽ nào vì thế mà cậu có quyền chà đạp lên tình cảm của tôi hả? Tôi nói cho cậu biết… cậu không xứng.’’
Tô Cơ nói xong, chạy hòa vào dòng người trên phố đêm. Lăng Thần Huyền đứng lặng người đi, trên mặt hắn không chút biểu cảm, dáng vẻ đắc ý cũng biến mất, chỉ thấy trong mắt hắn ánh lên sự tuyệt vọng.
‘’Huyền, làm vậy với Tô Cơ có nhẫn tâm quá không?’’ Lý Triết Vũ nhẹ nhàng nói với Lăng Thần Huyền đang đờ người ra không biết nên làm gì, ‘’Cô ấy không hiểu được ý của cậu đâu.’’
‘’Tiểu Huyền Huyền… đừng cãi nhau với Tô Cơ nữa, mọi người làm hòa với nhau nhé!’’ Nhìn thấy Lăng Thần Huyền bóp lấy những thỏi sôcôla trong tay, nước mắt của Hiểu Ảnh chảy ra như thác.
Lăng Thần Huyền nám chặt lấy hộp sôcôla của Tô Cơ, mắt nhíu lại nhìn dòng chữ trên hộp, toàn người hắn run lên bần bật:
‘’Vũ… tôi… không biết… Tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào nữa…’’
Lý Triết Vũ lặng lẽ đứng bên Lăng Thần Huyền, muốn đưa tay ra nhưng lại ngập ngừng. Cậu ấy im lặng một lát rồi khẽ thở dài, rút tay về.
Lăng Thần Huyền… Hắn vẫn rất quan tâm tới Tô Cơ… Hắn là người biết rõ thân phận của Tô Cơ nên có lẽ còn đau khổ hơn Tô Cơ…
Két!
Tiếng ô tô phanh đến cháy đường phát ra từ phía Tô Cơ bỏ chạy. Lăng Thần Huyền cứng đơ người, mắt nhòa đi nhìn về phía đó.
‘’Không xong rồi! Không xong rồi!’’
‘’Một cô gái bị…’’
Two
Tai nạn ô tô… Một cô gái ư?
Não tôi bỗng xẹt qua như một tia lửa điện.
‘’Tô Cơ!’’
Không đợi kịp định thần, Lăng Thần Huyền đột nhiên quay người, lao ào về phía đầu đường giống như một cơn lốc.
‘’Hựu Tuệ, em và Hiểu Ảnh ra đó trước đi, tôi sẽ ra sau.’’ Cau nói của Lý Triết Vũ như thức tỉnh tôi. Tôi gật đầu rồi kéo Hiểu Ảnh chạy theo Lăng Thần Huyền. Lý Triết Vũ rút điện thoại di động ra.
Tô Cơ! Tô Cơ! Con nhỏ ngốc này! Cầu trời đừng xảy ra chuyện gì! Đừng xảy ra chuyện gì!
‘’Tránh ra! Đồ khốn! Tất cả tránh ra cho tôi. Bạch Tô Cơ! Bạch Tô Cơ! Là cô hả? Cô không sao chứ? Không sao chứ? Tô Cơ!’’
Khi tôi và Hiểu Ảnh thở gấp chạy đến đầu đường thì thấy người ta đang túm đông tụm đỏ ở đó. Lăng Thần Huyền như một kẻ điên, liều mạng lách vào đám đông, kêu gào thảm thiết.
‘’Tô Cơ… Tô Cơ!’’ Hnàh động điên cuồng của Lăng Thần Huyền khiến tôi bị kích động, mặt nóng ran lên, tim nhảy ra khỏi lồng ngực, trước mắt hiện ra cảnh Tô Cơ bê bết máu.
‘’Hựu Tuệ… Hiểu Ảnh…’’
Ủa? Giọng nói này…
Đúng lúc tôi và Hiểu Ảnh đang cố sức chen vào phía đám người thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
‘’Hựu Tuệ…’’
Tôi gắng hết sức quay đầu lại. Một khuôn mặt hốc hác như ma nữ mới từ dưới mộ móc lên hiện ra lù lù trước mắt tôi, khiến tôi sợ đến nỗi tim nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người im lặng như tờ…
‘’Tô… Tô Cơ! Bà không sao chứ?’’ Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn nhỏ ta từ trên xuống dưới một lượt.
Phù… May quá! Tô Cơ không sao cả, nhưng… bộ dạng Tô Cơ thất thần, nhìn chẳng khác nào bị xe đâm cả…
‘’Hả? Không phải là Tô Cơ sao? Tô Cơ đâu rồi? Bạch Tô Cơ!’’ Trong đám đông vang lên tiến của Lăng Thần Huyền. Giọng nói đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lại pha chút bực tức và sốt sắng.
Tô Cơ lặng người đi, nhìn về phía Lăng Thần Huyền gọi.
‘’Á! Tô Cơ, Tiểu Huyền Huyền Tưởng Tô Cơ bị xe đâm, nên mới cuống quýt lao về phía đó, chạy nhanh quá nên giày rơi mất một chiếc.’’ Hiểu Ảnh nói đoạn, nhặt một chiếc giày của Lăng Thần Huyền văng ra từ lúc nào lên, rồi cười híp mí với Tô Cơ, ‘’Tiểu Huyền Huyền đang lo cho Tô Cơ lắm đấy.’’
‘’Hắn lo cho tôi ư…’’ Nhìn chiếc giày trong tay Hiểu Ảnh, ba hồn chín vía của Tô Cơ mới hồi về được mấy vía, nhưn nhỏ ta vừa nghĩ tới thái độ vênh váo của tên Lăng Thần Huyền trước cửa công viên, mấy cái vía vừa quay về lại lập tức bay ra khỏi đầu.
‘’Hắn không tốt đến thế đâu.’’ Tơ Cơ cắn chặt răng, tay trái nắm chặt lại thành nắm đấm, ‘’Hắn còn đang mải lo cho số đào hoa của mình, làm gì có thời gian lo lắng cho tôi. Tôi đúng là con nhỏ ngốc nghếch, hôm qua còn thức cả đêm hì hục làm sôcôla tặng hắn.’’
‘’Tô Cơ…’’ Tôi rất muốn an ủi Tô Cơ nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu…
‘’Bạch Tô Cơ!’’ Một tiến gầm như sấm đánh ngan tai vang ngay sau lưng tôi và Hiểu Ảnh.
Tô Cơ sững người ra, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lăng Thần Huyền đứng ngay dưới cây đèn đường không xa, thở hổn hển với đôi chân trần. vì gắng hết sức lao vào trong đám đông, nên áo khoác và áo sơ mi của Lăng Thần Huyền bị rơi mất mấy cái cúc, chiếc tất hắn đi dính một ít máu. Lăng Thần Huyền mom rõ nhếch nhác, nhưng hộp sôcôla của Tô Cơ vẫn còn nằm nguyên vẹn trong tay hắn.
‘’ Lăng Thần Huyền…’’ Thấy bộ dạng tả tơi của Lăng Thần Huyền, Tô Cơ và tôi ngớ cả người ra.
Lăng Thần Huyền mắt đăm đăm nhìn Tô Cơ, dùng tay gạt mồ hôi ướt đẫm trên trán, rồi chân đi cà nhắc cề phía Tô Cơ.
‘’Bạch Tô Cơ! Bộ cô óc heo hả? Đang yên đang lành tự dưng chạy bổ qua đường, chẳng may bị xe đâm cũng đáng đời.’’
‘’ Lăng Thần Huyền! Cậu ăn nói kiểu gì đấy hả?’’ . Tô Cơ đang trố mắt ngạc nhiên thì bị những lời mắng mỏ nhiếc móc của Lăng Thần Huyền làm cho tức chết, ‘’Cậu dựa vào cái gì mà mắng nhiếc tôi? Dây thần kinh não của cậu bị nối nhầm hay bị chập mạch vậy? Tôi muốn yên tĩnh một lát cũng không được sao?’’
‘’Không được! Cấm cô chạy lung tung một mình!’’
‘’Cậu có quyền gì quản lí tôi?’’
‘’Tôi…’’
Lăng Thần Huyền và Tô Cơ như đang thi xem cồ ai dài hơn, cả hai đều gắng gân cổ ra hét với người kia.
Đột nhiên, Lăng Thần Huyền lặng người đi, định nói gì đó nhưng bỗng ngừng lại.
‘’Ha ha ha, thế nào? Cậu không có gì để nói nữa hả?’’ Thấy Lăng Thần Huyền buồn bã, Tô Cơ đắc ý như một vị tướng thắng trận, cười nhạo tên Huyền, ‘’ Lăng Thần Huyền, đừng tưởng bây giờ cậu được người ta hâm mộ, thì tôi phải nghe theo lời cậu răm rắp. Tôi cũng chẳng có cảm tình gì với cậu hết. Chỗ sôcôla kia là tối qua tôi làm chơi thôi, tôi làm tất cả một trăm hộp( eo ôi chém ác liệt quá). Hộp sôcôla này là sản phẩm tệ nhất tôi mới đem tặng cậu đó. Cậu đừng vội đắc ý. Nói cho cậu biết, Bạch Tô Cơ này…’’
‘’Đủ rồi!’’ Tô Cơ lải nhải mãi không thôi, gống như vệ tinh bay vòng vòng quanh Lăng Thần Huyền. Lăng Thần Huyền đội nhiên ngước đầu, hét lên phẫn nộ. Tô Cơ sợ đến nỗi suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Lăng Thần Huyền nắm chặt tay, toàn thân run lên. Mắt hắn đỏ ngầu, trong đôi mắt ấy chứa bao nhiêu sự vô vọng, bi thương và đau khổ…
‘’ Lăng Thần Huyền… Cậu… Oái!’’
Tô Cơ chưa nói xong, Lăng Thần Huyền đột ngột giơ tay ra, ôm chặt Tô Cơ và cả hộp sôcôla đó vào lòng.
Yên lặng… Yên lặng…
Tất cả mọi người xung quanh đầu kinh ngạc đến nín thở, ngay cả không khí cũng như ngưng đọng lại, chỉ còn tiến tim Tô Cơ đập mạnh vì ngạc nhiên và xúc động cùng với tiếng kêu chói tai của Hiểu Ảnh… (tụttttttttt cảm xúc ==)
‘’Xin lỗi…’’ Không biết bao lâu, Lăng Thần Huyền mới buông Tô Cơ ra, quay người đi rồi nhìn xuống đất thở dài. Tô Cơ giống như một con rối gỗ, đứng yên tại chỗ nhìn theo Lăng Thần Huyền. Hai má nhỏ ta đỏ ửng như trái cà chua, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
‘’Bạch Tô Cơ…’’ Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lăng Thần Huyền nghiên túc như vậy, ‘’Tôi rất lo cho cô, lần sau đừng làm diều gì dại dột nữa đấy!’’
‘’Tôi… tôi…’’ Tô Cơ gắng hết sức kìm nén sự xúc động, nhưng không thể che giấu nổi niềm vui ngập tràn trong ánh mắt. Tô Cơ nở một nụ cười mãn nguyện.
Lăng Thần Huyền… định bỏ mặc mọi chuyện để đến với Tô Cơ sao? Nếu hai người họ là anh em thì…
‘’Cái này giả cô!’’ Đúng lúc tôi đang lo lắng cho Tô Cơ thì Lăng Thần Huyền bỗng thở dài não nề, quay người đưa trả hộp sôcôla cho Tô Cơ.
‘’Đây là…’’ Tô Cơ ngệt mặt ra không hiểu gì hết. Vừa nãy Lăng Thần Huyền còn nồng nàn thế mà bây giờ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
‘’Xin lỗi, tôi không thể nhận sôcôla của cô.’’ Giọng Lăng Thần Huyền trầm xuống, nghe có vẻ hơi chua xót.
Tô Cơ run lên, ngạc nhiên nhìn Lăng Thần Huyền. Nước mắt nhỏ ta bỗng rơi lã chả.
‘’Tại… tại sao chứ? Rõ ràng ban nãy… còn ôm tôi, lẽ nào… lẽ nào vì…’’
‘’Không… không phải thế!’’ Lăng Thần Huyền lắc đầu một cách khó nhọc.
‘’Không phải ư?’’ Tô Cơ vừa ngạc nhiên vừa đau khổ nhìn Lăng Thần Huyền, khuôn mặt nhỏ ta không biết là đang khóc hay đang cười nữa, ‘’Thế sao lúc nãy lại…’’
‘’…’’
‘’Rốt cuộc tại sao?’’ Lăng Thần Huyền lặng người đi khiến Tô Cơ càng tức giận hơn. Hai mắt nhỏ ta mở to, nhìn thẳng vào Lăng Thần Huyền, nước mắt lăn dài tên gò má rồi rơi lã chã xuống mặt đất, ‘’ Lăng Thần Huyền, giày vò tôi… cậu thấy vui lắm phải không?’’
‘’Bạch Tô Cơ…’’ Giọng Lăng Thần Huyền bỗng trầm hẳn xuống. Chúng tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng giọng nói thì như từ nơi xa xăm vọng lại, vang vang trong không trung, ‘’Bạch Tô Cơ… Tôi là anh trai cô…’’
Lời nói của Lăng Thần Huyền khiến mặt Tô Cơ biến sắc, toàn thân như bị điện giật, đơ người ra…
‘’Anh trai ư? Lăng Thần Huyền, cậu nói linh tinh gì thế? Cậu định diễn kịch hả? Cậu thấy trêu chọc tôi thì vui lắm hả?’’
Lăng Thần Huyền không trả lời mà chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Lúc này, không khí xung quanh như biến thành sợi dây thép, cuốn chặt vào người khiến tôi không thể thở nổi…
‘’Tô Cơ, đừng như thế! Chúng ta về trước được không? Chân của Lăng Thần Huyền bị thương rồi, để cho cậu ấy nghỉ ngơi đã rồi tính sau…’’ Nhan lúc Tô Cơ vẫn chưa gục ngã, tôi nhanh chóng bước lên phía trước kéo Tô Cơ ra khỏi vòng xoáy đau thương, nhưng trái tim Tô Cơ đã chìm trong biển đau xót và tối tăm. Dù tôi có khuyên th61 nào chăng nữa, nhỏ ta cũng không hề nhúc nhích, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Thần Huyền.
‘’Tô Cơ, con đang làm gì vậy?’’ Tiếng một người phụ nữ vang lên phá vỡ không khí im lặng. Tất cả mọi người đầu ngạc nhiên quay đầu về phía phát ra tiếng nói ấy. Lý Triết Vũ đang thở hổn hển chạy đến, theo sau là cô Bạch Ngưng và thầy Thôi.
Nhìn bộ dạng hớt hải của hai vị hiệu trưởng mà tim tôi bỗng như bị bóp nghẹt lại.
Có lẽ không thể giấu giếm thêm được nữa. Tơi có dự cảm tối hôm nay, Mọi chuyên liên quan đến Tô Cơ và Lăng Thần Huyền sẽ được tiết lộ…
Nhìn bộ dạng thất thần của Tô Cơ và Lăng Thần Huyền, thầy Thôi ngạc nhiên đi đến trước mặt hai người bọn họ. Khi nhìn thấy hộp sôcôla trong tay Lăng Thần Huyền, thầy ấy đã hiểu ra mọi việc.
‘’Tô Cơ, Huyền, mau đi theo chú… Có lẽ hôm nay chú và cô Bạch Ngưng sẽ nói cho hai con biết.’’
Cuối cùng đã đến lúc câu đố được giải đáp. Nhìn bộ mặt ngạc nhiên của Tô Cơ, tôi bất giác thở dài.
Three
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều đến văn phòng của thầy Thôi.
Tôi kéo tay Tô Cơ và Hiểu Ảnh đang đứng ngơ ngác ngồi vào ghế sô pha. Lý Triết Vũ lẳng lặng không nói lời nào, ngôi bên cạnh chúng tôi. Lăng Thần Huyền đứng một mình bên cửa sổ phía sau bàn làm việc, thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Hiệu trưởng Thôi khẽ nắm lấy bàn tay run run của cô Bạch, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh sô pha để cho cô Bạch ngồi xuống, sau đó thầy ấy ngồi bên cạnh hiệu trưởng Bạch.
‘’Thế … thế này là sao ạ?’’ Nhìn thấy hành động thân mật của cô Bạch và thầy Thôi, sắc mặt Tô Cơ đột nhiên tái đi.
‘’Tô Cơ, Huyền…’’ Thầy Thôi thở dài rồi nhìn cô Bạch Ngưng, sau đó ngồi thẳng người nói dõng dạc, ‘’Đúng như Huyền nói, con chính là con gai1a của bố, nên con và Huyền là anh em họ.’’
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng khi tận tai nghe thầy Thôi nói ra, đầu tôi vẫn hơi choáng váng. Tôi nắm chặt tay Tô Cơ, muốn an ủi và tiếp thêm sức mạnh cho nhỏ, nhưng cả người Tô Cơ bỗng run lên lẫy bẩy, mắt trợn tròn lên.
‘’Em và Lăng Thần Huyền là anh em họ? Em là con gái của thầy?… Thầy… thầy đang nói gì vậy?”
“Tô Cơ…” Thấy Tô Cơ có vẻ kích động, cô Bạch đẩy gọng kính trên sống mũi theo thói quen. Lúc này đôi mắt nghiêm nghị của cô đã bị nỗi đau và sự giày vò bao phủ. Cô Bạch không còn kiên cường như mọi ngày mà trái lại trông rất đau khổ, yếu ớt, “Tô Cơ… Con bình tĩnh lại đã… Lúc nãy… thầy Thôi nói đúng sự thật đấy… Xin lỗi, mẹ đã giấu con chuyện này…”
“Mẹ… mẹ…mẹ đang nói gì vậy?”
“Có lẽ chúng ta nên kể ra toàn bộ sự thật cho Tô Cơ nghe.” Thầy Thôi nói đoạn, mắt hướng về phía cô Bạch, như muốn hỏi dò ý kiến cô ấy.
Cô Bạch thở dài não nề, rồi gật đầu đồng ý.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thầy Thôi kể lại chuyện xảy ra mười mấy năm giữa thầy ấy và cô Bạch, đó chính là Ước hẹn Thánh Ngưng đã gây chấn động cả trường Minh Dương trước đây.
Hai mươi năm trước…
“Woa! Nhìn Thôi Khởi Thán và Bạch Ngưng kìa, xem ra tin đồn là thật đó, hai người họ đúng là một đôi.”
“Kể cả mọi người có phản đối đến đâu, họ vẫn ở bên nhau, thật đáng ngưỡng mộ.”
Trên phố Angel, một đôi nam nữ đẹp như tranh vẽ đeo balô đi song song với nhau trên đường, phía sau các học sinh cùng trường bàn tán rì rầm.
‘’Thánh!” Bạch Ngưng dịu dàng nhìn về phía Thôi Khởi Thánh, người luôn đi bên cạnh mình từ lớp mười tới giờ, “Chúng ta sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, sau khi tốt nghiệp, anh muốn thi vào trường nào?”
“Ừm! Anh muốn thi vào trường đại học Tinh Hoa, dù trường này thi rất khó, nhưng anh thích môi trường học ở đó.” Thôi Khởi Thánh tự tin nhìn Bạch Ngưng, “Còn Ngưng thì sao? Với sức học của Ngưng thì thi vào đại học Tinh Hoa chẳng khó khăn gì. Mặc dù Ngưng luôn kém anh 0.5 điểm. Hơ hơ hơ hơ!”
“Thánh! Em bực mình rồi đấy!” Bạch Ngưng quắc mắt nhìn Khởi Thánh, “Từ ngày học cùng với anh, em luôn phài đứng vị trí thứ hai. Nhất định em bị ai đó trù ẻo nên lúc nào thi cũng kém anh 0.5 điểm, bực thật…’’ (hix,hai người này sao giống Tuệ với Dạ thế nhỉ?)
“Hơ hơ hơ, đừng giận mà, Ngưng không định thi vào trường Tinh Hoa với anh sao?” Thôi Khởi Thánh khẽ nhếch mày.
“Ừm, em đã quyết định rồi!” Bạch Ngưng kiêng quyết gật đầu, “Em muốn thi vào trường đại học sư phạm thành phố Trí Nhã. Sau khi tốt nghiệp, em muốn làm cô giáo.”
Thôi Khởi Thánh rảo bước nhanh lên phía trước, đứng chắn ngang trước mặt Bạch Ngưng.
“Ngưng, đợi anh nhé! Tốt nghiệp đại học xong, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Kết hôn ư?…”
“Ừ!” Thôi Khởi Thánh nghiêm túc gật đầu, rồi ngoéo tay với Bạch Ngưng, “Hãy để khu biệt thự số 23 làm chứng, Ngưng à, anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em.”
Bốn năm sau, đôi bạn trẻ quả nhiên đã sánh đôi quay lại trường, trở thành hai hiệu phó của trường Minh Dương, lần lượt quản lí hai phân viện của trường. Mặc dù quan điểm giáo dục khác nhau, nhưng hai người vẫn luôn sát cánh giúp đỡ và cỗ vũ lẫn nhau. Rồi một ngày kia, họ chuẩn bị làm đám cưới. Ngài chủ tịch quyết định giao quyền quản lí trường Minh Dương ột trong hai người.
Đêm trước ngày cưới, Bạch Ngưng vô tình nghe thấy Thôi Khởi Thánh nói với ngài chủ tịch…
‘’ Thôi Khởi Thánh, sao cậu lại muốn lết hôn với Bạch Ngưng?”
“Chủ tịch, ngài dạy rất phải, tôi và Bạch Ngưng cưới nhau sẽ hợp nhất được phân viện hai trường, tôi sẽ trở thành hiệu trưởng mói…”
Trong lúc phẫn nộ, Bạch Ngưng cho rằng mình đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Khởi Thánh nên quyết định hủy hôn.
Nhưng Bạch Ngưng không ngờ rằng mình đã mang thai đứa con của Thôi Khởi Thánh. Sau đó, cô đã sinh một bé gái và đặt tên là Bạch Tô Cơ.
Sau hai năm vắng bóng, Bạch Ngưng lại xuất hiện ở trường Minh Dương, đảm nhiệm chức hiệu phó như cũ. Nhưng Bạch Ngưng không nói rõ sự thật với Thôi Khởi Thánh, mà chọn cách tự mình nuôi con khôn lớn, còn nói rằng bố của con mình đã mất sớm.
Sau đó, do bất đồng ngày càng lớn, thêm vào đó là những ân oán cũ, ngài chủ tịch âm thầm rời khỏi trường mà không một lời nhắn gửi, khiến trường Minh Dương tan đàn xẻ nghé, tách ra thành trường Minh Đức và Sùng Dương, ngay cả con phố Angel cũng bị chia làm đôi.
Khi Thôi Khởi Thánh vô tình biết đượng thân phận thực sụ của Tô Cơ có thể liên quan đến mình thì vội vàng đến hỏi Bạch Ngưng, nhưng Bạch Ngưng kiêng quyết chối từ, khiến mâu thuẫn của hai bên nhày càng lớn. Có điều Bạch Ngưng đã hứu với Thôi Khởi Thánh, nếu cuộc thi kéo dài chín năm giữa trường Minh Đức và Sùng Dương mà kết quả trường Minh Dương giành phần thắng thì Bạch Ngưng sẽ giải bày mọi bí mật…
Đây dược gọi là “Ước hẹn Thánh Ngưng”.
Four
“Ngưng, không phải vì muốn leo lên chức hiệu trưởng mà tôi lợi dụng em.” Thầy Thôi kể lại câu chuyện cũ, mắt nhìn đăm đăm cô Bạch.
“Em biết… Là em đã hiểu nhầm anh…” Cô Bạch ngước đầu lên, mắt sáng lấp lánh, “Không ngờ mười mấy năm nay, em cố chấp như vậy chỉ vì một câu nói đùa…”
Nhìn hai thầy cô hiệu trưởng trước mặt, tôi thấy mũi mình cay cay. Đột nhiên một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi. Tôi quay đầu sang thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lý Triết Vũ. Tròng mắt màu cà phê bình lặng như hồ đó dường như tiếp cho tôi thêm sức mạnh.
“Hai người… hai người gạt con. Nếu mọi chuyện là sự thật thì sao bây giờ mọi người mới nói với con?” Tô Cơ nhảy dựng lên, kích động đến nỗi toàn thân run bần bật, tròn mắt nhìn hai thầy cô hiệu trưởng.
“Xin lỗi con, Tô Cơ…” Thầy Thôi khẽ thở dài, “Bố… bố cũng gần đây nói chuyện với mẹ con nên mới biết chuyện…”
Gần đây ư?… Thảo nào độ này hai thầy cô đã gần gũi với nhau nhiều, không còn tranh giành đối địch như trước nữa.
“Con không có người bố mẹ vô trách nhiệm đến vậy.” Tô Cơ như dỉa phải vôi, gào lên tức giận. Toàn thân nhỏ ta toát ra sự tuyệt vọng, “ Bố mẹ có hiểu rằng, con đã sống như thế nào mười mấy năm qua không? Vì không có bố, nên từ khi học mẫu giáo, con luôn bị bàn bè giễu cợt, bị bắt nạt. Nếu không phải là nhờ có Hựu Tuệ, thì con đã… đã…”
“Tô Cơ, bà bình tĩnh đã…” Tôi đứng giậy, khẽ ghìm lấy đôi vai đang run bần bật của Tô Cơ, “Việc đã đến nước này, cả thầy Thôi và cô Bạch đều có nỗi khổ tâm riêng, thầy Thôi và bà khó khăn lắm mới nhận được nhau, bà bình tĩnh nói chuyện đã…”
“Bình tĩnh ư? Hựu Tuệ, bà nghĩ tôi có thể bình tĩnh được không?” Tô Cơ không còn kiểm soát được mình nữa, mặt trắng bệch. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt não nề của tôi, Lý Triết Vũ và Hiểu Ảnh, thì nhỏ ta đột nhiên lặng người đi, “Lăng Thần Huyền, sao lại biết chuyện này?”
“Tô Cơ, Huyền biết được là do tình cờ nghe thấy Sun nói chuyện với thầy Thôi. Lúc đó cả tôi và Hựu Tuệ cũng ở đó.” Thấy Lăng Thần Huyền vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào. Lý Triết Vũ đứng dậy, khẽ trả lời Tô Cơ.
“Gì cơ? Lý Triết Vũ, cậu và Hựu Tuệ cũng ở đó? Như vậy… như vậy là mấy người đều biết trước tôi là em của Lăng Thần Huyền? Thế tại sao… tại sao không ai nói gì với tôi?” Tô Cơ hoang mang tột độ, mắt trân trân nhìn tôi và Vũ, sau đó nhỏ ta lùi về phía sau giống như muốn chạy trốn khỏi hiện thực này.
“Tô Cơ… Xin lỗi bà!” Tôi lo lắng, đi về phía Tô Cơ rồi nhíu mày, “Bọn tôi không nói cho bà biết là vì muốn để mọi việc rõ ràng rồi tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với bà sau, không ngờ…”
“Tô Cơ, đừng trách Vũ và Hựu tuệ!” Lăng Thần Huyền cuối cùng cũng lên tiếng, hắn quay đầu lại nhìn Tô Cơ với ánh mắt khó hiểu, dường như hắn đã hạ quyết tâm chấp nhận sự thật này, “Là tôi dặn họ không nói với cô, vì tính tình cô nóng nảy, sợ cô lại làm điều gì xẳng bậy…”
“Sợ tôi là diều gì xằng bậy ư? Ha ha ha! Ha ha ha!..” Tô Cơ đầm đìa nước mắt, nhưng lại ngửa mặt lên trời cười to, như muốn mỉa mai mình là người ngốc nhất thế giới, “Lăng Thần Huyền… Có phải thấy tôi đau khổ là cậu vui lắm đúng không? Anh trai ư… Tôi sẽ không bao giờ dùng từ này để gọi cậu. Cậu thật bỉ ổi! Tôi hận cậu.”
Nhìn thấy cảnh này, Hiểu Ảnh hốt hoảng đến mức mặt mũi đỏ gay. Nhỏ ta bước mấy bước về phía Tô Cơ, nhưng sau đ1o lại quay đầu nhìn Lăng Thần Huyền, không biết phải làm thế nào.
“Tô Cơ, bà đừng như thế! Lăng Thần Huyền làm vậy vì cậu ấy sợ bà bị tổn thương! Từ khi Huyền biết bà là em gái, cậu ấy luôn lảng tránh bà, sợ bà càng ngày càng lún sâu nên mới…” Tôi vội nắm lấy tay Tô Cơ, để cho Tô Cơ bình tâm lại.
Nhưng Tô Cơ lại trừng mắt, giật tay ra, nhìn chúng tôi như kẻ thù.
“Còn cả các người nữa… Tại sao biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Lăng Thần Huyền mà vẫn khoanh tay đứng nhìn tôi diễn trò hả?… Chắc mấy người thấy hay ho lắm đúng không? Tôi đúng là đứa ngu ngốc nhất thế giới! Các người coi tôi là con hề chứ gì! Các người… Tôi hận các người.”
“Tô Cơ!”
Tô Cơ nói xong, khóc như mưa chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng. Thầy Thôi và cô Bạch nhanh chóng đuổi theo sau Tô Cơ.
Tôi chạy theo hai thầy cô, muốn đuổi theo Tô Cơ, nhưng Lý Triết Vũ vội vàng ngăn lai.
“Hựu Tuệ, để Tô Cơ bình tĩnh lại đã, hãy cho cô ấy thời gian chấp nhận sự thật…”
“Lý Triết Vũ…” Tôi buồn bã nhìn Lý Triết Vũ rồi mím chặt môi, gật đầu. Câu nói của Tô Cơ như gai nhọn đâm vào tim tôi…
Five
Không ai có thể ngờ được, buổi đầu tiên đi học sau kì nghỉ đông lai u ám đế thế. Mặc dù chúng tôi đang bước vào đợi thi chuẩn bị cho kì thi chuối cấp ba, nhưng tâm trạng của Tô Cơ luôn ảnh hưởng đến tôi.
Từ hôm đi học lại đến giờ, Tô Cơ luôn trốn chúng tôi như trốn hủi. Ngay cả khi lên lớp có nhìn thấy tụi tôi, nhỏ ta cũng làm ngơ như không, đã thế vừa tan học đã không thấy bóng dáng đâu. Dù cho chúng tôi nhắn tin trên QQ, gọi điện liên tiếp cho nhỏ ta, hay thậm chí đến tận nhà gọi cửa… đều không liên lạc được với Tô Cơ.
Hôm nay nhà trường dán bảng điểm tháng này. Tô Cơ trượt dốc thảm hại, đứng trong top 100 người đội sổ.
Tô Cơ không thèm nói chuyện với chúng tôi, chẳng nhẽ tôi lại sắp sửa mất đi một đứa bạn chí cốt sao?
“Hựu Tuệ, Hựu Tuệ!”
“A… Lý Triết Vũ…”
Lúc tôi đang thả hồn vắt vẻo trên cành cây, thì một bàn tay trắng hồng huơ huơ trước mặt. Khi tôi kịp định thần thì thấy Lý Triết Vũ mỉm cười đứng trước mặt tôi từ lúc nào: “Lúc đi đường không nên nghĩ ngợi lung tung! Em phải cẩn thận chứ, như thế không an toàn đâu.”
Thấy Lý Triết Vũ cười, đáng lẽ tôi cũng phải cười đáp lại, nhưng mặt mũi tôi lại ngẩn ngơ: “Tô Cơ… đã hai mươi ba ngày nay không nói chuyện với tôi rồi…”
Tôi cúi đầu lặng lẽ, trong lòng thấy ngổn ngang. Từ trước đến giờ làm gì xảy ra chuyện thế này, bởi vì Tô Cơ thường không giận quá một ngày. Nhưng lần này đã tròn hai mươi ba ngày rồi…
“Ha ha ha, Hựu Tuệ, em đang làm toán đấy à, sao nhớ kĩ ngày thế?” Lời nói nhẹ nhàng của Lý Triết Vũ khiến tôi càng đau xót, khóe mắt đỏ hoe.
“Từ khi học cấp hai, tôi, Tô Cơ và Hiểu Ảnh đã là bạn tốt của nhau. Bất luận là làm việc gì, đi bất cứ đâu, chúng tôi đều có nhau. Mặc dù thi thoảng chúng tôi cũng cải vã nhau vì vài việc cỏn con, nhưng bất cứ khi nào gặp khó khăn hay ấm ức, người đầu tiên đứng ra giúp đỡ tôi luôn là Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Trong lòng tôi, hai nhỏ bạn thân chẳng khác nào một phần không thể thiếu của tôi vậy…”
“Hựu Tuệ, đừng sốt ruột…” Giọng nói êm ái của Vũ như một dòng nước ấm áp truyền vào tai tôi, “ Có lẽ bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. Nếu người thân nhất của mình và người mình yêu thương nhất đều giấu giếm sự thật, thì em có đau lòng không?”
“Nhưng mà…” Tôi ngước đầu lên nhìn lý Triết Vũ, đột nhiên mắt bỗng nong nóng. Tôi vội vàng quay đầu lên nhìn bầu trời, không muốn nước mắt tuôn ra. “Chuyện của Huyền và Tô Cơ, tôi luôn canh cánh trong lòng, nhưng họ lại là anh em nên không thể ở bên nhau… Còn tôi và Hiểu Ảnh là những người bạn thân nhất của Tô Cơ, lẽ nào Tô Cơ thật sự không cần chúng tôi nữa ư?”
“Hựu Tuệ, liệu có một ngày nào đó, em không cần Tô Cơ và Hiểu Ảnh nữa không?” Lý Triết Vũ chợt ngừng lại, nhưng khi thấy tôi kiêng quyết lắc đầu thì lại mỉm cười, “Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Happy House, cảm giác đầu tiên của tôi là: nữ hoàng Hựu Tuệ, công chúa Hiểu Ảnh và chiến binh Tô Cơ, cả ba người cùng nhau chống lại “kẻ địch” bên ngoài. Tình bạn mạnh mẽ, kiên cường ấy không nào dễ dàng tan vỡ như vậy.”
Hình như Lý Triết Vũ có vẻ hơi đau lòng(chắc nhớ tới Dạ đây mà,hức hức), nhưng cậu ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục an ủi tôi:
“Cho nên em cũng phải tin vào bản thân mình, nếu như em lung lay thì làm sao có thế giúp Tô Cơ thoát ra khỏi nỗi ám ảnh ấy? Còn cả Hiểu Ảnh nữa, cô ấy cũng cần em động viên. “Nói đoạn, Lý Triết Vũ đưa tay chỉ về phía đài thiên văn, “Tôi vừa gặp Tô Cơ trên đài thiên văn. Em mau đi đến đó đi, hãy để cho Tô Cơ biết mình lo lắng cho cô ấy. Hãy dùng cách của mình để đưa cô ấy ra khỏi nỗi ám ảnh, tôi tin em nhất định sẽ làm được.”
Thấy ánh mắt kiên định của Lý Triết Vũ, tôi mím môi gật đầu, quay người chạy như bay lên đài thiên văn.
Binh!
“Tô Cơ!” Khi tôi mở cửa đài thiên văn thì thấy Tô Cơ đang đứng đờ đẫn trên lan can xi măng.
“Hựu Tuệ?” Tô Cơ không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây, tròn mắt lên nhìn tôi, “Bà… sao bà lại ở đây?”
“Tô Cơ…” Tôi hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, “Bà không định gặp tôi nữa sao?”
“Tôi chỉ muốn lấy lại bình tĩnh.” Tô Cơ cúi đầu xuống, lẳng lặng nói.
“Tành tích học tập tháng này cũng là do bà muốn lấy lại bình tĩnh sao?”
“Đủ rồi đó, Hựu Tuệ!” Giọng nói vủa Tô Cơ như sét đánh ngang tai, nhỏ ta ngắt luôn lời tôi.
Tôi ngạc nhiên há hốc mồm, đứng ngây ra nhìn Tô Cơ đang ngồi thu lu ở một góc. Nhỏ ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Hựu Tuệ, nói đi nói lại, bà chỉ quan tâm đến thành tích thôi. Kết quả học tập của tôi kém cũng không ảnh hưởng gì đến bà hết, tôi học kém cũng không ảnh hưởng gì đến việc bà thi vào đại học, không ảnh hưởng gì đến việc bà giữ bị trí quán quân trong trường Minh Dương.”
Phạch phạch phạch!
Một đàn bồ câu trắng bay vút lên, giang rộng đôi cánh phát ra tiếng kêu trong không gian. Tiếng hét của Tô Cơ lẫn với tiếng chim bồ câu đập cánh rồi bay đi rất xa, rất xa…
“Tô Cơ, bà thực lòng nghĩ vậy sao?” Giọng tôi lí nhí,tay nắm chặt lại, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay. Lẽ nào tình bạn của Tuyệt Đại Tam Kiều lại dễ dàng thay đổi vậy sao?
Tô Hựu Tuệ, mày phải bình tĩnh, Tô Cơ chỉ là một phút bồng bột thôi!
“Tôi nghĩ gì thì có quan trọng không?” Nhỏ ta nghiêng đầu, liếc xéo tôi, “Hựu Tuệ à. Nếu tôi nghĩ gì thực sự quan trọng, thì mọi người đã không lừa dối tôi.”
Tô Cơ lại gào lên.
Không ngờ tình cảm giữa Lăng Thần Huyền và Tô Cơ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Ban đầu tôi chỉ không muốn Tô Cơ bị tổn thương nên mới giấu nhỏ ta. Tôi cứ nghĩ rằng sau này dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng có thể dùng tình bạn bao nhiêu năm qua để kéo nhỏ ta thoát khỏi sự đau khổ. Nhưng không ngờ sự việc lại đi quá xa…
Nhưng càng như thế, tôi càng không thể bỏ rơi Tô Cơ. Nếu tôi bỏ rơi Tô Cơ, thì e rằng nhỏ ta sẽ trượt dài trong đau khổ mất.
“Tô Cơ, mọi chyện không phải như bà nghĩ đâu.”
“Không phải như thế ư? Không phải là các người đã lừa gạt tôi sao?”
“Bạch Tô Cơ! Tại sao chỉ vì một tên con trai mà bà nhụt chí thế?’ Tôi tức giận gào lên.
“Ai… ai bảo là tôi chỉ vì một tên con trai?” Tô Cơ không phục, đứng bật dậy, mặt mày đỏ gay định xảo biện.
“Không phải sao?” Tôi đi về phía trước, ghé mặt sát nhỏ ta, “Tô Cơ, chúng ta quen nhau lâu như vậy, trong lòng bà nghĩ gì, chẳng nhẽ tôi lại không biết?”
“Tôi…”
“Đừng tôi tôi với bà bà nữa.” Toi cướp lời luôn, “Bà không nhận điện thoại của tôi và Hiểu Ảnh, không muốn gặp mặt chúng tôi, kết quả học tập ngày càng kém, đều là vì bà không thể chịu đựng nổi người con trai mình yêu lại biến thành anh họ mình chứ gì? Bà không chấp nhận nổi cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bà tự hành hạ mình như thế là một sai lầm lớn đó, bà có hiểu không?”
“Hựu Tuệ… Tôi…”
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, “Tô Cơ, bà tỉnh lại đi! Nếu bà thực sự không thể chấp nhận được sự thực này, thì bà có thể thoát ra khỏi nó. Chẵng nhẽ trên thế giới này không có Lăng Thần Huyền thì bà không sống nổi chắc? Thế tôi là cái gì chứ? Hiểu Ảnh là cái gì chứ? Còn bản thân bà nữa? Thà bà tự ình chút công bằng còn hơn là ngồi khóc lóc than vãn ông trời bất công. Lẽ nào bà không dám ình một cơ hội sao? Bạch Tô Cơ của Tuyệt Đại Tam Kiều đã biến đâu mất rồi?”
“…”
“Ngày hai mươi tới là sinh nhật Lý Triết Vũ, mọi người đều hi vọng bà đến tham dự. Đặc biệt là Hiểu Ảnh, nhỏ ta khóc vì bà nhiều lắm, hơn hai mươi ngày qua bà chẳng thèn để ý đến mọi người. Ngày nào Hiểu Ảnh cũng gọi điện cho tôi, nói chưa hết câu thì đã khóc nấc lên, còn nói là trừ khi bà để ý đến nhỏ ta, nếu không tối nào nhỏ ta cũng khóc.” Tôi quay người lại, nói từng câu từng chữ rõ ràng cho Tô Cơ nghe, “Bà nghĩ cho kĩ đi, cái gì quan trong hơn hả?”
Nói xong tôi đứng giậy, chuẩn bị rời khỏi đài thiên văn.
“Tôi… tôi sẽ không đi đâu.” Phía sau vang lên tiếng nói yếu ớt của Tô Cơ.
“Tùy bà thôi! Tôi chỉ mong bà nhớ kĩ một điều, cho dù chuyện gì xảy ra, cũng không thể ảnh hưởng tới địa vị của bà trong trái tim tôi và Hiểu Ảnh, bởi vì…” Tôi dừng lại nói tiếp, “Bất kể việc gì cũng không thể làm thay đổi tình bạn giữa ba chúng ta.”
Rầm!
Nói hết câu cuối cùng, tôi bước ra và đóng sập cửa đài thiên văn lại, sau đó đau đớn dựa người vào cánh cửa vừa đóng sập.
Tôi không thể kìm được nước mắt, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền đất…
Tô Cơ, bà phải cố lên… Nắm lấy tay chúng tôi và bước ra khỏi nỗi ám ảnh.
Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau có được không?…