Bí Mật Trái Tim

Không biết từ bao giờ Nhật Duy đã quen với vị mà Nhã Lâm nấu tuy khá là kinh khủng nhưng với cậu nó thực sự ấm áp, cậu thích nhìn trộm cô khi cô nàng lúi húi nấu bếp với quyến sách mà cậu đưa, thỉnh thoảng lại là Á đau quá, chooang choang, rầm rầm. Cậu chợt nhân ra từ ngày có cô ấy cuộc sống tẻ nhạt trước đây đã có màu sắc và cả âm thanh nữa.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh
- Chuyện gì thế vợ, món này của vợ vẫn còn kinh khủng lắm đấy.
- Thôi để lúc khác đi, anh mau ăn sườn của anh đi.
Nhã Lâm chạy lên phòng cô thực sự không muốn rời khỏi đây.
Nhật Duy nằm ườn ra ghế, Nhã Lâm lui cui rửa bát, Nhật Duy thấy lạ hôm nay cô ấy k cằn nhằn gì cả, chuông cửa reo, Nhã Lâm vội chạy ra mở cửa, là Tùng Lâm, Hải Nam, Anh Kiệt và cả Suho nữa. Cả bọn ngạc nhiên nhìn Nhã Lâm đang đeo tạp dề rồi lại nhìn Nhật Duy đang nằm đọc báo.
Tùng Lâm hét lên:
- Nhã Lâm sao bạn ở đây? Lại còn mặc thế này nữa.
Nhã Lâm đơ, cả bọn nhao nhao Nhật Duy cười:
- Đã bảo rồi mà chú từ bỏ đi mà.
Tùng Lâm kêu lên:
- Á không chịu đâu không chịu. Nhã Lâm làm bạn gái mình đi. Mình rất là thích bạn đấy.
Nhật Duy xông ra túm tay Tùng Lâm đang có ý định cầm tay Nhã Lâm:
- Cậu lại định làm gì thế hả? Mọi người vào nhà đi, không cho tên này vào.
Tùng Lâm ở ngoài nhảy loạn lên:
- Cho em vào cho em vào đi hyung, Nhã Lâm mở cửa ình đi.

Cả bọn vẫn ngơ ngác Nhật Duy cười:
- Đây là……
- Tụi mình là anh em họ, mình sống ở đây – Nhã Lâm vội vàng lên tiếng.
Nhật Duy dừng lại nhìn Nhã Lâm hụt hẫng, Tùng Lâm cũng trèo được cửa sổ vào, thấy mọi người im lặng nhìn nhau, Tùng Lâm tranh thủ ngồi gần Nhã Lâm khoác vai rối rít:
- Nhã Lâm à, mình….
Nhật Duy lặng lẽ nhìn Nhã Lâm, cô khẽ gỡ tay Tùng Lâm ra mỉm cười.
Không khí như chùn xuống. Suho thấy thế vội cười :
- Thôi ăn đi mọi người tớ đói lắm rồi đây.
- Vâng mọi người mau ăn thôi.
Tùng Lâm im lặng nhìn Nhật Duy,cậu chưa bao giờ thấy Nhật Duy như thế ánh mắt buồn bã đó. Bỗng lại có chuông cửa, là Phương Ly cô cười tươi:
- A mọi người cũng tụ tập ở đây. May quá em mua rất nhiều đồ ăn này.
Nhã Lâm à nhớ tớ không?
Nhã Lâm cười rõ tươi chạy ra:
- Nhớ chứ sao không? Mau vào đi mọi người cũng chưa bắt đầu.
Phương Ly rất tự nhiên ngồi cạnh Nhật Duy, Nhã Lâm nhìn thấy thoáng buồn. Tùng Lâm cười nhìn Phương Ly:
- Noona thế nào đây, tính chuyện với hyung em chưa?
- Chị bị đá rồi.
- Vậy để cho em đi- Hải Nam lên tiếng
Đức Tiến cười vỗ vào lưng Hải Nam:
- Vẫn tương tư cơ à, cô ấy là hoa đã có chủ rồi đấy.
- Phương Ly à không sao đúng không?
Nhật Duy quay ra nhìn Nhã Lâm, ánh mắt 2 người chạm nhau, Tùng Lâm nhìn Nhã Lâm:
- Nhã Lâm bạn vẫn hẹn hò với Gia Văn sao?
Nhã Lâm bối rối khẽ gật, cả bọn nhao nhao:
- Đội trưởng đội bóng rổ đó hả? – Đức Tiến kêu lên
- Hyung lại ghen tị với chiều cao của người ta chứ gì đừng nhỏ nhen thế? – Hải Nam cười lớn
- Anh k ghen tị đâu, anh đẹp trai hơn mà. Nhã Lâm nhìn anh đi, có đủ tiêu chuẩn của em không?

Mọi người đã về hết, Nhật Duy tiến Phương Ly, cô nàng cười:
- Cô bé có bạn trai rồi ạ?
- Uh
- Anh biết lâu chưa?
- Lâu rồi từ ngày cô ấy đến cô ấy đã nói với anh.
- 2 tháng rồi đấy, anh chỉ còn 1 tháng nữa thôi, anh không định để cô ấy đi mất ấy chứ?
- Anh sẽ không để cô ấy đi nhưng anh sợ cô ấy ghét anh
- Anh thật là ngốc, anh có biết lúc mọi người trêu chúng ta cô ấy thất vọng thế nào đâu, cô ấy lặng lẽ nhìn anh rồi lại thôi.
- Anh không biết nữa, dù gì cũng cảm ơn em, Hải Nam nói thật đấy, nó vẫn thích em đấy.
- Hì em vẫn biết mà, em xinh như này cơ mà. Đừng lo cho em mau tỏ tình với cô ấy đi.
Nhật Duy vào nhà đã k thấy Nhã Lâm đâu, cậu hốt hoảng chạy lên phòng Nhã Lâm đập cửa:
- Nhã Lâm, Nhã Lâm
Cô nàng vội chạy ra:
- Anh có chuyện gì vậy sao bất an thế kia?
Anh chàng khẽ cười:
- Không sao, tôi tưởng cô lại đi đâu rồi
- Đi đâu được giờ này chứ?
Nhật Duy lặng lẽ về phòng, hình ảnh cô ôm Gia Văn khiến Nhật Duy như phát điên.
Nhã Lâm đến thư viện, cô mỉm cười nhìn Gia Văn:
- Anh khá hơn rồi chứ?

- Em đã suy nghĩ về những việc anh nói chưa?
- Em cần xin phép mẹ em nữa. Cho e thời gian em cần sắp xếp lại mọi thứ ở đây nữa.
Gia Văn mỉm cười ôm lấy cô:
- Cảm ơn em, anh thực sự k biét nếu không có em anh có đủ can đảm để tồn tại trên thế giớ này hay không nữa.
Nhã Lâm gọi điện ẹ:
- Mẹ à con muốn đi du học.
- Sao thế con yêu, chưa hết 3 tháng mà.
- Con nghĩ không cần đâu ạ, cả con và anh ta đều có người yêu rồi, tụi con không thể
- Nhưng sao mẹ nghe con nói nghe buồn vậy.
- Con có thể làm thế đúng không mẹ.
- Uh được rồi, mẹ sẽ nói với họ, có chuyện gì đừng có giấu mẹ ấy.
- Dạ
Seohuyn về nhà cô nhìn Nhật Duy đang hì hục nấu cơm,
- Anh muốn đi chơi không? Chúng ta vẫn chưa đi chơi cùng nhau như đã hứa đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận