Một tuần trôi qua nhưng căn nhà gần như không lúc nào yên ổn Nhã Lâm và Nhật Duy, cả hai đều dùng cái giọng thiên phú để hò hét người còn lại.
Hôm nay Nhã Lâm lại đi hẹn hò với Gia Văn, cô nhìn Nhật Duy:
- Tối nay tôi về muộn anh tự nấu đi.
- Hôm nay là ngày cô nấu cơm mà, nấu đê không thì nấu hết những ngày còn lại
- Đã nói hôm nay tôi bận mà
- Vẫn còn sớm mà, cô lại đi hẹn hò chứ gì, không cần phải gấp gáp như thế, phải để cho hắn chờ đợi chứ
- Biết rồi anh bớt lẳm nhảm đi tôi nấu là được chứ gì
10 phút sau, Nhật Duy đã có 1 bát mì úp nóng hổi. Trước khi đi Nhã Lâm còn cười nói với theo:
- Ngon miệng nhé chồnggggggggggggggggg
Nhật Duy hơi lâng lâng cái cảm giác lúc cô nàng gọi là chồng thật khó tả.
Nhã Lâm ngồi cùng Gia Văn, anh khẽ cười nhìn cô:
- Em có biết là em dành quá nửa thời gian chúng ta găp nhau để nói về tên cùng nhà của em không?
- Hì đâu có đâu em chỉ đang xả bức xúc thôi mà. Anh không thích à? Em sẽ không nói nữa được chưa? Mà anh đang ghen à?
- Ừ anh đang ghen đấy, anh k nghĩ anh có thể chịu được 3 tháng đâu.
- Ầy nhanh mà anh phải tin em, em…..
- Em đang nhìn gì thế?
- À không có gì chúng mình về đi.
Nhã Lâm ngoái lại đằng sau, Nhật Duy đang đi cùng 1 cô gái khác,một cảm giác khác lạ cô cũng không biết mình làm sao nhưng cô có thể cảm nhận rất rõ cô đang khó chịu, rất khó chịu.
Nhã Lâm về nhà đã thấy Nhật Duy ngồi ở đó, Nhật Duy cười cười:
- Về sớm vậy sao?
- Anh cũng về sớm còn gì?
- Cô lại vừa cãi nhau với tên cao kều đó à
- Ai cho phép anh gọi như thế?
- Chà chà tiểu thư bị chọc giận rồi kìa
Nhã Lâm lườm rồi đi thẳng lên nhà, quả thực cô rất bực bội mà chẳng biết vì cái gì nữa.
Vừa đến lớp Nhã Lâm đã chạy đi tìm Gia Văn, cả hai ngồi đung đưa ăn kem, Nhã Lâm cười:
- Oppa em đang rất bực mình mà chẳng biết vì sao nữa?
- Em ngốc
- Khó chịu lắm ấy ạ?
- Từ lúc nào?
- À là… Nhã Lâm khựng lại chẳng lẽ nói từ khi thấy tên xấu xa đó đi với 1 cô gái khác.
Gia Văn nhìn Nhã Lâm cười xoa đầu cô nàng:
- Đi chơi với anh mà không hết bực à?
- Có 1 chút, hì anh lúc nào cũng thế im lặng ở bên cạnh em.
- Nhã Lâm à nhớ nhé dù có bất cứ chuyện gì anh cũng luôn ở ngay đây, luôn bên cạnh che chở cho em.
Nhã Lâm nhìn Gia Văn khẽ mỉm cười, Gia Văn nhìn cô nhẹ nhàng anh tiến sát về phía Nhã Lâm, cô nàng thoáng đỏ mặt và hình như tim cũng đập nhanh hơn 1 chút. Nhật Duy đứng gần đó anh chàng há hốc miệng nhìn lẩm bẩm: ” Á hôn ư, trước mặt chống như thế này ư? À mà cô ta đang lén lút, nhanh nhanh mình phải làm gì đó. Làm gì bây giờ. A điện thoại điện thoại….. Nhã Lâm Nhã Lâm mình lưu tên cô nagf là gì nhỉ? À đây đây rồi ‘nhóc ngốc” gọi….”
Nhã Lâm nắm chặt tay khẽ nhắm mắt, cô nàng run run khi Gia Văn càng ngày càng tiến sát cô, bỗng
” Don’t say yes run away now, i’ll meet you when you’re out….
Cả Gia Văn và Nhã Lâm cùng giật mình quay ra ngượng ngùng, Nhã Lâm bối rối
- Em có điện thoại.
Nhã Lâm vừa lục tìm điện thoại vừa nguyền rủa tên xấu xa phá đám, nhìn điện thoại là Nhật Duy, cô nghe máy giọng khó chịu:
- Anh gọi cái gì hả?
- À cũng không có gì chỉ là đang đợi vào lớp nên gọi chơi thôi, chúng ta thì có chuyện gì được chứ?
- Anh bị điên sao?
- Sao cô phản ứng thế cô đang làm chuyện gì mờ ám sao? Vào lớp đến nơi rồi mà còn ở đâu thê?
Nhã Lâm đưa mắt nhìn xung quanh:
- Anh theo dõi tôi sao?
- haha cô nghĩ ra đại thiếu gia mà như thế sao? NO NO NO
- Không có gì thì cúp đây mất hứng.
Nhật Duy quay ra nhìn Nhã Lâm khẽ cười. Vào lớp anh chàng vui vẻ lẩm bẩm hát, Tùng Lâm ngồi vỗ vai:
- Bị điên hả? Từ sáng đến thì lén la lén lút giờ ngồi hát như là
- Anh đang rât vui chú à?
- Có gì hot
Nhật Duy dừng lại cậu cũng không nhận ra là cậu lại vui vẻ như thế khi phá bĩnh được Nhã Lâm, cậu cũng không hiểu nổi tại sao cậu lại cuống quýt muốn ngăn việc Nhã Lâm làm lại, Nhật Duy thần mặt ra, ngồi nghĩ ngợi rồi cuối cùng kêu lên:
- Lẽ nào mình … lẽ nào mình….
bị điên
Hải Nam vỗ vai Tùng Lâm cười:
- Làm sao thế?
Tùng Lâm ngồi lắc đầu ngao ngán:” Biết chết liền, thôi kệ hắn đi, à cậu biết Nhã Lâm lớp dưới không?”
Hải Nam cười:
- Ai mà chả biết nhưng nghe đồn đang hẹn hò với Gia Văn rồi.
- Sao chứ đánh đồn có địch mới thích chứ
- Trông mặt chú là chưa nhìn thấy địch đã buông vũ khí rồi a tha cho em, em chót dại rồi – Anh Kiệt ngồi dưới cũng đứng lên góp vài câu.
Tùng Lâm quay lại:
- Ê ông lo thân ông đi.
Nhật Duy vẫn thẫn thờ ngồi nghĩ bỗng nghe thấy tên Nhã Lâm lại quay sang hóng. Tùng Lâm cười cười:
- Đang định tán cô nàng ấy đây?
- Ề liệu có được 1 tuần không đây- Hải Nam ngồi nó vẻ khinh bỉ
- Này lần này nghiêm túc nha
- Cái danh sách nghiêm túc của cậu nó dài đến cổng trường rồi đấy- Anh Kiệt lại thêm vào.
Tùng Lâm quay lại đấm cái bụp cái vào tay Anh Kiệt:
- Thôi đê, đã bảo là nghiêm túc mà