"Vận may của cô có tốt không?", Mạc Niên quay đầu nhìn về phía của cô.
Câu hỏi đến bất chợp làm cô không khỏi suy nghĩ, nội việc kết giao với hắn là vận khí của cô đã tiêu tán đi phân nửa.
Dương Tuyết lắc đầu, đưa tay chỉa về phía cái màn hình đang chớp nháy, "Không tốt lắm, anh ấn đi"
Nhận được câu trả lời, Mạc Niên không nhanh không chậm đi về phía trước rồi ấn nút.
Một hồi khởi động, tiếng bánh xe may mắn quay quay liên tiếp khiến hơi thở của cô chạm điểm hồi hộp, sự chú ý đều tập trung vào một chỗ.
Nó giống như những câu chuyện xưa kia cô thường được nghe kể, hư hư thực thực như lạc vào một thế giới đầy rẫy bí ẩn, nơi có đó những thần phép mà giới hạn con người không chạm tới được.
Hệ thống này đến từ đâu, thứ tạo ra nó là gì? Điều này ngoài sức tưởng tượng của cô.
Tiếng "Ting ting" kéo tâm trí cô về thực tại.
"Chúc mừng, hai người đã nhận được phần thưởng "Hoán Linh""
"Hoán Linh sao?", Dương Tuyết ngập ngừng.
Nó đáp, "Đúng vậy, là hoán đổi linh hồn cho nhau, nhưng chỉ dùng được hai lần duy nhất.
Vậy nên, hai người hãy cân nhắc cho thật kỹ.
Ngoài ra, nếu muốn kích hoạt, chỉ cần tâm khởi ý niệm là có thể hoán đổi, muốn trở về khi nào cũng được"
Cô và Mạc Niên ánh mắt giao nhau.
Xét theo mọi khía cạnh, cô không có lí do gì để vào cơ thể Mạc Niên, ắt hẳn hắn cũng vậy.
Mạc Niên hơi lại gần về phía cô, giọng the thẽ, "Xem ra là tay thối"
Sau đó Mạc Niên yêu cầu hệ thống hãy đưa cho họ manh mối nhỏ.
"Được", nói rồi nó ném ra một dòng chữ sáng.
[Tri nhân, tri diện, bất tri tâm.]
Sau khi đọc dòng chữ sáng chói mát, bầu không gian trong đó tức khắc liền rơi vào trầm mặc.
Câu giải thích vang lên, "Vì chuyện thiên cơ nên không thể tùy tiện tiết lộ rõ ràng, nên khả năng hệ thống chỉ tới vậy.
Nhiệm vụ lần tiếp theo tôi sẽ báo cho hai người sau"
Mạc Niên vẻ mặt đã hiểu nói với hệ thống, "Phần thưởng và manh mối cũng trao xong, để cho bọn tôi có chút không gian được chứ?"
"Giờ tôi đi, không làm phiền hai kí chủ nữa"
Nó biến mắt vào không trung, trả lại không gian riêng yên tĩnh.
"Anh nghĩ sao?"
[Tri nhân, tri diện, bất tri tâm].
Đương nhiên cả hai đều biết nó là gì, nhưng áp dụng vào trường hợp này thì...
"Quan hệ xung quanh tôi chẳng có ai khả nghi", nói cách khác là với thân phận của hắn đã vô hình chung tạo ra một luồng khí áp thấp quấn quanh.
Thành ra đến một người bạn thân hắn cũng không có, tất cả chỉ đều là xã giao.
Việc tiết lộ hành tung của hắn cho kẻ khác là điều không thể.
"Vậy còn cô?"
Dương Tuyết chững lại một lúc, ánh mắt vô định chìm xuống, cô rơi vào trầm tư.
Nếu nói vậy, kẻ khả nghi là Thanh Dược?
"Tôi biết cô mới kết thân được với vài người bạn, đương nhiên trong lòng thấy rất vui, nhưng đại cục há có đơn giản như vẻ bề ngoài"
Ngừng một lúc, hắn khụ một cái rồi bày tỏ tiếp, "Nếu cô không ngại thì chúng ta gỡ bỏ ân oán, làm bạn cũng được"
Bỏ qua sự nhượng bộ hiếm thấy của Mạc Niên, đôi môi cô cong lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Cảm ơn, tôi sẽ xem xét không làm ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta"
Về phía Thanh Dược cô sẽ giả bộ cư xử như bình thường, quan sát hành vi của cô ấy, hiện tại vẫn chưa kết luận được gì, tất cả đều là phỏng đoán chủ quan.
"Còn chuyện gì giấu tôi không?", Mạc Niên nhìn mặt đoán ý, thấy cô còn đang suy nghĩ về vấn đề khác.
Cô mấp máy môi.
Hắn lại nghiêm túc trở lại, "Thả lỏng đi, chúng ta hiện tại ngồi chung một con thuyền, có chuyện mà giấu thì xấu lắm"
Hệt như một đứa trẻ hư bị khiển trách, trong lòng cô khó tránh khỏi chột dạ.
Nhưng nghĩ kĩ thì việc này vẫn có thể chia sẻ được.
Ánh mắt Dương Tuyết dần ổn định, cô khai thật, "Cô ấy giống chúng ta đó"
"Ý cô là?"
"Ba cô ấy theo học tại trường này rồi cũng theo đó mà mất tích.
Thanh Dược khóc rất nhiều, biểu cảm cũng rất chân thật"
Luận về cảm giác mất người thân yêu còn gì tồi tệ bằng.
"Vả lại cô ấy cũng không có lí do gì để làm vậy"
Tuy miệng nói vậy, nhưng trong đầu cô và Mạc Niên nghĩ đến khả năng Thanh Dược được cài cắm vào.
Mạc Niên khuyên nhủ, "Miễn mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhớ đừng mềm lòng là được"
Dứt lời, hắn không nói gì thêm, xem ra cũng có vài phần tín nhiệm dành cho cô.
Không phụ lòng hắn và công sức giúp đỡ của hệ thống, cô gật đầu đồng ý.
Không có Thanh Dược làm điểm dựa mỗi lúc cần tâm sự, Dương Tuyết cảm thấy bí bách trong lòng.
Ngày xưa mỗi lần xảy ra chuyện như vậy, cô thường nuốt hết tất thảy vào bụng, hạn chế nói ra nỗi lo cho người khác, sợ thân thiết với ai sẽ làm liên lụy họ vì có dính líu đến người chú của mình.
Tối đó, bất chấp việc có là kẻ thù học đường của nhau hay không.
Cô kéo Mạc Niên lại hầu chuyện cùng mình, thứ nhất là bàn về Thanh Dược và Chung Siêu, hai người cô mới quen gần đây.
Tiếp đến, ánh mắt cô khoác lên vẻ điềm đạm dần rũ xuống, từ từ chọn điểm dừng trên khuôn mặt của Mạc Niên.
"Kể cho tôi về quá khứ của anh đi.
Hãy nói với nhau như bạn tâm giao được chứ?".