Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn FULL


Edit: Điềm Điềm
**********************
Hậu quả làm quá mức chính là, Sở Lệnh ngày hôm sau liền bị sốt nhẹ.
Sáng sớm Hàn Cố lập tức lái xe trở về, cũng hẹn bác sĩ gia đình đến.

Khi họ về tới nhà, bác sĩ gần như cũng vừa đến.
Sở Lệnh chỉ là nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường một chút, thân thể cũng không có bị gì.

Nhưng ánh mắt cậu nhìn bác sĩ có hơi chột dạ, cậu không quên đối phương lúc trước dặn dò như thế nào, nhưng mà bọn họ đều không làm được.

Nhưng vấn đề quan trọng hơn là cậu sợ nghe điều tương tự từ miệng bác sĩ một lần nữa.
Nuông chiều dục vọng quá mức.
Điều đó có thể làm cho khuôn mặt mỏng của cậu không thể gặp người được nữa.
May mắn bác sĩ lần này cái gì cũng không nói, đại khái là cảm thấy cùng Sở Lệnh nói có thể không có tác dụng gì, cho nên lần này hắn hỏi vấn đề khác, ” Lần sau tới kỳ phát tình… cậu có muốn sử dụng thuốc tránh thai không? ”
Sở Lệnh a một tiếng, nghĩ đến tình huống lần trước, không khỏi lo lắng nói: ” Chẳng lẽ tôi lại muốn… tới nữa? ”
Cậu nhớ rõ khoảng cách lần trước bất quá mới hơn hai tháng mà thôi.
” Cũng không phải.” Bác sĩ nghiêm túc trêu chọc nói: ” Nhưng nếu không kiềm chế như vậy, cũng không sai biệt lắm.”
Sở Lệnh thật sự sợ vị bác sĩ này.
Bác sĩ nhìn Sở Lệnh một cái, đột nhiên lại nói: ” Vừa vặn nhân cơ hội này, tôi có tin tức muốn nói cho cậu biết.

Đã có những tiến bộ đột phá về nghiên cứu y tế trong những năm gần đây, và dự kiến vào cuối tháng tới, các ký hiệu của Omega sẽ có thể xóa bỏ hợp pháp.”
Sở Lệnh sửng sốt một chút.
” Mặc dù tôi cảm thấy với tình huống của các cậu có lẽ không cần, nhưng theo quy định tôi nên cho cậu biết chuyện này, tất cả những người trước đây không tự nguyện đều là đối tượng ưu tiên thực hiện.”
” Điều này có nghĩa là… Có thể ngắt kết nối hoàn toàn các dấu hiệu từ Alpha? Từ nay về sau…”
” Đúng vậy.


Sau khi xóa bỏ các dấu hiệu, Alpha và Omega không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Không biết vì cái gì, Sở Lệnh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi: ” Hàn Cố có biết không? ”
Bác sĩ tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng nói: ” Hàn tiên sinh là nhà đầu tư chính trong nghiên cứu thuốc mới này.”
Sở Lệnh lại hỏi: ” Anh có biết nghiên cứu này bắt đầu từ khi nào không? ”
Bác sĩ nhớ lại, mới nói: ” Đại khái bắt đầu từ khoảng năm sáu năm trước, năm đầu tiên còn bị không ít Alpha cản trở, dù sao ý tưởng này quá mức… ngây thơ, hầu hết là các Alpha phản đối.

Dục vọng của bọn họ so với người bình thường còn mạnh hơn, tự nhiên không thể chịu đựng được Omega của mình muốn thoát ly sự khống chế của mình.

Nhưng ràng buộc giữa AO quá mức phức tạp, lúc trước nghiên cứu thất bại có quá nhiều, chuyện này náo loạn một thời gian, sau đó yên tĩnh lại, mà Hàn tiên sinh vẫn không chịu buông tha, tiếp tục đầu tư nhân lực vật lực.

Mãi cho đến gần đây, đại khái nửa năm trước… cuối cùng cũng có thành quả…”
Sở Lệnh nhớ rõ nửa năm trước, chính là lúc Hàn Cố điên cuồng tăng ca.
” Tôi nhớ rõ có công văn chính thức, cách đây không lâu hẳn là đã gửi rồi, các người không nhận được sao?”
” Có nhận được…” Sở Lệnh nhớ rõ cậu từng đem một phần văn thư đưa đến văn phòng Hàn Cố, thì ra chính là cái này.

Cho nên nói Hàn Cố lâu như vậy đã tính toán…
Bác sĩ nói: ” Mặc dù với lập trường của tôi không thể nói bất cứ điều gì, tôi nghĩ rằng Hàn tiên sinh làm như vậy, có thể là một nửa là vì cậu.”
Sở Lệnh lúc này lại không biết nói cái gì.
” Đừng lo lắng, cậu chỉ hơi nhiễm lạnh mà thôi, ngủ một giấc là không có việc gì.”
Sở Lệnh nghe vậy thật sự ngoan ngoãn nằm vào trong chăn.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân bác sĩ đi ra khỏi phòng, lại nghe thấy tiếng bác sĩ nói chuyện ngắn ngủi với Hàn Cố, đột nhiên cảm thấy đầu rối loạn.
Cậu vẫn cho rằng, tình huống của cậu và Hàn Cố hiện tại có thể tiếp tục thích nhau, cậu thậm chí phi thường thích cuộc sống như vậy.

Cậu vốn tưởng rằng đời này bọn họ đã bị trói cùng một chỗ, cậu có thể chờ, ít nhất đợi đến khi Hàn Cố nguyện ý chân chính tiếp nhận mình.

Nhưng không nghĩ tới, Hàn Cố ngay từ đầu đã chuẩn bị tốt con đường phía sau của mình.

Cho nên hắn mới cùng mình bảo trì loại quan hệ ái muội này, mới không đáp lại câu nói hy vọng đối phương đem nhà mình trở thành ngôi nhà chân chính, mới đem chuyến đi này trở thành hồi ức cuối cùng phải không.
Lúc bác sĩ rời đi, Hàn Cố vào phòng Sở Lệnh một chuyến, đưa tay muốn sờ trán đối phương, lại bị tránh đi.
Sở Lệnh nói: ” Tôi không sao.


” Sắc mặt em không tốt lắm.”
” Hàn Cố.” Sở Lệnh cảm thấy mình sắp rối rắm chết, cuối cùng nhịn không được hỏi: ” Tôi nghe bác sĩ nói chuyện xóa bỏ dấu hiệu, cho nên… Anh muốn tôi chấp nhận điều đó sao? ”
Hàn Cố nhìn cậu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: ” Nếu đây là hy vọng của em, tôi sẽ tôn trọng nó.


Sở Lệnh nghe thấy những lời này, đột nhiên cảm giác được trái tim chậm rãi lạnh xuống.
Sau đó cuộc sống của hai người trở lại bình thường, không còn loại chuyện phóng túng quá độ nữa.
Sở Lệnh sau khi nhận được đáp án của Hàn Cố, thái độ vẫn như thường ngày, không có bất kỳ lời nói lạnh lùng nào, nhưng cũng xa cách hơn trước rất nhiều.

Nhưng sau này cậu cũng nghĩ thông suốt, cảm thấy nếu ở chung không nhiều lắm, cần gì phải làm như không thấy.

Có lẽ cậu cũng nên giống như Hàn Cố, vì nhau lưu lại một ít hồi ức tốt đẹp.
Dù sao, bọn họ lúc trước cũng không phải cam tâm tình nguyện, nếu song phương đều có lựa chọn, đi tới bước này cũng không có gì đáng trách.
Nghĩ như vậy khó tránh khỏi trong lòng có chút chua xót, nhưng Sở Lệnh ngược lại tương đối có thể tiếp nhận sự thật này.
Thế là sáng sớm ngày hôm sau, cậu dậy sớm nấu cơm, đứng ở cửa nhìn Hàn Cố đi làm.

Hàn Cố tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng thoạt nhìn hẳn là tương đối vui vẻ.
Nhưng rốt cuộc thói quen cùng bản năng không dễ dàng kháng cự, Sở Lệnh lúc Hàn Cố ra cửa do dự một chút, không nhịn được tiến lên hôn hắn một cái, hôn chỉ dừng lại ở hai má, không nhẹ không nặng, nói là lễ phép cũng không quá đáng.

Nhưng bọn họ đã lâu không hôn, đụng chạm trên thân thể rất dễ dàng khơi dậy khát vọng nhất định.


Hàn Cố đang muốn bắt Sở Lệnh, đem nụ hôn này thực hiện trên môi, nhưng Sở Lệnh lại nhanh một bước lui về vị trí cũ, cười nhìn hắn rời đi.
Hàn Cố duỗi tay đến một nửa liền rụt trở về, đột nhiên cảm thấy trong tay trống rỗng.
Đại khái là chuyện thuốc mới cuối cùng cũng chấm dứt, Hàn Cố cũng không có ngày đêm tăng ca như trước, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn trở lại bình thường, chậm nhất không quá chín giờ sẽ về tới nhà.
Sở Lệnh nhiều lắm cũng chỉ chào hỏi hắn, hỏi một câu ăn chưa, ngẫu nhiên tán gẫu vài câu không quan trọng, thời gian còn lại đều làm việc của mình, ngược lại có chút giống như trở lại trạng thái sống một mình.
Hàn Cố nói không ra đây là cảm giác gì, rõ ràng hai người đều không có cãi nhau, nhưng chính là không dễ chịu lắm.
Thời điểm phá vỡ trạng thái này là trong một ngày làm việc bình thường, Hàn Cố đi xã giao uống rượu, do uống nhiều nên cơ thể không dễ chịu, thư ký của hắn lại bởi vì tạm thời có việc gấp, không thể đưa hắn về, bởi vậy gọi điện thoại cho Sở Lệnh.

Sở Lệnh tự mình gọi xe đi, đưa người về nhà.
Hàn Cố tuy say, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, có lẽ là bởi vì một số trải nghiệm trước đây, hắn căn bản không dám say đến bất tỉnh nhân sự, lúc nhìn thấy Sở Lệnh tới cũng chỉ nói một câu: ” Tôi tự mình ngồi xe là được rồi, em có thể không cần tự mình đến.”
Sở Lệnh trả lời: ” Tôi không yên tâm.”
Thế là hai người lại trầm mặc.
Có lẽ bởi vì là Sở Lệnh, lúc trở về Hàn Cố cư nhiên thật sự ngủ thiếp đi.

Hắn cơ bản không phát điên vì rượu, cũng không hồ ngôn loạn ngữ, uống say cũng chỉ là yên lặng ngủ.

Sở Lệnh nhìn hắn như vậy đột nhiên có chút không đành lòng, đưa tay sờ sờ mặt hắn, kết quả Hàn Cố trực tiếp nghiêng qua vai cậu, mãi cho đến lúc về tới nhà, Sở Lệnh cũng không có đẩy ra, vẫn duy trì tư thế như vậy.
Lúc xuống xe, cậu đánh thức Hàn Cố dậy, bảo hắn nằm trên sô pha, tự mình đi nấu canh giải rượu trước.
Sở Lệnh vừa mới tắt lửa xong, phía sau đột nhiên có người đè lên.

Sở Lệnh sợ đánh ngã đồ vật còn đang ở trong nồi, vội vàng đẩy người nọ sang một bên, vừa mới xoay người lại, đã bị Hàn Cố chính xác hôn lên môi.

Nụ hôn đã lâu không gặp này, giống như một dòng điện tê dại từ cuối cột sống vọt thẳng lên đại não, Sở Lệnh cảm thấy toàn thân trong nháy mắt tê dại, hai tay mềm nhũn đặt trước ngực người kia, bộ dáng như muốn cự tuyệt lại nghênh đón.
Hàn Cố còn đang tham lam mút cánh môi cậu, không chịu buông ra, cuối cùng hôn lên lỗ tai, lại hôn đến bên cổ mẫn cảm.

Hắn một bên hôn Sở Lệnh, đồng thời trên tay đã sớm không thể nhịn được kéo quần đối phương, chạm vào phía sau.
Sở Lệnh nức nở ra tiếng, mãi cho đến khi bị tiến vào, cậu cũng không có nói ra hai chữ không cần.

Cậu thậm chí tự lừa mình dối người nghĩ, coi như mình cũng cần giải tỏa dục vọng.
Nhưng Sở Lệnh rõ ràng không có động tình, huyệt khẩu khô khốc khó có thể dung nạp kích thước của Hàn Cố, miễn cưỡng nhét vào phần đầu, rốt cuộc không vào được nữa.
Sở Lệnh chỉ cảm giác được thân thể bị xé rách đau đớn, nhưng vẫn không cự tuyệt.
Chẳng qua động tác của Hàn Cố đột nhiên dừng lại.

” Thực xin lỗi, em đừng khóc…”
Khi nghe thấy thanh âm của Hàn Cố, Sở Lệnh mới phát hiện mình không biết đã rơi nước mắt lúc nào.

Cậu căn bản muốn nói đó là bởi vì đau, không sao cả, nhưng cổ họng khàn khàn làm cho cậu cái gì cũng nói không nên lời.
Hàn Cố nâng mặt cậu lên, dịu dàng hôn đi nước mắt của cậu.
Sở Lệnh ngược lại bị động tác của hắn làm cho nước mắt rơi không ngừng, cậu biết mình vẫn là rất để ý, nhịn không được nghẹn ngào nói: ” Em vẫn là… muốn… ở cùng một chỗ với anh…”
Cậu nghiêng đầu đi, căn bản không dám nhìn mặt Hàn Cố, cậu sợ nghe được câu cự tuyệt, nhưng hiện tại cậu cái gì cũng mặc kệ.
Chỉ là không nghĩ tới Hàn Cố nghe thấy những lời này ngược lại càng ôm chặt cậu, ở bên tai cậu nói: ” Thực xin lỗi, Sở Lệnh.

Anh thích em…”
Sở Lệnh ngây ngẩn cả người, cậu đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất, lại không nghĩ tới vào lúc này lại nghe thấy lời tỏ tình.

Cậu quay đầu nhìn Hàn Cố, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Hàn Cố lại rất nghiêm túc nói: ” Anh chỉ là không hy vọng em bị tai tiếng, cho nên muốn cho em một cơ hội lựa chọn lại.


Cho nên khi đó Hàn Cố mới hỏi cậu, nếu như có thể có cơ hội một lần nữa, sẽ lựa chọn ai?
Sở Lệnh lúc này mới nhớ tới, ” Anh không nghe thấy em trả lời sao? ”
” Không có.”
” Em lựa chọn anh.”
Hàn Cố tựa hồ thật không ngờ Sở Lệnh lại nói ra như vậy, sửng sốt một chút, lại nở nụ cười, ” Lần này anh nghe thấy rồi.


Hai người thu thập sửa sang lại, cùng nhau nằm trên giường Hàn Cố.

Hàn Cố có lẽ là uống quá nhiều rượu, vừa chạm vào giường liền lập tức ngủ đi, nhưng tay hắn vẫn ôm chặt Sở Lệnh.
Sở Lệnh đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Hàn Cố uống say, có thể hay không hắn vừa tỉnh ngủ, liền quên những gì mình đã nói; có thể hay không khi mình tỉnh ngủ, phát hiện đây thật ra là một giấc mộng mà thôi.
Nếu vậy…cậu đột nhiên không thể ngủ được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận