Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

CHƯƠNG 18
Chap 18.1
Hắc Phong đưa tay che mũi lại, nhìn qua cái xác đã sắp bị rữa ra, bốc mùi khắp nơi.
- Nhìn sắc mặt cậu ta có thể cho thấy lúc đó cậu ta rất hốt hoảng, sau đó ngay lập tức bị giết chết, hiện tại nguyên nhân chết thì ta còn chưa biết nhưng xem ra đây là cái chết không bình thường ! - Đã đọc sách bao nhiêu năm, cũng đã nghiên cứu hơn nghìn loại bệnh khác nhau, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy hay nghe qua cái chết nào lại kì cục đến vậy.
Đại thẩm nghe vậy thì hoảng hồn hoảng vía, người khuỵ xuống đất khóc than :
- Con ơi là con, ngay cả con ta cũng không giữ được, muốn báo thù cho con nhưng ta biết ai để đi đây ?
- Đại thẩm ... - Vị cô nương kia đau lòng níu lấy vai bà, cố nặn ra vài giọt nước mắt, khẽ liếc nhìn người Hắc Phong một cái.
Bạch Lý Vũ nói nhỏ vào tai Lý Đường Minh, trong lòng mang chút nghi vấn :
- Đệ xem, nhìn cái xác này, ta lại liên tưởng đến cái xác lần trước chúng ta gặp, có phải cùng một nguyên nhân không ?
Lý Đường Minh nhanh chóng gật đầu, hắn cũng mơ hồ nhớ ra rồi.
Hắc Phong có thể nghe thấy lời hai người kia nói, hắn liền nhìn bọn họ, mong đợi câu trả lời :
- Hai người đã từng nhìn thấy trường hợp cái xác bị như vậy sao ?
Hai người kia lập tức gật đầu, Bạch Lý Vũ còn nói rõ cả nơi mà mọi người tập trung đông, đúng là nơi phát hiện ra xác chết kì dị.
- Được rồi, bây giờ ta sẽ đi đến đó một chuyến, hỏi thăm tình hình, hai huynh cùng vị cô nương ở lại chăm sóc đại thẩm thật tốt, ta sẽ nhanh chóng trở về !
Hắc Phong lại muốn đi, nhưng lần này lại không cho hai bọn họ theo, hai người đó cũng mang tâm trạng sợ hãi :
- Hắc Phong, ta sợ nếu huynh đi, nhỡ ... xảy ra chuyện gì ta biết phải làm sao ?
Hai vị huynh đệ này, có còn là nam tử hán không vậy, đường đường là một nam nhân, vậy mà còn thua cả cô nương kia nhìn mặt không chút sợ hãi. Đắn đo một hồi, Hắc Phong không biết phải làm sao.
" Hắc Phong, ta nghĩ khi chúng ta đi nhất định con yêu sẽ lộng hành, rất có thể sẽ làm tổn hại đến đại thẩm cùng hai tên kia. Ta có cái này, nhất định sẽ hữu ích cho bọn họ ! ". Tử Nguyệt nói vào tai Hắc Phong, sau đó nó chui vào trong tay áo hắn, phát ra ánh sáng dịu nhẹ mà không để ai phát hiện ra.
" Huynh lấy hai sợi dây chuyền đó đeo vào tay hai tên kia, nhắc hai tên đó cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được tháo ra, nếu không, con yêu đó sẽ nhân thời cơ mà hành động. Ta nghĩ, nạn nhân là nam nên vị đại thẩm kia chắc sẽ không sao ! "
Con muỗi này, thật giống một vị thần, trong đầu Hắc Phong tự nhủ, ngay cả thứ để trấn yêu nó cũng có, vậy nó là gì ? Là tiên sao ? Không bận tâm nhiều, hắn lấy hai sợi dây đỏ có đính hai viên ngọc trai đưa cho Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ.
- Đây là bùa hộ mệnh của ta, hai huynh mang vào tay, không được tháo ra, nếu bị hại thì đừng trách ta !
Ngoan ngoãn gật đầu, hai bọn họ đeo hai sợi dây vào tay, cô nương kia nhìn vào hai sợi dây đó, đôi mắt xanh rực ánh lửa.
Tử Nguyệt lẩm bẩm một lúc, đưa hai bàn tay ra, trên tay nó liền xuất hiện vầng sáng trắng rất đẹp, nó phất nhẹ, những tia sáng đó bay đến bao phủ quanh hai người kia.
- Hắc Phong, ta có thể cảm nhận được có một nguồn năng lượng trong người ta !
- Ta cũng vậy. - Bạch Lý Vũ giơ tay ra, thấy người mình khoẻ mạnh hẳn lên.
Tử Nguyệt mỉm cười, đậu bên tai Hắc Phong kể công.
" Huynh phải báo đáp ta như thế nào đây ? "
Hắc Phong dặn dò hai người kia, đi lại chỗ đại thẩm nhắc một số việc, nhanh chóng tạm biệt bọn họ.
Ra đến đường lớn, Tử Nguyệt lại bay vù vù trước mặt Hắc Phong, người lại phát ra những tiếng chuông gió.
" Hắc Phong, ta giúp huynh bảo vệ hai bọn họ, tại sao huynh không cảm ơn ta lấy một lời ? "
Hắn cố làm ra vẻ mặt hững hờ, nặn ra từng từ một cách khó khăn :
- Cảm ơn.
" Sao huynh có vẻ mặt lạ vậy ? ". Tử Nguyệt lại bay trước mặt Hắc Phong, khoảng cách thật gần.
- Không sao, chỉ là thấy ngươi tài giỏi vậy sao không cho ta biết sớm, ta cứ nghĩ mình phải bảo vệ ngươi !
Tử Nguyệt nghe hắn nói vậy trong lòng rất vui, nó bay lượn khắp nơi, vang ra những âm thanh Hắc Phong nửa nghe nửa không.
" Là vì ... ta muốn chàng phải bảo vệ ta ! "
Chập tối, trước cửa Nha huyện thành Lạc Hoa ...
Cạch cạch cạch !!!
Có tiếng đập cửa.
- Đại nhân, bên ... bên ngoài có người gõ cửa ! - Một tên lính từ cổng huyện chạy vào, mặt xanh ngoét, sợ hãi đến nỗi toát mồ hôi.
Trên ghế, quan huyện đang yên giấc bỗng nghe tiếng lính báo, ông lấy khăn trong người ra lau mồ hôi trên trán.
- Sao... ngươi nói cái gì... có người đến tìm sao ?
- Dạ ... dạ ... vâng... - Người đó vẫn run sợ, tay cầm gộc cũng vì thế mà run rẩy không ngừng.
Quan huyện đưa tay đập đầu hắn một cái, mặt có chút dãn ra, đưa tay phẩy phẩy :
- Đi nhanh nhanh mở cửa !
- Lỡ ... lỡ may ... gặp án mạng nữa thì sao đại nhân... - Tên đó vẫn chưa chịu đi, cố nán lại như muốn người bên ngoài bỏ đi, mắt không ngừng nhìn về cổng huyện.
Ông quan huyện bị lính hù, ông ta cũng sợ hãi, nhưng trước mặt người khác, để cố giữ thể diện, ông ta lấy lại vẻ tôn nghiêm, mở miệng chầm chậm :
- Đi nhanh !
Bên ngoài, tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên.
- Nhanh ! - Ông ta không đủ kiên nhân, nhìn tên đó, mắt vằn lên từng vệt đỏ, bắt buộc cậu ta phải đi ra mở cổng, sợ sệt đến nỗi điếng người ra.
Cạch cạch cạch !!!
- Ra đây ... ra ngay đây ... ! - Cậu ta lên tiếng.
Đứng trước cổng huyện, cậu ta nhắm mắt lại mở toang cửa ra...
Không thấy động tĩnh gì, cậu ta mới từ từ hé mắt ... đập vào tầm nhìn cậu ta là một nam nhân đẹp đến kinh người.
Cậu ta cũng vì sắc đẹp của người đó mà ngẩn ra, hai miệng há to, đôi mắt mở trừng.
Hắc Phong nhìn sắc mặt kì lạ của người trong phủ, đôi mày bất giác khẽ nhíu lại :
- Cho hỏi ... ta có thể gặp đại nhân hay không ?
Chap 18.2
- Cho hỏi ... ta có thể gặp đại nhân hay không ? - Hắc Phong nhàn nhạt lên tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Người ở phía trong, đúng hơn là một tên lính, đang nhìn hắn thất thần, bị đánh gục trước vẻ đẹp của hắn.
Cảm thấy tên đó nhìn mình không bình thường, cũng như không chịu trả lời, Hắc Phong đưa tay che miệng ho vài cái, ngoảng mặt đi chỗ khác. Tên đó tỉnh lại, thấy thật xấu hổ, đưa tay gãi đầu :
- Xin lỗi vị thiếu gia này, để ta đi bẩm báo với Hà đại nhân. - Tên lính đó lập tức chạy vào.
" Hắc Phong, huynh có thấy tên lính đó cứ nhìn huynh miết không ? " . Tử Nguyệt mang chút bực tức, giọng căng như dây đàn, nó ngồi trên vai hắn, nhìn giống như đang khoanh tay.
Hắn nghe thấy vậy thì mỉm cười, lắc đầu chịu thua con muỗi nhỏ ngốc nghếch, cũng phải thôi, ai nhìn thấy hắn mà không rung động cơ chứ.
" Hắc Phong, ở đây có rất nhiều yêu khí, ta nghĩ nơi này nhất định không bình thường ! ". Tử Nguyệt đưa đôi mắt đỏ ngầu đang phát sáng nhìn xung quanh, phát hiện có một lớp bụi xanh bao quanh trên đỉnh đầu của phủ.
- Ở đây cũng có sao ? - Hắc Phong mang chút không tin, đường đường đây là nơi ở của quan huyện, cũng là nơi tôn nghiêm, vậy mà tại sao lại có thể xuất hiện yêu cơ chứ ?
" Ta nhìn thấy mà, huynh nên cẩn thận một chút ! ". Tử Nguyệt cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, cố nói ra từng nơi thở mệt nhọc, người nó bắt đầu phát sáng, đôi mắt đỏ đã không còn nổi bật như lúc trước.
Vừa lúc đó, cổng phủ mở, tên lính ban nãy bước ra, mời hắn vào :
- Mời công tử vào phủ, đại nhân chúng ta có lời mời.
- Đa tạ. - Hắc Phong khách sáo, mỉm cười bước vào.
Cho dù ở đây là phủ của quan Huyện, nhưng không hề có sự trang nghiêm cùng tôn kính, cũng không có nhiều lính canh gác, bao trùm nơi này là một sự tĩnh lặng, ảm đạm vô cùng, không dám nghĩ trên công đường có còn cảnh tượng này không ?
- Ở đây chỉ có mình ngươi và đại nhân thôi sao ? - Hắc Phong nhìn từ đầu đến cuối cũng không thể tìm ra một bóng người nào quanh lối đi, trên đường, lá rụng nhiều dưới gốc cây, cho thấy nơi này đã lâu không có ai chăm sóc.
Nhìn vẻ mặt có vẻ khổ sở của tên lính nọ, Hắc Phong cũng đã đoán được phần nào, tên lính lúc đó mạnh miệng :
- Bọn chúng thật ác nghiệt ! Chỉ có chút chuyện mà bọn chúng cũng đi hết, bây giờ nơi này ngoài tiểu nhân và đại nhân ra còn có phu nhân và vị tiểu thư.
- Mời thiếu gia ngồi đây chờ lát, tiểu nhân đi báo đại nhân ngay !
Hắc Phong nhìn căn phòng một lượt gật nhẹ đầu, phẩy tay ý nói hắn cứ đi. Sau khi tên lính đi ra ngoài...
- Tử Nguyệt, ngươi có đó không ? - Tên lính đã đi rồi nhưng sao Tử Nguyệt vẫn không nói gì với hắn, có chuyện gì sao.
Đáp lại hắn là một không gian yên ắng đến lạ thường.
Nhíu hai hàng lông mày, hắn liếc mắt nhìn hai bên vai, không hề có thứ gì, hắn tự nghĩ, có khi nó lại đi loanh quanh đâu đó rồi !
Hắc Phong nhìn lên tường, toàn là những nét bút thanh tục của những bậc thầy, đường nét rất tinh xảo, người mua nó quả thật là có tầm mắt không bình thường !
Đi lòng vòng quanh phòng một hồi, Hắc Phong dừng lại trước một vật nhìn rất lạ...
" Quả là rất bất tiện ! ". Tuyết Du nhăn mặt nhìn xuống, nàng đang ở trong tình cảnh không thể nào thê thảm hơn được !
Đường đường là một nữ nhi được người người ngưỡng mộ, nổi tiếng tuyệt đẹp, hiền dịu, nói chung là phẩm hạnh cấp bậc không hề thua kém một ai, vậy mà hôm nay, dưới mặt trăng vàng, nói đúng hơn là Hằng Nga, nàng lại tự làm mất mặt chính bản thân mình.
Ngồi trên mái nhà, nàng bực dọc chống hai tay lên đùi, ngẩng khuôn mặt tròn trịa lên nhìn trăng.
" Xuống thì xuống được, nhưng ta xuống... Hắc Phong lỡ nhìn thấy thì biết phải làm sao ? ". Nàng đang còn tính kế, đôi mắt nàng nửa vờ nửa thực đắm chìm trong dòng suy nghĩ.
Hay là... bay ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui