CHƯƠNG 23
Chap 23.1
Khoảng cách hiện tại của hắn và con yêu quái hiện tại là rất gần, nhưng trông vẻ mặt hắn không có gì gọi là sợ hãi, nó tức giận rống lên:
- Ngươi dám giăng bẫy ta sao?
Nói một câu, nó lại tiến lên phía trước một bước.
Hắc Phong nhăn mày lại, hắn còn nhiều điều chưa làm, nếu như hắn chết, thật là sẽ bứt rứt trong lòng. Hắn còn chưa tìm lại Tử Nguyệt để làm hoà với nó, hắn sẽ mua cho nó một xâu kẹo hồ lô khác, còn Tuyết Du, hắn ta vẫn còn muốn cưới Tuyết Du, giờ hắn ra đi, Tuyết Du không lẽ sẽ chờ mong hắn cả đời sao? Hắn còn cả phụ mẫu ở nhà trông ngóng hằng đêm, nếu hắn không quay trở về, e rằng bà sẽ không chịu nổi đau buồn mà sinh bệnh.
- Ta chưa muốn chết. - Hắn nhìn con yêu quái kia, dùng ánh mắt sắc lạnh nhất có thể để may ra còn khiến nó sợ hắn một chút.
Con yêu quái kia nghe vậy bật cười ha hả, tiếng cười của nó nghe thật ghê rợn, mọi thứ xung quanh lúc này chỉ còn hắn và nó là còn tỉnh, mọi thứ còn lại đều đã đắm chìm trong cơn mê.
- Ha ha ha ha... ngươi chưa muốn chết sao? Nhưng ta lại rất muốn ngươi chết! Nên tốt nhất ngươi hãy chịu chết đi! - Nó bắt đầu dùng nội công của mình, thoát toàn bộ ra ngoài đẩy luồng khí đó nhằm về hướng hắn, Hắc Phong theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.
Hắn chết rồi sao?
Không còn được gặp Tuyết Du sao?
Không còn được trêu trọc con muỗi nhỏ!
Không được chăm sóc phụ mẫu của hắn!
Hắc Phong mở mắt ra, hắn lúc này thật không tin nổi vào mắt mình...
Trước mặt hắn là người mà bao đêm hắn không ngừng thương nhớ, những lúc đó chỉ có thể lấy miếng ngọc bội hai người trao hẹn ước để gửi gắm nỗi thương nhớ... người đó hiện tại lại hiện diện ở đây và đang dần ngã xuống trước mặt hắn.
Hắc Phong nhanh chóng đỡ lấy Tuyết Du đang ngã khuỵ xuống đất, khuôn mặt nàng lúc này trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
- Tuyết Du... sao nàng lại ở đây? Đáng lí nàng đang ở Lạc Hoa chứ? - Bao nhiêu câu hỏi lúc này lại cuốn lấy Hắc Phong, hiện tại đầu hắn không thể nghĩ thêm được gì.
Tuyết Du nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của hắn, mỉm cười, chắc chắn hắn không biết vì sao nàng ở đây rồi, vì vốn dĩ từ trước đến nay nàng luôn luôn ở bên cạnh hắn mà!
- Hắc Phong... thật ra...
Tuyết Du còn định nói thêm gì nhưng con yêu quái lúc này đang cứng đờ người rốt cục cũng sắp nhào vào đánh nàng.
" Toàn bộ công lực của mình đã hết, giờ chỉ còn một cách nữa thôi! "
- Hắc Phong... chàng mau nhắm mắt lại! - Tuyết Du dùng chút sức lực còn lại xoay người nhìn Hắc Phong.
Hắn đưa bàn tay cứng rắn của mình đặt lên làn da trắng như tuyết của nàng, hắn gật đầu:
- Được, nếu như đã như vậy, ta nguyện chết ở đây cùng nàng! - Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại.
Tuyết Du nhắm chặt mắt lạ, nàng dùng toàn bộ sứcc lực của mình thoát khỏi thân xác hiện tại...
Một tia sáng xuất hiện ngay sau đó, kèm theo là những âm thanh như tiếng chuông ngân, bước ra từ thân xác của Tuyết Du là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng thật không còn gì bằng cho dù khuôn mặt của cả hai đều là một nhưng nhan sắc này còn đậm đà gấp bội.
Con yêu tinh ngạc nhiên nhìn hiện tượng kì lạ đang xảy ra trước mặt mình, trước đây nó từng trải qua rất nhiều tai kiếp, cũng chứng kiến nhiều cảnh lạ trong giới tiên ma, vậy mà lần đầu tiên nó nhìn thấy trong lốt của một con người lại có thể chứa đựng " nguyên tiêu " của một vị thần.
Không đề phòng, con yêu tinh đó bị mỹ nhân kia đánh một chưởng, lập tức bật ra phía sau. Tuyết Du Bạch Nguyệt dùng bàn tay mềm mại vẽ một đường tròn sau đó chiếu đến nó, lập tức con yêu quái một lần nữa bị bật ra sau, lần này là nó bị ngất.
Tuyết Du Bạch Nguyệt ôm ngực, hai mặt nàng cau lại, nguyên tiêu của nàng dường như sắp trụ không nổi, nó sắp tan ra thành nước rồi! Nhanh chóng, nàng xoay người một vòng, sau đó biến mất, luồng sáng mạnh kia cuối cùng cũng không còn.
Tuyết Du dần dần mở mắt, thân thể nàng trở nên mềm quặt, lúc này nàng không thể cử động được nữa, nguyên tiêu của nàng do lâu dần không còn viên Tuyết Băng nên không thể duy trì được lâu dài bên ngoài.
- Hắc Phong... Hắc Phong... chàng mở mắt ra đi! - Tuyết Du khẽ gọi hắn, ngay cả gọi tên hắn nàng còn thấy mệt mỏi.
Hắc Phong khẽ mở mắt ra, cứ nghĩ là mình chết rồi, nhưng không ngờ vẫn còn có thể nhìn thấy Tuyết Du, hắn lại đưa mắt nhìn xung quanh, hắn vẫn đang ở trong sân nhà Lưu Bá, hơn nữa hắn còn thấy con yêu quái đang bất tỉnh trên nền đất.
Cuối cùng hắn đưa mắt nhìn Tuyết Du, thấy trên người nàng có rất nhiều vệt máu, nhìn sắc mặt nàng lại trắng bệch, hơi thở lại có phần yếu ớt, hắn lại càng tự trách bản thân mình!
Tuyết Du vì cứu hắn mà phải chịu bị thương như thế này!
- Tuyết Du, sao nàng lại ngốc vậy, lại đi đỡ thay ta! - Hắc Phong trách Tuyết Du, đôi mắt sắc lạnh ban nãy của hắn khi nhìn con yêu quái kia trở lại ôn nhu như thường ngày, lòng hắn đau như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim, trở nên rát buốt.
Đã ở thời khắc nào rồi Tuyết Du vẫn chỉ có thể mỉm cười với hắn, nàng cố đưa bàn tay đầy máu của mình lên nhéo nhẹ vào má hắn, nàng còn đưa tay hắn đang nắm lấy tay nàng lên, cắn thật mạnh!
- Hắc Phong... chàng có đau không? - Tuyết Du nhìn biểu hiện khó chịu trên khuôn mặt hắn, mỉm cười nói.
Cho dù có đau, hắn vẫn lắc đầu, nhìn máu chảy từ tay hắn ra, không một chút suy chuyển:
- Không đau!
Chap 23.2
Một bóng đen bay vụt xuống đất, sau đó ôm lấy con yêu quái đang nằm bất tỉnh, sau đó nhìn Hắc Phong và Tuyết Du bằng ánh mắt căm hận.
- CÁCC... NGƯƠII... CHỊUU... CHẾTT... ĐII !!! - Không biết từ đâu, một con yêu quái khác lại xuất hiện nhưng nghe giọng nói phát ra là của đàn ông, nhào đến chỗ Hắc Phong, trên tay là một thanh đao sắc nhọn, chỉ cần bị đâm một nhát chắc chắn cũng đủ chết người.
Tốc độ của con yêu quái này còn nhanh hơn trước, nhưng nó không thể nhanh bằng một người được...
Hắc Phong và Tuyết Du lúc này mới nhìn thấy vẫn còn một con yêu quái khác, lần này thì bọn họ không thể thoát được nữa.
Vụt ! Một thân ảnh to lớn lao nhanh đến chỗ con yêu quái kia, đá con yêu quái đó ra xa.
Hai mắt Tuyết Du lúc này vừa như mở vừa như nhắm, nàng cố gắng nhìn rõ bóng người kia, thoáng giật mình: " Lục Hoàng Tử? Tại sao hắn lại ở đây? Không phải..."
Thiên Giai đưa mắt khẽ nhìn nàng một cái, hai trán hắn xô lại với nhau, nhìn đôi nam nữ kia đang thân mật với nhau: " Tới nước này rồi còn thân mật nữa sao? "
Võ công của Thiên Giai quả nhiên lợi hại, chỉ trong chớp mắt, con yêu quái kia đã gục xuống, trên người chảy ra những thứ dịch màu xanh trông thật ghê tởm. Thiên Giai nhẩm vài câu trong miệng, lôi trong người ra một cái bình nhỏ, lập tức hai con yêu quái kia bị hút vào trong đó, hắn liền đóng nắp lại.
Hắc Phong nãy giờ chứng kiến tất cả, không thể tin vào mắt mình, trên đời này quả thật là vừa có yêu vừa có tiên sao? Giờ hắn đã thấy, không lẽ lại không tin? Nhìn vị nam nhân tuyệt đẹp kia, cả khí lạnh bức người bao quanh, dáng người dũng mãnh, thật không phải người bình thường.
Thiên Giai tiến lại gần chỗ Hắc Phong và Tuyết Du, chỉ thấy đôi mắt Tuyết Du giường như né tránh hắn.
- Tuyết Du... nàng đang bị thương, mau về với ta! - Cho dù là người lạnh lùng đến đâu, nhưng khi nói chuyện với Tuyết Du, hắn ta lại dịu dàng vô cùng, hắn ngồi xuống đưa tay về phía Tuyết Du.
Tuyết Du yếu ớt không thể nói nên lời, nàng lắc nhẹ đầu ý không muốn đi, hai mắt nàng ngấn nước, nàng thật sự không muốn đi, nàng chỉ muốn ở bên cạnh Hắc Phong thôi!
Hắc Phong thấy Tuyết Du như vậy, cho dù người này có mạnh đến đâu, hắn cũng không thể để hắn mang Tuyết Du đi được, hắn đẩy đôi tay Thiên Giai, giọng sắc lạnh:
- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn đưa Tuyết Du đi? Ta nhất định không để cho ngươi đem nàng ấy đi!
Nghe nam nhân đang ôm Tuyết Du nói một cách cương quyết, giọng nói lại không hề có chút sợ hãi như bao người trần gian khi gặp hắn, khoé môi Thiên Giai cong lên thành một đường, đôi mắt hắn tò mò nhìn vào vị nam nhân kia...
" Thiên Truỳ? ". Đôi mắt Thiên Giai sững lại trong chốc lát, hắn ta không nhìn nhầm chứ? Rõ ràng là Thiên Truỳ, khuôn mặt không hề thay đổi tí nào, bộ dáng, tính cách, giọng nói quả thật không hề khác đến một chút!
Nghĩ lại chuyện năm xưa, hắn thật không thể ngờ, cứ nghĩ là Thiên Truỳ không còn nữa, không ngờ hôm nay lại có thể thấy hắn ở đây! Nhưng... thật sự có phải là hắn không? Rõ ràng...
- Thiên Truỳ, ta không biết là ngươi định dùng Tuyết Du để trả thù ta hay không nhưng ta khuyên, tốt nhất ngươi không được đụng đến nàng ấy, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Không cần biết Hắc Phong có cho phép hay không, Thiên Giai nhanh chóng bế người Tuyết Du lên, đứng dậy bỏ đi, Tuyết Du cố kháng cự nhưng vì nàng bị thương không thể dịch chuyển người được. Hắc Phong nhìn tên nam nhân dám ôm người của hắn đi, lập tức đứng dậy đuổi theo:
- Ngươi mau trả Tuyết Du cho ta! Nếu không ta liều chết với ngươi!
Thiên Giai quay đầu lại nhìn, trên môi hắn nở một nụ cười sắc lạnh, hắn vẫn bước đi không dừng lại:
- Nếu ngươi Tuyết Du chết thì cứ việc giữ lại! Có lẽ giờ ngươi đã không còn nhớ, nhưng chuyện năm xưa ta vẫn không quên được, sẽ có ngày ta sẽ đến tìm ngươi.
Thiên Giai bế Tuyết Du bay lên trời trước con mắt ngỡ ngàng của Hắc Phong, hắn nhìn theo, một lần nữa những câu hỏi lại vây quanh hắn: " Rốt cuộc Tuyết Du và người đó có quan hệ gì với nhau? Tuyết Du rốt cuộc là ai? Tại sao người đó lại đến cứu nàng ấy? Và... tại sao tên đó lại gọi ta là Thiên Truỳ... ta có quen biết hắn sao? "
Có một điều rất lạ là... sau khi gặp người đó, Hắc Phong lại cảm thấy có cảm giác gì đó rất quen, cũng cảm thấy giống như trước đây họ đã từng quen biết...
Người Hắc Phong không hiểu sao bỗng chốc khuỵ xuống đất, trong đêm tối, có một tia sáng nhỏ loé lên trong người hắn không rõ nguyên do...