CHƯƠNG 35
Tuyết Du nghe hắn nói vậy thì bật cười khúc khích, nàng đưa tay lên rờ vào khuôn mặt hắn, nàng tự nhủ, khuôn mặt này nàng nhất định phải thuộc làu đến từng đường nét để cho dù sau này nàng có đầu thai hay không hay biến mất mãi mãi, nhất định gương mặt này phải theo nàng đến cùng!
- Ta... cũng yêu chàng! - Nàng yếu ớt nói từng chữ, sau đó nàng ho sặc sụa, hai tai nàng như ù đi, lúc này nàng không thể nghe thấy thứ gì, cho dù là tiếng hét của hắn.
- TUYẾT DU, NÀNG NHẤT ĐỊNH PHẢI SỐNG!!! - Thiên Truỳ ôm nàng gào thét, chưa thấy lúc nào, hắn lại cảm thấy bản thân mình vô dụng đến vậy, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được.
Nữ nhân trong lòng hắn lúc này thật yếu ớt, người mềm nhũn, hai mắt nhắm nghiền...
- Khi nàng ngủ, trông rất đáng yêu! - Thiên Truỳ mỉm cười, hôn nhẹ lên má nàng.
- Tuyết Du, ta còn nhiều điều vẫn chưa nói với nàng, nhưng bây giờ ta sẽ nói, lời thề nguyện của chúng ta nàng vẫn còn nhớ chứ? - Đôi mắt hắn thoáng nhìn dòng kí ức khẽ mỉm cười.
" Ta, Quách Triêu Hắc Phong, dưới ánh trăng này, thề sẽ mãi mãi ở bên cạnh Tuyết Du Bạch Nguyệt đến hết đời. Đến khi cả hai đã chết cũng nguyện đầu thai được sống bên nhau."
" Ta, Tuyết Du Bạch Nguyệt, thề sẽ mãi mãi ở bên cạnh Quách Triệu Hắc Phong đến hết đời. Đến khi cả hai đã chết cũng nguyện đầu thai được sống bên nhau."
" Nếu chúng ta xa nhau thì nguyện lấy cái chết để được bên nhau."
- Ngàn năm trước, ta cũng đã hứa sẽ chờ nàng biến thành người! Nàng nhớ không? - Thiên Truỳ vén nhẹ mái tóc nàng, mong đợi câu trả lời, nhưng nữ nhân của hắn đã ngủ rồi.
Bên cạnh hắn, những âm thanh nhức nhối kia vẫn không ngừng làm hắn đau, người hắn càng lúc càng yếu.
Hai tia sáng phát ra mạnh mẽ, từ người hắn và Tuyết Du có hai viên ngọc bội bay ra, Thiên Truỳ ngạc nhiên nhìn tia sáng lạ.
Hai tia sáng phát ra ngày một lớn, sau đó càng lúc càng chói loà, hai viên ngọc bội quấn chặt vào nhau, mang theo hắn và Tuyết Du đi.
Mở mắt ra, Thiên Truỳ thấy mình và Tuyết Du đang đứng trước điện, ngẩng đầu lên đã thấy Ngọc Hoàng và vị tiên lạ kia.
Ngọc Hoàng cùng các vị tiên nhìn thấy hắn, đồng loạt ngạc nhiên, ai cũng không ngờ Bát hoàng tử mà mọi người luôn tìm lại còn sống và đang hiện diện trước mặt. Thiên Truỳ đứng nhìn, cũng không ngạc nhiên gì, vấn đề mà hắn chú ý chính là nữ nhân đang nằm trong lòng Thiên Truỳ đã nhắm mắt từ bao giờ, hắn cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt. Hắn yêu Tuyết Du, nhưng lại không làm được gì cho nàng, chỉ có Thiên Truỳ dám hi sinh cả bản thân lao vào Hoả Kim Chỉ để cứu nàng.
- Thiên Truỳ, con... - Ngọc Hoàng xúc động, người đưa tay ra phía trước, giống như muốn ôm hắn vào lòng.
Trái lại, ông không nhận được gì, Thiên Truỳ chỉ liếc mắt nhìn ông, sau đó lại ôm lấy nữ nhân trong lòng mình, tim hắn thắt lại, không lẽ bọn họ còn định chia rẽ hắn và Tuyết Du sao?
Vị tiên kia nhìn Thiên Truỳ bật cười, ông nhìn hắn, gật gật đầu:
- Ta thấy người thật dũng cảm, ngay cả Hoả Kim Chỉ cũng cả gan xông vào!
Thiên Truỳ ngước mắt lên, nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh, nếu không phải vì những người này thì Tuyết Du đã không phải chịu khổ như thế này! Hắn hận, hận không thể tiêu diệt hết bọn người này!
Vị tiên kia lúc này đứng dậy, nhìn hắn cùng với Tuyết Du đang nằm ngủ trong lòng hắn kia, ông vuốt vuốt bộ râu, mỉm cười:
- Người có muốn ở bên cạnh Tuyết Du lúc chết không?
Thiên Truỳ nhìn ông ta, đôi mắt lưu ly phát sáng, hắn biết kiếp này hắn và nàng không thể ở bên cạnh nhau, nếu thực sự được ở bên cạnh nàng, cho dù chết hắn cũng không trách oán!
Thiên Truỳ gật đầu kiên quyết, Ngọc Hoàng nhìn hắn đau lòng, không ngờ chỉ vì một nữ nhân mà hắn có thể đánh đổi cả mạng sống của mình!
Vị tiên kia vuốt râu, thở dài một hơi, kể về những thứ đã trải qua:
- Thật may cho người, nếu không có hai viên ngọc bội đó, có khi người và nàng ta sẽ chết mà không được siêu sinh, hồn phách tan biến mãi mãi không được gặp nhau. Năm xưa, ta xuống trần gian phù hộ cho sinh linh, không may bị thương, cũng may cụ tổ nhà họ Quách đã cứu ta, vì biết ơn ta đã tặng đôi ngọc bội cho ông, không ngờ đôi ngọc bội đó lại truyền đến tay người.
Thiên Truỳ lúc này đã hiểu ra, quả thật là cha hắn có kể lại chuyện này.
- Để đánh thức viên ngọc bội này là một điều rất khó, viên ngọc bội đó đã truyền qua nhiều đời nhưng vẫn chưa phát huy tác dụng, nhưng tình yêu của hai người đã làm nó cảm động nên đôi ngọc bội đó đã đưa hai người ra khỏi Hoả Kim Chỉ.
Thì ra... không phải là duyên cớ mà hắn và nàng lại ở đây, ta là có nguyên nhân!
- Còn viên Long Nhãn, năm xưa ta tặng Ngọc Hoàng để chấn định cung trời, không ngờ đằng sau sự việc đó lại có một thảm cảnh đau thương đến như vậy.
Tuyết Du và Thiên Truỳ yêu nhau sâu đậm, đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, vậy mà... ông trời nỡ để một đôi uyên ương phải xa cách nhau, khiến cho ngay cả đất trời còn cảm thấy thương tâm! Nhân loại đau thương thay, tiếc thay không thể giúp cho hai người đến được với nhau.
- Bát hoàng tử, người mau trả lại viên Long Nhãn, có như vậy mới có thể khoá kết giới của ma giới, nếu không, ma giới sẽ làm loạn nhân gian! - Vị tiên đó nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc, cử chỉ tôn nghiêm, đôi mắt nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
Thiên Truỳ gật đầu, hắn ra điều kiện:
- Ta biết, nếu lấy viên Long Nhãn ra, ta sẽ chết, ta có một thỉnh cầu. Khi ta và Tuyết Du chết, có thể cho hai chúng ta được nói chuyện một lần không?
Các vị tiên có mặt tại điện đau lòng thay, mặt ai cũng ủ rũ, một số vị tiên còn lắc đầu, Nguyệt Lão thấy quá đau lòng, tâu với Ngọc Hoàng:
- Mong người tha tội, lúc trước người cho ta đi kết duyên Quách Triệu Hắc Phong cùng Khúc Dạ Ngân, trên đường đi ta đã lỡ làm mất sợi dây hồng của hắn, lúc đó ta đã gặp Tuyết Du Bạch Nguyệt, ta nghĩ... nàng ấy đang giữ nó!
Ngọc Hoàng lắc đầu, tay ông nắm chặt lại, đập mạnh lên bàn nhiều lần:
- Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên!!!
Nhược Đình cùng Hằng Nga lúc này không kìm nổi nước mắt, hai nàng đưa tà áo lên che đi đôi mắt đỏ lựng, tại sao người trong nhân gian lại phải khổ sở vì tình yêu như vậy?
Vị tiên đó sau khi nghe Thiên Truỳ nói vậy, xúc động gật đầu.
Thiên Truỳ mỉm cười nhìn mọi thứ một lần cuối, hắn lại cúi đầu xuống nhìn Tuyết Du đang ngủ ngon trong lòng mình, đặt lên đôi môi đó một nụ hôn nhẹ.
Bàn tay hắn đặt lên ngực mình, hắn dùng tay đâm xuyên qua lớp áo, đâm vào tận bên trong cơ thể, khuôn mặt cau có đầy đau khổ, mọi người nhìn thấy đều sợ hãi, nhiều người còn quay mặt đi.
Một luồng sáng vàng từ trong tim hắn bay ra, thoát ra ngoài, sau đó xoay một vòng quanh người hắn và Tuyết Du. Hắn gục xuống, trước khi nhắm mắt hắn nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Nụ cười hạnh phúc!
Vị tiên đó dùng tiên thuật thu hồi lại viên Long Nhãn nhưng lạ kì là viên Long Nhãn không ngừng xoay vòng xung quanh đôi uyên ương kia, nhiều vòng xoắn xoay lại với nhau giống như một cơn bão, phát ra hàng vạn tia sáng chói, ai cũng thấy sự việc này thật kì lạ.
Viên Long Nhãn sau khi xoay vòng một lúc lập tức trở lại trên bàn tay của vị tiên kia, mọi người nhìn lại đã không thấy Tuyết Du và Thiên Truỳ đâu cả, khoảng trống đó... chỉ có những cánh hoa anh đào rơi!
- Ngay cả viên Long Nhãn còn thấy cảm động, tiễn họ đi một quãng đường! - Vị tiên kia lắc đầu, thấy vật bảo trong tay mình loé sáng.
rRr
Ở nơi tuyệt đẹp nào đó, nơi chỉ có ánh hoàng hôn trải dài trên đường chân trời, con đường dẫn tới nơi mỗi con người khi ra đi đều phải đến.
Trên những đám mây bồng bềnh đó, có tiếng cười khúc khích, một nam nhân, một nữ nhân. Nam nhân ôm lấy eo của nữ nhân, cúi đầu xuống bờ vai đó, nhỏ giọng:
- Sau này ta nhất định bắt nàng phải sinh cho ta một bầy heo!
Tuyết Du chu mỏ nhìn hắn, đôi môi đỏ giọng vểnh lên một nụ cười tuyệt đẹp, nàng nắm lấy hai bàn tay hắn, khuôn mặt nàng trông đỏ lên:
- Ta không phải heo nên chàng không được nói ta như vậy!
Hắc Phong mỉm cười, nữ nhân của hắn vẫn thật đáng yêu, thật khiến trái tim hắn ấm áp, được ở bên cạnh nàng, hắn thấy rất vui!
- Vậy thì sau này, nàng phải xinh cho ta hai tiểu bảo bối, một nam một nữ!
Lần này, có vẻ như Tuyết Du đồng tình với ý kiến của hắn, nàng gật đầu:
- Đúng rồi, nhất định là như vậy!
Con đường đi phía trước ngày càng sáng, họ biết, mình sắp không được ở bên nhau bao lâu. Tuyết Du quay đầu lại nhìn hắn, cầm bàn tay hắn lên, nàng cắn nhẹ một cái, đôi mắt nàng nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng cất giọng ngọt ngào:
- Hắc Phong, chàng có đau không?
Trải qua bao nhiêu thử thách, cũng không ít lần nàng cắn hắn đến nỗi chảy máu nhưng hắn luôn phủ nhận không đau. Nhưng lần này, cho dù là không đau, hắn nhận ra rằng, thiếu Tuyết Du, hắn rất đau lòng, đau đến chết! Hắn nhìn nàng, nhỏ giọng vào tai, thật nhẹ nhàng:
- Bị muỗi cắn... sao lại không đau?
Hai người ôm chặt vào nhau, cùng vượt qua đoạn đường phía trước, đôi mắt cả hai nhắm chặt.
" Kiếp sau ta gặp chàng nhất định sẽ nhận ra ngay!"
" Cho dù nàng có chạy đi đâu thì ta vẫn sẽ tìm được!"
rRr
Mấy năm sau, tại Quách Quận Phủ...
- Hy nhi, con đừng chạy lung tung nữa! - Khúc Dạ Ngân khổ sở đuổi theo vị tiểu vương gia nhỏ kia, đứa nhỏ này từ khi sinh ra thật nghịch ngợm.
- Mẫu thân, con chỉ chạy lại chỗ cây đào một lát thôi mà! - Đứa trẻ đó vẫn chạy, trên tay vừa cầm quyển sách lại cầm cây bút, mặt mày dính toàn mực.
Khúc Dạ Ngân đuổi theo, cuối cùng cũng bắt được đứa trẻ nghịch ngợm, nàng đưa khăn tay lau mặt, sau đó bế cậu bé lên đi lại chỗ cây đào to lớn.
Cây đào năm đó giờ đã cao to vô cùng, nhìn giống như một cây cổ thụ lâu năm vậy, hoa đào ở đây rất thơm cũng rất khác biệt, tuy không có người chăm sóc nhưng nhìn nó trông rất khoẻ mạnh, tràn đầy sức sống.
- Mẫu thân, ở trên đó có gì kìa! - Quách Mã Hy đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên chỉ phía trên cao, quả đúng như vậy, ở phía trên cao đó, có một cặp ngọc bội rất đẹp, phát sáng ngay giữa ban ngày.
Khúc Dạ Ngân nhìn chúng, đôi mắt nàng nhuốm lệ, nàng đưa khăn tay lên che giấu đi những giọt nước mắt.
Nàng nhìn thấy, Hắc Phong tự dằn vặt mình, hắn ngồi dưới gốc cây đào, cứ thế mà khóc, đã có lúc nàng thấy hắn hét lên trông rất đáng sợ, nhưng nàng không dám làm gì, chỉ có thể khóc đứng nhìn hắn dày vò bản thân.
Cho đến một ngày hắn biến mất, mọi người ai cũng lo lắng đi tìm, nàng biết... hắn có thể đã đi tìm nàng ta... người trong giấc mơ mà nàng nhìn thấy!
Một tháng sau, nàng và Quách phu nhân đã được một vị tiên nào đó báo mộng, trong mơ, hai người được tận mắt chứng kiến những chuyện mà Hắc Phong từng làm, không phải hắn bị bệnh hoang tưởng, mà đúng đó là sự thật!
Tỉnh dậy, nàng đã nói chuyện với mẹ nàng, mẹ nàng lúc đó cũng khóc lên khóc xuống, bà còn từng có ý định ra đi, nhưng nghĩ đến đứa con chưa chào đời của Hắc Phong, bà lại có động lực sống. Mọi người trong phủ lúc đó rất tò mò về sự mất tích của thiếu gia nhưng nàng đã giải thích với mọi người, Hắc Phong bị bệnh qua đời.
- Đó là tình yêu của cha con! - Khúc Dạ Ngân mỉm cười, xoa đầu đứa con nhỏ không hiểu chuyện. Quách Mã Hy đưa đôi mắt trong veo nhìn nàng, sau đó cậu bé bật cười khúc khích:
- Là tình yêu của cha và mẹ!
Khúc Dạ Ngân thấy con mình thực sự rất đáng yêu, nàng hôn nhẹ lên má con, ôm chặt con vào lòng.
- Tiểu Hy Hy! - Một giọng nói trong trẻo vang lên, Quách Mã Hy quay lại, cậu bé bật cười chạy lại.
- Tiểu Lan Lan, Tiểu Hạ, hai người đến chơi với ta sao?
Từ xa, hai cô bé trông rất dễ thương chạy lại, đi theo sau là hai cặp vợ chồng trẻ đang lắc đầu cười khổ.
Tiểu Lan Lan vừa gặp Quách Mã Hi đã hôn vào má cậu một cái, không hề e dè nói:
- Ta rất nhớ huynh đó!
Tiểu Hạ thấy vậy tức thầm trong lòng, sau đó đi đến nắm tay áo Quách Mã Hi:
- Tiểu Hy, đi chơi với ta đi!
Tiểu Lan Lan ghen tức, giật một tay của Quách Mã Hy, vênh mặt nhìn Tiểu Hạ:
- Tiểu Hy là của ta!
- Không, là của ta!
Bạch Lý Vũ đi từ đằng xa đi tới, cười tươi nhìn bọn trẻ:
- Quách tỉ, tiểu vương gia nhà tỉ phong lưu qua đấy!
Lý Đường Minh gật đầu đồnh tình, vỗ tay tán thưởng:
- Thật đấy, Tiểu Hạ nhà ta trước nay không thích chơi với ai chỉ thích đi chơi với Tiểu Hy nhà tỉ!
Khúc Dạ Ngân cười chối, nhìn cậu bé nghịch ngợm kia lắc đầu:
- Không có không có đâu! Thằng bé chỉ được cái nghịch!
Những tràng cười to vang lên, hai vị phu nhân đi từ sau nghe thấy cũng phải bật cười.
Mùa xuân năm ấy trôi qua thật đẹp...
rRr
- Ngôn Hạo, cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà chúng tôi mới phá được vụ án này! - Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi vỗ vai một người con trai cao lớn, khí khái hơn người, khuôn mặt tuấn dật khiến bao cô gái nhìn phải siêu lòng.
Là một doanh nhân thành đạt, lại là người thông minh, Ngôn Hạo lớn lên từ một gia đình giàu có nhưng không hề dựa dẫm vào thế lực gia đình, tự bước đi trên đôi vai của mình.
Ngôn Hạo gật đầu, ra vẻ không có chuyện gì, sau đó anh nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát.
Trong căn biệt thự rộng lớn, trên tầng ba của biệt thự, có một người con trai đang đứng nhìn từ xa, đôi mắt lưu ly kia không biết chứa biết bao cảm xúc gì.
Đã bao nhiêu năm nay anh không hề quen biết một cô gái nào, anh cũng chẳng hiểu nổi nguyên do là vì sao, nhiều lần anh đã rất cố gắng để quen một người, nhưng tim anh lúc nào cũng chứa đựng một hình ảnh nào đó sâu kín, được cất giữ rất lâu, anh không thể nhớ cái đó rốt cuộc là gì.
Rót cho mình một ly Lotus Volka, anh đưa lên miệng nhâm nhi từng tí một, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Cuộc sống của anh rất tẻ nhạt, không có gì nổi bật, anh chỉ biết làm việc, ăn, ngủ và sống, chưa suy nghĩ đến một vấn đề sâu xa nào khác.
Vài hôm trước, anh còn nhận được một lát thư rất bí ẩn, không như những lần khác, anh đều vứt chúng thì lần này, anh lại muốn mở nó ra xem.
Chiếc ô tô lăn bánh, điểm đến là một khu rừng cách xa thành phố, anh nhận được một mảnh giấy kì lạ, không có người gửi. Nội dung mảnh giấy đó rất mập mờ: " Rừng Phong Nhã, nơi có gốc đào to lớn, có một người chờ anh từ kiếp trước!"
Dừng xe ở trước cổng rừng, Ngôn Hạo tiến vào bên trong, đôi mắt lưu ly giáo giác tìm kiếm cây đào to lớn.
Cây cối phủ rộng cả cánh rừng xanh bạt ngạt, muốn tìm một gốc anh đào xem như cũng khó, Ngôn Hạo có chút khó chịu khi có người lại hẹn gặp mình ở một nơi như vậy.
Loanh quanh rừng một lúc, Ngôn Hạo chợt phát hiện trước mặt hắn có một cây đào rất to, hình như tồn tại ở đây rất lâu rồi đang phủ xung quanh nó một màu hồng đẹp huyền ảo.
Bóng dáng cao lớn của anh tiến lên phía trước, mong chờ gặp người mình cần gặp.
Đứng gần gốc cây đào lớn, anh đưa tay đặt vào thân cây, ngẩng đầu lên nhìn độ cao của nó. Cây đào này... có lẽ đã tồn tại hơn mấy trăm năm rồi, từ rễ đến thân đến cành của nó cho biết thời kì tồn tại của nó. Mắt anh bị chiếu bởi tia ánh sáng kì lạ, Ngôn Hạo khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, có thứ gì đó treo ở phía trên cao của cái cây này.
Cố nhìn kĩ, anh phát hiện ra... đây có thể là một cặp ngọc bội nào đó, tồn tại đã lâu nhưng không hề có sự bài mòn theo thời gian.
Sau khi nhìn kĩ nó, Ngôn Hạo đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt lưu ly chấn động khi nhìn thấy một cô gái đang đứng đó, đôi mắt trong veo nhìn hắn, mái tóc đen dài ngang lưng, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng tuyết...
Cô gái này nhìn rất quen thuộc, giống như nó đã từng ăn sâu vào trí não của anh vậy...
Hạ Tuyết mới nhìn thấy người con trai này đã rất vui, không biết là cô đang vui vì gì nhưng cô cứ thích đứng nhìn anh thế này, giống như trước đây cô cũng từng làm như vậy, có khi nào... hai người đã từng quen nhau?
- Chào cô, tôi là Ngôn Hạo, rất vui được là quen! - Sau một lúc bất động, Ngôn Hạo tiến đến chỗ Hạ Tuyết giới thiệu, anh không biết là vì sao nhưng anh nghĩ mình nên làm vậy!
Hạ Tuyết thấy vậy mỉm cười, giơ bàn tay trắng nõn ra bắt tay với anh, cô có thể cảm nhận được hơi ấm này rất quen thuộc:
- Chào anh, tôi là Hạ Tuyết, hân hạnh được quen biết anh!
Ngôn Hạo thấy cô đồng ý thì mỉm cười, nụ cười hiếm gặp xuất hiện trên gương mặt điển trai của anh, Hạ Tuyết ngẩn người một lúc, lại nở nụ cười:
- À, hôm nay anh đến đây có chuyện gì vậy?
Ngôn Hạo cũng không dấu diếm, anh kể lại vụ bức thư gửi kèm theo lời nhắn kì lạ đó. Đôi mắt Hạ Tuyết ngạc nhiên, giọng cô lúc này rất vui mừng:
- Vậy sao? Tôi cũng vậy, tôi nhận được một bức thư nói tôi đến đây sẽ tìm hiểu được những điều thú vị.
Ngôn Hạo thấy có sự trùng hợp quá lớn ở đây, anh bật cười:
- Có khi nào chúng ta nợ nhau kiếp trước không đây? Tôi rất muốn được quen một cô gái xinh đẹp lại thích tìm tòi như cô.
- Ồ, vậy sao, tôi cũng vậy!
Hai người cùng nhau trò chuyện dưới gốc đào, những tiếng cười đầy vui vẻ vang lên, là sự khởi đầu cho một tình yêu!
Từ trên cao nhìn xuống, gương mặt đó tuy buồn nhưng vẫn mỉm cười, Thiên Giai nhìn hai người đó trò chuyện say sưa, trong lòng tự nhủ: " Hai người... nhất định phải hạnh phúc!"