Trong bãi đậu xe không có quá nhiều ô tô, nhưng không gian vô cùng ngột ngạt và yên tĩnh.
Chiếc xe của Mạch Kính đang đậu ở trong một góc, tài xế chưa nhận được lệnh nên cũng không dám quay lại vào lúc này.
Nếu muốn cậu có thể mặc chiếc áo khoác nhăn nheo này đi chân trần ra ngoài tìm ai đó giúp đỡ.
Nhưng từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ có ý nghĩ này.
Ngay cả hồi nãy cũng thế.
Trong xe không có đèn nên cậu cuộn tròn trốn vào một góc, thân hình gầy yếu bị bóng tối che khuất chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.
Cậu nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Thời gian vội vã quay ngược lại, bóng dáng cậu lùi dần về thời điểm lúc mới nhập học năm nhất đại học.
Gạch men lạnh lẽo, thảm cỏ xanh mướt vội vã lướt qua dưới chân, mặt trời lặn rồi lại mọc, những tòa nhà cao tầng xung quanh nối nhau mọc lên.
Ngày hôm đó là một buổi chiều đẹp trời.
Cậu tiện tay giúp bác quản lý ký túc xá khuân vác đồ đạc, sau đó ngồi bệt xuống đất, dựa vào góc tường trong phòng truyền thông.
Ở bên cạnh đúng lúc có một vật trang trí lớn có thể che bớt ánh nắng nóng bức.
Cậu ngồi ôm đầu gối, hào hứng nhìn những cành hoa ở bên ngoài cửa sổ.
Lạch cạch, lạch cạch, một bóng người xinh đẹp liều lĩnh chạy vào phòng truyền thông, loay hoay một lúc rồi chạy nhanh ra ngoài.
Mạch Kính không nghĩ nhiều, cũng không có ý định tìm hiểu.
Chỉ một lúc sau, tiếng bước chân lại quay trở lại phòng.
Gã hạ giọng, hưng phấn tột độ gầm lên: "Mày là hệ thống hả? Vậy tao khoẻ re rồi, được, được, tao chấp nhận, tao muốn nhận nhiệm vụ này!"
Chờ một lúc người đó lại nói: "Thay thế nhân vật thụ trong nguyên tác, theo đuổi anh công phải không? Được rồi, vậy mày cho mấy món quà của người mới để giọng nói của tao nghe hay hơn đi! Thôi nào, tao là đàn ông được chưa? Nhưng điều kiện tiên quyết để khiến người ta yêu mày là phải đẹp! Vai chính thụ vì xấu xí nên mới không giữ chân được Trịnh Thù Quan đó?"
Sau một vài phút, người đó bắt đầu thử giọng nói của chính mình.
Ban đầu giọng nói nghe rất bình thường, nhưng theo thời gian giọng nói dần trở nên êm tai hơn.
Cuối cùng, lời nói thốt ra từ miệng người đó còn khiến người nghe cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Mạch Kính vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, người đó lẩm bẩm nói nhỏ đến mức cậu không thể nghe thấy, cuối cùng tiếng nói hơi to hơn vì tức giận mới lọt vào màng nhĩ Mạch Kính: "Tao không quan tâm, tao không thể thuộc lòng cốt truyện dài như vậy.
Màn hình của mày bé tí, ký tự lại nhỏ như hạt vừng, mày phải tìm cách chuyển...!À, ở đây có máy in, chuyển sang đó đi!"
Cuối cùng đối phương cũng phải thỏa hiệp, người này lại kiêu ngạo nói: "Mày ngu thiệt, cái này gọi là dùng mưu kế, mày đã bỏ ra bao nhiêu vốn liếng rồi mà còn muốn rút lui sao? Mơ hả?"
Khi người đàn ông ôm một xấp văn bản mới in rời đi, Mạch Kính cũng cau mày đứng dậy.
May mà trên máy in còn lưu lại lịch sử.
Cậu bấm vài nút trên chiếc máy, những tờ giấy in kín mít chữ lại bắt đầu xuất hiện.
[Mạch Kính mỉm cười với khán giả mà không hề có chút ngượng ngùng nào, giống như một con cún đen vui vẻ vẫy đuôi với con người trên cánh đồng lúa mì vàng dưới ánh mặt trời.
Giọng nói trong trẻo và tràn đầy sức sống vĩnh cửu của tuổi trẻ: "Xin chào mọi người, tôi tên là Mạch Kính, Mạch trong đêm qua gió nam thổi, lúa chín vàng chân đê.
Kính trong gương đồng sáng loáng, vài sợi tóc bạc phơ trên mái đầu."]
[Khi bài phát biểu tiếp tục, Trịnh Thù Quan ngồi tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, trong mắt toát ra ý cười, trên khuôn mặt không thiếu vẻ mới lạ xen lẫn vui sướng: "Họ Mạch à? Một họ hiếm thấy."]
[Mạch Kính tức giận quay đầu về phía hắn hét lên: "Đừng đi theo tôi nữa, nhìn thấy anh là thấy phiền rồi! Chúng ta không phải người ở cùng thế giới, tôi ghét mấy tên nhà giàu!"]
[Trịnh Thù Quan thấy cảm giác này giống như trải nghiệm kỳ lạ mà nhà thơ miêu tả: Trước khi được Chúa nhào nặn thành hình người, chúng ta đều là cục bùn nằm cạnh nhau trên mặt đất, cùng chung một chất liệu.
Vậy mà cái người tên Mạch Kính này đôi khi lại mang đến cho hắn cảm giác vừa lãng mạn vừa mâu thuẫn.]
["Oa Trịnh Thù Quan! Trịnh Thù Quan! Cảm ơn anh đã đến giúp tôi, nếu không tôi cũng không biết phải làm gì nữa.
Cảm ơn anh rất nhiều, anh là một người tốt! Tôi sẽ trả ơn cho anh, nhất định sẽ trả ơn." Mạch Kính che mắt lại để che đậy vẻ yếu ớt và xấu hổ của bản thân, đồng thời bỏ lỡ vẻ mặt phấn khích đến đáng sợ của Trịnh Thù Quan trong giây lát.]
["Cứ rót đi, mạnh tay vào, nhấp một ngụm thôi có sao đâu." "Hahaha, anh Trịnh đang đùa em à? Tiểu Mạch năm nay hai mươi hai tuổi, không phải mười bảy hay mười tám phải không?" "Thôi đi, Vương An Thuận đừng có chạm vào tôi, nóng quá."]
["Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết em rất thích hợp làm cún con của tôi rồi."]
[Thân thể yếu ớt bò về phía trước, nhưng lại bị một bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy cổ chân, đối phương chỉ cần dùng sức một chút là Mạch Kính đã bị thô bạo kéo trở về.]
["Mẹ kiếp!!! Cút khỏi đây, tôi sẽ giết anh!" Sau khi tỉnh lại, hai mắt Mạch Kính đỏ bừng, tức giận lao về phía người đàn ông trần truồng đang cười đứng trước giường.]
["Đệch! Em thật là không biết điều, không biết trên thế giới này có bao nhiêu người muốn làm chó của Trịnh Thù Quan này đâu.
Tôi thích em là cho em mặt mũi rồi! Nói lại lần nữa có cho hay không?"]
["Cún con để ý đến tôi đi, ai nha, để ý đến tôi một chút đi, sao không nói lời nào vậy? Sao lại khóc? Em khóc làm tôi cương lên rồi, ngoan nào." Người đàn ông dùng sức xoa nắn gương mặt tái nhợt, cố gắng vắt khô sự chú ý ít ỏi từ cơ thể chỉ còn là một cái vỏ rỗng.]
["Anh giết tôi đi, gia đình, sự nghiệp tất cả những gì tôi cần đều đã mất hết, hộ khẩu cũng không còn thì sống có ý nghĩa gì? A, anh có nghe tôi nói không? Cút đi! Nếu không muốn giết tôi thì cút đi, muốn thì kiếm người khác đi, cút ra ngoài! Tôi không cần biết anh có sạch hay không, cút, cút!" Người bị trói chặt trên giường bệnh rõ ràng đã gầy đến mức chỉ còn bộ xương, vậy mà lại đang giãy giụa và la hét điên cường.]
["Tôi hết cách rồi, tôi không làm được đâu cún con, ai biểu tôi gặp được em làm chi.
Để tôi nói cho em biết, một là trốn đi đừng để tôi tìm thấy, hai là...!Ngoan ngoãn đừng chống cự, ngàn vạn lần đừng chống cự." Người đàn ông điển trai sống cả một đời kiêu hãnh ôm lấy cơ thể lạnh lẽo như sắp chết trong vòng tay, hắn kề đôi môi mỏng lên tai rồi đặt nụ hôn cuối cùng lên mu bàn tay của cậu.]
[Bộ truyện "Trò chơi của tên côn đồ khoác vest" đã kết thúc rồi, gu của mị vẫn là cường thụ bị biến thái công điên cuồng cưỡng ép, viết cốt truyện ngược làm tim mị đập thình thịch.]
Toàn bộ quyển truyện có rất nhiều chữ và mạch truyện rất dài, Mạch Kính chỉ đọc phần đầu đã cảm thấy khó chịu, bỏ qua cốt truyện của người khác, bỏ qua những đoạn mô tả dài dòng vô nghĩa và bỏ qua những chi tiết th/ô t/ục đến mức kinh tởm, chỉ nhìn lướt qua cốt truyện của mình cũng đủ khiến cậu cảm thấy bàng hoàng.
Đây là gì?
Cái gì đây?
Tại sao cậu lại có một chuyện tình lâm li bi đát một cách khó hiểu với người đàn ông đó chứ?
Tại sao sau khi đọc xong cậu lại băn khoăn suy nghĩ về tình yêu của "Trịnh Thù Quan" đối với mình, tự hỏi liệu đối phương có ở cùng người tình khác nữa hay không, tự hỏi mục đích và ý nghĩa tồn tại của bản thân mình trên cuộc đời này là gì, có nên khúc mắt này để từ từ g/iết chết linh hồn của chính mình không?
Giận dữ, chán nản, đau khổ, bất mãn và bối rối, đủ loại cảm xúc lướt qua trong lòng.
Cuối cùng Mạch Kính đã đưa ra một quyết định táo bạo và liều lĩnh, chủ động đi tìm Trịnh Thù Quan..