Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu FULL


Sau lần đó, Trịnh Thù Quan cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Đỗ Kinh Hồng lần nào nữa, mãi cho đến khi Vu Lai Đàn trở về từ s/e/x party với sắc mặt quái dị và nói với hắn: "Kinh Hồng bảo em chuyển lời cho anh.

Dựa theo thứ tự xuất hiện của các nhân vật thì thụ một là Mạch Kính, thụ hai Lý Lý Tưởng, thụ ba Thẩm Trọng Dạng, thụ bốn Nhiếp Tứ, và thụ năm là Thu Thanh.

Tất cả bọn họ đều nằm dưới anh đó."
Trịnh Thù Quan vô thức nhướng mày.
Danh sách này thật thú vị.
Hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên Mạch Kính, nhưng bốn người còn lại quả thật đã xuất hiện trước mặt hắn theo trình tự thời gian.
Vu Lai Đàn cũng kinh ngạc không kém: "Trí tưởng tượng của Kinh Hồng ghê thật.

Giám đốc Viện y khoa Lý Lý Tưởng là anh rể của anh, Thẩm Trọng Dạng là đối thủ không đội trời chung trên thương trường, Nhiếp Tứ họ hàng xa nhưng là cán bộ quân đội có triển vọng nhất, anh còn phải gọi hắn một tiếng chú, Thu Thanh là cấp dưới được anh tin cậy nhất, còn Mạch Kính là ai thì không biết.

Nhưng nếu bốn người này đều bị anh đè, thì anh đúng thật là trâu bò!"
Thực ra từ lâu Trịnh Thù Quan đã thấy Đỗ Kinh Hồng có hơi kỳ quái, nhưng hắn không có hứng thú khám phá đến cùng mà chỉ muốn chơi lớn một phen, không ngờ bây giờ lại bất ngờ biết được vụ này. 
"Mạch Kính? Đọc viết kiểu gì?"
"Mạch trong lúa mạch, Kính trong tấm kính."
"Được rồi, tao biết rồi."
Thấy Trịnh Thù Quan trầm ngâm nên Vu Lai Đàn tiếp tục nói: "Người ta có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, đừng trách em nhiều chuyện.


Chủ yếu là em thấy Kinh Hồng đang nói quá lên, hắn nói nếu không có hắn can thiệp ngay từ đầu thì anh đã sớm bị thế giới điều khiển, biến thành một tên ngốc chỉ biết lên giường trong truyện 18+."
"Can thiệp?"
"Đúng vậy, lúc chúng ta mới vào trường anh còn nhớ không? Đỗ Kinh Hồng cướp suất phát biểu của một sinh viên năm nhất, nhưng người đó không nói gì nên chuyện cũng chìm luôn.

Hắn nói cái này đấy."
Trịnh Thù Quan cau mày cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ được ai đã bị cướp mất cơ hội vào thời điểm đó, hắn còn chẳng rõ có người như vậy tồn tại hay không.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại có phần nghiêm túc, toát ra một loại lo lắng mà ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể giải thích được: "Vậy người không có cơ hội làm quen với tao chính là Mạch Kính hả?"
"Đúng, đó là logic của hắn.

Hắn nói nếu mình không phá hỏng cơ hội gặp mặt của hai người, thì anh sẽ điên cuồng muốn Mạch Kính ngay khi gặp nhau.

Từ một nhân vật bằng xương bằng thịt biến thành một con thú mất não, lâu dần ham muốn chưa được thoả mãn nên giơ móng vuốt của mình với bốn người đàn ông chất lượng cao xung quanh."
Cái quỷ quái gì thế này?
Người bình thường sẽ tin mấy câu xàm xí này hả?
Nhưng...
Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính Mạch Kính.
Chỉ cần nghe đến tên của người nọ cũng đủ khiến linh hồn của Trịnh Thù Quan run rẩy kịch liệt, tiếng gầm gừ vang vọng sâu trong ý thức của hắn, một con thú đói khát đã lâu đang liều mạng xé nát ngục tù gào thét lên trời rằng: "Của tôi, của tôi, của tôi, của tôi, của tôi, của tôi!"
Vẻ mặt hắn kỳ lạ, đặt tay phải lên ngực trái cảm nhận nhịp đập cuồng loạn đang lặng lẽ báo hiệu hắn đã lún sâu. 

Sao có thể thế được?
Sao có thể?
Trong lúc hắn cảm thấy buồn cười, trong lòng cũng đồng thời hiện lên một cảm giác hứng thú.

Hắn bình tĩnh cảm nhận được sự rung động của trái tim, đôi mắt xanh dần dần trở nên u ám: "Đẩy thứ thuộc về tao ra xa, ngăn cản tao nhìn thấy, nó đáng chết lắm."
Những lời nói ngang ngược như vậy phát ra từ miệng hắn, chỉ khiến người khác có cảm giác đó là điều hiển nhiên.
Vu Lai Đàn cũng không có gì dị nghị, cậu ta hiểu rõ loại người như bọn họ ghét nhất là bị coi như một quân cờ, bất kể xuất phát điểm của đối phương là tốt hay xấu.
Huống chi mục đích của Đỗ Kinh Hồng cũng chẳng cao cả như gã nói. 
Lúc này, ánh mắt của Trịnh Thù Quan trắng dã đến đáng sợ.

Hắn xòe lòng bàn tay ra rồi nắm lại liên tục, như đang nhìn vào món đồ vật sắp bị hắn chộp trong tay, tham lam lại nôn nóng: "Là lỗi của tôi, thân là chủ nhân lại để đồ của mình đi lâu như vậy, ngoan ngoãn chờ tôi đến đón em ngay đây."
Vu Lai Đàn tận mắt chứng kiến   sự biến hóa của Trịnh Thù Quan, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng ngăn cản: "Khoan khoan, bây giờ anh đang dọa em đấy.

Làm em suýt nữa đã tin lời Kinh Hồng nói, người đó thật sự có sức ảnh hưởng nhất thế giới đối với anh, chỉ cần nghe thấy tên là đã muốn gặp người ta?"
Sau khi bị nhắc nhở Trịnh Thù Quan không nhịn được thở hắt ra một hơi, hắn nhắm mắt lại đè nén sự nôn nao trong lòng, sau đó ánh mắt càng trở nên u ám và đáng sợ hơn: "Tao biết...!hắn còn nói gì nữa?"
"Uầy." Những gì gã nói tiếp theo thực sự kỳ lạ, Vu Lai Đàn cũng không đủ mặt dày kể nổi.
Đang lúc cậu ta do dự, Trịnh Thù Quan đột nhiên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thu Thanh: Điều tra Mạch Kính, tôi muốn tất cả thông tin của hắn, tất cả mọi thứ!
Vu Lai Đàn sợ đơ ra. 

Cậu ta lớn gan nắm lấy cánh tay của Trịnh Thù Quan và lắc mạnh: "Anh Trịnh ơi, anh tỉnh táo lại đi.

Anh đang làm gì vậy? Anh đang làm cái quái gì thế? Đừng để đầu óc bị mấy thứ nhảm nhí mê hoặc chứ.

Mấy năm qua chính chủ Mạch Kính bị cướp đi nhiều cơ hội như thế còn không nói gì mà, có lẽ người ta đã biết được điều gì đó từ miệng Đỗ Kinh Hồng nên muốn giữ khoảng cách với anh đấy!"
Giữ khoảng cách?
Đau quá, đau quá, đau quá, trái tim đau muốn chết. 
Trịnh Thù Quan không thể chịu nổi mấy lời này, nếu trước đây trái tim của hắn cứng như thép thì bây giờ trái tim hắn mềm yếu đến nỗi dễ dàng bị khoét ra một lỗ.

Trên trái tim treo một chiếc gai có chữ "Mạch Kính", một chuyển động nhỏ nhoi cũng đủ khiến lòng hắn dậy sóng, khiến hắn đau đớn muốn chết.
"Câm miệng, mày câm miệng!"
Cảm xúc cực đoan và ngang ngược ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý, đột ngột xuất hiện và dễ dàng đè bẹp mọi lý trí trong giây lát, khiến Trịnh Thù Quan lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác thảng thốt, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.
Có vẻ như thông tin Đỗ Kinh Hồng nói ra rất có giá trị, thế giới này có vấn đề, hắn và Mạch Kính lại càng có nhiều vấn đề hơn.
Trịnh Thù Quan siết chặt cổ áo thở dốc, đẩy Vu Lai Đàn ra, tiếp tục đè nén ngọn lửa sôi sục trong lòng, cuối cùng nhẫn nại và kiềm chế nhắm mắt lại: "Mày, quên cái tên đó đi, sau đó...!cút đi."
"Dạ, được rồi, em đi đây, em đi ngay đây." Vu Lai Đàn gật đầu lia lịa, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Một lúc sau Trịnh Thù Quan mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Việc hắn phải làm tiếp theo rất đơn giản.

Bước đầu tiên là gọi điện cho khách hàng nước ngoài nói món hàng có vấn đề, nên việc giao hàng phải trì hoãn thêm vài ngày.

Bước thứ hai là cho người đến trường, dù là ép buộc hay dụ dỗ cũng phải đưa Mạch Kính rời đi, tốt nhất là cả đời không nên quay lại. 
Bước thứ ba sẽ kết hợp với bước đầu tiên, dựa theo tình hình thực tế rồi tính tiếp...

"Đinh."
Thu Thanh làm việc cực kỳ hiệu quả.

Sau khi nhận được lệnh lập tức gửi hết những thông tin cơ bản của Mạch Kính đăng ký tại trường đến.
Khi bấm vào hồ sơ, trang đầu tiên là một bức ảnh chuẩn một inch của học sinh. 
Mạch Kính không ăn ảnh lắm, nhất là khi cậu còn cố tình ăn mặc như một kẻ tự ti quê mùa.

Khuôn mặt trắng trẻo bị cặp kính gọng đen che gần hết khuôn mặt, đôi môi nhợt nhạt, mặt ủ mày chau còn cố tình cúi đầu khom lưng, trông chẳng khác nào một con chó nhà quê bẩn thỉu chẳng ai thèm. 
"Cún...Cún con?"
Một mũi tên tình yêu của thần Cupid xuất hiện trên bầu trời, trực tiếp bắn thẳng vào tim Trịnh Thù Quan.

Tất cả sự cáu kỉnh và ý định hủy diệt thế giới đều bất giác biến mất, thay vào đó hắn cảm giác mình đã say chếnh choáng vì nốc hết những giọt rượu ngọt ngào.
Trịnh Thù Quan cầm điện thoại, đôi mắt xanh lam lóe lên, mọi suy nghĩ vẩn vơ hiện lên trong đầu tập trung lại thành năm chữ: Hắn sinh ra để dành cho tôi!
"Cún con biết gì không? Thế giới này thật bất công.

Tôi có thể chọn bỏ rơi em, nhưng em không thể rời bỏ tôi.

Bởi vì em đã bị tước đoạt quyền này từ khi được sinh ra."
Lúc này, mọi u ám và mơ hồ trong mắt hắn đều biến mất, chỉ còn lại tình yêu dịu dàng say đắm.
Và, dục vọng chiếm hữu nhất định phải có được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận