Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu qua đi, Mạch Kính chợt nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Trịnh Thù Quan.
Dường như đối phương ngày càng trở nên cáu kỉnh dễ giận, rất dễ tức giận vì những hành động né tránh vô thức của cậu.
Cứ như thể chỉ qua một đêm, ý định muốn rời đi mà Mạch Kính luôn ấp ủ đã không còn tồn tại, những nỗ lực mà cậu đã từng làm để đạt được điều đó đều bị xóa bỏ, lý do là vì Trịnh Thù Quan đột nhiên trở nên không thể chịu nổi chuyện này.
Tiếng nước chảy róc rách như mang đến sự an ủi dịu nhẹ của núi rừng.
Dưới ánh mắt đầy uy hiếp, Mạch Kính không muốn kích động đối phương nên quay đầu đi, lộ ra khuôn mặt thanh tú nhưng không giấu được vẻ căng thẳng: "Không, không có, không có chỗ nào muốn đi."
Trịnh Thù Quan đột ngột cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu đang co giật của Mạch Kính, giọng nói dịu dàng: "Vậy thì nói cho tôi biết em đang chạy trốn cái gì? Nào, cho tôi một lý do, nói xem em đang trốn tránh điều gì."
Độ ấm ướt át từ đầu ngón tay mang đến một cảm giác tê dại cực kỳ mạnh mẽ.
Mạch Kính vô thức mím môi, không biết làm sao để mô tả cảnh tượng trước mắt.
Đôi môi sưng đỏ và căng mọng bị cắn đến mức đỏ tươi, đều đang thể hiện sự hoang mang và bất lực của cậu lúc này.
Tại sao cậu lại cảm thấy Trịnh Thù Quan giống như một cô bạn gái nhỏ trong phim truyền hình, cố tình kiếm chuyện với bạn trai rồi liên tục hỏi anh có yêu mình không?
Đối phương thậm chí còn dám hỏi cậu đang trốn cái gì.
"Không có, tôi không có," Mạch Kính bị những động tác chậm rãi của Trịnh Thù Quan sờ đến mức yết hầu ngứa ngáy, ánh mắt thoáng qua sự hoảng loạn nhưng nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, "Đừng giận, anh đừng giận mà."
Hiếm khi khuôn mặt của Trịnh Thù Quan đơ ra như vậy, trái tim đột ngột đập thình thịch một cái, vài giây sau cuối cùng cũng nhận ra điều này.
Thì ra mình đang giận à.
Một lúc lâu sau, hắn hung hăng vuốt mạnh khuôn mặt của mình rồi ngẩng lên, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh như được hơi nước bốc lên từ suối nước nóng bao phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Sau đó, hắn hứng thú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạch Kính một lúc mới dần hiểu ra: "Cún con vừa rồi đang dỗ dành tôi đúng không?"
Trịnh Thù Quan coi vẻ căng thẳng của Mạch Kính là sự e thẹn, khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo của hắn lập tức tràn đầy vui sướng.
Hắn siết chặt lấy cơ thể mềm yếu, vừa hôn vào má người kia vừa hỏi: "Dỗ dành tôi thêm một chút nữa được không? Cún con dỗ dành tôi thêm chút nữa đi?"
Âm điệu trầm khàn cuối câu như những sợi dây leo khó đoán quấn quýt trong không khí, Mạch Kính không hiểu lắm về hướng phát triển của sự việc nhưng may mà cậu đã tìm ra sơ sơ công thức vạn năng để đối phó với hắn: "Ừ, dỗ anh."
Cách này vẫn hiệu quả như mọi khi.
Trịnh Thù Quan dừng hẳn động tác hôn, áp trán vào trán Mạch Kính, đôi môi há ra từ từ thổi ra hơi thở nóng bỏng đến cực điểm, đôi mắt nhìn vào một điểm hư không càng trở nên tối tắm đến mức đáng sợ.
Mạch Kính đã thừa nhận cái tên cún con...
Mạch Kính đã thừa nhận đang dỗ dành hắn...
Trịnh Thù Quan đặt hai chuyện này cạnh nhau, suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn không biết chuyện trước vui hơn hay chuyện sau vui hơn.
Hắn chỉ cảm thấy vui thôi.
Vui đến nỗi xương cốt như muốn vỡ ra.
Con thú hoang trong lòng đã khát khao và khát khô quá lâu, đến nỗi chỉ cần nếm được một chút vị ngọt cũng không kìm chế được mà nổi điên, phá vỡ tất cả các nguyên tắc sống trước đây của chủ nhân nó.
Mạch Kính không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu thấy Trịnh Thù Quan im lặng thở hổn hển một lúc, rồi chậm rãi dùng bàn tay to nắm lấy tay mình, sau đó mạnh mẽ đan từng ngón tay của hai người vào nhau tạo thành một nắm tay.
Cả hai đều ngơ ngác.
Ngay sau đó, Mạch Kính bị ép sát vào cơ thể cao lớn và nóng bỏng của Trịnh Thù Quan.
Lúc này ngay cả khi không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương, cậu cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của hắn đang dịu dàng đến mức nào.
Một luồng khí lạnh tột cùng dâng lên từ xương cụt, sâu thẳm trong ý thức có thứ gì đó nổ bùm một tiếng.
Bản năng "tìm lợi tránh hại" nguyên thủy nhất của con người đang gào thét điên cuồng, cảnh báo hết sức yêu cầu Mạch Kính lập tức rời khỏi nơi này, trốn càng xa càng tốt!
Nhưng cậu không nhúc nhích, khi Trịnh Thù Quan đưa đầu lưỡi liếm láp dọc theo cổ cậu, lông mi cậu run rẩy dữ dội nhưng cơ thể vẫn không hề nhúc nhích.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của Mạch Kính rất đúng.
Sau khi được hắn buông ra, món đồ chơi bên trong người cậu bị lấy ra, cuối cùng là vòng khóa tinh h/oàn cũng được tháo ra.
Những thứ dơ bẩn trong cơ thể cậu đều được rửa sạch, thái độ của Trịnh Thù Quan đối với cậu trở lại như cũ, ngoại trừ ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng dữ tợn.
Cuối cùng Mạch Kính cũng có thể tận hưởng cảm giác êm đềm khi đắm mình trong dòng suối nước nóng, tinh thần và thể xác dần dần thư giãn.
Cánh tay rắn chắc kìm kẹp mọi hành động của Mạch Kính, dù bể nước rất lớn nhưng Trịnh Thù Quan cứ nhất quyết phải ép cậu vào góc hẹp đòi ôm đòi hôn.
Dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Mỗi khi hắn luồn đầu lưỡi vào khoang miệng của đối phương, liếm qua chiếc răng nanh bên trái sẽ khiến cậu run lên bần bật, giống như một phản ứng bản năng của cơ thể cực kỳ đáng yêu.
Trên mặt Trịnh Thù Quan hiện lên một nụ cười không rõ, hắn cúi đầu chậm rãi hôn mút từng tấc da trên cơ thể nhỏ nhắn để lại những dấu hôn mới.
Trán, gương mặt, cằm, xương quai xanh, vai, ngực, bụng dưới, rốn và thậm chí cả háng đều không tha.
Mạch Kính không thể đứng vững trong nước lại bị hắn ức hiếp không ngừng, chỉ trong vòng vài phút cậu đã không còn khống chế được cơ thể, bất lực chịu cảnh bị hắn ôm lên làm hai chân không thể chạm tới đáy bể.
Cậu bị kiềm chặt giữa cánh tay của Trịnh Thù Quan và bờ suối nước nóng, cảm thấy cái thứ cứng ngắc đó một lần nữa ấn vào bên hông mình.
Hồi trước cậu đã chịu đủ khổ sở do phản ứng né tránh theo bản năng, nên lần này Mạch Kính không dám hành động liều lĩnh nữa, chỉ cau mày nhìn Trịnh Thù Quan nhấc một chân mình lên rồi đút vào.
Hắn rất thích tư thế đối mặt, sau khi nhét thứ căng cứng dưới háng vào trong lập tức nấc dồn dập, xuyên qua từng lớp thịt non mềm mại và nhạy cảm rồi hung hăng đâm vào điểm nhạy cảm mấy lần như thường lệ, khiến mặt Mạch Kính đỏ bừng, bên dưới co rút dữ dội.
Hai hòn trứng d/ái dù mới bắn ra một lần nhưng vẫn không hề co lại, chúng vẫn vỗ mạnh vào mông Mạch Kính phát ra âm thanh mờ ám khi da thịt va chạm.
Đầu lưỡi của cậu loay hoay vươn ra, ánh mắt lơ đãng.
Quyến rũ đến nỗi khiến Trịnh Thù Quan phát điên, vừa ** cậu thật mạnh vừa hôn cậu thật sâu.
Chỉ cần răng hổ bị liếm là lỗ nhỏ sẽ lập tức mút chặt, thịt non bên trong quấn quanh dương v/ật cũng sẽ trở nên khít khao trơn trượt hơn, khiến hắn quả thực rất muốn ** chết người ngay tại nơi đây.
Lần này không có vòng khóa tinh h/oàn gò bó nên Mạch Kính nhanh chóng đạt đến cực khoái mãnh liệt, dưới háng co giật xuất tinh, nhưng vẫn không ngừng run rẩy đón nhận những cú thúc thô bạo của hắn..