"Giám đốc Lý, chúng ta quen thân lắm sao?"
Pháo hoa tắt ngấm, giọng điệu của Trịnh Thù Quan trở nên hơi nghiêm túc, trực tiếp cắt ngang lời anh ta: "Tôi hy vọng anh vẫn là Lý Lý Tưởng luôn giữ lời hứa mà tôi từng biết, nếu không tôi không ngại chấm dứt hợp đồng sớm."
Thấy bước đầu thử nghiệm của mình không thuận lợi nên Lý Lý Tưởng hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh đã biết chuyện rồi, anh sẽ lo liệu nhưng em cũng đừng quên, từ xưa đến nay những kẻ nhận tiền mà không làm việc đều không có kết cục tốt đẹp."
"Điều này đương nhiên anh không cần phải lo."
Hai người nói chuyện qua điện thoại vài câu ngắn gọn, trao đổi ý kiến với nhau rồi cúp máy.
Trịnh Thù Quan nâng cằm Mạch Kính đang cúi xuống, ánh mắt sáng rực trực tiếp nói: "Anh đã từ chối cám dỗ, em có nên thưởng cho anh không nhỉ?"
Không cho Mạch Kính cơ hội từ chối, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên: "Nếu em thấy ngại ngùng, bây giờ anh nhắm mắt rồi, mau đến hôn anh đi."
Mạch Kính không còn cơ hội giả ngu không còn lựa chọn nào khác đành phải làm theo ý đối phương, hàng mi run rẩy đưa môi lên làm môi hai người chạm nhẹ rồi tách ra.
Ánh mắt cậu lại bất ngờ chạm phải đôi mắt xanh đang mở to, chứa đựng ý cười rực rỡ và nóng bỏng bao trùm hết mọi suy nghĩ của cậu.
Cậu ngơ ngác, cảm thấy cả thế giới đều trở nên rực rỡ trong khoảnh khắc ấy.
Đến nỗi chân tay cứng đờ không thể tránh né, cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể bị động đón nhận nụ hôn của hắn.
Thân thể nóng ran, mùi nước hoa nhạt nhòa ban đầu giờ đây trở nên nồng nàn và đắm say hơn trong không khí nóng bức.
Sự xấu hổ và bối rối trộn lẫn, mùi hương len lỏi vào khoang mũi, bên tai Mạch Kính chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của Trịnh Thù Quan.
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Bởi vì Thu Thanh vừa mang đến thông tin mới nhất, Vu Lai Đàn đã bị nhóm vệ sĩ của Thẩm Trọng Dạng khống chế.
"Những kẻ thực sự thông minh sẽ không làm bất kỳ giao dịch nào với tên họ Trịnh, tiếc là cậu không phải là người thông minh, nên cũng không hiểu được điều này."
Ở hàng ghế sau của một chiếc xe hơi sang trọng đang chuẩn bị khởi động trong bãi đậu xe dưới hầng, Thẩm Trọng Dạng đi dép lê dùng một lần của khách sạn, vai khoác áo khoác dày của một tên vệ sĩ nào đó, bên trong mặc áo choàng tắm bằng lụa của khách sạn, lười nhác nói.
Vu Lai Đàn bị hạn chế hành động, nhưng tay chân và miệng không bị trói buộc, lúc này lại bị một lực lượng nào đó phong ấn hết sức lực nên mất một lúc lâu mới vùng vẫy được.
Cậu ta ngồi xổm trên chiếc ghế bọc da Nappa sang trọng, thở hổn hển không cam lòng hỏi:
"Tôi chỉ có một câu hỏi, anh phát hiện ra từ khi nào?"
"Từ khi cậu bắt đầu tỏ tình với tôi."
"Tại sao? Tôi để lộ sơ hở gì sao?"
"Trước đây cậu cứ theo đuổi thằng Đỗ Kinh Hồng kia mà."
Trên chiếc ghế đệm tinh xảo và cầu kỳ, Thẩm Trọng Dạng nhớ lại một chuyện buồn cười nên khóe miệng khẽ nhếch lên, góc nghiêng khuôn mặt đẹp mắt đến mức khó tin, "Nhưng tôi biết sở thích của một người không thể thay đổi nhanh như vậy được."
Thực ra câu nói này mang ý nghĩa rằng, từ Đỗ Kinh Hồng đến Thẩm Trọng Dạng, gu thẩm mỹ của một người không thể nào bỗng dưng cao lên được như vậy.
Vu Lai Đàn nghiêng đầu, trong ánh sáng chập chờn, dưới trần xe bọc nhung được may thủ công cậu ta lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông nở nụ cười hoàn hảo không tỳ vết, trái tim đập nhanh thình thịch trong lồng ngực.
Giờ cậu ta hiểu rồi, ánh mắt quái lạ mà anh Trịnh thỉnh thoảng lộ ra khi thấy cậu ta theo đuổi Đỗ Kinh Hồng là có ý gì.
Cậu ta luôn thích những thứ xinh đẹp và mạnh mẽ, chỉ là...
Trước đây bị những thứ nông cạn hấp dẫn, không dám bước về phía trước nên không thể nhìn thấy vẻ đẹp thực sự.
Sau khi giác ngộ, tia sáng nhạt màu như nước loé lên liên tục trong đôi mắt của cậu ta.
"Tôi hiểu rồi." Cậu ta vui lòng phục tùng.
Thẩm Trọng Dạng nhíu mày khó chịu, không biết vì sao lại cảm thấy Vu Lai Đàn cứ âu yếm nhìn vào mặt mình rất kinh tởm, giống như bị một thứ gì đó bẩn thỉu bám vào, nhớp nháp lại âm u.
Anh ta không hài lòng nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, rất ghê tởm."
Lời mắng của anh ta khiến Vu Lai Đàn sực tỉnh, cố gắng kìm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng mới lên tiếng: "Anh định giam hãm tự do của tôi đến bao giờ? Hay anh định lấy tôi làm con tin để thương lượng với anh Trịnh? Nếu vậy, tôi nghĩ anh đã hiểu sai về tính cách của anh ấy, anh ấy không phải là người có thể vì bạn bè mà không tiếc mạng sống."
Mọi chuyện đến bây giờ đã không còn đơn thuần là ân oán cá nhân nữa.
Tầm nhìn của Vu Lai Đàn quá hạn hẹp, cậu ta không nhìn được tới mức đó.
Thẩm Trọng Dạng lập tức mất đi ý muốn nói chuyện với cậu ta, quay sang nhìn người vệ sĩ kiêm trợ lý ngồi ở ghế phụ phía trước: "Thế nào, đội thị trường nói gì? Chúng ta gặp vấn đề ở khâu nào?"
Người đàn ông cao lớn ít nói gõ mạnh vào bàn phím laptop trên đùi, phát ra tiếng động nặng nề, nghe thấy giọng điệu không hài lòng của ngài Thẩm lập tức cung kính nói: "Rất kỳ lạ, kiểm tra sơ bộ thì khâu thẩm định bất động sản, khâu phê duyệt của các cơ quan quản lý đất đai liên quan đều không có vấn đề gì, chỉ là...!nếu chúng ta dừng lại bây giờ thiệt hại sẽ trực tiếp lên tới 200 tỷ."
Nghe con số này, Thẩm Trọng Dạng chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Trong hư không xuất hiện một sợi dây thừng dai chắc mang tên "Trịnh Thù Quan" trói chặt anh ta vào ghế ngồi, khiến anh ta tức đến bật cười: "Con sói con bây giờ đã muốn lên bàn ăn thịt rồi à? Giỏi, giỏi lắm."
Sản nghiệp chính của anh ta đều ở trên internet, phần lớn là kinh tế số, tài sản ngoài đời thực rất ít chỉ chiếm 7%, nhưng nếu phần này bị tổn thất cũng sẽ ảnh hưởng đến kinh tế số.
Chưa kể, các hình thức kinh doanh anh ta mở ở vịnh Lệ Chi bao gồm hai trung tâm triển lãm và mười bảy cửa hàng xung quanh, cửa hàng vui chơi, nhà hàng, và khoảng một trăm cửa hàng mà tập đoàn gián tiếp kiểm soát và rót vốn.
Nếu như cùng lúc xảy ra vấn đề, tin tức nổ tung như vậy xuất hiện, không chỉ các cửa hàng đóng cửa mà còn liên lụy đến toàn bộ tập đoàn phải chịu thẩm tra.
Lúc đó nếu không cẩn thận, thậm chí có thể khiến một tập đoàn lớn rơi vào vực thẳm phá sản.
Điều khó khăn chính là tập đoàn không phải do một mình anh ta tự ý điều hành.
Sau khi hỏi Vu Lai Đàn, Thẩm Trọng Dạng chỉ mơ hồ biết có vấn đề chứ không biết cụ thể là vấn đề gì, không thể hốt thuốc đúng bệnh càng không thể lấy ra bằng chứng thuyết phục hội đồng quản trị và các cổ đông lớn nhỏ.
Anh ta cắn chặt răng, suy nghĩ miên man: "Vấn đề của vịnh Lệ Chi nằm ở đâu? Tên Trịnh Thù Quan kia, dựa vào đâu mà chắc chắn rằng cả khu đất này sẽ bị huỷ hoại?"
Anh ta ra lệnh cho người ngồi ở ghế phụ: "Điều tra tất cả các tài liệu về đất đai ở vịnh Lệ Chi, để tôi xem lại."
"Dạ, chủ tịch Thẩm."
Sau khi nhận được tài liệu điện tử, Thẩm Trọng Dạng nhanh chóng đọc lướt qua, đồng thời tìm kiếm trong ký ức những gì liên quan đến khu đất này, nghĩ ngợi một lúc anh ta chợt nhớ ra một nhân vật quan trọng là Đỗ Kinh Hồng.
Trong một khoảng thời gian nào đó, người này đột ngột xuất hiện giả vờ tán tỉnh anh ta, đến đợi khi anh ta bị hấp dẫn thì đối phương lại nhanh chóng lộ ra bản chất tham lam, nói một loạt những lời vô nghĩa rồi biến mất.
"Chủ tịch Thẩm à, em không đòi hỏi nhiều đâu, 7 tỷ hoặc một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, chỉ cần anh cho em những thứ đó, em sẽ tiết lộ bí mật của vịnh Lệ Chi cho anh.
Tin em đi, nếu anh mà keo kiệt nhỏ nhen, những tổn thất mà anh phải chịu chắc chắn sẽ không chỉ đơn thuần là tiền bạc thôi."
"Tất nhiên, em biết hiện tại anh chưa có tin tưởng em lắm nên...!khi em đổi một thân phận khác, cùng với người khác xuất hiện trước mặt chủ tịch Thẩm, yêu cầu của em vẫn không đổi nhưng anh phải hứa với em là sau này tránh xa người của em ra."
Ngoại hình của đối phương rất mỹ miều, nhưng thủ đoạn lại ngây thơ đến mức khiến người ta bật cười.
Thẩm Trọng Dạng xuyên qua thời gian và không gian nhìn thẳng vào đôi mắt của Đỗ Kinh Hồng, trong lòng khẽ mỉa mai.
Lúc đó anh ta phớt lờ yêu cầu của Đỗ Kinh Hồng chính là bởi vì đối phương không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa, cho dù có chống cự cũng có thể dễ dàng bị đánh bại, một khi anh ta đã xuống tay sẽ không có chút băn khoăn.
Nhưng bây giờ người mà anh ta vốn tưởng là vô hại, đột nhiên lộ ra nanh vuốt cắn một cái, cảm giác này khiến anh ta vừa tức giận vừa chán ghét.
Anh ta nghĩ chắc chắn là do Đỗ Kinh Hồng! Chắc chắn là người này thấy làm trò trước mặt mình không có tác dụng, nên đã chạy đến chỗ Trịnh Thù Quan nói gì đó, nhất định là như vậy!
Thẩm Trọng Dạng mở điện thoại gọi cho Đỗ Kinh Hồng, đương nhiên là không bắt máy, vì vậy trực tiếp gọi cho Trịnh Thù Quan mắng xối xả: "Thằng ngu Trịnh Thù Quan, cái tên não tàn yêu đương mù quáng như mày mà cũng tin lời nói dối của Đỗ Kinh Hồng! Ha, tao xem trọng mày quá rồi, quả nhiên vẫn là đứa nít ranh."
Nói xong trực tiếp cúp máy rồi chặn số, làm xong một mạch.
"Ơ..." Thu Thanh mặt đen như đít nồi trợn mắt tự kiểm điểm, rốt cuộc tại sao y lại tiện tay nhận điện thoại của ông chủ, còn tự cho mình thông minh bấm nút loa ngoài?
Kiểm điểm xong y vô thức nhìn về phía sếp Trịnh đang bị oan, và Mạch Kính mới vừa công khai hẹn hò với hắn.
Trịnh Thù Quan cùng với những nhân viên còn lại trong phòng, đồng loạt nhìn về phía Mạch Kính.
Còn bản thân Mạch Kính vẫn cúi đầu, lặng lẽ lấy một quả quýt trên bàn, cố tình dùng động tác này để che đi khóe miệng đang không thể kìm chế được sự vui vẻ.
Thẩm Trọng Dạng chửi Trịnh Thù Quan, Trịnh Thù Quan xấu, vậy thì Thẩm Trọng Dạng tốt.
Đối phương là người tốt.
Tốt đến nỗi cậu muốn cười..