Bỉ Ngạn Chi Ái

Ba trăm năm sau.

Hoa đào bên ngoài tẩm cung đã bắt đầu nở rộ , khoe sắc chào mừng một mùa xuân nữa lại tới.Cũng giống như hình đóa hoa mẫu đơn yêu kiều diễm lệ trên trán ta bây giờ vậy.

Nở đẹp đến mức khiến người ta phải si mê, cuồng loạn.

Ba trăm năm trước, Bạch Hàn, Yêu thú thượng cổ kia đã đặt một phong ấn lên người ta. Phong ấn đó được xem như là hẹn ước, là lời hứa giữa ta và hắn. Thoạt đầu ta nghĩ rằng, chỉ đơn giản là một phong ấn bình thường, nhưng không nghĩ tới, hắn nói rằng, cho dù hắn có hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán hay tẩu hỏa nhập ma, thì phong ấn này vẫn sẽ luôn ở trên người ta. Hơn nữa, chỉ cần ta viên phòng với bất kỳ nam tử khác ngoài hắn, thì lập tức sẽ có năm trăm bảy mươi ba đạo sấm sét đánh xuống, nên cứ cho rằng nam tử ấy có tu vi cao đến mức nào cũng sẽ không chịu nổi hết những đạo sấm sét ấy được.

Nói như vậy, cả đời này ta quả thực không thể lấy ai ngoài Bạch Hàn hắn!

Phong ấn ấy được thể hiện qua một hình vẽ đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ giữa trán ta, giống như để nhắc nhở ta không được phép quên lời hẹn ước ấy.

Mỗi lần nhìn bản thân mình trong gương, ta đều thở dài.

Đúng là ta rất ghét cái phong ấn này, nhưng không thể phủ nhận rằng đóa hoa này không đẹp. Ta bẩm sinh đã hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, kể từ khi có thêm hình vẽ này giữa trán, ta càng thêm yêu kiều diễm lệ.

Ba trăm năm trước, sau khi hạ phong ấn này lên người ta, hắn liền biệt tăm , cử hàng vạn thiên binh vạn mã đi tìm cũng không tìm thấy. Năm đó, Nhan Hoa , ngũ muội của ta đang trong tình trạng nguy kịch đột nhiên lại trở nên khỏe mạnh khác thường, nhưng không hiểu sao, lúc tỉnh dậy lại làm loạn hết lên, còn to gan cầm kiếm giữa thanh thiên bạch nhật điên cuồng đâm về phía Mẫu hậu. Rất may là có các ca ca của ta bảo vệ. Sau đó, Nhan Hoa vĩnh viễn bị giam trong nơi tận cùng của tam giới, là nơi vô cùng đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả mười tám tầng địa ngục của Ma giới.

Còn mẫu thân của Nhan Hoa thì bị đánh cho hồn phi phách tán.

Mọi người không ai biết, nhưng ta cũng đã mò được vài phần. Theo như suy đoán của ta thì Bạch Hàn đột nhiên trả lại hết linh lực cho Nhan Hoa, cũng đồng nghĩa với giao dịch kia bị hủy, nên Nhan Hoa nhất thời tức giận làm liều. Nói như vậy, giao dịch kia đại loại là Nhan Hoa đưa linh lực cho Bạch Hàn, hỗ trợ hắn thoát khỏi phong ấn, sau đó, hắn sẽ thay muội ấy giết Mẫu hậu báo thù cho mẫu thân. Như vậy, không những Mẫu hậu sẽ bị giết,mà muội ấy sẽ không bị gán cho tội danh giết hại Thiên Hậu nương nương tôn quý của Thiên giới.

Ta thực sự vô cùng thất vọng, nên cũng chẳng muốn lên tiếng giúp muội ấy giảm nhẹ tội trạng.

Còn lý do vì sao Bạch Hàn lại hủy giao dịch thì ta không tài nào đoán ra được.

Thiên Đế sau khi tỉnh lại, nghe ta thuật lại tất cả mọi chuyện thì vô cùng giận dữ, nhưng vẫn phải cắn răng mà gửi thư từ phu cho Ma Quân, chiếu cáo thiên hạ về hôn ước giữa ta và Bạch Hàn Yêu thú.

Long Phá Nguyệt sau khi đọc được, vô cùng tức giận. Thậm chí còn kéo quân đi giao tranh với Thiên giới. Đã mấy lần hắn suýt giành được chiến thắng, cướp ta về. Chỉ là cho dù có thất bại bao nhiêu lần thì hắn vẫn quyết không chịu đồng ý từ thê.

Nên ta bây giờ trên danh nghĩa vẫn được xem là Ma Hậu, nương tử đúng nghĩa của hắn.

Ta đang chải đầu vấn tóc, định xuống Nhân giới chơi một chuyến thì tiên tì tùy thân của ta, Phượng Hoa hớt hải chạy vào nói :

“ Công chúa, Ma Quân bệ hạ lại đem quân đến đánh Thiên giới chúng ta. Nhưng lần này, quả thực là số lượng rất đông, rất hùng mạnh, tuyệt đối không thể xem thường! Thiên Đế bệ hạ truyền khẩu dụ xuống, muốn công chúa cùng tham gia trận này!”

Ta ngáp một cái, còn chưa có nói gì, Phượng Hoa đã ngân ngấn nước mắt, sụt sịt nói :

“ Thật quá đáng! Công chúa rõ ràng là viên dạ minh châu trên tay của bệ hạ, sao bệ hạ lại nỡ để người đi cơ chứ!Lỡ như đao kiếm vô tình, hay Ma Quân bệ hạ trong lúc rối loạn, sẽ thừa cơ cướp mất công chúa thì làm sao?”

Ta chán nản xoa mặt. Hít một hơi thật sâu, mỉm cười trấn an :

“ Tiểu Phượng, ngươi đừng lo, ngươi quên ta là một thượng thần có tu vi ngang ngửa với một thượng thần thượng cổ sao? Hơn nữa, Ma Quân sẽ không thể làm ta bị thương được. Cho dù có bắt được ta về, thì hắn cũng đâu thể chạm vào người ta được?”

Tiểu Phượng đảo mắt một chút, thấy cũng có lí nên lại thôi không khóc lóc gì nữa., nhanh chóng giúp ta thay một y phục khác nhẹ và gọn hơn.

Các tỷ muội của ta thấy ta phải ra trận cùng các huynh đệ, cũng không tránh khỏi một trận khóc lóc :

“ Hu hu…. A Ly, hay là muội xin phụ quân , đừng đi ra trận được không? Nếu muội xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ làm sao sống nữa đây?” Đại tỷ của ta ôm chặt lấy ta, làm ta suýt nữa là ngộp thở.

“ Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải bình an!” Các muội muội của ta thì nhẹ hơn một chút, chỉ đứng một bên khóc .

Tạm biệt mọi người xong, ta liền đằng vân bay đi. Lần này, Thái tử Nhan Tông , hoàng huynh của ta sẽ chỉ huy đại quân nghênh chiến. Thấy ta từ xa bay tới, tay áo bay phần phật,dáng vẻ xuất trần ,Thiên binh Thiên tướng liền ngây ngất nhìn ta.

Nhưng rất nhanh kính cẩn đồng loạt quỳ xuống, hô lên :

“ Cung nghênh công chúa điện hạ!Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Nhan Tông đứng sừng sững nhìn ta, đợi đến khi ta bay xuống trước mặt huynh ấy, hành lễ một cái thì mới vỗ vai ta khen ngợi :

“ Muội lâu rồi không ra trận, phong thái vẫn hiên ngang như thế! Nếu muội là nam tử thì tốt biết bao!”

Ta cười hì hì nhìn Nhan Tông, cũng khách khí đáp lại :

“ Huynh mặc giáp trụ vào cũng rất phong tình lãng tử đó!”

Nhan Tông cười lớn một cái, sau đó lại làm mặt nghiêm túc, giơ tay lên cao, lập tức một hồi trống đinh tai nhức óc vang lên, ta, ca ca cùng các Thiên binh liền hùng hổ thét lên rồi đạp mây bay thẳng về hướng mà địch đang tới.

Long Phá Nguyệt ánh mắt sắc bén , cả người tỏa ra sát khí nồng đậm, tay phải siết chặt Tử Kiếm hừng hực Ma khí , dẫn đầu đại quân tiến thẳng về phía Thiên giới.

Hắn nhìn về phía trước, mắt phượng đột nhiên nhíu lại, thấy Thiên giới đã dẫn binh đến nghênh chiến, nhưng người dẫn đầu lại có tới hai người, một nam một nữ. Nam tử thì hắn không có gì ngạc nhiên, nhưng khi nhìn sang nữ tử , thì ánh mắt lại thoáng qua một tia kinh ngạc lẫn vui mừng, nhưng rất nhanh lại băng lãnh như cũ.

Ma tướng từ phía sau chợt tiến lên, trầm giọng bẩm báo :

“ Bẩm tôn thượng, lần này Thiên giới đột nhiên lại cử Nhị Công chúa…”

Ma tướng chưa kịp nói xong, đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, vội quỳ xuống, rối rít sửa lại lời nói :

“ Thỉnh tôn thượng tha tội, là mạt tướng nói bậy, là Thiên giới … đột nhiên để Ma Hậu nương nương cùng ra trận … Mạt tướng… mạt tướng e là Thiên Quân muốn uy hiếp Ma Quân, nên… nên thỉnh bệ hạ cẩn trọng một chút… Lần này không như lần trước, không thể tùy tiện phóng ra ma khí, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến ngọc thể của nương nương”

Long Phá Nguyệt khóe môi cong lên, gật đầu một cái rồi thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui