Từ xưa thi nhân ca ngợi phong cảnh tuyệt đẹp đại để đều là “Dương xuân tam nguyệt”. Điều này mặc dù không thể nói lên khuôn sáo gì, nhưng ánh nắng long lanh nhu hòa luôn khiến người ta nảy mầm xuân tâm.
Hương hoa phả vào mặt, trên sông một chiếc du thuyền nhàn tản trôi. Chạm vàng mạ bạc vừa nhìn đã biết là phú gia đệ tử ra ngoài dạo chơi. Cách đó không xa là một tòa đình cổ trồng hoa đào hồng yêu diễm, dưới tàng hoa vài công tử trẻ tuổi đang thỉnh ca cơ nổi danh nhất lúc đó hiến vũ.
Khi con trai độc nhất của Lữ gia ngồi trên du thuyền tự châm tự ẩm thì đã nhìn thấy vũ tư thanh nhã của nàng từ xa. Chiếc váy màu hạt lựu đỏ rực làm nổi bật vòng eo thon đằng sau, đúng là phượng hoàng lửa muốn giương cánh trong gió xuân, giọng hát trong vắt rung động khiến hoa đào đỏ tươi uyển chuyển phiêu lạc, tựa như ảo mộng.
Mỹ nhân nhất tiếu đương nhiên khuynh thành. Nhưng nữ tử hồng y này không hề xinh đẹp, vậy mà lại làm cho hạt mầm đa tình trên thuyền vì nàng thầm thề nguyện cả đời.
Thực hiển nhiên, Lữ Hạp thấy rõ Nguyệt Lão đã buộc một sợi tơ hồng vào cổ chân của hắn.
“Nháo hồng nhất khả, ký lai thì, thường dữ uyên ương vi bạn. Tam thập lục pha nhân vị đáo, thủy bội phong thường vô sổ. Thúy diệp xuy lương, ngọc dung tiêu tửu, canh sái cô bồ vũ. Yên nhiên diêu động, lãnh hương phi thượng thi cú…” Nàng thấp giọng hát, tóc mây như gió ấm. (Trên thuyền nghịch nước, lúc đến đây, thường cùng uyên ương bầu bạn. Ba mươi sáu hồ người chưa tới, thủy bội phong thường lại vô số. Gió lạnh thổi tới lá xanh, như mặt ngọc say rượu, một cơn mưa từ bụi nấm và cỏ bồ rơi xuống. Xinh đẹp lay động, hương hoa bay vào câu thơ)
“… Nhật mộ, khinh cái đình đình, tình nhân bất kiến, tranh nhẫn Lăng Ba khứ? Chích khủng vũ y hàn dịch lạc, sầu nhập tây phong nam phổ. Cao liễu thùy ấm, lão ngư xuy lãng, lưu ngã hoa gian trụ. Điền điền đa thiểu, kỷ hồi sa tế quy lộ.” Hắn cao giọng hòa vào, đôi mắt như đầm sâu. (Hoàng hôn, sen xanh như có lọng che duyên dáng yêu kiều, tình nhân không thấy, sao nhẫn nại như Lăng Ba tiên tử? Chỉ sợ lá sen như vũ y không chịu nổi lạnh, lo âu cửa hồ phía nam đã đón gió tây. Liễu cao rủ xuống bóng râm, cá lớn khua sóng, giữ ta lại trong hoa sen. Điền điền mấy phân, có nhớ tới người bên đường về)
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, tình định, ái sinh.
Hoa đào tung bay như mưa…
Nàng nói nàng tên Chu Yến. Hắn nói nàng chu sắc như lửa, vũ tư như yến, hảo một Chu Yến.
Nàng nói nàng bán nghệ không bán thân. Hắn nói hắn có đủ tiền, đủ để khiến nàng cả đời ăn uống vô lo.
Nàng nói nàng sớm đã có người khác. Hắn nói hắn có thể giết chết nam nhân kia trong nháy mắt, mà thực tế hắn đã làm như vậy.
Nàng nói nàng sẽ hận hắn cả đời. Hắn nói không sao, chỉ cần có thể khóa được người nàng, hắn đã hài lòng hả dạ.
Nàng nói tâm của nàng sẽ không giao cho hắn. Hắn không nói gì…
Lúc bái thiên địa, nàng không quỳ. Hầu gái liều mạng ấn đầu nàng, nàng giãy giụa không theo. Hắn phất tay nói thôi đi, thôi đi, quát lui mọi người. Thế là một màn hỉ sự không có quỳ lạy, không lời mai mối, không lệnh phụ mẫu được cử hành oanh oanh liệt liệt. Đã định trước là một cuộc hôn nhân bất hạnh. Lúc động phòng, nàng dùng chủy thủ để ở cổ hắn. Nàng nói với hắn, không phải ngươi chết thì là ta vong. Hắn nhẹ nhàng vung tay đoạt được hung khí. Hắn hỏi nàng tội gì phải vậy. Nàng quật cường không thèm để ý, nặng nề cắn môi, lệ tích óng ánh lăn trong mắt nàng.
Một đêm động phòng hoa chúc không có tiếp xúc linh hồn, cay đắng.
Khi nến đỏ cháy sạch, hắn nhìn thê tử xuất thần. Hắn và nàng đều biết tương lai chỉ có vô tận đau khổ nhưng một người không thể dứt bỏ, một người không thể thoát ra đều là si nhi nơi hồng trần…
Ba năm sau, một đêm mưa to, nàng có một hài tử, là bé trai, mắt như mã não mặt như ngọc. Hắn vô cùng cưng chiều ôm đứa nhỏ, đặt tên cho nó là “Ngọc”, tự “Tử Bội”. Nàng nhìn đứa bé, lộ ra nụ cười duy nhất trong trí nhớ của hắn. Nụ cười này không có khuynh thành, không có khuynh quốc, lại cười hết tang thương cả đời nàng, cười hết si mê cả đời hắn. Nàng đang cười thì mê man, lần thứ hai tỉnh lại đã phát điên.
Năm năm tiếp theo, hắn không tái giá.
Mỗi khi đêm xuống, hắn sẽ lặng lẽ ngồi ở bên giường, si tình hát cho nàng nghe, si tình nói những lời yêu thương không dứt.
“Yến nhi, cây đào ngoài kia lại nở hoa rồi, đỏ rực như lửa.”
“Yến nhi, nàng biết không, từ khi nhìn thấy điệu múa trong mưa hoa của nàng, ta đã biết đời này chúng ta không thể xa nhau.”
“Yến nhi, những điều ta đang nói, bây giờ có thể thoải mái nói ra, nhưng trước kia lại không sao mở miệng được…”
Ngọc nhi một mình đứng ngoài cửa chỉ nghe được tiếng nghẹn ngào. Nó hỏi cha, vì sao mẹ không để ý tới nó. Ông nói, tâm hồn của mẹ đã đi tới một thế giới không phiền não rồi. Nó lại hỏi, có phải mẹ không cần nó không, vì sao không mang nó đi theo. Ông nói, một ngày nào đó cả nhà mình sẽ trùng phùng ở thế giới kia, sau đó sống những ngày hạnh phúc. Nó lại hỏi, nơi đó là nơi nào, khi nào thì có thể đoàn tụ cả nhà. Ông không nói. Ngây ngốc nhìn rừng hoa đào mình trồng cho nàng.
Hắn biết nàng là phượng hoàng trong lửa, trói buộc phượng hoàng chẳng khác nào phí hoài một đời nó. Nhưng thập trượng hồng trần, chân chính hiểu được có mấy người? Mà hạt mầm si tình nơi trần thế lại nhiều như vậy. Bản thân không phải chỉ vì một chữ “yêu” mà mê tâm ngã lòng sao.
“Đáp ứng với cha, vĩnh viễn không được nói yêu.” Hắn mệt mỏi nói.
“Ngọc nhi biết.” Nó ngây thơ đáp.
Vĩnh viễn không được nói yêu, yêu rồi tâm sẽ không thể trở về. Mà chữ “yêu” há có thể dễ dàng nói ra?
Đêm hôm đó, từ trong sương phòng của nàng truyền ra tiếng ca đã lâu không thấy. Ngọc âm quyến rũ như tiếng hót của chu tước tiên sơn.
Tiếp theo, một trận đại hỏa.
Hỏa diễm cực nóng là tình, cắn nuốt hết thảy hồi ức ở đông sương hỏa diễm cực nóng là sầu, vô tình thiêu cháy cây đào hồng hỏa diễm cực nóng là yêu, triền miên hôn lấy thân hình nhỏ nhắn của Chu Yến hỏa diễm cực nóng là hận, căm phẫn phát ra u u tuyệt vọng.
Trải qua gột rửa của tình, sầu, yêu, hận, tiếng ca của nàng càng trở nên êm tai, những người tới cứu hỏa đều nghe đến ngây ngốc dáng người của nàng càng trở nên thanh lệ, những người xông vào cứu nàng đều nhìn đến si mê.
Nàng nhẹ nhàng nhảy múa trong ngọn lửa ngất trời, như một con phượng hoàng tắm trong lửa đỏ bay lên. Không còn vướng bận, không còn trói buộc…
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười nói, nàng rốt cục được giải thoát rồi, ở bên kia nhớ phải chờ hắn còn nữa, hắn biết nàng vẫn luôn yêu hắn. Nhưng vì yêu quá sâu, yêu quá si, tâm không thể tìm được đường về.
Chỉ có Ngọc nhi, vừa gào thét khóc nháo vừa nói muốn tìm mẫu thân, nó không muốn mẫu thân chết. Nhưng không ai để ý tới nó.
Hỏa thế đột ngột bùng lên, nàng hóa thành một luồng hương hồn.
Phượng hoàng cuối cùng đã ly khai phàm trần.
…
Đau khổ đêm đó khiến cho người cha già đi rất nhiều, khiến cho đứa con trưởng thành không ít. Tâm đã mất, tình tự hủy.
Sau đó, Lữ Hạp thay đổi, trở nên càng cưng chiều nhi tử hơn, trở nên càng hà khắc với hạ nhân hơn Lữ Ngọc cũng thay đổi, trở nên thông minh nội liễm, trở nên vô dục vô tình.
Cơ nghiệp Lữ gia nhờ vậy mà hưng thịnh chưa từng có, phú khả địch quốc… Đương nhiên, tài sản này ngay cả phụ tử họ cũng không nói được là đánh đổi bằng bao nhiêu tánh mạng.
Mãi đến trận mưa to một năm kia. Ngọc ra ngoài, trên đường về bị mắc mưa trong một căn miếu đổ nát.
Trong hoảng hốt lời thì thầm của phụ thân lại vang lên.
“Con sinh ra vào một đêm mưa to.”
“Yến nhi vẫn luôn chờ cha, chờ chúng ta, cho nên chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Đáp ứng với cha, vĩnh viễn không được nói yêu.”
Nhìn mưa bụi dầy đặc mênh mông, một cơn hoảng sợ và bi ai thình lình ập tới. Từ lúc có ký ức tới nay chưa từng rơi nước mắt, vậy mà lúc này lại hăng hái rơi xuống. Thế tới dữ dội như hồng thủy vỡ đê thế tới mãnh liệt khiến y tưởng là nước mưa từ nóc nhà bị dột. Nhưng nước này lại ấm áp, mằn mặn… Mưa luôn nhiễu loạn tâm tư con người. Đang sợ điều gì? Đang lo điều gì? Vì sao muốn khóc? Đang chờ đợi gì? Thứ y muốn là hạnh phúc, mẫu thân vẫn đang chờ đợi y không phải sao?
Trong lúc hoảng hốt, một đôi tay dịu dàng khẽ vươn tới, lau sạch nước mắt không thể đè nén.
Ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi con ngươi tốt bụng ân cần. Ngũ quan anh tuấn, cộng thêm trang phục giang hồ tiêu sái.
“Chỉ là trời mưa thôi, không cần phải khóc.”
“Ta… Ta…” Tiếng nói của Ngọc tắc nghẹn. Đối diện với quan tâm của một người xa lạ, y biết mình không nên, nhưng vẫn cảm thấy có hơi quyến luyến. Mà trong lòng vừa động, nước mắt càng thêm mãnh liệt trào ra. “Ta không muốn… không muốn khóc đâu…” Có lẽ là vì người lạ nên mới có thể để lộ đau đớn của mình nên mới có thể khóc không kiêng nể gì. Bởi vì sau cơn mưa trời trong, tự nhiên sẽ ly biệt. Từ nay về sau lại là người qua đường.
“Được, được, đừng khóc. Ngoan…” Đối phương hiển nhiên có chút bối rối.
Nghe được một tiếng “ngoan” của hắn, lại còn nói bằng âm thanh bất đắc dĩ như vậy, y không khỏi nín khóc mỉm cười.
Một nụ cười của y càng khiến người này không biết làm sao cho phải. Biết nụ cười kia rõ ràng đang giễu cợt câu nói của mình, nhưng y lại cười đến thiên chân vô tà, gương mặt mang lệ đúng là tháng ba hoa lê đẫm sương, hắn nhìn đến si mê vài phần…
Mưa tí tách tí tách rơi cả một đêm.
Hắn và y không nói gì nữa.
Khi chia tay vào lúc bình minh, Ngọc nhăn mày, cẩn thận suy nghĩ tâm sự.
Hắn cười không hề bận tâm, ở bên tai Ngọc nói, có duyên thì sẽ gặp lại. Khi môi rời ra, vừa lúc đầu của Ngọc xoay qua bên này, trong lúc vô ý, cánh môi đụng nhau… Ngọc cảm thấy thân thể run lên, một dòng nước ấm nhất thời chảy khắp toàn thân, phần bị đóng băng trong lòng như sương tuyết đầu xuân dần tan chảy. Đồng thời, hai gò má tức thì ửng đỏ.
Nhìn lại, nụ cười của đối phương đang trở thành xấu hổ…
Không yêu? Có thể nào? Đều là phàm phu tục tử, cùng sống trong hồng trần, vậy nên có được mấy người hiểu thấu đáo đây?!
Khi duyên đến, yêu hận tự sinh.