Bỉ Ngạn Hoa

“Phùng phu nhân, trong nhà có chuyện gì vui hay sao mà mở tiệc lớn như vậy hả?”

Mẹ Phùng nghe vị phu nhân hay khoe khoang với mình lên tiếng hỏi, liền mỉm cười trả lời: “Tất nhiên là chuyện vui rồi, con trai và con dâu tôi ấy à, vừa thoát nạn trở về tất nhiên là phải mở tiệc lớn đến ăn mừng rồi”

“Ấy, để tôi gọi con bé ra cho bà xem, chờ một chút nhé?”

Nói xong, mẹ Phùng xoay người rời đi. Trên mặt hiện rõ nét cười vui sướng, cuối cùng đã có thể lên mặt với đám phu nhân kia. Ha, cứ chờ đi, rồi tôi sẽ cho các người lé mắt với con dâu tôi.

Lúc này, Lưu Yển Nguyệt đang ngồi tùy ý trên xô pha trong góc, trên tay là đĩa bánh kém đang ăn dở. Mắt mẹ Phùng nhanh chóng đảo một vòng rộng khắp sảnh lớn, rồi dừng lại ở chỗ cô gái mặc váy đỏ trong góc.

Chân mày bà hơi nhíu lại, bước chân đi nhanh về phía cô: “Yển Nguyệt, sao con lại ngồi một mình ở đây? Phùng Dịch đâu rồi”

Nghe mẹ hỏi, cô vội ngẩn đầu nhìn lên, mắt thoáng chút ngạc nhiên: “Anh ấy trò chuyện cùng mấy vị trưởng bối đằng kia”


Theo ánh mắt của cô, mẹ Phùng nhìn thấy tên nhóc nhà mình ăn mặc lịch lãm, tay đút vào túi quần đang trò chuyện cùng mấy người em chồng.

Không dừng ở chỗ Phùng Dịch quá lâu, bà quay đầu nhìn cô con dâu trước mắt, cầm lấy tay cô khẽ lên tiếng: “Đi nào, theo mẹ”

“Có chuyện gì sao ạ?” nghe giọng nói gấp gáp của mẹ Phùng làm Lưu Yển Nguyệt tưởng đã xảy ra chuyện gì. Nào ngờ đâu giống như cô nghĩ…

Đám phu nhân kia cười cười nói nói với nhau, ngay sau đó bỗng dưng im bặt nhìn hai người một già một trẻ đang bước đến. La phu nhân dừng ánh mắt lại ngay cô gái mặc chiếc váy đỏ được cắt may vô cùng tinh xảo, chân mày hơi nhíu lại: “Phùng phu nhân, đây là?”

Mẹ Phùng cầm tay cô khẽ cười: “Giới thiệu với mọi người, đây là con dâu tôi - Lưu Yển Nguyệt”

Mấy vị phu nhân kia kinh ngạc không thôi, một người trong đó lên tiếng: “Ồ, tôi có nghe qua con dâu là họ Lưu. Nhưng không ngờ là Lưu Yển Nguyệt”


La phu nhân nghe vậy liền dùng quạt đang cầm trên tay che miệng, sau đó cất giọng có phần chế giễu: “Nghe nói, công ty của cháu vừa phá sản phải không?”

Lời bà ta nói ra khiến mẹ Phùng trợn tròn mắt. Phá sản thì làm sao? Chí ít người ta còn có thể tự gầy dựng, con gái bà làm được không? Lời này mẹ Phùng chỉ nói trong lòng không phát ra khỏi miệng.

Lưu Yển Nguyệt nhìn ra tâm trạng của mẹ liền vỗ vỗ tay bà an ủi. Cô mỉm cười điềm đạm nhìn thẳng vào La phu nhân rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Đúng là phá sản thật nhưng La phu nhân có điều không biết rồi. Đó chỉ là một cái bẫy cháu giăng ra để loại bỏ thành phần ô uế thôi”

La phu nhân nhướng mày đầy khinh thường: “Cháu còn trẻ, đừng vì chút sỉ diện mà nói dối trước mặt người lớn như vậy chứ?”

“Đúng đó cháu gái, dù sao Phùng gia vẫn là nhà chồng của cháu. Không có công việc thì ở nhà làm nội trợ cũng được mà, Phùng gia này chắc chắn không bạc đãi cháu đâu”

Mẹ Phùng nghe người khác phán xét con dâu của mình không nhịn được mà lên tiếng: “Chuyện của Phùng gia chúng tôi không đợi tới người ngoài quyết định đâu. Không làm ở chỗ này thì là ở chỗ khác, huống hồ còn một Phùng thị lớn như vậy luôn mở cửa chào đón nó”

“Phùng phu nhân à, tôi khuyên bà một câu. Phụ nữ chúng ta tốt nhất vẫn nên ở nhà làm nội trợ thì hơn. Nhìn bà xem, suốt ngày bận việc cũng nên nghỉ ở nhà chăm cháu đi thôi”

(Trời vừa viết mà vừa tức á:))))

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận