Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Bởi vì có chỉ thị của Vệ Đông Li, cho nên bọn thị vệ không hề giữ mồm giữ
miệng, mà đem chuyện Như mỹ nhân cùng Phi Sắc yêu đương vụng trộm truyền khắp cả Vệ Vương phủ.

Sáng sớm, Vệ Đông Li liền mang theo phần đông thị vệ cùng với người liên
quan xuất hiện trước cửa phòng Như mỹ nhân, muốn giết gà dọa khỉ. Đương
nhiên, khỉ ở đây, tự nhiên là chỉ hai người Hòa Doanh Tụ và Nhiễm Mặc
Bạch.

Hắn sai người mở cửa phòng, sau một tiếng kẹt khẽ vang lên, hắn vốn dĩ cho
rằng sẽ nhìn thấy hai gian phu dâm phụ đầu tóc rũ rượi, hai mắt hoảng
sợ, quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng không ngờ, lại nhìn thấy hai người nằm trên giường ngủ ngon lành!

Về phần những gia quyến không biết võ công khác, lúc nhìn thấy hai kẻ nằm
trên giường, đều hiểu lầm Như mỹ nhân cùng Phi Sắc đã cùng tự sát, đều
sợ tới mức chân cẳng như nhũn ra, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, không
dám liếc mắt nhìn thêm một cái nào nữa.

Phi Sắc kỳ thật trong phút chốc cửa bị mở thì đã tỉnh rồi, nhưng hắn cũng
không muốn động đậy, cảm thấy dù sao cũng là một đao, không bằng chết
đầu thai sớm. Còn nữa, nữ nhân nằm bên hắn còn đang ngủ say kia, hắn lại muốn xem tim của nàng rốt cuộc lớn bao nhiêu, cho dù bị chém cổ, vẫn có thể ngủ say không tỉnh sao?

Tiêu Doãn thấy hai người trên giường thất lễ như thế, lập tức quát: “Lớn mật!”

Khổng Tử Viết đang ngủ nhíu nhíu mày, hiểu lầm đồng hồ báo thức nhà mình đang kêu, vì thế, cô rời giường cực kỳ nghiêm trọng, thuận tay kéo cái gối
dưới đầu Phi Sắc ra, nhắm mắt ném đi, ném về hướng nguồn âm thanh!

Cái gối kia bay đến trước mặt Vệ Đông Li, bị Tiêu Doãn vươn tay tiếp được, ném tới dưới chân.

Con ngươi Vệ Đông Li co rút, xem ra đã động sát niệm. Trước khi hắn ra hiệu cho Tiêu Doãn ra tay, Khổng Tử Viết đột nhiên bật dậy từ trên giường,
chớp hai con mắt mơ hồ, sau khi thấy rõ ràng người đứng ở cửa đúng là Vệ Đông Li sau, liền nhảy xuống giường, đầu tiên là xách bình rượu lên,
sau lại nâng bình hoa lên, cuối cùng tập trung ánh mắt trên một cái ghế, muốn dùng cái ghế nện Vệ Đông Li! Kết quả…… cái ghế quá nặng, cô không
di chuyển được.

Phi Sắc tượng trưng ngăn Khổng Tử Viết lại, nói:“Có những thị vệ kia ở đây, ngươi không thể làm tổn thương đến Vương gia .”

Sau khi Khổng Tử Viết hung hăng thở dốc, rốt cục tỉnh táo lại, hướng về
phía Vệ Đông Li âm trầm cười, sau đó lại trở về bên giường, cúi đầu, vừa đi giầy, vừa ghé sát tai Phi Sắc, thì thầm nói: “Ngươi tên gì?”

Phi Sắc hơi buông mí mắt, nhỏ giọng trả lời:“Phi Sắc.”

Khổng Tử Viết “ồ” một tiếng, không hề nói gì nữa.

Một loạt động tác của Khổng Tử Viết, khiến mọi người trợn mắt há mồm. Nhất
là Vệ Đông Li, hắn vốn dĩ còn nghĩ sẽ thấy Như mỹ nhân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lại không ngờ, Như mỹ nhân chẳng những không sợ hắn,
ngược lại còn muốn dùng đồ để nện hắn!

Không ngờ rằng, Như mỹ nhân lúc này, sớm đã bị Khổng Tử Viết chiếm được. Từ
nay về sau sau, sẽ không còn có Như mỹ nhân, chỉ có Khổng Tử Viết! Cho
đến khi…… thân thể này chết.

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết không nhanh không chậm đi giầy, sau đó vươn
vai, chậm rì rì đi tới trước mặt hắn, rất ngả ngớn hỏi: “Muốn giết ta?”

Tuy rằng Vệ Đông Li không có bất cứ biểu tình nhìn Khổng Tử Viết, nhưng
trên thực tế, nội tâm hắn lại quay cuồng nổi sóng, mặc hắn thông minh
như thế nào, cũng hoàn toàn không nghĩ ra, Như mỹ nhân vì sao có thể
trong một đêm biến thành bộ dạng… quỷ linh tinh lang tang này? Thật là…… có chút thảm hại.

Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li không nói, liền cười cố làm ra vẻ huyền bí,
nhảy lên nhảy xuống ở cửa giống như chuột rút, dùng hết các động tác của thần tượng khiêu vũ học được trên TV, sau đó trong vẻ mắt sững miệng đơ của mọi người mà lải nhải:“Vương gia, ngươi cuộc đời này giết chóc quá
nặng, sắp bị trời phạt! Hôm qua, trong rừng sâu núi thẳm ngươi đã mổ
bụng một vị yêu xà đến nhân gian tu luyện, cũng lấy đi mật rắn của nó!
Nay, thân rắn của nó đã bị hủy, gặp phải tai bay vạ gió, tâm sinh hận ý, hạ huyết chú với ngươi, nguyền rủa ngươi đời này miệng lưỡi sinh lở
loét, vạn bệnh quấn thân, không thể chết già, không có con nối dòng!
Nguyền rủa ngươi kiếp sau khi làm nam nhân, bị nữ nhân sai khiến; khi
làm nữ nhân, bị heo mẹ sai khiến! Vương gia cũng biết, ngươi đã giết xà
yêu, chọc giận, yêu quái, nhất định nguy hại xã tắc!”

Bọn thị vệ nghe xong lời này, không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh. Tiêu
Doãn lúc này quát to:“Yêu nghiệt phương nào, không được nói bậy!”

Khổng Tử Viết lại thần kinh như thế run lên, nói tiếp:“Tên tiểu bối này, thấy Thượng tiên trên Thiên Đình cũng không tiến đến quỳ lạy? Nếu bản tiên
không từng chịu ân huệ của Vương gia chín kiếp trước, hôm nay tuyệt đối
sẽ không tới đây giúp Vương gia vượt qua kiếp nạn.”

Bọn thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều nhìn về phía Vệ Đông Li.

Trong lòng Vệ Đông Li tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Khổng Tử
Viết giả thần giả quỷ, cũng mở miệng dò hỏi:“Nếu Thượng tiên đã biết
chuyện trong núi ngày hôm qua, hẳn biết được sau lại xảy ra chuyện gì
chứ?”

Khổng Tử Viết nhíu mày cười, dùng giọng điệu quái gở lớn tiếng nói:“Chẳng lẽ
Vương gia còn cần phải để bản tiên nói ra sao, chuyện mông ngươi bị chó
cắn ấy?”

Mặt Vệ Đông Li đỏ lên, phẫn nộ quát:“Nếu ngươi là thần tiên, muốn giúp bổn
vương vượt qua kiếp nạn, đêm qua làm sao thấy bổn vương bị thương mà lại bỏ mặc?”

Khổng Tử Viết thần bí nói:“Thế gian hết thảy đều có nhân quả. Ngươi cũng
biết, con chó đêm qua cắn ngươi bị thương, kỳ thật, nó chính là mẹ đẻ
của ngươi kiếp trước. Đêm qua nó sở dĩ cắn ngươi, đó là vì muốn ngươi
trả lại nợ đời trước, triệt tiêu đau đớn khi nó sinh ngươi.”

Nghe xong lời này của Khổng Tử Viết, trên mặt Vệ Đông Li rốt cục cũng hiện
ra xanh đỏ tím vàng, tràn ngập đủ loại sắc thái biểu cảm phức tạp. Đặc
sắc biết bao, đặc sắc biết bao!

Hắn…… hắn…… hắn thật muốn đem nữ nhân chết tiệt kia…… Băm! Thây! Vạn! Đoạn!

Vệ Đông Li hít sâu một hơi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Tối hôm qua,
chuyện hắn bị chó cắn bị thương, trừ chính hắn ra, chỉ có Tiêu Doãn
biết. Hắn biết Tiêu Doãn sẽ không nói với bất cứ kẻ nào, chính hắn lại
giữ kín như bưng. Như vậy, nữ nhân trước mắt này, nàng ta lại làm sao mà biết được?

Vừa nghĩ như vậy, Vệ Đông Li bắt đầu đánh giá Khổng Tử Viết một lần nữa,
càng cảm thấy trên mặt nàng có vẻ kỳ quái không nói nên lời.

Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li cau chặt mày, trong lòng cô trở nên càng phấn
khởi, vì thế càng ra sức lừa gạt nói:“Nay bản tiên có thể mượn dùng thân thể của Như mỹ nhân đến nói với ngươi, đó là bởi vì kiếp trước của Phi
Sắc cùng Như mỹ nhân từng là đồng tử đồng nữ trước tòa của bản tiên, nếu không phải có nguồn gốc này, bản tiên cũng chẳng có cách nào đến giúp
Vương gia thoát hiểm.

Đợi sau khi bản tiên thi pháp xóa bỏ nguyền rủa cho ngươi, ngươi phải đối
xử tử tế với hai người bọn họ, đợi sau khi hai người này về cõi tiên,
bản tiên tự sẽ đón bọn họ trở về Thiên Đình, cầu phúc vì Vương gia.”

Bọn thị vệ thấy Vệ Đông Li không hề phản bác lời Khổng Tử Viết, thì dường như đã tin thân phận Thượng tiên của Khổng Tử Viết.

Về phần những gia quyến kia, chỉ cảm thấy đầu gối như nhũn ra, muốn tranh
nhau lễ bái Khổng Tử Viết, muốn có sự phù hộ của cô. Lại bởi vì e ngại
sự uy nghiêm của Vệ Đông Li, không dám tự tiện quỳ lạy, chỉ có thể vụng
trộm quan sát sắc mặt của Vệ Đông Li, nhìn ý của hắn mà hành sự.

Vệ Đông Li mắt thấy mọi người đã tin thuyết quỷ thần của Khổng Tử Viết,
biết nếu không tìm ra bằng chứng chính xác chứng minh Khổng Tử Viết
miệng đầy lời nói dối, vị Thượng tiên này thật đúng là nhất định rồi.

Vệ Đông Li cảm thấy, tạm thời cho dù Thượng tiên với huyết chú là thật hay giả, chỉ cần có thể để Thượng tiên thi pháp xóa bỏ huyết chú, chuyện có chút li kỳ này sẽ không tạo thành ảnh hưởng tiêu cực quá lớn. Ít nhất,
còn có thể có tác dụng trấn an lòng người .

Nếu những lời thuộc loại nguy hại xã tắc của Thượng tiên truyền đến trong cung, bản thân mình thật là không thể biện giải.

Duệ Quốc nếu vẫn phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an, hắn còn có thể yên ổn làm Vương gia, nếu Duệ Quốc một khi xảy ra thiên tai nhân họa, tất
nhiên có người sẽ chụp cái mũ này lên đầu hắn. Cho dù Hoàng thái hậu có ý cứu hắn, hắn cũng sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Huống chi, Duệ Đế chưa hẳn đã muốn che chở cho hắn.

Sau khi hạ quyết tâm, Vệ Đông Li cung kính nói với Khổng Tử Viết:“Thượng
tiên có thể đến giúp bổn vương, thật là phúc của bổn vương. Còn xin
Thượng tiên giúp bổn vương loại trừ huyết chú trước, sau đó cầu phúc cho Ngô Hoàng cùng mẫu hậu, phù hộ Duệ Quốc thịnh thế tường hòa. Bổn vương
đảm bảo Như mỹ nhân cùng Phi Sắc sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không
hết.”

Khổng Tử Viết cao giọng cười, thân thể lập tức đứng thẳng, mặt mày hớn hở
phất tay áo, động tác phóng khoáng quát to:“Bày bàn thờ gỗ đào!”

Hiệu suất làm việc trong Vương phủ cực cao, chỉ chốc lát sau, đã chuẩn bị xong thứ Khổng Tử Viết yêu cầu.

Khổng Tử Viết cầm bút chu sa lên, viết vài chữ cái tiếng Anh trên tờ giấy
vàng, sau đó sai người lôi một tấm vải đen quây quanh Vệ Đông Li cùng
Phi Sắc. Lại dùng một tấm vải đen khác ngăn cách hai người.

Sau khi làm như thế, Khổng Tử Viết bảo hai người đổi quần áo cho nhau, nói
là phải dẫn huyết chú của Vệ Đông Li sang người Phi Sắc.

Cho dù Vệ Đông Li trong lòng có một ngàn một vạn không muốn, nhưng chỉ có thể dựa theo chỉ thị của Khổng Tử Viết mà làm theo.

Phi Sắc nhìn Khổng Tử Viết đang thần thần bí bí, trong lòng càng cảm thấy
thú vị, vì thế phối hợp diễn xuất, ngoan ngoãn thay quần áo của Vệ Đông
Li.

Lúc rút tấm vải đen ra, tất cả mọi người đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy Vệ Đông Li da thịt hơn tuyết, mi mục như họa, một thân sa y đỏ
nửa trong suốt bó sát người, lộ ra tứ chi mềm dẻo thon dài của hắn như
ẩn như hiện, khiến người ta mơ màng. Cả người giống như cành mai kiêu
ngạo trong ngày đông, quả nhiên là tuyệt sắc khuynh thành, lãnh diễm vô
song!

Lại nhìn phi sắc, hắn đã biến hóa nhanh chóng, trở thành hào môn công tử
phóng túng không kềm chế được. Bộ trường bào cẩm y màu nguyệt nha trên
thân phong lưu của hắn có sự đẹp đẽ nói không nên lời. Đúng là đêm dưới
ánh trăng sáng, cười liếc phong tình vạn chủng.

Hai người đều có bề ngoài tuyệt hảo, bây giờ đổi trang phục, lại có một tư vị khác độc đáo động lòng người.

Sau khi mọi người phát ra tiếng ca ngợi, vội cúi đầu xuống, sợ Vệ Đông Li
trút lửa giận lên đầu mình. Không ngờ, Vệ Đông Li lại ra hiệu bảo Tiêu
Doãn trình gương đồng lên, sau đó soi chiếc gương đồng , cười dài nói:
“Thân quần áo này cũng là dễ coi, không biết mặc trên người bổn vương có đẹp hay không?”

Bọn thị vệ biết rõ tính tình của hắn đều không dám lỗ mãng, nhưng lại có
hai vị tiểu mỹ nhân sống ở Tây Uyển, bước lên trước một bước, giương lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đồng thanh ca ngợi nói: “Vương gia mặc thân
hồng y này vào, trông rất đẹp.”

Vệ Đông Li tươi cười không thay đổi, nhẹ nhàng nói:“Bổn vương lại cảm thấy làn da trên người các ngươi đẹp vô cùng.”

Hai vị tiểu mỹ nhân vẫn không biết nông sâu lợi hại, lại bắn đi hai tia mỵ nhãn câu hồn về hướng Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li khẽ nâng ngón tay, nói với Tiêu Doãn:“Đi lột da hai người kia cho bổn vương , làm thành đèn lồng.”

Hai vị tiểu mỹ nhân thế mới biết mình đã đụng vào râu hổ, đại họa lâm đầu ! Các nàng vội run run người quỳ xuống xin tha thứ, sợ tới mức ngay cả
giọng nói cũng biến điệu.

Vệ Đông Li từ trước tới nay nói một là một, mệnh lệnh của hắn ai dám không theo?

Tiêu Doãn bước tới hướng tiểu mỹ nhân, một tay một người, túm lấy hai người đã xụi lơ, tha về phía hậu viện, chuẩn bị lột da.

Mặt đất chỗ hai vị tiểu mỹ nhân nằm sấp xuất hiện hai dòng nước, xem ra là bị sợ tới mức tiểu ra quần rồi.

Khổng Tử Viết nhíu mày, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Cô cảm thấy Vệ
Đông Li đã biến thái đến một trình độ nhất định, nhỏ như vậy đã tàn bạo
như thế, hơi một chút là muốn lột da người làm đèn lồng, trưởng thành
rồi thì còn thế nào nữa đây? Đến lúc đó, hắn không phải sẽ nuốt da người để bổ sung collagen sao?

Cô bỗng nhiên có một dự cảm, cảm thấy mình chưa hẳn có thể còn sống mà ra khỏi Vương phủ. Nếu kết cục thật sự là như vậy, cô sao lại không làm
chút việc tốt, cứu hai vị tiểu mỹ nhân trước rồi nói sau. Còn nữa,
chuyện này là vì cô mà lên, cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Nếu có người hỏi Khổng Tử Viết vì sao muốn cứu hai vị tiểu mỹ nhân, cô nhất định sẽ nói: Vì chính nghĩa!

Đương nhiên, cùng lúc đó, trong lòng cô nhất định sẽ vang lên một giọng nói thành thật nói… nói: Cô…… không sợ chết!

Vì thế, Khổng Tử Viết không sợ chết mà ho nhẹ một tiếng, đầu tiên là ý bảo Tiêu Doãn dừng tay, sau đó mở miệng nói với Vệ Đông Li. Nhưng mà, lời
cô còn không đợi được ra khỏi cửa miệng, Vệ Đông Li liền giành mở miệng
trước nói:“Thượng tiên có phải muốn nói ngày thi pháp không nên sát sinh hay không?”

Khổng Tử Viết ngẩn ra, thầm nghĩ: Thằng nhãi thỏ con Vệ Đông Li này con mẹ nó thông minh thật!

Vệ Đông Li nhẹ giọng cười, giống như trẻ con đòi vui, vui vẻ đảm bảo
nói:“Thượng tiên cứ việc yên tâm, bổn vương chỉ muốn lột da hai người
kia mà thôi, hôm nay sẽ không chết người đâu.”

Khổng Tử Viết trong nháy mắt vung tay lên, bất ngờ đến nỗi mọi người đều nín
thở quan sát, còn cho rằng cô muốn tát Vệ Đông Li một cái. Kết quả,
Khổng Tử Viết giữa chừng chuyển hướng, đưa tay vỗ đầu mình, đau đến hừ
một tiếng.

Vệ Đông Li lúc này ý cười mới xem như ngập đến đáy mắt. Hắn bỗng nhiên
phát hiện, nhìn nữ nhân này mất mặt đã thành niềm vui nhỏ bé hắn khó có
được.

Khổng Tử Viết lén lút trừng mắt nhìn Vệ Đông Li một cái, thầm nghĩ: Tên dê
con tiểu Vương Bát này, cô sớm muộn gì cũng sẽ xử lí hắn! Chẳng qua,
trước khi chưa tiễn bước Phi Sắc, cô vẫn còn phải hạ giọng một chút.

Khổng Tử Viết hít sâu một hơi, lại giương lên khuôn mặt tươi cười, nói với Vệ Đông Li: “Nếu Vương gia thích đèn lồng, bản tiên liền đưa cho Vương gia một chiếc đèn lồng có một không hai được không? Hai vị tiểu mỹ nhân kia da dẻ mặc dù cũng được, cũng không phải vật hiếm lạ. Hơn nữa, dùng
người da làm đèn lồng, có thể ác quỷ tới, suốt ngày quấn quít lấy Vương
gia như bóng với hình.”

Nghe được lời này, phần đông nữ quyến đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lạnh run.

Vệ Đông Li nhướn mắt phượng, cong môi cười, “Nếu thượng tiên đã nói như
thế, vậy thì thả hai người kia đi.” Quay đầu nhìn về phía hai vị tiểu mỹ nhân, vô cùng dịu dàng nói,“Làm sao còn chưa đi?”

Hai vị tiểu mỹ nhân sớm đã sợ tới mức chân mềm nhũn, làm sao còn có thể đi
về phòng? Giờ thấy Vệ Đông Li đối xử dịu dàng, càng dọa không nhẹ, lại
không khống chế được!

Khổng Tử Viết than nhẹ một tiếng, nói:“Vương gia cũng không ăn thịt người,
các ngươi sợ cái gì? Cho dù hắn thật sự ăn thịt người, cũng sẽ không ăn
các ngươi . Các ngươi hả, mau trở về đi thôi, canh cũng bị các ngươi làm rơi vãi hết rồi, cái mùi này cũng đủ sặc người.”

Mọi người vừa nghe cũng không hiểu được ý tứ của Khổng Tử Viết, nhưng vừa
nghĩ lại, cũng không nhịn được phì một tiếng, cười trộm — người này ví
von nước tiểu thành nước canh.

Vệ Đông Li mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn Khổng Tử Viết một cái,
lúc xoay người cũng run run bờ vai, không nhịn được nở nụ cười.

Hai vị tiểu mỹ nhân như được đại xá, vội té chạy về phòng, cũng không dám ra xem náo nhiệt nữa.

Khổng Tử Viết vươn tay hướng về Vệ Đông Li, “Vương gia, phiền ngươi lấy ngân phiếu một ngàn lượng ra.”

Vệ Đông Li hơi giật mình, hỏi: “ Phương pháp của Thượng tiên cũng cần ngân phiếu?”

Khổng Tử Viết nhếch miệng cười,“Chính là cái gọi là vô công không thụ lộc,
thụ lộc tất có công. Vương gia chẳng lẽ không muốn xin một điềm tốt?”

Vệ Đông Li cười đưa mắt ra hiệu với Tiêu Doãn, Tiêu Doãn lập tức dâng một ngân phiếu ngàn lượng cho Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết một lần nữa vung kiếm gỗ đào lên, trong miệng còn lẩm bẩm nói
gì đó, sau đó làm bộ làm tịch nhảy nhót, vớ lấy tờ giấy vàng có viết chữ cái tiếng Anh, sau khi nhổ ra một ngụm nước miếng, nhằm vào ót của Vệ
Đông Li hung hăng chụp xuống!

Vệ Đông Li không ngờ tới Khổng Tử Viết sẽ đột nhiên chụp mình, đợi khi hắn phản ứng lại, tờ giấy vàng có viết chữ abnormal kia đã qua nước miếng
dán trên ót hắn! =))

Vệ Đông Li nắm chặt bàn tay, hận không thể đem Khổng Tử Viết nghiền xương
thành tro! Nhưng, loại tình huống trước mắt này, hắn chỉ có thể nhẫn
nhịn!

Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, lại sau khi giả thần giả quỷ trong chốc lát,
thế mới hét lớn một tiếng, nói với Phi Sắc:“Nay bản tiên đã dời huyết
chú của Vương gia sang người ngươi, ngươi tạm cầm lấy ngân phiếu một
ngàn lượng này mà rời đi, đến phương xa tìm một chỗ rừng sâu núi thẳm,
chôn bộ quần áo trên người ngươi đi. Như thế tuy rằng có thể giải trừ
huyết chú của Vương gia, nhưng ngươi sẽ vì thế mà phải chịu liên lụy.
Ôi…… Phi Sắc ơi, ngươi phải cẩn thận hành động đó. Bản tiên chờ ngươi
lịch kiếp xong, lại đón ngươi về Thiên Đình.” Vươn tay ôm lấy Phi Sắc,
ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Cầm tiền rồi, chạy được bao xa thì
chạy, dù sao cũng đừng trở về nữa.”

Phi Sắc nắm chặt tờ ngân phiếu, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường.
Nhớ lại hắn từ nhỏ đến lớn đều sống đầu đường xó chợ, từ chỗ này bị
người ta bán tới chỗ khác, mỗi người đều nghĩ đủ mọi cách để hắn kiếm
bạc về cho mình, còn chưa từng có ai chịu suy nghĩ cho hắn.

Phi Sắc nhìn Khổng Tử Viết, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt. Cuối
cùng, hắn rực rỡ cười, nói: “Phi Sắc ngu dốt, còn không biết pháp hiệu
của Thượng tiên, nếu lần sau Thượng tiên lại hiện thân, Phi Sắc làm sao
mới có thể nhận ra được đây?”

Khổng Tử Viết nhìn Phi Sắc, cảm thấy tiểu tử này thật đúng là không phải khôn khéo bình thường, vì thế bí hiểm nói câu:“Tử Viết…… không thể nói.” Sau đó cũng mặc kệ Phi Sắc nghe có hiểu hay không, xua tay, khiến hắn
nhanh chóng rời đi.

Sau khi Phi Sắc đi rồi, Khổng Tử Viết thế mới nhìn về phía Vệ Đông Li, thấy hắn đang muốn vươn tay xé tờ giấy vàng có viết chữ tiếng anh, cô vội
nghiêm trang nói:“Vương gia, tuyệt đối không thể. Cúng bái hành lễ còn
chưa chấm dứt, không thể gỡ phù này xuống, nếu không công sức đổ sông đổ biển.”

Không đợi Vệ Đông Li nói, Khổng Tử Viết nhịn cười xấu xa, lại vung thanh kiếm gỗ đào lên, lại bắt đầu nhảy nhót giống như thần tượng. Sau một lúc
lâu, nắm chặt bàn tay, kêu một tiếng,“Thôi chết!”

Vệ Đông Li vội hỏi:“Sao thế?”

Khổng Tử Viết nói:“Tuy rằng bản tiên đã thi pháp, dời huyết chú của Vương gia sang người Phi Sắc, nhưng, trên người Vương gia có loại quý khí không
tầm thường, Phi Sắc lại hoàn toàn không có. Bản tiên sợ con xà yêu kia
oán niệm thâm hậu, sẽ không dễ dàng mắc mưu.”

Vệ Đông Li hỏi:“Thượng tiên có thượng sách gì?”

Khổng Tử Viết làm ra vẻ bấm tay tính toán, nói:“Nay chỉ có một cách. Ngươi
nhanh chóng trốn tới nơi lầu xanh trăng hoa, trà trộn trong đám tiểu
quan, như vậy có thể mê hoặc xà yêu, làm cho nó không thể tìm được ngươi trong mùi son phấn. Như vậy, nhất định có thể tránh thoát một kiếp.”

Vệ Đông Li gật gật đầu, xem ra dường đồng ý cách Khổng Tử Viết nói. Ngay
lúc Khổng Tử Viết chuẩn bị kết thúc công việc, Vệ Đông Li lại nói:“Trước đó, còn xin Thượng tiên giúp bổn vương một việc.”

Khổng Tử Viết thấy đối phương trúng kế, trong lòng mừng rỡ vui vẻ ,“Ngươi hãy nói xem nào.”

Vệ Đông Li kéo tờ giấy vàng trên trán xuống, nhẹ nhàng mà liếc mắt một cái, vỗ vỗ tay, ra hiệu bảo thị vệ khiêng thứ gì đó lên.

Không bao lâu, một tiếng hổ gầm truyền đến. Ngay sau đó, bốn vị thị vệ đẩy một cái lồng sắt rất lớn đi ra.

Khi con bạch hổ trong lồng sắt kia vừa có mặt, Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy
tinh thần chấn động, một cảm giác phấn khởi lại sợ hãi tràn ngập toàn
thân, kích thích mỗi tế bào trên người cô, làm cho chúng kêu to trong
run rẩy.

Con hổ kia khắp mình trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời tản ra màu trắng
bạc rực rỡ, giống như những sợi tóc của Bà Chúa Tuyêt, thánh khiết mà
không thể xâm phạm. Chỗ trán nó có một nhúm lông đỏ tươi, giống như một
ngọn lửa đang thiêu đốt, làm người ta vô cùng kinh diễm. Mắt hổ trừng
trừng, phẫn nộ nhìn đám người chung quanh, dường như muốn giết cho thoải mái! Nó nóng nảy đi đi lại lại, dùng móng vuốt thô to cào cào song sắt, xem ra là muốn xé toạc chúng ra, thể hiện vẻ oai hùng chúa tể sơn lâm
của nó!

Đây là thứ mỹ lệ gì?

Loại mỹ lệ này có thể rung động linh hồn, có thể uy hiếp sinh mệnh, có thể nhìn xuống mọi thứ, có thể…… duy ngã độc tôn!

Khổng Tử Viết nhìn bạch hổ bắt đầu ngây người, trong mơ hồ dường như nhìn
thấy nó chạy như bay trong rừng núi xanh thẳm, gầm gào sung sướng. Mà
trên lưng nó hình như còn có một nam tử đang ngồi. Nam tử kia cầm sáo
ngọc trong tay, thổi âm điệu du dương vui vẻ. Nam tử kia mái tóc như
mực, tay áo bay bay, lại mơ hồ không rõ Vệ Đông Li dời bước đi đến trước người Khổng Tử Viết, chỉ vào bạch hổ nói:“Bạch hổ này thật sự quý giá,
trừ thịt người ra cái khác nó một mực không ăn. Thượng tiên nếu là tiên
thể, có thể giúp bổn vương dạy dỗ nó một phen, dẫn dắt nó hướng thiện
được không?”

Khổng Tử Viết vẫn đờ ra nhìn bạch hổ, trong mơ hồ hình như nghe thấy Vệ Đông
Li nói gì đó với cô, nhưng không nghe cẩn thận, vì thế rất tự nhiên phát biểu một thắc mắc như sau, “Gì?”

Vệ Đông Li chưa bao giờ từng bị người ta xem nhẹ như thế, trong lòng sớm đã không vui, nhưng vẫn nhẫn nại, nói lại lần nữa.

Khổng Tử Viết nghe xong gật gật đầu, sau đó dùng tay vỗ vỗ vai Vệ Đông Li,
thành khẩn nói:“Tạm thời nghe một câu bản tiên đi. Nếu con bạch hổ này
chỉ ăn thịt người thịt không ăn thứ khác, vậy chỉ có thể nói rõ là nó
được nuông chiều! Ngươi bỏ đói nó mười ngày nửa tháng, đoán chừng nó còn có thể gặm cải trắng đấy.”

Vệ Đông Li cau mày, chán ghét mà né tránh đụng chạm của Khổng Tử Viết. Chủ ý ban đầu của hắn là muốn cho Khổng Tử Viết vào trong lồng sắt cho bạch hổ ăn, nhưng không ngờ, Khổng Tử Viết lại đưa ra cái ý tưởng quỷ quái,
bảo hắn bỏ đói bạch hổ. Sauk hi Vệ Đông Li thoáng suy tư một chút, lại
mở miệng nói:“Bạch hổ này là linh thú trong núi, nếu bị bỏ đói , sợ sẽ
giáng tội cho bổn vương.”

Khổng Tử Viết đã sớm nhìn ra Vệ Đông Li không có lòng tốt gì, lạnh lùng quét
mắt liếc hắn một cái, khinh thường nói:“Ngươi cũng đã nhốt con linh thú
bạch hổ trong lồng sắt rồi, còn sợ gì giáng tội nữa? Bằng không, chính
ngươi vào trong lồng sắt nán lại trong chốc lát, thả con linh thú bạch
hổ kia đi dạo một lát?”

Vệ Đông Li tuy rằng ngang ngược, nhưng suy cho cùng tuổi không lớn, bị
Khổng Tử Viết nói mấy câu sinh nghẹn, không khỏi ánh mắt lạnh lùng, phẫn nộ quát: “Người đâu, mời Thượng tiên vào trong lồng sắt, để Thượng tiên đi cảm hóa bạch hổ!”

Tiêu Doãn tuân lệnh, lại có vẻ vài phần do dự, có chút khó xử góp lời nói:“Vương gia, Thượng tiên đây không thể đắc tội.”

Vệ Đông Li cười lạnh nói:“Nếu là thượng tiên, làm sao còn có thể sợ bạch
hổ? Chẳng lẽ không thể đắc tội với Thượng tiên, lời của bổn vương thì
không phải nghe ư?”

Tiêu Doãn trong nháy mắt sợ tới cả người toát mồ hôi lạnh, vội làm một động
tác mời với Khổng Tử Viết, cung kính nói:“Xin mời Thượng tiên vào trong
lồng sắt.”

Khổng Tử Viết sợ tới mức trái tim trộm ngừng, hai chân run run. Cô hít sâu
một hơi, một lần lần nói với chính mình, không cần sợ hãi, không cần sợ
hãi! Nếu cô bị bạch hổ ăn, cô cũng sẽ không chết, cùng lắm thì biến
thành một con bạch hổ mà thôi.

Nhưng mà, nỗi sợ hãi này như bàn tay bóp chặt hít thở của cô.

Đây là hành vi trong tiềm thức từ xa xưa tới nay, giống như chuột sợ mèo
vậy. Ơ…… Thôi được rồi, so sánh như thế là không thỏa đáng rồi. Bây giờ
rất nhiều chuột còn không sợ còn , còn chuyên tìm mèo làm tam bồi nữa
kìa.

(tam bồi: cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ)

Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng, cô vẫn sợ hổ!

Khổng Tử Viết đau khổ ha ha nhìn bạch hổ, cảm thấy lần này thật là lại làm người tàn tật rồi. Ôi…… Làm người, sao mà khó thế hả?

Cô trong lòng nói với Như mỹ nhân: “Như mỹ nhân à, nay cũng không phải là
tôi hại cô đi chết. Chuyện dùng thịt người cho bạch hổ ăn này, sợ là Vệ
Đông Li kia sớm đã sắp đặt cho cô rồi.”

Rụt đầu là một đao, vươn đầu cũng là một đao! Vừa nghĩ như thế, Khổng Tử
Viết lập tức trở nên thoải mái. Ưỡn thẳng lưng, rất có tấm lòng anh hùng hy sinh vì đại nghĩa.

Ngay lúc Khổng Tử Viết sắp tới gần chiếc lồng sắt, Vệ Đông Li tiến lên một
bước, dán bên tai cô nhỏ giọng nói:“Bổn vương chỉ hỏi ngươi một lần,
ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào bám vào người Như mỹ nhân? Nếu
đáp án của ngươi làm bổn vương vừa lòng, bổn vương hôm nay liền cho
ngươi một con ngựa. Nếu như không thì…… Hừ hừ!”

Bước chân của Khổng Tử Viết bị kiềm hãm, trái tim vút lên cao rồi ngã lộn
nhào. Xoay người, nhìn về phía Vệ Đông Li, hạ giọng, cười hì hì
hỏi:“Vương gia vì sao lại hỏi những lời ấy?”

Vệ Đông Li học bộ dạng của Khổng Tử Viết, thần bí vô cùng hỏi:“Ngươi có biết ngươi lòi đuôi ở đâu không?”

Khổng Tử Viết nao nao, theo bản năng hỏi lại:“Chỗ nào?”

Vệ Đông Li cong môi cười, chỉ nói hai chữ, “Chỗ này!”

Khổng Tử Viết than nhẹ một tiếng, thầm mắng mình là đầu heo! Vậy mà…… vậy mà
bị Vệ Đông Li lừa rồi! Cô vì sao phải hỏi “chỗ nào” chứ? Đây không phải
không đánh đã khai sao!

Vệ Đông Li thấy bộ dạng ảo não không thôi của Khổng Tử Viết, lại cảm thấy
tâm tình mình sung sướng. Vì thế, hắn lại tới gần Khổng Tử Viết hai
phân, cười mím chi nói: “Ngươi không cần ảo não. Cho dù ngươi không
không đánh đã khai, bổn vương muốn dùng ngươi cho bạch hổ ăn cũng là
chuyện không thể thay đổi được nữa. Thử nghĩ một chút xem, ngươi bị bạch hổ cắn gặm đến vụn nát, chính là một cảnh tượng có biết bao máu tanh
kích thích chứ!”

Khổng Tử Viết chớp mắt, cảm thấy có chút muốn nôn. Cho dù như thế, cô vẫn đáp lại một câu,“Rất không tồi. Tốt nhất, chờ sau khi bạch hổ gặm sạch sẽ
thịt của ta, ngươi hãy nhặt xương cốt còn sót lại của ta lại, không có
việc gì thì cắn hai miếng, mài răng. Như thế, Như mỹ nhân cũng không
tính là chết oan uổng, cũng coi như là làm hết phận sự tận trung với
ngươi.”

Vệ Đông Li sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:“Yêu nghiệt, ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ, quả nhiên là coi trời bằng vung!
Ngươi cho rằng kỹ xảo nhỏ nhoi của ngươi có thể giấu giếm bổn vương sao? Bổn vương chẳng qua là chơi đùa với ngươi, xem ngươi còn có âm mưu quỷ
dị gì!

“Bổn vương mặc kệ ngươi hiện tại rốt cuộc là ai, nhưng, Như mỹ nhân dám dụ
dỗ nam nhân trong phủ đệ của bổn vương, đó là tội chết! Phải biết rằng, ở tại Tây Uyển đều là mĩ thiếp cùng loan đồng của bổn vương, bọn họ đời
đời kiếp kiếp đều là người bổn vương! Bổn vương muốn bọn họ chết canh
ba, thì sẽ không lưu lại bọn họ đến canh bốn!

“Người đâu, mang Phi Sắc kia lại đây, bổn vương muốn xem xem, ai dám gánh cơn
thịnh nộ của bổn vương!” Lời này nói xong, hắn lại dùng ánh mắt nhẹ
nhàng quét về Hòa Doanh Tụ cùng Nhiễm Mặc Bạch ở phía sau.

Hòa Doanh Tụ và Nhiễm Mặc Bạch vội hơi khẽ hạ mí mắt xuống, né tránh ánh
mắt của Vệ Đông Li. Thân thể hai người theo bản năng lại dịch một bước
về hướng trái ngược nhau.

Khi bọn thị vệ đem Phi Sắc vốn hẳn đã chạy tha hương đến trước mặt Khổng Tử Viết, Khổng Tử Viết rốt cục hiểu được mình vì sao chỉ có thể dựa vào
làm buôn bán nhỏ mà sống, mà vẫn không đảm đương nổi nhân viên chính vụ. Trời ơi, tầm mắt của cô vẫn là quá hạn hẹp, bụng vẫn là không đủ đen
mà. Aizz……Chuyện hôm nay à, cô làm hỏng bét rồi!

Phi Sắc nhìn phía Khổng Tử Viết, vô cùng bình tĩnh nói câu,“Ta bị bắt về rồi.”

Khổng Tử Viết nhếch miệng cười cười, nói:“Cảm giác gặp lại ngươi, thật đúng là không tốt chút nào.”

Phi Sắc ha ha cười, nháy mắt với Khổng Tử Viết.

Vệ Đông Li hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói:“Nếu người đã đầy đủ rồi, thịnh
yến của chúng ta cũng bắt đầu đi thôi. Hai người các ngươi có thể bàn
bạc một chút, xem xem do ai đến cho con bạch hổ này ăn. Về phần người
còn lại, bổn vương thật ra có thể khai ân, tha cho một con đường sống.”

Phi Sắc vừa nghe Vệ Đông Li muốn đem hắn cho bạch hổ ăn, chân mềm nhũn liền ngã xuống đất, sau đó…… bắt đầu…… gào khóc!

Hắn đời này sợ nhất chính là mãnh thú như hổ. Nếu có thể lựa chọn kiểu
chết, hắn thà uống rượu độc, hoặc là ba thước bạch lăng, hoặc bị một đao chặt cổ cũng được! Chính là…… chính là cửa con hổ này, hắn…… hắn thật
sự là không qua được!

Thử nghĩ mà xem, hổ chưa hẳn một miếng nuốt sống ngươi, có lẽ sẽ ăn từ tay
ngươi trước, sau đó cắn đứt chân của ngươi, ngay sau đó từng chút từng
chút một cắn xé bắp thịt của ngươi, không chừng ăn đến cuối cùng, còn
thừa chút nội tạng, còn lại một cái đầu đang thở ấy chứ.

Phi Sắc càng nghĩ càng sợ hãi, càng sợ hãi lại càng muốn khóc.

Tiếng khóc của Phi Sắc cực kỳ thê thảm, trong tiếng khóc còn kèm theo vài
tiếng la hét cao vút, nghe qua cực kỳ chói tai. Khóe miệng của Khổng Tử Viết mơ hồ co giật, vội xoay người hỏi Vệ Đông Li:“Vương gia nói có giữ lời không? Nếu một người trong chúng ta lựa chọn đi cho con bạch hổ này ăn, như vậy một người kia có thể ‘không thiếu cọng tóc’ mà rời đi?”
Khổng Tử Viết nhấn mạnh bốn chữ “không thiếu cọng tóc”, làm cho Vệ Đông Li rõ ràng ý của cô.

Vệ Đông Li khẽ nhíu mày,“Đây là trò chơi của bổn vương, sẽ không nuốt lời.”

Khổng Tử Viết cong môi cười, dùng chân đá đá lên Phi Sắc,“Đừng gào nữa, nghe
mà đầu ta cũng đau rồi. Đứng lên, đứng lên, đợi lát nữa ngươi có thể đi
rồi.”

Phi Sắc mở đôi mắt hồ li hẹp dài đang khóc sưng ra, không dám tin nhìn Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết duỗi cánh tay, lắc eo, sau khi vận động các khớp xương trên
người một lát, lại nói với Vệ Đông Li:“Vương gia, nếu bạch hổ không ăn
ta, ngươi cũng thả ta đi nhé.”

Vệ Đông Li vỗ tay,“Được! Nếu bạch hổ không ăn ngươi, bổn vương sẽ xem ngươi như thần tiên thật sự!”

Khổng Tử Viết nhìn quét một vòng thị vệ cùng người liên quan xung quanh, lớn
tiếng nói:“Vương gia của các người rốt cuộc là kẻ tiểu nhân tráo trở
nuốt lời, hay là anh hùng đích thực nhất ngôn cửu đỉnh, tỷ tỷ ta hôm nay sẽ làm thí nghiệm cho các ngươi! Các vị đều mở to mắt ra, cũng mở cả
trái tim nữa đi!”

Cô nói lời này, là vì không cho Vệ Đông Li cơ hội thất hứa. Nhưng, dù vậy, Khổng Tử Viết vẫn sợ Vệ Đông Li lật lọng, không chừng còn chuẩn bị cái
gì đó để đối phó với Phi Sắc. Vì thế, theo nguyên tắc không làm thì
thôi, đã làm thì làm đến cùng, Khổng Tử Viết ánh mắt đung đưa dịu dàng
nhìn phía Vệ Đông Li, nhỏ nhẹ nói:“Vương gia có muốn biết ta rốt cuộc là ai không?”

Vệ Đông Li đã sớm lòng tràn đầy hiếu kỳ, rất muốn biết quỷ hồn bám vào
trên người Như mỹ nhân rốt cuộc là có lai lịch gì. Cho nên, khi Khổng Tử Viết tung mồi, hắn theo bản năng hơi nghiêng thân thể về trước, muốn
thám thính tin tức cơ mật mắt thấy tai nghe.

Khổng Tử Viết nhắm đúng thời cơ, dùng môi nhẹ nhàng hôn lên cái tai xinh đẹp
như đĩnh vàng của Vệ Đông Li, đùa dai nói:“Con à, kỳ thật…… ta mới là mẹ của con đó!”

Vệ Đông Li đã không ngờ Khổng Tử Viết sẽ hôn hắn, càng không ngờ Khổng Tử
Viết có thể tự xưng là “mẹ”! Hắn choáng váng, quên cả phản ứng, hiện ra
vẻ mặt ngây dại.

Cùng lúc đó, cái tay dừng ở bên hông Vệ Đông Li của Khổng Tử Viết đột nhiên nổi nóng, dùng sức xé một cái, xé toàn bộ tấm sa y đỏ mỏng manh ra khỏi người Vệ Đông Li, khiến hắn lộ ra trọn vẹn, hoàn toàn phơi bày trước
mắt mọi người!

Khổng Tử Viết biết, Vệ Đông Li võ công cao cường, mình căn bản không có khả
năng tổn thương tới hắn. Nhưng, so với tổn thương của thân thể, thương
tổn trong lòng sẽ biến thành vết thương vĩnh viễn không thể khép lại
miệng, không chừng còn có thể bóp méo vị vương gia biến thái ngang ngược thị huyết này thành một tên điên thích khỏa thân ấy chứ!

Cái mệnh biến thái mà đẹp cũng sẽ làm thương tổn người ta, cuồng khỏa thân
mà tuyệt sắc lại có thể mang đến cho người ta sự hưởng thụ thị giác.
Chuyện cởi quần áo ấy à, cởi không giỏi, thì gọi là lưu manh; cởi mà
giỏi thì gọi là nghệ thuật! Khổng Tử Viết cảm thấy mình thật là chỗ nào
cũng suy nghĩ cho người khác, quả nhiên là người tốt!

Vệ Đông Li căn bản là chưa từng nghĩ tới Khổng Tử Viết sẽ đột nhiên kéo
quần áo của hắn, hại hắn trần trụi trước mặt mọi người! Chuyện này chẳng những nhục nhã tôn nghiêm của hoàng gia, càng làm hắn không còn mặt mũi nào! Thật là còn khiến hắn đau khổ hơn so với chém hắn một đao muôn
phần!

Nhưng mà, chuyện xảy ra bất thình lình, hắn hoàn toàn quên phải có phản ứng.
Về phần này đám thị vệ với người liên quan kia, sớm đã nhìn đến choáng
váng. Có phản ứng thì cũng có phản ứng, nhưng đều là chút phản ứng cơ
thể, chẳng thể nói gì.

Khổng Tử Viết lui ra phía sau một bước, đánh giá Vệ Đông Li từ trên xuống
dưới, cuối cùng huýt sáo lưu manh, chậc chậc nói:“Bồi bổ đi, con của ta, ngươi thật đúng là chẳng có gì để nhìn.” Nói xong, xoay người đi về
hướng bạch hổ, thân mình mảnh khảnh co lại chui vào trong lồng sắt.

Đừng nhìn Khổng Tử Viết giờ phút này tỏ ra vô cùng ung dung, nhưng trên thực tế, cô sợ muốn chết! Chẳng qua, bởi vì cô biết không thể thay đổi kết
cục, cho nên mới kiên trì đến cùng, sau khi cắn răng, chui vào trong
lồng.

Khi cô cùng bạch hổ bốn mắt nhìn nhau, cô rốt cục ngộ ra một chân lý – cái
chết không đáng sợ, đáng sợ là quá trình này! Thật là…… con mẹ nó quá
khủng bố !

Khổng Tử Viết vụng trộm nuốt nước miếng, tính đưa cánh tay cho bạch hổ cắn
một miếng trước, xem xem mình có thể dựa vào này một miếng thịt này bám
vào thân con hổ hay không. Sau đó chiếm lấy thân bạch hổ, quản lý cái
mồm của bạch hổ, bỏ thân thể của Như mỹ nhân đi, từ nay về sau ăn chay
hoàn toàn!

Nhưng mà, con bạch hổ đói khát căn bản không cho Khổng Tử Viết cơ hội giơ
cánh tay lên, mà trực tiếp bổ nhào vào người Khổng Tử Viết, một miếng
cắn đứt cổ cô!

Thế giới của Khổng Tử Viết lại rơi vào trong bóng tối, thậm chí ngay cả quá trình đau đớn này đều lược bớt, trực tiếp tiến vào trạng thái hôn mê,
chỉ lưu lại thân thể của Như mỹ nhân trong cắn xé của con hổ mà biến
thành mảnh nhỏ máu thịt lẫn lộn!

Vệ Đông Li nâng cánh tay lên dường như muốn ngăn cản chút gì đó, cuối cùng lại chỉ có thể vô lực buông xuống, nhẹ nhàng mà buông xuống bên sườn.

Gió cuốn nổi lên mùi máu tanh, tràn ngập khứu giác của mỗi người.

Bạch hổ dùng móng sắc phân thây Như mỹ nhân, dùng răng nanh cắn xé tứ chi
của Như mỹ nhân! Bạch hổ ăn dã man, quăng một khúc cánh tay của Như mỹ
nhân ra ngoài lồng sắt, trực tiếp bay vụt đến trên chân của Vệ Đông Li,
tung tóe màu máu hồng mai yêu diễm.

Vệ Đông Li nheo mắt lại, thân thể cũng không hề động đậy chút nào.

Bọn thị vệ vội lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lập tức dùng thân thể
làm thành bức tường người, đưa lưng về phía Vệ Đông Li, chắn hắn ở giữa.

Hòa Doanh Tụ run rẩy cầm bộ đồ mới tới, muốn hầu hạ Vệ Đông Li thay quần áo.

Vệ Đông Li không biết đang nghĩ gì, thế nhưng không cho Hòa Doanh Tụ đi
vào trong bức tường người, mà tự mình mặc từng lớp từng lớp y bào, sau
đó mới ra hiệu bảo bọn thị vệ lui ra.

Hòa Doanh Tụ thấp thỏm lo âu nhìn Vệ Đông Li, xem ra dường như có phần thể
lực không thể chống đỡ được nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

Vệ Đông Li nhìn thẳng hướng bạch hổ, nhìn nó sau khi một miếng cắn nuốt
hết thân thể của Như mỹ nhân, cảm thấy thỏa mãn ngáp một cái, thảnh thơi ghé vào lồng sắt chợp mắt.

Ngón tay Vệ Đông Li chậm rãi xiết chặt, đột nhiên vươn tay chỉ vào Phi Sắc đã dại ra, phẫn nộ quát:“Cút!”

Trong con mắt hẹp dài khóc đỏ của Phi Sắc có hận ý không che giấu chút nào.
Hắn hung tợn trừng hướng Vệ Đông Li, hận không thể xé xác Vệ Đông Li!

Tiêu Doãn đưa mắt ra hiệu cho hai gã thị vệ, hai gã thị vệ kia dựng Phi Sắc lên, trực tiếp ném hắn ra khỏi Vệ Vương phủ.

Da thịt mềm mại của Phi Sắc bị đá cắt qua, chảy ra những giọt máu đỏ tươi. Hắn cắn chặt răng, nhoài người về phía trước, lấy ra hai tờ giấy từ
trong ngực. Trong đó một tờ là ngân phiếu trị giá một ngàn lượng, tờ còn lại là cái bùa của Khổng Tử Viết. Hắn bóp chặt hai tờ giấy trong lòng
bàn tay, dường như hận không thể bóp nát chúng!

Ánh mặt trời rất chói mắt, cũng không thể chiếu rọi đến thân thể Phi Sắc, không thể sưởi ấm hận ý trong lòng hắn!

Mặt trời đã khuất, Phi Sắc cúi đầu, vuốt lên hai tờ giấy cầm trong tay,
giống như cất giữ trân bảo đặt vào trong ngực, kề sát vị trí trái tim.

Đi về phía trước, không hề quay đầu!

Cái tai xinh đẹp của Vệ Đông Li.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui