Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Người ngoài hang động từ lúc sau khi vào rừng, đã mấy ngày chưa ăn cơm, nay
ngửi thấy mùi thịt bò nóng hổi kia, liền bước nông bước sâu mò tới. Bọn
họ vốn định lập tức vào trong hang, chiếm lấy nơi này, nhưng nhìn chung
quanh một vòng, phát hiện chung quanh trên tuyết ngoại trừ có dấu chân
hổ, cũng không có bất cứ dấu chân nào của con người. Bọn họ sợ trong
hang động có vị cao thủ tuyệt đỉnh, cho nên không dám hành động thiếu
suy nghĩ.

Trong lúc nhất thời, Khổng Tử Viết trong động và người ngoài động tất cả
ngừng hô hấp, âm thầm cân nhắc cân lượng của đối phương.

Khi than củi trong động bùng lên một tia lửa, một gã nam tử ngoài động tiến lên một bước, dùng giọng nói khàn khàn vô cùng khách khí nói:“Chủ tử
nhà ta đi ngang qua nơi này, gặp đúng tuyết rơi kín núi đã cản đường đi. Không biết bằng hữu trong động có thể hiếu khách hay không, cho ta đi
vào quấy rầy một phen, tại hạ sẽ cảm kích vô cùng.”

Khổng Tử Viết nghe thấy tiếng người, vừa vui mừng vừa hồi hộp, không khỏi
ngây ngẩn cả người. Cô suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được đối phương
nói có ý gì. Xem ra, cô đã không tiếp xúc với loài người trong thời gian dài, đối với tiếng người thật là xa lạ không ít.

Nam tử nói chuyện ngoài động thấy trong động vẫn không có ai đáp trả, liền quay đầu nhìn về phía chủ tử của hắn.

Vị chủ tử kia trên người khoác một tấm áo choàng thủy điêu màu đen, bọc
hắn từ trên xuống dưới, làm cho người ta không thể thấy được hình dáng.

Trong tuyết bay tán loạn, chỉ thấy hắn vươn ra một bàn tay trắng như ngọc từ
dưới lớp áo choàng đen, nhẹ nhàng bắn ngón trỏ. Ban đầu nam tử nói
chuyện kia lập tức đi vào trong động, mà hắn cũng đi vào theo. Sau khi
đi được chừng bốn năm bước, vòng qua một chỗ ngoặt chắn gió, cùng lúc đó hắn rộng mở mắt, cả người đột nhiên ngẩn ra tại chỗ!

Hắn…… hắn rốt cuộc đã thấy gì?!

Cách đống lửa đang nhảy múa, hắn nhìn thấy… một con bạch hổ miệng cắn thìa
gỗ, mặc váy đỏ? Là bạch hổ? Hẳn là bạch hổ phải không? Con bạch hổ này
hắn nhìn rất quen mắt, nhất là nhúm lông đỏ ở chỗ mi tâm kia, vẫn diễm
lệ như lửa.

Mắt hổ với mắt người mắt nhìn nhau, một cảm giác giống như đã từng quen biết bắt đầu lan tràn.

Dưới tấm áo choàng lông chồn đen, là một dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc
khuynh thành, có nhan sắc không văn chương nào có thể hình dung. Phàm là thế gian có một người như thế này, những cảnh vật khác đều mất đi màu
sắc.

Bạn không thể tưởng tượng ra đây là sự mỹ lệ như thế nào. Bởi vì, cho dù
trong đầu bạn nghĩ ra người mỹ lệ nhất thiên hạ, cũng không bằng một
phần vạn của hắn.

Rất nhiều dung nhan sẽ cho người ta cảm giác kinh diễm, mà khuôn mặt này,
lại có thể làm một người, một thành trì, thậm chí một quốc gia……đắm
chìm!

Con mắt phượng của người này híp lại, đuôi mắt khẽ nhướn, ánh mắt rõ ràng
lành lạnh vô tình, lại cho người ta một ảo giác lạnh lùng xinh đẹp. Nhãn cầu hắn cũng không phải màu đen thuần khiết, mà trong màu đen lộ ra màu xanh lam nhàn nhạt. Màu xanh lam ấy giống như màu lông chim khổng tước, vừa thần bí vừa cao quý.

Bờ môi mềm mại màu quất nhạt của hắn khẽ nhếch, giống hai cánh hoa mềm
mại, trong sương trắng của hít thở lặng yên nở rộ. Bởi vì trời giá rét
đông lạnh mà bọc trong áo choàng đen, càng tôn lên làn da nõn nà, mặt
như quan ngọc của hắn.

Ký ức năm năm trước đột nhiên kéo tới, đánh Khổng Tử Viết một cái trở tay không kịp!

Năm năm à, năm năm à! Trong năm năm, là ai làm cho cô tâm tâm niệm niệm
không quên? Là ai làm cho cô bừng tỉnh trong mộng giữa đêm khuya? Một cô gái…… à, không, nên nói là, một con hổ có thể có mấy cái năm năm?! Cô
trong năm năm con mẹ nó nhớ đến nam nhân trước mắt này!

Muốn hỏi nam nhân này là ai, ngoại trừ cái tên Vệ Đông Li đáng bị băm thành
nghìn mảnh kia, còn có thể là ai?! Còn có thể là ai đây?! Đáy mắt Khổng
Tử Viết đã ứ máu, móng vuốt sắc nhọn lặng lẽ vươn ra. Cô cong người lên, vòng qua đống lửa , mở cái mồm to như chậu máu, lấy khí thế sét đánh
không kịp bưng tai bổ nhào về phía cái cổ trắng như tuyết của Vệ Đông
Li!

Đây là đòn tấn công mang theo hận ý vô hạn, đây tuyệt chiêu tất sát của
Khổng Tử Viết, đây là thế tấn công bất cứ kẻ nào cũng không thể tránh
thoát!

Nhưng mà, bất cứ ai cũng ngờ được là, đòn tấn công hung mãnh như thế lại thất bại thê thảm.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc Khổng Tử Viết nhảy lên, một cước dẫm lên cái váy đỏ, móng vuốt sắc nhọn đâm vào làn váy, làm cho thân thể của cô mất
thăng bằng, trong lúc giãy dụa mà nghiêng về trước, oạch một tiếng, ngã
theo tư thế chó gặm phân vô cùng bất nhã! Ồ, nếu miêu tả chính xác thì
phải nói là hổ gặm bùn.

Bọn thị vệ vẫn bị vây trong trạng thái khiếp sợ rốt cục đã lấy lại tinh thần, lập tức triển khai tư thế, vây quanh Vệ Đông Li.

Cùng lúc đó, Vệ Đông Li vươn ngón tay trắng bóc ra, nhẹ nhàng bắn ra ba viên Nhuyễn Cốt Tán vào mũi Khổng Tử Viết, khiến cô yếu đuối vô lực tê liệt
ngã xuống đất, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào với hắn nữa.

Vệ Đông Li dời ánh mắt từ trên người Khổng Tử Viết, đảo mắt nhìn chung quanh cái hang động khác những cái hang khác này .

Tường của cái hang động này được sửa bóng loáng vô cùng, sào huyệt của động vật bình thường không thể sánh bằng.

Bên trái hang đặt mấy cái đoạn chạc cây chắc chắn, trên chạc còn có rất
nhiều nhánh cây con mảnh nhỏ, mà trên mỗi chạc cây đều treo một miếng
thịt to được phơi khô. Màu sắc của miếng thịt đậm nhạt không giống nhau, hẳn là lần lượt phơi khô mà thành.

Bên phải hang động chất đống rất nhiều bao bố, một số đã mở ra rải rác, có thể nhìn thấy một số quần áo giầy mũ.

Sau hang có trải tấm nệm mềm do đủ loại da thú ghép lại mà thành, thoạt nhìn mềm mại thoải mái vô cùng.

Chính giữa hang có đống lửa, trên đống lửa còn đang hầm một nồi thịt bò thơm nức bốn phía.

Bên trái đống lửa có một khúc gỗ bị sét bổ nứt ra. Một mặt tương đối bằng
phẳng, còn bày trên một ống lửa, ba lọ muối gia vị, hai cái nồi sắt, một tảng gỗ bị khoét rỗng. Cúi đầu nhìn, trong hai cái nồi sắt chứa nước
trong vắt, mà trong cái tảng gỗ bị khoét rỗng còn lại chứa đầy những hạt gạo lấp lánh!

Bên phải đống lửa chất đống rất nhiều củi khô, thoạt nhìn cũng đủ dùng trong ba bốn ngày.

Sau khi Vệ Đông Li nhìn chung quanh một vòng, tự nhiên mà ngồi xuống tấm
nệm da thú mềm mại kia. Nhưng mà, hắn cũng không cảm giác được sự thoải
mái của da thú, ngược lại bị vật cứng chọc một chút. Hắn hơi nhíu mày,
nghi hoặc đứng lên.

Hai gã thị vệ lập tức tiến lên mở tấm nệm da thú ra, cuối cùng phát hiện ra một gói hoa văn lộn xộn ở mặt cuối cùng. Sau khi mở ra, phát hiện bên
trong có số ngân lượng không ít! Trong đó, chẳng những có một trăm tiền
đồng, còn có một ít bạc vụn, cùng với hai đĩnh bạc nguyên vẹn và một
thỏi vàng nhỏ!

Khổng Tử Viết mắt thấy Vệ Đông Li chiếm lấy cái nệm da thú, lại trơ mắt nhìn
bọn thị vệ tìm ra tiền riêng của cô, cô lập tức trở nên giận không thể
át, phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong cổ họng, lông trên người dựng
lên, hận không thể lập tức nhào lên cắn chết tất cả lũ người kia!

Vệ Đông Li dùng cặp mắt phượng khẽ nhướn nhìn về hướng Khổng Tử Viết, sau
đó lại ngồi xuống tấm nệm da thú sau khi bọn thị vệ đã thu dọn ổn thỏa.

Trong lúc nhất thời, cả hang động đều trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết đối mắt, đó là ngươi chém ta một đao, ta cắn
ngươi một miếng! Chiến tranh giữa bọn họ đã từ hiện thực biến thành cuộc chiến tinh thần.

Về phần bọn thị vệ kia, sớm đã kinh ngạc nói không ra lời. Ánh mắt mỗi
người bọn họ đều nhìn loạn Khổng Tử Viết và cái hang, thực không thể tin bố trí của cái hang này có thể do một con hổ làm ra.

Khổng Tử Viết vốn định dùng ánh mắt giết chết Vệ Đông Li, thế những giờ phút
này thể lực cô không chống đỡ nổi nữa, trừng được vài cái thì đã bại
trận. Cô hết sức không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, đảo mắt lại đi trừng
tên thị vệ cầm tiền của cô. Phải biết rằng, ngân lượng này cô đã tích
góp từng chút một trong năm năm , làm sao có thể dễ dàng để cho kẻ khác
lấy đi?

Tên thị vệ bị cô nhìn chằm chằm lập tức chuẩn bị sẵn sàng đón địch, sợ cô nhào qua đả thương người.

Vệ Đông Li thấy con bạch hổ Khổng Tử Viết thật là thú vị, chẳng những mặc
váy đỏ, lại còn vô cùng yêu tiền, cuối cùng không nhịn được cong cong
khóe môi, nhẹ giọng nở nụ cười.

Tiếng cười của Vệ Đông Li mềm nhẹ vô cùng, giống như tiếng nỉ non dịu dàng
bên tai tình nhân, bất cứ ai nghe xong đều sẽ ngây ngất trong đó.

Nhưng mà, tiếng cười của Vệ Đông Li vào tai Khổng Tử Viết, ngoại trừ hai chữ
“chói tai”, cũng chỉ còn lại “ghê tởm”! Đơn giản là Khổng Tử Viết đến
nay vẫn còn nhớ rõ, là ai đã dùng giọng điệu dịu dàng nói lời độc ác
nhất thế giới?! Là ai trong lúc nói cười đã một lần lại một lần giết
chết cô?!

Tuy nhiên Khổng Tử Viết không thể không thừa nhận, Vệ Đông Li chính là một
tai họa tuyệt thế! Nhưng mà, đây tuyệt đối không thể ngăn cản cô vì dân
trừ hại!

Đối với Khổng Tử Viết mà nói, đời này không tìm được Thanh Dực Đại Đế đã
trở nên không quan trọng nữa, quan trọng nhất là, cô phải giết chết Vệ
Đông Li!

Con mẹ nó! Cô muốn lột sống da của Vệ Đông Li, cô muốn cắn nát xương hắn,
cô muốn uống cạn máu của hắn, cô muốn rửa sạch tiểu đệ đệ của hắn, cắt
thành miếng, ngâm rượu uống!

Bất kể tiểu đệ đệ của Vệ Đông Li có hiệu quả tẩm bổ hay không, cái cô muốn chính là tâm trạng trả thù!

Trong lúc Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi, thị vệ Tiêu Doãn bên người Vệ Đông Li nói:“Vương gia, con bạch hổ này sợ là đã thành tinh, chẳng
những sắp xếp cái hang nay ngay ngắn trật tự, còn mặc váy đỏ, nấu thịt
bò ăn. Không bằng một đao giết chết, tuyệt hậu hoạn về sau.”

Khổng Tử Viết mắng thầm: Con bà mày, lão nương nhớ ngươi rồi đấy!

Một thị vệ khác lại chắp tay nói:“Vương gia, thuộc hạ từng nghe nói chuyện
dụ dỗ, nay trong rừng sâu núi thẳm này đột nhiên xuất hiện một con bạch
hổ như vậy, thuộc hạ đột nhiên nghĩ rằng, chẳng lẽ con bạch hổ này cố ý
chờ ở nơi này, muốn biến thành người đến dụ dỗ Vương gia? Đáng tiếc, nó
tu luyện không thành, chỉ có thể mặc váy đỏ che giấu.”

Khổng Tử Viết nghe lời nói của bọn thị vệ, nhìn sắc mặt tựa tiếu phi tiếu của Vệ Đông Li, gân xanh trên trán cô nổi lên, quay đầu lại cắn một miếng
trên cái váy đỏ, dùng hết toàn lực dùng sức kéo xuống, muốn kéo cái váy
ra khỏi người. Thế nhưng cô giờ phút này đã trúng Nhuyễn Cốt Tán, toàn
thân vô lực, chỉ có thể kéo cái váy thành một tấm vải rách, lại không
thể kéo nó ra khỏi người. Bất đắc dĩ, Khổng Tử Viết bắt đầu đạp chân
sau, thật vất vả mới cởi váy ra. Cô phẫn hận cắn cái váy, quăng vào
trong đống lửa, đốt nó không còn một mảnh nào!

Sau khi một loạt hành động làm xong, lúc cô thị uy ngẩng đầu trừng mắt nhìn về hướng Vệ Đông Li, mới biết được hành động vừa rồi của mình có bao
nhiêu lỗ mãng.

Trước mắt, cô không sức tự bảo vệ mình, nên thấp giọng, giả vờ làm một con
con hổ bình thường, mà không phải là con quái vật nghe hiểu được tiếng
người! Nếu Vệ Đông Li nổi lên sát tâm với cô, cô chỉ có thể lại chết
trong tay hắn, sau đó…… không còn có sau đó nữa. Cô không thể bám vào
thân thể của những người khác nữa, điều chờ đợi cô chỉ có hôi phi yên
diệt, hồn phi phách tán.

Khổng Tử Viết nghe bọn thị vệ thi nhau bàn luận, không ngừng đoán thân phận
của cô, nghi ngờ cô có phải có thể nghe hiểu tiếng người hay không.
Khổng Tử Viết không dám có hành động nào khác nữa, chỉ thu hận ý đầy
người lại, vụng trộm nhìn chằm chằm Vệ Đông Li, chỉ lo hắn lại có hành
động biến thái nào đó.

Ánh mắt lại đối nhau, con mắt hiện lên màu xanh lam của khổng tước kia của
Vệ Đông Li chớp khe khẽ, nhìn thẳng vào đáy mắt của Khổng Tử Viết, giống như có thể xuyên qua mắt cô, thăm dò thế giới nội tâm chân thực của cô.

Khổng Tử Viết không chịu yếu thế nhìn lại, cho đến khi Vệ Đông Li không nhanh không chậm nói một câu, cô lại tức đến mất bình tĩnh, gầm gào muốn bầm
thây người này thành vạn đoạn!

Bởi vì Vệ Đông Li nói:“Ngươi cởi váy, mông trần, chẳng lẽ không phải là muốn dụ dỗ bổn vương ư?”

Thực sự, Khổng Tử Viết luôn tự nhận là một người vô cùng bình tĩnh, nay lại
là một con hổ vô cùng bình tĩnh, mà lại một lần lại một lần vì một tên
đàn ông mà quên mất giữ bình tĩnh!

Cô tức giận đến nỗi phổi sắp nổ tung rồi, gầm lên nhào về phía Vệ Đông Li, trong nháy mắt đứng lên lại bị Vệ Đông Li đánh lén. Chỉ thấy ngón trỏ
trắng nõn tinh tế của Vệ Đông Li bắn ra, lại bắn một viên Nhuyễn Cốt Tán vào mũi Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết lúc này gian xảo, dứt khoát ngừng thở.

Nhưng mà, thằng nhãi Vệ Đông Li này lại bắn ra hai viên Nhuyễn Cốt Tán, trực tiếp bắn vào trong lỗ mũi của cô!

Khổng Tử Viết dùng sức xì nước mũi ra ngoài, không có kết quả gì. Khổng Tử
Viết cố gắng ngừng thở, không có kết quả gì. Làm đi làm lại vài lần, cô
chỉ có thể hít Nhuyễn Cốt Tán vào trong cơ thể.

Mắt thấy Khổng Tử Viết lại mềm oặt nằm bò trên mặt đất, Vệ Đông Li đi thong thả bước đến bên người Khổng Tử Viết, động tác tao nhã ngồi xuống, vươn tay nắm cái đầu hổ của Khổng Tử Viết lên, sau khi nhìn đi nhìn lại, híp mắt cười nói: “Quả nhiên là ngươi.”

Khổng Tử Viết rùng mình một cái, không hiểu được câu này của hắn rốt cuộc có ý gì. Là nói cô chính là con bạch hổ đã chạy trốn kia, hay là nói cô
chính là vị Như mỹ nhân từng lột quần áo của hắn? Hắn…… hẳn là không
liên tưởng nhiều như vậy chứ?

Vệ Đông Li buông đầu Khổng Tử Viết xuống, trong nháy mắt ánh mắt lạnh
lùng, quát lạnh với hai gã thị vệ khác nói:“Các ngươi thật to gan! Bổn
vương sai các ngươi đi lột da hổ, các ngươi lại làm một tấm da hổ giả
cho bổn vương! Nay chính chủ còn đang tiêu dao sung sướng trong khu rừng này, các ngươi còn có giải thích gì?”

Hai tên thị vệ lúc trước nhận lệnh lột da hổ lập tức quỳ rạp xuống đất, một người trong đó trả lời:“Hồi bẩm vương gia, hai người bọn thuộc hạ lúc
trước quả thật dựa theo phân phó của Vương gia, lột da bạch hổ hổ. Chỉ
là…… Chỉ là không nhớ rõ đã xử lý xác bạch hổ như thế nào. Nay nhớ lại
tất cả, luôn cảm thấy có chút ký ức mơ hồ không rõ. Từng lời của hai
người bọn thuộc hạ đều là thật, nếu như có nửa câu dối trá, nguyện chịu
hình phạt nghìn đao bầm thây!”

Vệ Đông Li nhấc ngón tay như bạch ngọc lên, “Đứng lên đi. Bổn vương so đo
chuyện này với các ngươi nữa, về sau lúc làm việc khôn khéo chút, đừng
để cái gì đánh lừa cho.” Khi hắn nói lời này, ánh mắt cũng đang nhìn
Khổng Tử Viết .

Trong lúc hai gã thị vệ khấu tạ, Khổng Tử Viết hung hăng trừng mắt nhìn Vệ
Đông Li một cái, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi hiệu quả của thuốc
mất đi. Trong lòng cô nói thầm: Ngày tuyết rơi lớn như thế này, tên đại
biến thái Vệ Đông Li này không ở trong Vương phủ hưởng phúc, chạy đến
rừng sâu núi thẳm này làm cái gì? Bà nó chứ, không phải muốn lên núi săn bắn đấy chứ? Khốn kiếp, lão nương tìm một con gấu mù, bạo cúc hoa của
hắn!

Tiêu Doãn tiến lên một bước, nói:“Vương gia, con bạch hổ này xem ra dường
như có chút tà môn yêu thuật, chúng ta không thể không đề phòng. Nếu đã
kết thù kết oán, chi bằng một đao kết liễu nó, để tránh lưu lại hậu
hoạn.”

Khổng Tử Viết vừa nghe lời này, đã muốn mở to mắt, dùng ánh mắt đe dọa Tiêu
Doãn. Nhưng mà, cô chỉ co rúm hai mí mắt xuống, tiếp tục đi đường án
binh bất động, sợ lại khiến cho Vệ Đông Li hoài nghi.

Những thị vệ khác đắn đo không chắc tâm tư của Vệ Đông Li, trong lúc nhất
thời kẻ muốn giết chết Khổng Tử Viết và người phản đối giết cô hình
thành hai phái. Tuy rằng những thị vệ đó không hề cãi nhau, nhưng cũng
không ai nhường ai.

Vệ Đông Li một mặt quan sát Khổng Tử Viết đang nằm sấp bên đống lửa, một
mặt nói với nam tử đứng sau hắn, luôn luôn không hề có bất cứ cảm giác
tồn tại nào:“Tù nô, ngươi cho là như thế nào?”

Nam tử bị gọi là tù nô hơi cúi đầu, dùng giọng nói khàn khàn giống như cồng vỡ cúi đầu trả lời:“Nếu vương gia thích, sao còn không bắt lấy con hổ
chúa muôn thú này?”

Khổng Tử Viết thầm nghĩ rằng: Nam tử gọi là tù nô này thật là thông minh, vậy mà dùng một câu nói như để trả lời tên đại biến thái kia. Đúng vậy, chỉ cần Vệ Đông Li thích, giết với không giết, đều chẳng qua chỉ là một ý
niệm.

Cho dù nói là như vậy, nhưng Khổng Tử Viết vẫn có thể cảm nhận được, vị nam tử gọi là tù nô kia, có khuynh hướng muốn cô sống hơn. Hắn hiểu rõ tâm
tư của Vệ Đông Li, cho Vệ Đông Li mặt mũi, ám chỉ chuyện thu phục chúa
muôn loài này thành một trò chơi. Đối với loại người như Vệ Đông Li mà
nói, chỉ có trò chơi có thách thức mới có thể khiến hắn có hứng thú
được.

Khổng Tử Viết lặng lẽ mở mắt, nhướn mí mắt đánh giá tù nô. Chỉ thấy làn da
hắn lộ ra màu đen xám sạm, chỗ mặt trái dường như có chút vặn vẹo, nhìn
kỹ mới có thể thấy rõ, mặt trên mặt đó ấn một chữ “nô”. Lông mày hắn
ngắn nhỏ, hình như là mày đứt đoạn điển hình. Mí mắt hắn buông xuống ,
trong ánh mắt không hề có chút ánh sáng nào, giống như là hai bờ nước
lặng, hoặc là hình dung thành hai bãi bùn loãng càng thích hợp hơn. Sống mũi hắn đến là thẳng tắp rắn rỏi, đáng tiếc là bờ môi phía dưới khô nứt thảm không nỡ nhìn.

Trong mơ hồ, Khổng Tử Viết cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nghĩ đã gặp hắn ở chỗ nào. Nói thật, trong năm năm này, ngoại trừ Vệ Đông Li cắm rễ trong ký ức của cô, những chuyện khác đều thành thoảng qua như mây
khói.

Tuy rằng tù nô rất xấu xí, nhưng cô cũng không cảm thấy thất vọng, thậm
chí…… còn có chút cảm giác thân thiết không đếm được không nói rõ được.
Dù sao, người có chỉ số IQ cao không nhất định đều vô cùng xinh đẹp,
người xinh đẹp không nhất định lòng dạ đều tốt. Ví dụ như…… cô kiếp
trước.

Khổng Tử Viết lại lén lút nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say. Nhưng mà, chữ “nô”
kia trên mặt tù nô lại từ đầu đến cuối không chuyển dời được trong đầu
cô.

Nhất cử nhất động của Khổng Tử Viết toàn bộ đều rơi vào mắt của Vệ Đông Li,
hắn cong môi cười, trở lại ngồi trên cái nệm da thú, giọng nói không lớn lại vô cùng rõ ràng nói:“Vậy thì lưu lại cho nó một mạng, làm tọa kỵ
cho bổn vương vậy.”

Mí mắt Khổng Tử Viết lại co giật, lại trước sau không mở mắt, trong lòng
lại mắng Vệ Đông Li hơn một vạn ba nghìn lần: Muốn cưỡi lão nương, không ngã chết mới là lạ!

Sau khi giải quyết xong Khổng Tử Viết sống hay chết, Vệ Đông Li hạ lệnh dọn cơm.

Trong nồi sắt ùng ục ùng ục tỏa ra mùi thịt, khiến người ta thèm thuồng, hận không thể một miếng nuốt cả nồi canh thịt.

Bọn thị vệ vụng trộm nuốt nước miếng, đầu tiên là hầu hạ Vệ Đông Li dùng cơm, sau đó mọi người cầm nồi quét sạch.

Khổng Tử Viết dùng cái mũi ngửi mùi thịt phiêu tán trong không khí, bụng đói
ục ục bắt đầu kêu loạn, làm cho cô cho dù muốn giả bộ ngủ cũng không thể giả vờ được. Mở to mắt, hung tợn trừng những tên đang ăn bữa tối của
cô, hận không thể đưa tất cả bọn chúng vào trong nồi mà hầm, nấu ăn!

Mắt thấy bảy đại lão gia ăn uống no say, nhưng không ai chia cho cô một
miếng thịt ăn, Khổng Tử Viết tức đến ngứa răng, lại chỉ có thể dùng ý
niệm mà hô “Lão nương không đói bụng”!

Lúc mọi người chuẩn bị dọn dẹp một chút để đi ngủ, Vệ Đông Li cầm một miếng thịt chân giò đi đến trước mặt Khổng Tử Viết, lấy tư thế vô cùng tao
nhã mà ngồi xuống, vừa ước lượng miếng thịt trên tay, vừa nói với Khổng
Tử Viết:“Nếu muốn ăn thì gật đầu đi.”

Khổng Tử Viết oán hận, hắn dựa vào cái gì mà cầm đồ của cô đến dạy dỗ cô?! Hắn dựa vào cái gì hả?!

Không nghe thấy, không nghe thấy gì cả! Khổng Tử Viết hung tợn trừng mắt nhìn Vệ Đông Li một cái, dỗi xoay đầu sang hướng khác, dốc sức thể hiện cốt
khí của mình , cùng với quyết tâm kiên quyết không ăn đồ bố thí!

Vệ Đông Li cũng không giận, lại trở về trên tấm nệm da thú, nghiêng mình
dựa vào trên vách động, dùng ngón tay trắng nõn thon dài xé miếng thịt
chân giò thơm phức, bỏ vào trong bờ môi màu quất nhạt, dùng hàm răng
trắng tinh ngay ngắn nhai kỹ, sau đó hài lòng nuốt xuống.

Mùi thịt kia chui vào trong lỗ mũi của Khổng Tử Viết, làm nước miếng của cô dâng trào. Nhưng mà, ta là con hổ có cốt khí, muốn chứng tỏ lập trường
kiên định cùng thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục! Khổng Tử Viết nhắm chặt hai mắt, tiếp tục giả bộ ngủ, tranh thủ dỡ bỏ phòng bị của Vệ Đông Li, sau đó…… hà hà……cô phải ăn sạch hắn luôn! Ơ…… Đừng hiểu lầm,
là muốn ăn hắn ngay cả mẩu xương cũng không thừa! Ôi…… Lời này nói như
thế nào cũng kỳ quặc. Tóm lại một câu, cô muốn giết chết hắn! Khiến hắn
chết rồi lại chết! Lao động dưới địa phủ!

Vệ Đông Li ăn xong miếng thịt chân giò, vô cùng đơn giản rửa mặt một phen, một tay chống đầu, nằm trên tấm nệm da thú, dùng ngón tay thon dài cởi
cái bọc ngân lượng của Khổng Tử Viết ra, từng đồng từng đồng một đếm
tiền riêng của cô.

Theo tính cách trước đây của Vệ Đông Li, cho dù đặt một núi vàng tới trước
mặt hắn, hắn cũng sẽ khinh thường chẳng thèm bận tâm. Nhưng mà, con bạch hổ Khổng Tử Viết này mang đến cho hắn một sự rung động không thể nói là không lớn. Hơn nữa dưới dăm ba câu thăm dò của hắn, hắn bất ngờ phát
hiện con bạch hổ kia chẳng những có thể hiểu được tiếng người, hơn nữa
chỉ số thông minh cao không kém con người. Nay, hắn sinh ra hứng thú
đối với con bạch hổ này, liền có ham muốn thăm dò, thậm chí ngay cả tiền riêng của nó cũng muốn lật xem một chút.

Tiêu Doãn thấy Vệ Đông Li vẫn không ngủ, cho rằng hắn có tâm sự, liền lên
tiếng nói:“Vương gia, Hoàng thượng lần này phái người đi sứ Hồng Quốc
mượn lương, khi chúng ta đi tới cạnh khu rừng già này lại bị người khác
ám toán. May mà Vương gia anh minh, bỏ đường lớn mà đi đường tắt khu
rừng này.

“Nay chúng ta tuy rằng rơi vào trong gió tuyết, nhưng cho dù trì hoãn mười
ngày, vẫn sẽ sớm nửa tháng so với đi đường chính. Vương gia cứ yên tâm,
không cần vì phiền lòng vì chuyện này, chúng ta nhất định sẽ đuổi tới
Hồng Quốc trước Cừ Quốc.

“Chỉ là…… người ra tay ám toán Vương gia, thoạt nhìn cũng không đơn giản. Theo thuộc hạ thấy, hàng ngũ những người đó……”

Vệ Đông Li khẽ nâng ngón trỏ, ngăn lời tiếp theo của Tiêu Doãn.

Trước mắt là thời kì bất thường, có những lời có thể nói, có những lời không
thể nói. Nhất là đối mặt với con bạch hổ Khổng Tử Viết không giống
những con hổ khác này, có những lời có thể nói cũng trở thành lời không
thể nói.

Vệ Đông Li nhìn ra, Khổng Tử Viết đối với hắn có thái độ thù địch rõ ràng, cho nên, mọi sự cẩn thận vẫn là nhất.

Về phần này những người ám toán hắn ở trên đường, cho dù những người đó muốn tính mạng của hắn, hay là có dự tính bẩn thỉu nào khác, hắn cũng
sẽ không bỏ qua dễ dàng! Trong tự điển của hắn, luôn không có hai chữ
tha thứ!

Tuyết như lông ngỗng vẫn rơi, dường như không có dấu hiệu ngừng lại nào cả.

Bọn thị vệ thay phiên trông coi đống lửa, vừa đề phòng dã thú tấn công, vừa đảm bảo nhiệt độ trong hang.

Bụng Khổng Tử Viết sớm đã ục ục kêu loạn, lại vẫn giả bộ ngủ say, cho đến
khi khoảng hai ba giờ rạng sáng, cô lặng lẽ mở mắt, tranh thủ lúc tên
thị vệ trực đêm đang nhắm mắt dưỡng thần, cô cắn chặt răng, chống thân
thể khổng lồ lên, sau khi hung tợn trừng mắt nhìn Vệ Đông Li một cái,
ngẩng đầu lên, nghiến răng, làm ra một quyết định vô cùng sáng suốt– cô
muốn rời nhà trốn đi!

Trước mắt à, cô là anh hùng không chịu thiệt trước mắt! Chính cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, cô cũng đợi năm năm rồi, cũng không
khác nhau lại chờ vài năm nữa.

Tuy nói cô hiện tại là chúa sơn lâm, nhưng Vệ Đông Li cũng đã thăng hoa
thành tên ác ma thị huyết. Cô không thể trêu vào, trốn đi vậy?

Cô phải rời khỏi nơi này, đến một nơi hẻo lánh khác mà an cư. Chờ sau ngôi sao tai họa Vệ Đông Li này đi rồi, cô lại trở về.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận mà nói, cô…… cô…… cô có vẻ có chút e ngại Vệ Đông Li.

Ôi…… bà nó chứ, bất cứ ai liên tiếp chết trên tay một người, cũng sẽ tạo thành bóng ma tâm lý thôi!

Khổng Tử Viết nhìn chung quanh một vòng cái hang động cô đã ở năm năm trời,
trong lòng thật vô cùng không nỡ rời đi. Đương nhiên, thứ cô không nỡ
rời xa nhất, đó phải là……tiền riêng của cô.

Chỉ thấy Khổng Tử Viết thật cẩn thận ngừng thở, vừa dùng mắt hổ đen vàng
quan sát phản ứng của Vệ Đông Li cùng bọn thị vệ, vừa lặng lẽ tới gần Vệ Đông Li, há mồm, chịu đựng xúc động muốn một phát cắn đứt cổ hắn, cắn
ra một bao tiền riêng từ bên người hắn, sau đó nhấc cao chân, khẽ đặt
móng vuốt, chống đỡ cái xác hổ không có sức lực, đi từng bước lui ra
ngoài hang.

Ngay lúc cô sắp lui tới chỗ quẹo của hang, ngón tay Vệ Đông Li động đậy, bắn ra hai viên Nhuyễn Cốt Tán, trực tiếp bắn vào trong lỗ mũi của Khổng Tử Viết, biến khí lực cô vất vả lắm mới tập hợp được lại hóa thành hư ảo.

Khổng Tử Viết thân thể mềm nhũn, oạch một tiếng nằm bẹp xuống đất, nhìn về
phía Vệ Đông Li ngay cả mắt cũng chưa từng mở, phát ra gầm gào từng
trận, dùng thanh âm biểu đạt cảm xúc phẫn nộ của mình!

Vệ Đông Li thì giống như không hề biết chuyện gì mà tiếp tục ngủ say, mà
những thị vệ khác lại lập tức mở mắt, nắm chặt binh khí trong tay, đề
phòng Khổng Tử Viết đánh bất ngờ.

Khổng Tử Viết vừa tức vừa hận, thiếu chút nữa thổ ra hai chậu máu tươi, không khỏi kêu khổ liên tục nói: Thượng tiên ơi, ông vì sao không đánh sét
đến, mang cái tên biến thái Vệ Đông Li kia hả?! Đem hắn đi đi, đem hắn
đi đi, phía trước của hắn có thể đảm nhiệm chức năng của nam nhân, phía
sau có thể là chỗ dùng được của nữ nhân! Khi ngủ, chỉ cần đặt hắn giữa
Vương Mẫu nương nương cùng Ngọc Đế ca ca, đó tuyệt đối là nhân tài thiết yếu sáng lập thời đại ở chung mới của Thiên Đình đó!

Thượng tiên không xuất hiện, Khổng Tử Viết vô cùng ai oán.

Cô hít sâu một hơi, nói với mình phải bình tĩnh! Đúng vậy, phải bình tĩnh! Nhưng mà, ai mà biết, từ khi cô gặp Vệ Đông Li, cô chỉ có thể cảm nhận
được “đau trứng”, mà không thể “bình tĩnh”!

Khổng Tử Viết nhắm mắt lại, bắt đầu mài móng trên mặt đất. Nếu Vệ Đông Li
không cho cô dễ chịu, cô cũng sẽ không cho hắn yên tĩnh !

Qua khoảng thời gian khoảng một chén trà, Khổng Tử Viết đột nhiên mở mắt,
dùng sức gầm lên hai tiếng, sau khi dọa tới mức mọi người suýt chút nữa
hồn vía lên mây, cô lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian tí tách trôi qua, lúc mọi người đi vào giấc ngủ lần nữa, cô lại
kéo cổ rống hai tiếng, khiến mọi người sợ hãi lắc lư, không thể yên
lòng.

Cứ như vậy, Khổng Tử Viết rốt cục đã sinh ra một loại khoái cảm trả thù nho nhỏ.

Ngay lúc Khổng Tử Viết tiến hành lần gầm gào thứ ba, Vệ Đông Li nhẹ nhàng mà trở mình, bờ môi màu quất nhạt khẽ nhếch, giọng nói lười biếng hơi khàn vang lên, hắn mắt cũng không mở nói với Tiêu Doãn:“Nếu nó lại rống, thì cho một đao kết liễu.”

Khổng Tử Viết vốn dĩ vẫn muốn ác ý báo thù đột nhiên giật mình, vội nuốt
tiếng gầm gừ đã chuẩn bị trong cổ họng về lại trong bụng, nghẹn đến mức
cô khó chịu! Có lẽ là “khí” của tức giận, cùng “khí” của cơ thể thông
nhau, sau khi Khổng Tử Viết lăn bụng lông lốc hai vòng, nó biến thành
một tiếng rắm vang lên, “bịch” một tiếng phóng ra bên ngoài cơ thể, hun
mọi người đều chóng mặt một trận.

Vệ Đông Li nhíu nhíu mày, nói:“Lại đánh rắm nữa, thì lấy đá lấp kín cho nó!”

Khổng Tử Viết lập tức che mông, sau chửi lấy chửi để Vệ Đông Li đến hai trăm
lần trong lòng, rốt cục không chặn được cơn buồn ngủ, gối cái đầu hổ xù
lông lên bao tiền , dần dần rơi vào trong trạng thái ngủ.

Trước lúc ngủ, Khổng Tử Viết vẫn còn suy nghĩ, vì sao cô hết lần này đến lần
khác gặp phải Vệ Đông Li. Chẳng lẽ hắn chính là cái tên gọi là Thanh Dực Đại Đế kia? Nếu Vệ Đông Li chính là Thanh Dực Đại Đế, như vậy cho dù
dùng đao kiếm đặt lên trái tim của cô, cô cũng sẽ không trái lương tâm
mà đi yêu hắn. Có một số việc, từ lúc bắt đầu đã định trước kết cục rồi. Trừ phi cô còn có kiếp sau, có thể biến thành một kẻ háo sắc thấy mĩ
nam liền yêu chết đi sống lại. Ôi…… Kỳ thật làm kẻ háo sắc cũng không có gì không tốt, ít nhất là cũng nhiệt tình yêu, yêu dễ dàng.

Tuy rằng Khổng Tử Viết có hoài nghi Vệ Đông Li chính là Thanh Dực Đại Đế,
nhưng cô nhìn thế nào cũng không cảm thấy Vệ Đông Li giống vị chiến thần trên Thiên Đình, có thể giống như người Thượng tiên nói, thống lĩnh
Thiên Đình chiến đấu cùng Ma giới. Đương nhiên, cô cũng không phải nói
Vệ Đông Li không có năng lực chiến đấu. Nếu lúc hai quân đối địch, Vệ
Đông Li có thể cởi quần áo, mông trần nhảy vũ điệu Ấn Độ, đoán chừng
toàn thành binh mã đều sẽ đói khát đến chết. Chiêu này cũng là đầy lợi
hại mà.

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết cười khì khì, càng cảm thấy mình có tài.

Lại nghĩ đến tình cảnh trước mắt của mình, cô không khỏi than nhẹ một
tiếng, thầm nghĩ: Thanh Dực Đại Đế ơi là Thanh Dực Đại Đế, ngươi rốt
cuộc đang trốn ở xó nào mà thổi cháo loãng hả? Ngươi thật sự nếu không
xuất hiện, lão nương sẽ bị tên biến thái Vệ Đông Li này đùa chết ! Mạng
của lão nương, ngươi rốt cuộc còn muốn hay không đây? Nếu muốn, xin
nhanh tay.

Cơn buồn ngủ kéo tới, Khổng Tử Viết không nghĩ nhiều nữa, dùng móng vuốt ôm lấy đầu, trong phút chốc đã vào trong mộng.

Sau khi Vệ Đông Li nghe thấy tiếng ngáy to khỏe kia của Khổng Tử Viết, hắn
nhẹ nhàng trở mình, đối mặt với vách tường, im lặng cong cong khóe môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui