Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn

Ngày thứ hai đương lúc Mộ Thánh Huân vừa muốn ngồi vào mã xa mình vừa mướn, chuẩn bị nhàn nhã mà ngắm phong cảnh, mới phát hiện trên xe đã có một người. Mộ Thánh Huân bước vào mã xa, người nọ lập tức làm bộ mặt đáng thương hề hề mà nhìn Mộ Thánh Huân.

“Huynh đài, ngươi có thể hay không mang ta theo một đoạn đường? Ta võ công không tồi, sức ăn cũng không lớn, sẽ không làm chậm trễ của ngươi.”

Mộ Thánh Huân tà nhãn nhìn qua, nam tử kia liền cười hì hì mà tiếp cận, “Xin nhờ huynh đài, ta vẫn đang đào mệnh (lẫn trốn mệnh) a!” Mộ Thánh Huân nhíu mày, “Ngươi đào cái gì mệnh? Chẳng lẽ ngươi phát hiện chính mình là một người tốt bị oan uổng ư, ngượng ngùng?”

Nguyên lai đây là niên khinh nam tử ngày đó, lúc này hắn đang thu mình trong mao thảm của xe, “Ta không biết, ta hiện tại đầu óc loạn muốn chết, nghĩ ra ngoài đi một chút, khi nghĩ thông suốt rồi ta sẽ trở về.” Trộm dưới đáy lòng mà bồi thêm một câu, ta xem ta cả đời đều muốn không thông.

Mộ Thánh Huân không nói gì chỉ nhún nhún vai, dù sao thì cũng không sao cả, nhiều ít một người đều không vấn đề, chỉ cần hắn không quá sảo (ầm ĩ) là được. Người nọ thấy Mộ Thánh Huân có biểu hiện đồng ý, lập tức vươn tay, “Huynh đài, ngươi thật sự là rất thiện lương! Ta gọi Liễu Thi Hàn, còn ngươi?” Mộ Thánh Huân nâng mắt, nguyên lai là tử tôn (con cháu) Liễu gia, khó trách như vậy kiêu ngạo. “Dạ Minh Nguyệt.” Hắn không muốn dùng tên thật, bởi vì Mộ là quốc họ.


Liễu Thi Hàn sau khi bắt chuyện xong liền ngồi ở một bên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rất nhanh lui về phía sau, vừa nhìn vừa mỉm cười, xác thực là … rất có tư thế của bệnh nhân tâm thần. (câu này của tác giả =)))

Mộ Thánh Huân cũng không muốn quản hắn, dù sao, đây cũng là tư sự (việc tư) của người khác, Mộ Thánh Huân không nghĩ nhúng tay vào.

Đương lúc Mộ Thánh Huân nghĩ như vậy, Liễu Thi Hàn đột nhiên mở miệng, “Ta nói Dạ huynh, ngươi … có hay không thích qua một người?” Trong lòng Mộ Thánh Huân chợt sáng tỏ, tiểu tư này hẳn là cùng nam tử hôm qua có ái muội. Hắn hỏi như vậy, Mộ Thánh Huân mới nhớ đến, bản thân tựa hồ sau khi ly khai, cũng không nhớ tới phụ hoàng, chẳng lẽ nói, chính mình thật là lãnh tình sao?

Nam nhân kia, thật sự đã vì chính mình mà hy sinh rất nhiều. Mộ Thánh Huân biết, nhưng cũng không nói ra. Hắn hiểu được, nam nhân kia cũng không muốn cho hắn biết. Có lẽ, như vậy là tốt nhất đi? Thực lý trí mà ở cùng một chỗ, không liên quan tới ái tình, ngược lại hội lâu dài hơn. Hẳn là … là như vậy đi?


Mộ Thánh Huân lắc đầu, “Không có.” Liễu Thi Hàn thở dài, “Ai … nghĩ ngươi cũng không có. Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là không có người để quải niệm (nhớ mong) đi.”

Mộ Thánh Huân khó hiểu nhìn về phía Liễu Thi Hàn, “Chẳng lẽ có hay không quải niệm một người có thể nhìn ra sao?”

Liễu Thi Hàn kiên định mà gật đầu, “Đó là đương nhiên! Một người khi trong lòng có quải niệm, sẽ không tự chủ được mà tư niệm (nhớ), mỗi một thời một khắc đều nghĩ, đều nhớ. Cho dù là khi làm việc, cũng sẽ vì ít việc nhỏ mà tư niệm đến hắn. Sau đó, tâm bất tại yên (lòng không yên) sẽ thường suy nghĩ, đối phương đang làm gì, có hay không nghĩ đến chính mình, có hay không hảo một chút …”

Liễu Thi Hàn đột nhiên đình chỉ, nhìn sắc mặt Mộ Thánh Huân. Mộ Thánh Huân lúc này không chú ý đến Liễu Thi Hàn, chỉ là đang nghĩ, yêu một người chính là như vậy sao? Như vậy … phụ hoàng … sau khi bản thân đã ly khai, sẽ như vậy mà tưởng niệm chính mình sao?

Liễu Thi Hàn nhìn thần tình Mộ Thánh Huân, nhẹ nhàng mà thở dài, thầm nghĩ may mắn, hoàn hảo hắn không có phát hiện chính mình bất đồng.

Phong cảnh ngoài xe vẫn còn lui về phía sau, nhưng không khí bên trong xe lại trầm mặc đi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận